Ngọc Nhi đến, khiến cho lực chú ý của dân chúng rốt cục cũng được dời đi.
Nhưng trong buổi tối ngày hôm ấy, Yến Ngọc Nhi liền đến cửa phủ cầu kiến Tôn Nhạc.
Khi Tôn Nhạc biết được thì nàng đang đứng trong hoa viên nhỏ ở hậu viện luyện Thái Cực quyền, sau khi nghe kiếm khách bẩm báo, nàng cũng không quay đầu lại cười cười, “Để cho nàng đi vào đi.”
Chỉ chốc lát, một trận tiếng bước chân tấp nập vang lên, tiếng bước chân này khi đi vào ngoài cổng vòm thì ngừng một chút, một giọng nữ xinh đẹp nhẹ nhàng mà nói mấy câu với những người phía sau, rồi một mình một người đi tới hướng Tôn Nhạc.
Mãi cho đến khi Yến Ngọc Nhi đứng lại cách Tôn Nhạc khoảng năm bước, Tôn Nhạc còn đang đánh Thái Cực quyền của nàng, trên gương mặt thanh lệ hồng nhuận bình tĩnh không một gợn sóng.
Yến Ngọc Nhi đứng đó, mím môi nhìn Tôn Nhạc, cái làm cho mọi người kỳ quái là, nàng cư nhiên vẫn chịu đựng không quấy rầy Tôn Nhạc.
Tôn Nhạc đánh xong một bài Thái Cực quyền, mới chậm rãi thu thế, nàng quay đầu lại nhìn về phía Yến Ngọc Nhi.
Cô gái cực kỳ xinh đẹp này, sắc mặt lần này xem ra có điểm tái nhợt, có điểm tiều tụy. Lúc này nhìn nàng, Tôn Nhạc đột nhiên nhận thấy dung nhan của Yến Ngọc Nhi trước mặt thật sự có vài phần tương tự với mình.
Yến Ngọc Nhi thấy Tôn Nhạc nhìn về phía mình, cúi đầu, nhẹ nhàng khẽ chào, nhẹ giọng nói: “Điền công, thiếp thân có một chuyện muốn nhờ.”
Tôn Nhạc nhìn nàng chằm chằm, thẳng đến hình bóng của nàng ta in sâu trong mắt nàng, sắc mặt Yến Ngọc Nhi bắt đầu trắng bệch, Tôn Nhạc mới mỉm cười, nàng thu ánh mắt lại, thản nhiên nói: “Chuyện gì?”
Giọng nói của nàng rất lãnh đạm. Sự lãnh đạm như vậy khiến cho đám người cách đó không xa cảm thấy có điểm căm tức. Nhưng mà, Yến Ngọc Nhi chẳng những không tức giận, ngược lại còn vui mừng quá đỗi.
Nàng kinh hỉ ngẩng đầu lên nhìn về phía Tôn Nhạc, lại khẽ chào. Môi anh đào giật giật nói: “Thiếp muốn cầu Điền công buông tha cho gia đình Yến thị tại Tân thành!”
Quả nhiên là vì chuyện này, Tôn Nhạc có điểm tò mò. Lần trước sau khi nàng đem chuyện này giao cho nhược Vương xong, liền không hề để ý tới nữa. Lần này vừa nghe Yến Ngọc Nhi tới đây. Liền biết nàng ta là vì chuyện kia mà đến. Cũng không biết Nhược Vương dùng thủ đoạn gì, cư nhiên làm cho Yến Ngọc Nhi hoàn toàn thay đổi vẻ kiêu ngạo khinh người trong dĩ vãng?
Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Tôn Nhạc. Nàng chống lại ánh mắt chờ mong mà tràn ngập kinh hoàng của Yến Ngọc Nhi. Mặt lạnh thản nhiên nói: “Cô nương nói cái gì Tân thành Yến thị? Ta không rõ!”
Nàng đây là giả câm vờ điếc.
Sắc mặt Yến Ngọc Nhi càng trắng. Nàng tuyệt vọng nhìn Tôn Nhạc. Cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng mấp máy nhiều lần nhưng vẫn không phun ra nửa chữ. Chính là trong cặp mắt to kia của nàng dần dần rưng rưng nước mắt.
Chống lại Yến Ngọc Nhi lã chã chực khóc, Tôn Nhạc có điểm buồn cười, nàng rũ mắt xuống, cười cười nói: “Nhạc không có lòng thương hương tiếc ngọc đâu, Yến Đại gia diễn tuồng như thế, cũng uổng phí rồi!”
Lời này, rất vô tình!
Sắc mặt Yến Ngọc Nhi trắng bệch, thân thể duyên dáng yêu kiều không khỏi đung đưa, suýt nữa là ngã xuống đất.
