Lấy lại bình tĩnh, trấn an sự khó chịu trong lòng, Tiểu Phí chậm rãi nói:
- Xin lỗi, nếu em xấu quá thì phiền anh mau chóng di giá đi chỗ khác, kẻo đứng đây nhìn em lâu, mắt anh có vấn đề thì em cũng không thể chịu trách nhiệm đâu ạ.
Lâm Thất lúc này mới bắt đầu quan sát kĩ cô gái trước mắt. Kiều Tiểu Phí này là sinh viên xuất sắc nhất khoa Quản trị. Hai năm vào trường liên tiếp giật học bổng. Điểm số thì không phải bàn cãi, lúc nào cũng nằm trong top đầu của trường, là nhân tài cần được chiêu mộ. Vốn công việc chiêu sinh này không đến lượt một Hội trưởng như anh phải đích thân làm, nhưng nghe đồn các đoàn hội khác cũng đang ráo riết săn đón cô về, nhất là Hội Thanh niên của người đàn bà chanh chua Trần Diệp. Anh Lâm Thất đời này ghét nhất là phải chịu thua thiệt dưới tay cô ta, vì vậy nên hôm nay anh phải đích thân đi ứng chiến.
- Tiểu Phí ...cô bé này tính khí sao lại nóng nảy như vậy chứ. Chẳng phải anh chỉ trêu em cho vui thôi mà. Em xem hôm nay anh đến đây là vì muốn mời em tham gia Hội học sinh của bọn anh. Lâm Thất quả không hổ danh là Hội trưởng, thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn thay áo.
- Mời em tham gia Hội học sinh sao?
- Đúng vậy, đúng vậy...Tiểu Phí học muội như em biết đấy, Hội Học sinh của bọn anh luôn là Hội danh giá và có tiếng nói nhất trường chúng ta. Em tham gia anh dám đảm bảo với em trăm lợi không hại cho em đâu.
- Nghe có vẻ thú vị nhỉ? Tiểu Phí đáp
- Tất nhiên là thú vị rồi, em xem trường mình có Hội nào có thể qua Hội Học sinh chứ, em nếu tham gia anh đảm bảo quyền lợi của em là tốt nhất, dĩ nhiên quyền lợi và nghĩa vụ thì vẫn phải đi song song với nhau mà phải không nào? Lâm Thất cao hứng giới thiệu, phát huy hoàn toàn khả năng chào mời của bản thân.
- Hội trưởng Lâm, tôi thật sự không biết rằng trường chúng ta từ bao giờ Hội Học sinh là tốt nhất vậy.Anh để Hội Thanh niên của chúng tôi ở đâu rồi hả? Người vừa nói không ai khác là Trần Diệp, người đàn bà chanh chua theo như Lâm Thất vừa nghĩ.
Đang cao hứng thuyết giảng, bỗng nghe được giọng nói quen thuộc khó ưa làm cho đầu chân mày của Lâm Thất nhíu lại thật chặt. Thật là khó chơi mà, người phụ nữ này quả là âm hồn bất tán, xui xẻo thế nào lại gặp trúng cô ta rồi.
- Trần Diệp, người đàn bà chanh chua này, Tiểu Phí tôi đã nhắm trúng rồi. Cô cũng đừng mơ cướp giật với tôi. Lâm Thất khó chịu ra mặt
- À, thì ra là nhắm trúng cô gái nhỏ này sao. Thật tiếc Hội Thanh niên của chúng tôi cũng đang có ý chiêu mộ cô ấy. Nếu như tôi không nhằm thì hình như cô bé này vẫn chưa đồng ý với yêu cầu của anh mà phải không? Như vậy, chẳng phải cơ hội bây giờ là 50/50 sao hả?
