Ngũ công tử ở trên kia, nào đâu biết rằng gia nhân của hắn vì hắn mà sầu lo?
Hắn lúc này, hoàn toàn đắm chìm trong vui sướng, hai mắt hắn sáng trong nhìn mọi người, thần thái hưng phấn.
Bất tri bất giác, mọi người chất vấn đã chấm dứt. Trận chất vấn này ước chừng dùng nửa canh giờ, trong nháy mắt đã đến giữa trưa, mọi người cũng có điểm ủ rũ.
Ngũ công tử sau khi thi lễ, trong sự chú mục của mọi người chậm rãi đi xuống, lúc này, sứ giả vài quốc gia đều thỉnh hắn ngồi trên ghế đầu, bất quá đều bị Ngũ công tử cự tuyệt. Hắn sau khi nhất nhất hoàn lễ, liền trong sự chú mục của ngàn người thản nhiên đi trở về chỗ ngồi của Cơ tộc.
Mà Ly tử sau khi Ngũ công tử xuống, đi lên đài tuyên bố nghỉ ngơi một lúc. Sau đó Yến quốc sứ giả sẽ ra đề mục.
Yến Tứ nhìn Ngũ công tử đến gần, liền qua xê dịch bên cạnh, nhường sập của mình cho hắn ngồi.
Ngũ công tử ngồi xổm xuống, hắn hiển nhiên còn có chút hưng phấn, ánh mắt vẫn lấp lánh như cũ.
Hắn vừa quay đầu lại nhìn Tôn Nhạc, Cơ thành chủ ngồi ở trước mặt hắn đã mở miệng, “Ngũ nhi, lúc nãy ngươi rất không tồi!”
Cơ Ngũ quay đầu đáp nhẹ: “Phụ thân quá khen!” Hai mắt của hắn sáng trong suốt, khóe miệng khẽ nhếch, hiển nhiên được phụ thân tán thưởng làm cho hắn rất vui vẻ.
Cơ thành chủ nhìn Ngũ nhi tử thần thái hân hoan, tuấn mỹ như ngọc , nhớ tới một việc trước kia, trong lòng có điểm ẩn ẩn đau xót, đánh giá hắn vài lần, sau một lúc lúng ta lúng túng còn nói thêm: “Đã đói bụng chưa? Dùng cơm đi.”
Cơ thành chủ xem ra rất ít biểu hiện tình thương của cha trước mặt Ngũ công tử, giờ khắc này trong loại lời nói quan tâm này của hắn nghe thế nào đều có điểm khác thường. Tôn Nhạc nghĩ như vậy, Ngũ công tử lại càng nghĩ như vậy. Hắn cúi đầu đáp: “Dạ.”
Vừa trả lời hắn vừa từ trên sập nhặt lên một khối cao đậu bỏ vào trong miệng chậm rãi nhai.
Tộc nhân chung quanh đều nhìn chằm chằm Ngũ công tử, vẻ mặt muốn cùng hắn lôi kéo làm quen. Biểu tình Ngũ công tử không yên hắn cảm thấy ánh nhìn chăm chú của mọi người thì đơn giản chỉ cúi đầu xuống tránh đi những ánh mắt nhiệt tình đó.
Từ góc độ của Tôn Nhạc có thể nhìn đến sau cổ Ngũ công tử lại bắt đầu chảy mồ hôi. Nàng lẳng lặng nhìn Ngũ công tử suy nghĩ: Ngũ công tử cho dù vừa mới dương danh. Hắn từ trước tới nay cũng vẫn không thích cùng người giao tế.
Chúng tộc nhân nhìn thấy Ngũ công tử cúi đầu lặng yên ăn không lên tiếng, đợi một hồi cũng đần độn vô vị, một đám liền quay đầu lại nói nhỏ với nhau. Bọn hắn vừa nói nhỏ vừa thỉnh thoảng nhìn hướng Ngũ công tử.
Ngũ công tử từ trong sự chú mục của mọi người mà chạy trốn ra ngoài, nhẹ nhàng mà thở ra một hơi. Đầu hắn vừa chuyển, hai mắt sáng trong nhìn Tôn Nhạc. Hắn vốn có rất nhiều lời muốn nói cùng Tôn Nhạc nhưng vừa há miệng liền cảm giác được ánh mắt mọi người chung quanh vẫn còn dừng trên người mình. Hắn liền ngừng miệng thu hồi ánh mắt.