“Họ Điền, thật là cuồng vọng!”
Một tiếng quát mắng từ ngoài cổng vòm nặng nề truyền đến, trong nháy mắt, một thiếu niên mười mấy tuổi vận hoa phục vọt vào. Thiếu niên này bên hông mang gắn trường kiếm đầy bảo thạch, trong khuôn mặt thanh tú lộ ra sự ngạo mạn.
Hắn bước đi đến bên cạnh Yến Ngọc nhi, ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng, vươn tay đỡ lấy, ôn nhu nói: “Yến Đại gia cần gì như thế? Có chuyện gì bổn điện hạ giúp người làm cũng được a!”
Ngay khi hai bàn tay to kia đặt trên cánh tay Yến Ngọc Nhi đỡ nàng thì Yến Ngọc Nhi nhẹ nhàng tránh ra, lui nửa bước. Nàng vừa đứng ổn định, vẫn chờ mong cầu xin nhìn Tôn Nhạc như cũ, nhẹ giọng khóc không ra tiếng: “Điền công, thiếp thân van xin ngài.”
Động tác này của Yến Ngọc Nhi, làm cho thiếu niên có chút khó hiểu. Hắn nhíu mày, quay đầu trợn mắt nhìn Tôn Nhạc, lạnh giọng nói:“Điền Nhạc, tại sao ngươi đối xử với giai nhân như thế?”
Thiếu niên này, Tôn Nhạc cũng đã gặp qua một lần. Hắn là Hàn thái tử Tân.
Tôn Nhạc quay mắt về phía thái tử Tân, cười cười, nói: “Việc Yến Đại gia cầu xin thứ cho ta bất lực.” nàng nói tới đây, nhìn về phía thái tử Tân, “Yến Đại gia có việc, sao không cầu Tân điện hạ?”
“Đúng vậy, đúng vậy, Yến Đại gia có việc sao không nói với ta?”Thái tử Tân vội vàng quay đầu nhìn Yến Ngọc Nhi, ánh mắt sáng quắc nhìn gương mặt xinh đẹp như đóa Phù Dung của nàng chằm chằm, bộ dáng ôn nhu vô hạn.
Tôn Nhạc thấy vậy vừa cười cười, nàng cũng không nói lời nào, xoay người liền chuẩn bị rời đi.
Lực chú ý của Yến Ngọc Nhi vẫn đặt ở trên người Tôn Nhạc, nhìn thấy nàng định đi, không khỏi cất cao thanh âm, “Tôn Nhạc, ngươi làm gì giả bộ như không biết?”
Thanh âm của Yến Ngọc Nhi có điểm sắc nhọn, lần này mọi người đều nghe được rõ ràng. Trong thời gian ngắn, bao gồm cả thái tử Tân, tất cả mọi người đều nhìn về hướng Tôn Nhạc.
Giờ khắc này, trong ánh mắt mỗi người đều là tò mò, bọn họ vô cùng mong mỏi Tề sứ Điền công trước mắt này thừa nhận chính mình là Tôn Nhạc.
Cước bộ Tôn Nhạc không ngừng lại, tiếp tục đi về phiá trước.
Yến Ngọc Nhi nóng nảy, nàng xông lên hai bước, vội vàng kêu lên: “Tôn Nhạc, ngươi, ngươi thật nham hiểm! Lúc trước người đắc tội ngươi bất quá là dì ta, ngươi muốn báo thù nàng thì nhằm vào một mình nàng là được rồi. Vì sao ngươi muốn cho toàn bộ người trong Yến gia phải chôn cùng?”
Nàng nói tới đây, có thể là nghĩ tới điều gì, sắc mặt trắng nhợt, tiếng quát vốn sắc nhọn cũng mềm nhũn ra, mang theo một phần bi ai, “Ngươi muốn đánh muốn giết, vì sao không thoải mái đi? Ngươi phái mấy Kiếm Sư xuất quỷ nhập thần như vậy, mỗi một tháng liền mang đi một cái đầu như vậy, ngươi, vì sao ngươi không thoải mái chém giết đi? Ngươi không phải hận dì ta sao? Ngươi giết nàng đi! Ngươi rõ ràng giết nàng đi! Ngươi làm bộ thờ ơ, giả thần giả quỷ giết dần những người bên cạnh nàng, ngươi không biết là ngươi làm như vậy quá mức ngoan độc sao?”
Yến Ngọc Nhi nói đến phần sau, thanh âm dần dần mang theo vài phần sợ hãi cùng khóc thảm. Tiếng nức nở của nàng vang lên, Tôn Nhạc dừng bước, người trong ngoài sân cũng nhìn nhau, trong ánh mắt nhìn về phía Tôn Nhạc dẫn theo một phần kinh ngạc.