- Cô... Thật là một người phụ nữ đáng ghét mà :no3: Tiểu Phí, cô có quyết định chưa. Thế nào tham gia Hội của chúng tôi chứ. Cô đừng nghe lời cô ta, cô ta chính là nữ ma đầu ngàn năm chuyên đi hút máu các sinh viên ngu ngốc , khờ khạo như cô đó.Nếu cô tham gia Hội Thanh niên tôi đảm bảo một năm không dưới chục lần cô phải đầy đọa thân mình vượt rừng leo dốc để thực hiện những chiến dịch ngu ngốc của Hội cô ta đề ra đấy. Nếu cô không muốn chết sớm thì tôi khuyên cô hãy nghe lời tôi đi. :blahblah:
- Câm miệng, tên công tử vô tích sự như anh thì biết cái quái gì chứ. Đó là những chiến dịch vô cùng ý nghĩa. Tiểu Phí tôi đảm bảo với cô, nếu cô tham gia Hội của tôi cô sẽ hiểu được thế nào mới là ý nghĩa của cuộc sống, ý nghĩa của cuộc đời sinh viên tươi đẹp này. Tốt nhất đừng nghe tên điên nào đó nói bừa. :blahblah:
Nãy giờ đứng ở giữa, nghe hai người tranh cãi khiến cô cũng hoa mắt chóng mặt. Thật không hiểu nổi, ngây thơ cũng có mức độ thôi chứ. Rõ ràng một người là hotboy anh tuấn bất phàm, một người là mĩ nữ với thân hình nóng bỏng đúng chuẩn hoa hậu. Muốn khí chất có khí chất, muốn tài năng có tài năng lúc này đây lại như hai oan gia gay gắt đối đầu.
- Thôi được rồi, hai người không cần nói nữa, em đã có quyết định rồi ạ. Tiểu Phí lên tiếng.
- À, mau nói ...mau nói. Hội trưởng Lâm hào hứng
- À, cô bé nói nghe xem thử. Hội trưởng Trần lúc này cũng đã bình tĩnh lại
- Dạ, em chọn vào Hội Thanh niên ạ. :)2
- Cái gì, em nói lại lần nữa. Lâm Thất thật sự là bị choáng váng không nhẹ
- Vào Hội Thanh niên... thưa ngài Lâm :D2 .Trần Diệp từ tốn nhắc lại
- Tại sao, em đã suy nghĩ kĩ chưa Kiều Tiểu Phí . Hội Thanh niên có chỗ nào tốt hơn Hội chúng tôi chứ?? Lâm Thất muốn phát điên thật rồi.
- E hèm, thật sự em cũng không biết Hội Thanh niên có chỗ nào tốt hơn Hội Học sinh không nữa ạ... :sweat:
- Cái gì...vậy tại sao...
- Dạ, là VÌ ANH ạ? Tiểu Phí cố ý nhấn mạnh 2 chữ Vì Anh.
- Vì Tôi, tại sao lại vì tôi? Lâm Thất triệt để mù mờ không hiểu rồi, anh có chỗ nào không tốt chứ?
- Dạ, vậy hết chuyện rồi, em cũng đã đưa ra quyết định rồi. Em xin chào anh chị, vô lớp chuẩn bị bào cho tiết học ạ. Hôm sau em sẽ tới Hội Thanh niên báo danh ạ.Tiểu Phí lễ phép cúi chào rồi đi vào lớp.
- Tại sao lại vì tôi cơ chứ. Lâm Thất vẫn khó hiểu đứng một mình suy nghĩ :hixhix:
- Ngu ngốc, anh chê cô bé thậm tệ như vậy, lẽ nào còn mong muốn em ấy gia nhập Hội chứ... Thật là...Nói xong mỹ nữ Trần Diệp còn vô cùng tốt bụng mà xoa đầu trấn an.
Sau phải mất một hồi lâu suy nghĩ, vị nam thần nào đó mới phục hồi lại ban đầu, ra vẻ đã hiểu được vẫn đề :)2 Nhưng vừa rồi người người đàn bà chanh chua đó có phải hay không đã xoa đầu anh. :-( Thật sự coi anh là cún hay sao vậy hả??? :boxing3:
- Trần Diệp, cô đứng lại cho tôi. Cô mới vừa xoa đầu ai đó hả? Nói rồi cũng vội vả chạy theo.