Ngũ công tử quả thật là đói bụng. Hắn lại từ trên sập cầm một khối bánh gạo nhét vào miệng. Bánh gạo này làm từ gạo cùng kê hợp chế mà thành nhất, khi ăn liền rơi ra bột phấn. Yến Tứ bên cạnh cười híp mắt nhìn hắn thẳng đến khi Ngũ công tử nhai thêm vài cái sẽ nuốt, hắn đột nhiên trừng mắt nhìn về phía Doanh Thập Tam bên người.
Trong nháy mắt biểu tình hắn rất là láu cá. Tôn Nhạc không khỏi nghiêm túc nhìn về phía Yến Tứ. Quả nhiên, Yến Tứ nhìn đến Ngũ công tử chuẩn bị nuốt xuống một mồm đầy bánh gạo thì bỗng nhiên mở miệng kêu lên: “Tề Ngũ đệ, Tứ ca chúc mừng ngươi! Xem ra sau này vi huynh phải gọi ngươi Cơ tử rồi!”
Yến Tứ khi nói đến hai chữ ‘ Cơ tử ’ thì nặng nề mà cắn nặng âm!
Ngũ công tử một ngụm điểm tâm vừa nuốt đến trong cổ, đột nhiên nghe xưng hô ‘ gà con ’ như thế, nhất thời một hơi dâng lên, điểm tâm ngậm trong miệng phun hết ra ngoài!
(Myu:Chữ cơ và chữ kê trong tiếng TQ đều phát âm là Ji nên cơ tử đồng âm với kê tử nghĩa là gà con >.
Lập tức, hai tay Ngũ công tử gắt gao ôm miệng mình. Phản ứng này của hắn hết sức nhanh chóng, tay đưa lên thập phần đúng lúc, bởi vậy hắn phun cũng toàn bộ phun đến trong lòng bàn tay, cuối cùng không hề thất thố. Chỉ là vừa phun như vậy, khuôn mặt tuấn tú của hắn đã đỏ bừng, liên tục ho khan không thôi.
Yến Tứ thấy thế mừng rỡ, vỗ đùi cười ha ha. Khi hắn cười to lên, chung quanh cũng truyền đến một trận tiếng cười khẽ không lớn không nhỏ.
Tôn Nhạc nhìn thấy Ngũ công tử ho khan không ngừng, vội vàng từ trên sập rót một chén trà đưa tới bên môi Ngũ công tử, đút cho hắn chậm rãi nuốt xuống. Ngũ công tử sau khi nuốt xuống một chén nước, mặt đỏ lên cuối cùng ho chậm lại chậm một ít.
Thấy vậy, Tôn Nhạc lại rót một chén trà cho hắn uống. Đợi hắn uống xong, nàng đưa tay từ trong lòng Ngũ công tử lấy ra một khối khăn tay, trước tiên lấy tay khăn giúp hắn lau đi nước trà trên khóe môi. Sau đó, Tôn Nhạc lại cúi đầu cẩn thận lau đi cặn bã trong hai tay hắn.
Doanh Thập Tam lẳng lặng nhìn động tác liên tiếp này của Tôn Nhạc, hắn lắc đầu liên tục, khe khẽ nói thầm: “Rõ ràng là có tài quốc sĩ, cư nhiên cam chịu làm việc của nô tỳ. “
Tiếng Doanh Thập Tam nói thầm rất nhỏ, bất quá hắn cùng Tôn Nhạc dựa vào rất gần, Tôn Nhạc nghe được thập phần rõ ràng.
Lập tức, khóe miệng Tôn Nhạc cong cong, nàng thu hồi khăn tay, bộ dạng phục tùng liễm mục ngồi trở lại sập của mình, nhưng trong lòng nghĩ: cho dù Tôn Nhạc thân là nam tử, cũng sẽ không bởi vì ngươi tùy tùy tiện tiện nói một câu mà đem tánh mạng tiền đồ ra đánh bạc!
