Vốn là lấy xong giấy hôn thú Tôn Kính Hồng liền cho phép hai người ngủ cùng nhau, nhưng dì cả cứng đầu cứng cổ của Triệu Nhiễm Nhiễm lại tới, hai ngày trước khi kết hôn ai cũng bận rộn, cho nên thật là rất lâu chưa đụng cô. Giang Tiềm hưng phấn, anh không có cách nào không hưng phấn, vì chuyện tốt đẹp siêu cấp trong cuộc sống —— đêm động phòng hoa chúc, nhịn lâu như vậy, buổi tối còn không phải anh muốn giày vò thế nào thì giày vò thế đó sao.
Triệu Nhiễm Nhiễm tắm xong, thay áo ngủ ngồi ở trên giường, đầu óc choáng váng, hơi thấy sợ ánh mắt như sói đói của Giang Tiềm, anh nói đã rất lâu chưa đụng vào cô, tối nay phải để anh tận hứng, nhưng làm gì mà lâu chứ, rõ ràng mới hơn một tuần lễ mà thôi.
Giang Tiềm tắm nhanh gọn lẹ, vừa ra tới, liền thấy khuôn mặt nhỏ rối rắm nhíu lại của vợ anh, không nhịn được mà vui vẻ rồi.
Triệu Nhiễm Nhiễm tức giận trừng anh, "Vui cái gì mà vui?"
Giang Tiềm đi tới, ôm lấy cô, tỉ mỉ nhìn chằm chằm mặt của cô, trắng trắng mềm mềm không thấy chút lỗ chân lông, giống như là trứng gà luộc đã lột da, sờ một cái, vừa trơn vừa mềm, co dãn quá tốt.
Triệu Nhiễm Nhiễm dở khóc dở cười đẩy anh, "Anh bóp cái gì chứ, lát nữa sẽ có dấu tay."
Giang Tiềm cười chỉ vào cái trán của cô, "Vợ, uống say chưa?"
Triệu Nhiễm Nhiễm gật đầu, "Có chút."
Giang Tiềm càng hưng phấn hơn, xoay người cô lại mặt đối mặt, "Vợ, nói yêu anh đi." Nói xong dường như mình cũng hơi ngượng ngùng, nên khẽ quay đầu đi, nhưng vẫn rất kiên trì, "Nói yêu anh, nói vĩnh viễn đi cùng với anh, vĩnh viễn không chê anh, phân tích tình yêu của em cho anh nghe đi, anh muốn nghe."
Vậy là tính nợ rồi, Triệu Nhiễm Nhiễm không chịu, "Anh còn chưa nói yêu em mà, với lại bị làm khó lúc đón cô dâu là bình thường thôi, huống chi lời đó anh tự nghĩ ra à?"
Giang Tiềm lắc đầu, "Không phải, nhưng vừa đúng đó là lời trong lòng anh mà, anh cũng nghĩ thế."
"Vậy anh nói lại lần nữa cho em nghe đi."
Anh ngồi chồm hỗn trước mặt cô, hắng giọng vang lên lần nữa: cả đời anh chỉ khát vọng giấu em thật kỹ, sắp đặt thích đáng, cất giữ tỉ mỉ, cho em không kinh sợ, để em không khổ sở, không để em lưu lạc khắp nơi, không bỏ em không có chỗ dựa. . . .
Triệu Nhiễm Nhiễm lẳng lặng nghe, không biết tại sao đôi mắt liền nóng lên, học tư thế của anh ngồi chồm hỗm xuống, một tay che ngực, nói nghiêm túc từng chữ từng câu, "Đối diện ngôi sao thần thánh trên vai anh bảo đảm, vĩnh viễn yêu anh, vĩnh viễn yêu Giang Tiềm của em, tuyệt không ghét bỏ, tuyệt không rời đi, chia sẻ phiền khổ trong cuộc sống với anh, thay anh ngăn trở sự nhiễu loạn của bên ngoài, yêu thứ anh yêu, ghét thứ anh ghét, thương người anh thương, may mắn cho sự may mắn của anh, nếu như trái lời thề, sẽ khiến cho. . . . . ."
Một giây kế tiếp, Giang Tiềm liền ngăn chận miệng của cô, không thể nói thêm nữa, như vậy đã đủ rồi, vậy là đủ rồi.
Triệu Nhiễm Nhiễm lại giãy dụa khỏi ngực của anh, nghịch ngợm cười một tiếng, nói một câu cuối cùng, “Triệu Nhiễm Nhiễm yêu Giang Tiềm, Triệu Nhiễm Nhiễm nguyện ý vì Giang Tiềm học làm một người vợ đồng chí.”
Nhiễm Nhiễm của anh có tâm linh tốt đẹp nhất thế giới và linh hồn sạch sẽ nhất, nhờ ông trời ưu đãi, mới cho anh phần duyên này.
“Nhiễm Nhiễm, anh vĩnh viễn sẽ không để em yêu nhiều hơn anh vậy em mới hạnh phú.”
Đêm tân hôn nóng bỏng cõ nào tất nhiên không cần nhiều lời, Giang Tiềm bắt đầu từ tóc của cô, thành kính hôn từng chút, từng chút lên ngón chân, quý trọng rơi vào mỗi chỗ trên da, lưu luyến quên về ở trước ngực, đột nhiên trong lòng có luồng nhiệt xông lên, anh rất muốn cám ơn Triệu Nhiễm Nhiễm, cám ơn cô thương anh, cám ơn cô gả cho anh, trong sự kích động mang theo cảm động, là tình yêu vĩnh viễn lưu truyền.