Tôn Nhạc vẫn không quay đầu, cho tới bây giờ, nàng mới biết được Nhược Vương dùng loại thủ đoạn này thay mình báo thù. Nhắm mắt lại, không biết tại sao, một trận vui mừng cực kỳ quỷ dị đột nhiên bừng lên.
Đây là cảm giác của thân thể này.
Tôn Nhạc vội vàng áp chế khóe miệng đang dần dần giơ lên, đè nén niềm vui sướng xuống.
Thái tử Tân lúc này trừng lớn mắt, hắn kinh ngạc nhìn Tôn Nhạc, lao ra vài bước về hướng nàng kêu lên: “Ngươi, ngươi cư nhiên dùng loại thủ đoạn này để đối phó người nhà Yến Đại gia ? Ngươi, lòng dạ ngươi thật độc ác!”
Thái tử Tân có vẻ hết sức tức giận, hắn oán hận nhìn chằm chằm Tôn Nhạc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Điền Nhạc, loại kỹ xảo này là hành vi của hạng tiểu nhân! Ngươi tốt nhất nên lập tức ngừng lại!”Thanh âm nặng nề, đã trở thành mệnh lệnh.
Tôn Nhạc rũ mắt xuống, việc này nếu là Nhược Vương gây nên, thân thể này của nàng lại rất là vừa lòng, nàng tất nhiên là sẽ không can thiệp.
Bởi vậy, đối mặt với mệnh lệnh của thái tử Tân, Tôn Nhạc từ từ quay đầu, nàng nhìn chằm chằm Yến Ngọc Nhi sắc mặt trắng bệch hoảng sợ, nhìn chằm chằm thái tử Tân, lạnh lùng nói: “Thái tử điện hạ không có nghe sao? Việc này không phải ta làm! Hơn nữa điện hạ tựa hồ quên mất, Nhạc vốn không phải là người Hàn!” Đây là lời cự tuyệt trực tiếp, thái tử Tân nhất thời nghẹn họng, lập tức cũng rõ là mình quả thật đã vô lễ, lấy thân phận của mình, thật đúng là không thể ra lệnh cho Điền Nhạc làm bất cứ caí gì.
Tôn Nhạc nói tới đây, lại nhìn về phía Yến Ngọc Nhi, từ từ nói: ” Yến Ngọc Nhi, mỹ danh của cô nương lan xa, thân thế lại cao quý, một khi đã bị tra tấn như vậy, sao không kết hôn với người có thế lực để họ che chở?”
Nàng nói những lời này thập phần ôn hòa, biểu tình kia, ánh mắt kia lại chân thành cực kỳ.
Thái tử Tân nghe vậy cũng từ trong khó xử mà thanh tỉnh lại, hắn quay đầu chống lại Yến Ngọc nhi, kêu lên: “Đúng vậy a, sao Yến Đại gia không gả cho ta?” Hắn nói tới đây, ánh mắt không khỏi nóng rực vài phần, trong giọng nói cũng mang theo vài phần bức thiết.
Yến Ngọc Nhi cắn môi dưới, nàng không để ý tới thái tử Tân, chỉ trừng mắt nhìn Tôn Nhạc kêu lên: “Ngươi, ngươi còn dám nói? Đám Kiếm Sư ngươi phái tới kia, xảo quyệt giống như quỷ. Lúc trong phủ có cao nhân ở thì hoàn toàn không thấy bóng dáng, cao nhân vừa đi thì lại tới nữa. Nếu kết hôn có tác dụng, ta cần gì phải van cầu ngươi.” Nàng thét chói tai đến đây, bị chính chữ ‘ cầu ’ này nhắc nhở, thanh âm lại mềm nhũn, nàng nước mắt lưng tròng nhìn Tôn Nhạc, chua xót nói: “Tôn Nhạc, năm đó dì ta, biểu muội đúng là có chỗ có lỗi với mẫu thân ngươi. Nhưng mà, hai biểu muội hành hạ ngươi hơn mười năm kia đã bị ngươi giếtrồi nha! Ngươi có vì mẫu thân báo thù, cũng nên lấy mình tánh mạng dì ta là được rồi. Tôn Nhạc, ta van cầu ngươi, van cầu ngươi buông tha gia tộc Yến thị đi!”
Tôn Nhạc mặt không thay đổi lắng nghe, chờ Yến Ngọc Nhi nói xong, nàng thản nhiên nói: “Ta đã nói, việc này không phải ta gây nên.”