Ngũ công tử phun lần này, lập tức liền đem hình tượng cao lớn hắn vừa mới dựng xóa bỏ sạch sẽ, làm cho trong ánh mắt mọi người chung quanh nhìn về hướng của hắn đều là tự tiếu phi tiếu(cười như không cười). Ngũ công tử chống lại ánh mắt của mọi người, khuôn mặt tuấn tú càng đỏ hơn, hắn hầm hầm trừng mắt liếc Yến Tứ, cúi đầu quát: “Có cơ hội lại tính sổ với ngươi!”
Yến Tứ hãy còn mặt mày hớn hở, hắn nghe được những lời này của Ngũ công tử mày rậm dựng lên, ai nha liên tục, “Gì gì, vi huynh chính là thiệt tình tôn kính ngươi, tiểu tử ngươi tự mình suy nghĩ lung tung, cũng đừng đổ lên trên người ta.”
Từ trong mũi Ngũ công tử phát ra tiếng hừ nhẹ, ném cho Yến Tứ một cái liếc mắt xem thường.
Một canh giờ đảo mắt đã trôi qua, Yến quốc sứ giả sắp ra đề mục rồi, Yến quốc Cơ thị đã ngoắc Yến Tứ tiến đến.
Yến Tứ cùng Doanh Thập Tam vừa rời khỏi, chỗ Ngũ công tử liền có vẻ vắng vẻ. Đồng thời, mọi người cũng hết sức chăm chú nhìn lên trên thạch đài, một lòng tìm cơ hội được xuất đầu, cũng không còn ai để ý Ngũ công tử.
Ngũ công tử thở dài một hơi, thân mình hắn hơi ngưỡng ra sau, sau khi nhìn lướt qua hai bên trái phải, liền sát vào Tôn Nhạc lén lút nói: “Tôn Nhạc, danh xưng ‘ Cơ tử ’ thật là khó nghe, có thể nào chọn cái khác tốt hơn không?”
Tôn Nhạc nhìn hắn thận trọng nhích lại gần mình như vậy, nghĩ hắn muốn nói điều gì quan trọng, nào biết đâu rằng hắn vừa mở miệng lại nói chuyện này.
Lập tức, hai mắt nàng trợn mắt, khóe miệng bắt đầu không thể khống chế cong lên.
Thấy chính mình sắp cười ra tiếng, Tôn Nhạc vội vàng cúi đầu, hít sâu một hơi mới trả lời: “Còn nhớ tổ tiên công tử là Chu Công Đán có một họ khác là Thúc, công tử cũng có thể lấy họ này.”
Ngũ công tử nghe vậy mừng rỡ, hai mắt hắn sáng lấp lánh nhìn về phía Tôn Nhạc, cười nói: ” Họ này rất tốt. Thúc tử? Rất tốt!”
Tôn Nhạc thầm nghĩ: Thúc tử đương nhiên dễ nghe hơn so với Cơ tử.
Trên thạch đài, Yến sứ đã đứng lên. Đây là một hiền sĩ chừng ba mươi tuổi, mặt trắng râu mỏng, hắn nhìn mọi người, sau khi đợi cho trong đại điện im lặng một chút, lanh lảnh mở miệng nói: “Vào thuở hồng hoang, người theo âm dương nhị khí trong trời đất mà thành. ta muốn hỏi đang chư vị ngồi, con người mới sinh ra, vốn mang tính thiện? Hay mang tính ác?”
Yến sứ vừa ra vấn đề này, tiếng nói nhỏ nổi lên bốn phía, không ít người sắc mặt đều lộ vẻ vui mừng. Thập Cửu công tử ngồi ở phía trước lại nhẹ giọng nói : “Vấn đề này tại sao lại dễ dàng như thế?”
Đại đa số mọi người đang ngồi cảm thấy đề này rất là dễ dàng, trong thời gian ngắn, vô số người thẳng lưng chuẩn bị thể hiện hiểu biết.
Tôn Nhạc kinh ngạc nhìn chằm chằm Yến sứ trên đài cao, vô cùng kinh dị: con người phân làm tính thiện ác, là đại biểu cho thủ pháp của Pháp*gia hoàn toàn bất đồng với Nho gia. Thật không nghĩ đến, cư nhiên ở đây nghe được vấn đề này!
(*Pháp gia: Pháp gia là một trường phái tư tưởng có mục đích tiếp cận tới cách phân tích các vấn đề pháp luật đặc trưng ở lý lẽ logic lý thuyết nhắm vào việc đưa ra văn bản pháp luật ứng dụng, ví dụ như một hiến pháp, pháp chế, hay quy tắc dựa trên phong tục tập quán , hơn là nhắm tới xã hội, kinh tế, hay chính trị.)