Triệu Nhiễm Nhiễm coi trọng đêm tân hôn không thua kém anh, không để ý đến cơn mệt mỏi vì làm việc không ngừng cả ngày, chỉ muốn gần anh hơn chút. Được ôm ở trước ngực, đè lên lông ngực cứng rắn như sắt thép của anh, học động tác của anh, hôn lên người anh từng chút, bắt đầu từ cái trán, hôn qua sóng mũi cao, đôi môi, hôn qua hầu kết, hôn điềm đỏ trên ngực anh, hôn đến bụng, lưu luyến ở đó, nhưng không có dũng khí tiếp tục đi xuống.
cô nhìn nhìn đánh giá một chút, luc ấy liền sầu rồi, trước kia anh dụ dỗ cô hôn nơi này, mỗi lần đều kiên quyết không nghe lệnh, hôm nay chỉ là xúc động muốn cho anh vui vẻ, nhưng. . . . vậy cũng quá dọa người, khỏe mạnh siêu cấp, còn tự động rung nhảy.
Giang Tiềm dở khóc dở cười, sao cô lại dừng ở đây, thật khi dễ người mà!
“Vợ yêu à, sao lại không hôn”
“Em. . . . Em không ngậm được, miệng không đủ lớn.”
Khi nói chuyện khí thở ra liền phun trên bụng anh, thân thể Giang Tiềm cơ hồ căng thẳng không dám làm một cử động nhỏ nào, chỉ có thể dụ dỗ cô, “không lớn, không nhr, vừa đúng, em mau hôn”
Triệu Nhiễm Nhiễm vẫn lắc đầu, không hạ được quyết tâm.
Giang Tiềm vội muốn chết, nhưng muốn cho cô hôn, nên không dám cướng ép, “Xong rồi, nó bị em chọc đến bệnh rồi, hay em giúp đỡ kiểm tra xem, dùng tay trước rồi dùng miệng.”
Triệu Nhiễm Nhiễm căn môi rối rắm, “Bị bệnh thì phải đi gặp bác sĩ.”
Giang Tiềm phớt tỉnh lắc đầu, “không được, trừ e ra không cho ai xem, đồ của nhà chúng ta, sao có thể đề người khác nói ngắn nói dài”
Triệu Nhiễm Nhiễm dở khóc dở cười, ai nói anh ngắn chứ!
Cuối cùng, khụ khụ, Triệu Nhiễm Nhiễm làm sao vô lại bằng Giang Tiềm! Bị anh đeo bám dai dẳng ngậm nơi đó, cũng may có thể dùng say rựu che giấu, nếu không thực sự phải tìm một cái lỗ để chui vào.
Nếu Giang Tiềm được xưng đã đến cảnh giới chí cao vô thượng ‘nhìn khắp thiên hạ không địch thủ, sừng sững bất động’, vậy khẳng định là lý luận và kinh nghiệm rất giỏi, huống chi đã trải qua thực tế, cho nên tư thế nào anh cũng thử và lần, sau đó từ từ thuần thục. Đàn ông ở phương diện này trời sanh đều thích nghiên cứu, nghiên cứu xong liền lấy thân truyền thụ. Cho nên Giang Tiềm cũng không ngừng thụ nghiệp, thất sự là một người thầy giỏi, mà Triệu Nhiễm Nhiễm cũng là học sinh thông minh.
Khi Giang Tiềm lại đè Triệu Nhiễm Nhiễm ở phía dưới một lần nữa thì đầu óc của cô đã choáng hết, cả người mềm nhũn, chỉ có thể mặc anh xử lý. Giang Tiềm thô lỗ cầm hai chân của cô khiêng lên vai, tiến vào không nóng nảy, nhẹ nhàng chạm, chậm rãi cọ, rồi lại vào thêm tí nữa, mài tỉ mỉ, rồi rút lui, xong lại nhẹ nhàng tiến vào, tất cả kiên nhẫn đều dùng vào va chạm đó.
Mỗi lần chà qua đều có một dòng điện vọt qua, trên trấn Triệu Nhiễm Nhiễm đã chảy ra một tầng mồ hôi rịn, trong lúc chịu đựng, tiếng rên rỉ vô ý thức vọt từ trong miệng, “Giang Tiềm, Giang Tiềm, được rồi. . . .”
Giang Tiềm cười nhẹ ra tiếng, anh thích xem có trần đầy khát vọng dưới sự nỗ lực của mình, thấy cô rút cuộc mất khống chế, mới đẩy mạnh lão nhị đã sắp nghẹn đến phát nổ vào trong, trong nháy mắt, hai người thở ra một hơi, cả người khẽ run.
Anh tiến vào quá sâu, động tác lại quá mạnh, Triệu Nhiễm Nhiễm thấy choáng váng trong giây lát, rồi điều động tư thế cơ thể tân lực nghệnh hợp anh, theo yêu cầu, cứ một lát bóp cái mông của anh, một lát hôn cổ của anh, bị chỉ huy luống cuống tay chân.
Rất lâu sau đó, Giang Tiềm chợt chạy nước rút mấy cái, gầm nhẹ một tiếng đè trên người Triệu Nhiễm Nhiễm khẽ run, thở hổn hển rồi hôn tiếp. Tiếp đó các loại tư thế, các loại tốc độ, các loại cầu xin tha thứ, các loại gian tình bawsnn ra bốn phía. . . . sau một đêm, Triệu Nhiễm Nhiễm chỉ muốn nhanh chóng trả phép trở về thành phố S, thật là eo mỏi lưng đau bụng rút gân mà.