“Là ngươi, đương nhiên là ngươi! Ngươi chính là Tôn Nhạc! Ngươi, ngươi nữ nhân hạ tiện này, những người ngươi phái tới rõ ràng đã nói, bọn họ là vì báo thù cho mẹ con ngươi mà đến! Ngươi, ngươi cư nhiên không dám nhận!”
Yến Ngọc Nhi nói tới đây, răng ngọc khẽ cắn, trong giọng nói mang theo vài phần âm tàn. Nàng trừng mắt nhìn Tôn Nhạc, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt!
Ngay lúc Tôn Nhạc nghĩ nàng muốn nhào lên liều mạng cùng mình. Yến Ngọc Nhi đột nhiên tiến lên mấy bước. Bùm một tiếng quỳ gối trước mặt nàng.
“Này, này tại sao lại làm vậy?” Thái tử Tân vội vàng tiến lên muốn đỡ Yến Ngọc Nhi. Nhưng mà, hắn vừa duỗi ra tay ra, Yến Ngọc Nhi liền vung tay hắn, lắc đầu kêu lên: “Đừng cản ta! Tánh mạng một trăm năm mươi người nhà Yến thịđều phụ thuộc vào Tôn Nhạc!”
Thái tử Tân thấy khuôn mặt Yến Ngọc Nhi đau khổ, không khỏi lui ra phía sau mấy bước. Hắn quay đầu nhìn về phía Tôn Nhạc, nhấc chân đi lên hai bước, vái chào thật sâu, trầm giọng nói: “Điền công là đại trí đương thời, cho dù việc theo lời Yến Ngọc Nhi không phải Điền công làm, có thể có kế sách cứu giúp chăng?”
Hắn nói tới đây, có chút đau lòng nhìn thoáng qua Yến Ngọc Nhi nước mắt rưng rưng, lại hướng Tôn Nhạc nói: ” Tuyệt đại giai nhân như Yến đại gia vậy, chưa từng quỳ trước người khác? Điền Nhạc, chỉ bằng cái quỳ này, ngươi cũng nên giúp nàng một tay.” Hắn thấy mặt Tôn Nhạc vẫn không chút thay đổi như cũ, không khỏi cắn răng rồi nói tiếp: “Chỉ cần ngươi giúp nàng, cái chuyện thân phận làm ồn ào huyên náo cả thành của ngươi, ta nhất định dùng hết toàn lực dẹp yên!”
Ngươi dùng hết toàn lực dẹp yên? Tôn Nhạc nghe đến đó không khỏi có điểm muốn cười: ngươi, một thái tử nước chư hầu chỉ có danh vị, không quyền không thế, dựa vào cái gì giúp ta đến dẹp yên chuyện này?
Thái tử Tân nói xong mấy câu này, ngẩng đầu đắc chí vừa lòng chờ Tôn Nhạc trả lời.
Khóe miệng Tôn Nhạc mỉm cười, nói: “Điện hạ nói quá lời. Điền Nhạc không có kế nào dùng được cả.”
Sau khi trực tiếp cự tuyệt, thanh âm Tôn Nhạc cất cao, quát: “Người tới, tiễn khách!”
Tiếng quát của nàng vừa ra, mười mấy kiếm khách lên tiếng trả lời đứng ra, đi nhanh đến hướng thái tử Tân cùng Yến Ngọc Nhi.
Yến Ngọc nhi thấy Tôn Nhạc thật sự là nữa chữ cũng không nghe, không khỏi tuyệt vọng đến cực điểm, nàng căm tức nhìn Tôn Nhạc. Hai mắt đỏ hồng, giọng nói cất cao như rít gào nói: “Tôn Nhạc, ngươi, thực quá phận! Ta, ta nhất định phải làm cho tất cả người trong thiên hạ đều biết ngươi vốn là một nữ tử! Ngươi chính là xấu nô nhi của Yến thị, phản bội rời khỏi gia môn, nữ nhi của phụ nhân kia! Tề sứ Điền nhạc đường đường đó là Tôn Nhạc! Ta sẽ không để cho ngươi có ngày an lành, ta sẽ không! A ——”
Tiếng kêu ré của Yến Ngọc Nhi, vừa ngoan độc lại sắc bén lại vang dội, nhất thời truyền ra xa xa . Tôn Nhạc quay đầu lại, đối diện với Yến Ngọc Nhi giống như phát điên, đối diện với Hàn thái tử Tân vẻ mặt âm tàn mà nhìn mình lom lom, ngẩng đầu thản nhiên nói: “Không sai! Ta vốn là nữ tử! Ta chính là Tôn Nhạc!”
Chống lại một đám kinh ngạc , ngây ra như phỗng, Tôn Nhạc cười cười, như gió thổi mây trôi hỏi ngược lại: “Thì tính sao?”