Trong nội tâm nàng kích động không thôi.
Lúc này, một trận tiếng ồn ào náo động vang lên, Tôn Nhạc vừa nhìn, đã thấy năm sáu hiền sĩ đồng thời đứng lên chuẩn bị hồi đáp vấn đề này.
Năm sáu người này sau khi nhìn nhau, những người lớn tuổi đều chậm rãi ngồi xuông, chỉ còn hiền sĩ chừng hai mươi tuổi kia đứng. Tôn Nhạc ở phía sau, chỉ có thể nhìn đến hiền sĩ này có vóc người cao to.
Hiền sĩ nhìn Yến sứ chắp tay trước ngực thi lễ, lanh lảnh nói: “Nhân chi sơ, tự nhiên là tính thiện.”
Yến sứ cất cao giọng nói: “Kính xin nói rõ.”
Người hiền sĩ cao to há miệng thở dốc, sau một lúc lâu mới lúng ta lúng túng nói: “Tôi cảm thấy người hướng thiện.”
Hắn thốt ra lời này, trong đại điện một trận tiếng cười khẽ truyền đến. Bất quá tiếng cười khẽ này cũng không lớn, tất cả mọi người đều giống như hiền sĩ thanh niên này, cảm thấy vấn đề này thật là đơn giản nhưng mà muốn nói cho thật rõ ràng, cũng là nghĩ nửa ngày cũng không ra nổi. Mọi người vừa nghĩ như thế, liền cảm thấy trong câu nói càn của hiền sĩ thanh niên thật là nhiều điểm vô lý .
Yến sứ quét mắt nhìn hiền sĩ thanh niên kia một cái, đề cao thanh âm hỏi: “Còn có người nào muốn giải đáp?”
Lúc này năm sáu người vừa rồi đồng thời đứng lên biến mất dạng, những lời này của Yến sứ vừa hỏi ra, trong đại điện sau một lúc lâu cũng không có thanh âm truyền đến, mỗi người đều đau đầu suy nghĩ.
Tôn Nhạc nhìn về phía Ngũ công tử, thấy hắn mắt nhìn phía trước, miệng thì thào cái gì, nàng lắng tai nghe, cũng là cái gì ‘ hỏa, thay tân theo lời ngũ đức chung thủy thuyết..”
Mọi người trong Cơ tộc cũng đều nhíu mày khổ tư, mỗi người cũng biết, hiện tại đó là thời cơ rất tốt để xây dựng danh tiếng.
Tôn Nhạc lẳng lặng đánh giá mọi người, nàng mặc dù biết rõ chuyện có thể nói, lại hoàn toàn không muốn ra mặt trả lời.
Trong một trận trầm mặc, trong góc phía trước , một người từ Triệu quốc Cơ tộc đứng lên. Đó là một công tử thanh niên hai mươi ba hai bốn tuổi, ngũ quan chỉ là đoan chính, làn da đen, cả người lộ ra một phần giản dị, hồn nhiên không giống như các công tử khác phú quý bức người.
Đám người Tam công tử nhìn đến hắn đứng lên, hai lỗ tai đồng thời dựng lên, khẩn trương lắng nghe.
Chỉ thấy người thanh niên này hướng Yến sứ chắp tay trước ngực, cao giọng nói: “Ta cho rằng tính người vốn ác!”
Hai mắt Yến Sứ sáng ngời nhìn hắn, hỏi: “Có thể nói rõ chứ?”
“Vâng.”
Người thanh niên cất cao giọng nói: “Con người bản tính vốn thích tranh đoạt, phàm là người giỏi về tranh đoạt, giỏi về tâm cơ, bình thường sẽ dễ dàng sinh tồn sống cuộc đời thoải mái. Người còn có lỗ tai, con mắt, lỗ tai là để cho người ta nghe thanh âm tuyệt vời, âm nhạc êm tai, con mắt là để cho người ta hưởng thụ dung mạo mỹ lệ, bởi vậy mới yêu thích mỹ nhân, ca nhạc không dứt. Cho nên ta nghĩ, con người bản chất vốn là ác!”
Yến sứ nghe đến đó, hơi hơi gật đầu, thấy hắn dừng lại, liền lại hỏi: “Còn có gì để nói ư?”
Thanh niên lắc lắc đầu, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Theo thanh niên này ngồi xuống, lại là một trận tiếng ồn ào xì xầm truyền đến. Tôn Nhạc nhìn thấy, người trong Cơ tộc , ánh mắt đố kỵ vốn tụ tập trên người Ngũ công tử , phần lớn chuyển đến trên người thanh niên kia.
Tôn Nhạc tất nhiên là biết, mấy lời của thanh niên này vẫn rất là có đạo lý. Hắn khai thông ý nghĩ của mọi người, người phía sau chỉ cần nhằm vào tính người vốn ác mà nói, phần lớn chỉ có thể trở thành bổ sung cho lời nói này của hắn. Mọi người là đố kỵ sự nổi bật của hắn.
Quả nhiên, lại có người đứng lên, lúc này lời người nọ nói cũng là tính người vốn ác, lý lẽ cũng không khác với thanh niên Triệu quốc Cơ thị.
Lần này, Tam công tử cũng đứng lên trả lời một lần, bất quá nội dung hắn trả lời cũng không thoát ly khỏi con đường của thanh niên này.
Thẳng đến cuối cùng, về nhân tính thiện ác, vẫn là ý kiến của tộc nhân Cơ họ khiến người ta chú ý.
Vấn đề Yến sử kết thúc thì vẫn vang lên tiếng thì thầm thêm một lúc lâu.
Lúc này đã đến thời gian dùng bữa tối, Yến sứ xuống đài, Ly tử liền tuyên bố nghỉ ngơi nửa canh giờ, sau khi dùng cơm lại do Tề quốc ra đề mục. Thanh âm của Ly tử vừa rơi xuống, tiếng chuông nổi lên bốn phía, một đội cung nữ bưng hộp đựng thức ăn, trong tiếng chuông cổ, tiếng nhạc du dương vòng vo mà đến. Những cung nữ này tay áo nhẹ bay, hương thơm bốn phía, lần lượt dừng trước từng cái sập bày rượu ngọn và thức ăn cơm canh.
Những cung nữ này khi bưng cơm, không biết là vô ý hay cố tình đều vòng tới trước sập Ngũ công tử. Chúng nữ một đám thu ba như nước, liên tiếp phao đến hướng Ngũ công tử.
Mà cung nữ đưa cơm cho Ngũ công tử, gương mặt thanh tú hàm chứa xuân tình, hai mắt đặt trên người Ngũ công tử, cơ hồ ngây ngốc cả người, nàng ta không rõ vô tình hay cố ý, thân mình nghiêng về hướng Ngũ công tử, hộp đựng thức ăn trong tay bưng nửa ngày cũng luyến tiếc chưa chịu để xuống.
Biểu tình này của chúng nữ, mọi người tự nhiên đều thu vào đáy mắt. Tam công tử cười lạnh một tiếng, Yến Tứ thì lại liên tục thở dài.
Về phần bản thân Ngũ công tử, thân hình liên tục ngã về phía sau, để tránh thân thể mềm mại hương thơm bốn phía của cung nữ kia, hắn vẫn ngã vẫn ngã, thẳng đến toàn thân đều dựa vào Tôn Nhạc, chen chúc lên sập của nàng.
Mà trên khuôn mặt tuấn mỹ trong trẻo nhưng lạnh lùng của hắn, cũng chảy ra vài giọt mồ hôi.
Thật là có điểm chật vật.
Trong thời gian ngắn, tiếng cười khẽ bốn phía tựa hồ lớn hơn. Trong tiếng cười nay, Yến Tứ đưa tay áo chụp nửa mặt của mình, liên tục thở dài: “Ô hay! Ô hay! Nhát gan như thế, thật sự là làm mất mặt nam nhân chúng ta! “
Người Yến Tứ mắng đương nhiên là Ngũ công tử!
Ngũ công tử bớt thời giờ hướng hắn hung hăng quăng vài cái nhìn coi thường, tay phải vèo một cái vươn ra, mạnh mẽ đem hộp đựng thức ăn trong tay cung nữ, chậm chạp không chịu buông kia đoạt lấy, nhíu mày quát: “Đa tạ ban cơm, mời trở về đi!”
Cung nữ kia ngẩn ra, gương mặt thanh tú đỏ lên, nàng có điểm nổi giận đưa tay áo che lại nửa mặt, khom người lui về phía sau.
Cung nữ kia vừa mới rút đi, Yến Tứ dẫn đầu phát ra một trận cười ha ha. Lúc này, chúng tộc nhân đều cười ha hả theo. Mọi người vừa cười, vừa thầm nghĩ: Tề quốc Cơ Ngũ này ở trước mặt nữ nhân e lệ đến thế, sao có thể có thể đảm nhiệm vị trí người thừa kế bổn gia? Trong thời gian ngắn, mọi người chỉ cảm thấy lo lắng trong lòng tiêu tan hết, ánh mắt nhìn về phía Ngũ công tử cũng ôn hòa hơn.
Mọi người vừa ăn cơm vừa nói cười, thường thường nói hai câu về vấn đề vừa rồi của Yến sứ, trong nháy mắt, nửa canh giờ đã qua, đến phiên Tề quốc sứ giả ra đề mục.
Tề sứ là một công tử mói hơn hai mươi tuổi, gương mặt trắng nõn, ngũ quan thanh tú, bất quá lộ ra một loại ngạo khí, xem ra hơn phân nửa là nhi tử của Tề hầu rồi.
Tề vương tử bước đi đến thạch đài, hai mắt hắn sáng ngời quét qua mọi người, sau khi chờ trong điện khá im lặng, liền cao giọng nói: ” Vấn đề của Tề quốc ta là: con người khi sinh ra có phú quý nghèo hèn, vậy tài năng cũng theo đó mà phân chia sao?
Thanh âm của Tề vương tử rơi xuống, một trận tiếng nói nhỏ nổi lên bốn phía. Vấn đề này của hắn rất đơn giản, hẳn là cái đơn giản nhất trong ba cái vấn đề hôm nay, chung quy mà nói, ý hắn là, một người sinh ra liền sắp xếp sẵn hắn là phú là quý hay là nghèo hèn rồi, như vậy, có phải người càng phú quý lại càng thông minh hay không?
Tôn Nhạc nhìn vẻ mặt Tề vương tử cao ngạo, lẳng lặng thầm nghĩ: xem ý tứ của Tề vương tử này, sợ là cho rằng một nhân tài thân phận cao quý mới có thể có tài hoa xuất chúng? Loại người tự cho mình siêu phàm, không ai bì nổi như hắn, làm sao có thể có loại tư tưởng tiêu trừ giai cấp, ‘ trọng hiền ’‘ trọng tài ’ của Mặc gia?
Trong tiếng nói nhỏ, Tam công tử đứng lên đầu tiên, hắn hướng về phía Tề vương tử chắp tay trước ngực, cung kính nói: “Tính mạng con người phụ thuộc vào thiên mệnh, Phú Quý nghèo hèn đều do trời định sẵn, ta nghĩ đến, tài đức cũng vì trời xanh ưu ái mà ban cho quý nhân.”
Tề vương tử nghe đến đó, mỉm cười, hướng về phía Tam công tử liên tiếp gật đầu.
Đây cũng là khẳng định câu trả lời của Tam công tử!
Trong thời gian ngắn, trong đại điện vang lên một trận tiếng ồn ào náo động bất mãn, Tôn Nhạc nghe được bên người truyền tới một thanh âm,“Tề vương tử này thật là buồn cười, nếu trong lòng hắn sớm có đáp án, cần gì lại phải hỏi mọi người?”
Lại nói Tam công tử chiếm được sự khẳng định của Tề vương tử, không khỏi vô cùng đắc ý, nét mặt hắn toả sáng, dương dương tự đắc. Sau khi hướng trái phải quét một lần, còn cố ý dừng lại trên mặt Ngũ công tử cùng Triệu tộc nhân lúc nãy đã trả lời một vấn đề, cuối cùng mới chầm chậm ngồi xuống.
Tôn Nhạc nhìn Tam công tử đắc ý vênh váo, cái miệng nhỏ nhắn mỉm cười, thầm suy nghĩ: khó trách tục ngữ nói: ở lâu mới biết lòng người. Tam công tử thường ngày có vẻ còn là một người thông minh có tâm tư, nào biết đâu rằng hắn xét đến cùng cũng chỉ là hạng người nông cạn.
Nàng cũng biết, Tam công tử thời gian gần đây bị hào quang của Ngũ công tử che lấp, thật sự là ủy khuất quá lâu, bởi vậy lúc này mới khắc chế không được đắc ý trong lòng.
Tam công tử vừa mới ngồi xuống, một hiền sĩ áo tang đứng lên. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Tề vương tử trên đài cao, lớn tiếng nói: “Tề sứ nếu trong lòng sớm có đáp án, cần gì phải hỏi lại bọn ta?”
Người này tiếng nói sang sảng, chấn rung đỉnh tầng tro bụi tuôn rơi . hơn nữa những lời này của hắn cũng là khí thế bức người, ngay cả chắp tay trước ngực hành lễ cũng chưa làm liền mở miệng chất vấn, gương mặt thanh tú của Tề vương Tử đỏ lên, trong ánh mắt thêm vài phần giận dỗi.
Hiền sĩ áo tang kia tựa hồ không nhận thấy được Tề vương tử bất mãn, thẳng thắn lanh lảnh nói: “Con người là do âm dương nhị khí trong trời đất mà thành, tuy là sinh trong phú quý, học thức tu dưỡng cũng là đến từ tu luyện của bản thân. Chí sĩ mặc dù nghèo hèn, nếu như có thể được sư môn đào tạo, cũng có thể trở thành hiền sĩ. Tích xưa có kể =Phó Thuyết bất quá chỉ là một nô lệ, lại có thể phụ trợ Võ Đinh trở thành hùng chủ một đời. Thôi đi! Lời Công tử nói đã đầy thành kiến, niềm tin cũng lệch lạc, người như thế làm sao xứng đại diện Tề quốc ra đề?”
Hiền sĩ áo tang nói tới đây, cười lạnh vài tiếng, trước gương mặt căm tức đến đỏ bừng của Tề vương tử, nghênh ngang ngồi xuống.
Hắn tuy rằng ngồi xuống, nhưng Tề vương tử lại đứng trên thạch đài thở hổn hển, trong ánh mắt căm tức kia sát khí dày đặc. Hiền sĩ áo tang kia tựa hồ tuyệt không sợ hãi, hai tay của hắn ôm ngực khép hờ hai mắt, mà ở phía sau hắn, sáu bảy kiếm khách áo tang đồng thời rút trường kiếm ra chậm rãi lau chùi, thân kiếm hàn quang lòe lòe. Trong thời gian ngắn, trong đại điện trở nên lạnh lẽo , một cổ sát khí vô hình tràn ngập.
Tề vương tử sau khi trừng mắt nhìn hiền sĩ áo tang kia vài lần, rốt cục thở ra một hơi dài, cao giọng nói: “Các vị còn có gì nói không?”
Lúc này, tất cả mọi người biết, mình coi như muốn nói cũng không thoát được ý kiến của hai người trước. Thêm nữa, một đám nhìn thấy bầu không khí này, nào dámtùy tiện mở miệng?
Sau một trận trầm mặc, Tề vương tử lại hỏi một lần. Thẳng đến sau khi hắn hỏi ba lần, Ly tử mới đứng lên. Hắn hướng về phía mọi người chắp tay trước ngực nói : “Hôm nay đã hỏi ba câu, sắc trời không còn sớm, chư vị có thể trở về.”
Dứt lời, trường bào hắn vung lên, dẫn đầu đi ra sau thạch đài.
Ly tử đi lần này, mọi người cũng đều đứng lên, chậm rãi hướng cửa đại điện đi đến.
Tôn Nhạc chậm rãi đứng lên, chỉ khoảng nửa khắc này, có hơn mười đạo ánh mắt lộ sát khí quét về phía Ngũ công tử.
Bên ngoài sắc trời đã tối, một luồng ánh sáng cuối cùng trải về phía tây, trong trời đất tràn ngập một tầng hoàng hôn. Tôn Nhạc nhìn đến Ngũ công tử nhích người đi ra ngoài điện, vội vàng tiến lên vài bước đi theo phía sau hắn.
Tôn Nhạc thầm suy nghĩ: cũng không biết chuyện giao cho Song Xu cùng A Phúc làm đến đâu rồi?