Hôm sau vợ chồng hai người đến bệnh viện liền tách ra hành động, Giang Tiềm đi thăm cha của Tưởng Thị Phi, Triệu Nhiễm Nhiễm thì đi thăm Tưởng Thị Phi. Sau khi cô tiến vào, trong phòng bệnh không có một bóng người. Sau khi sinh mệnh từ từ vững vàng, một số dụng cụ không đáng đã bỏ, mặc dù đã bảo vệ cái mạng, nhưng người kiên cường lúc đầu lại nằm trên giường bệnh như một con búp bê rách, trong nháy mắt đó Triệu Nhiễm Nhiễm dường như thấy được trên gương mặt không hề lộ vẻ gì của anh chảy xuống nước mắt đàn ông.
Tuy nói bác sĩ có lòng cha mẹ, nhưng cũng có câu bệnh lâu trước giường không còn con hiếu thảo, đối mặt người bệnh như vậy, trừ cha mẹ, đừng nói là nhân viên cứu hộ, ngay cả con ruột thì có thể kiên trì cẩn thận chăm sóc bao lâu đây?
Vì tính chất công việc, Triệu Nhiễm Nhiễm có lòng từ bi, lòng thương hại lại sớm hóa thành sự nghiêm túc đối đãi công việc, nhưng cho dù như vậy cũng chưa chắc có bao nhiêu người có thể làm được, nhân viên cứu hộ không quen không biết, chăm sóc theo trình tự như kiểu máy móc đã là khó được rồi, cũng không thể yêu cầu người ta cẩn thận mọi chuyện.
Trên mặt Tưởng Thị Phi nổi lên một lớp màng da, nghe nói mấy ngày trước cha anh ấy đã hoàn toàn không thể xuống giường, có lẽ bởi vì thế, nên không còn ai nhớ lau mặt giúp anh ấy.
Triệu Nhiễm Nhiễm thở dài một cái, vắt cái khăn lông ướt, nhè nhẹ lau sạch gò má và phần da lộ ra bên ngoài của Tưởng Thị Phi, cô không thể dùng thái độ của y tá dành cho bệnh nhân để đối đãi với người đàn ông có nụ cười ngây thơ thuần khiết này, huống chi anh vốn cũng không phải là bệnh nhân của cô, mà là anh em thân nhất của chồng cô.
Trên mặt không sạch, thì trên người tất nhiên không cần nói, Triệu Nhiễm Nhiễm cật lực thay quần áo bệnh nhân sạch sẽ cho anh xong đã mệt đầu đầy mồ hôi, muốn đổi cả ra giường, nhưng đây không phải chuyện một người có thể làm nên chỉ đành bó tay, làm một số việc khác đủ khả năng thôi.
Lúc y tá tiến vào, thấy Triệu Nhiễm Nhiễm đã đệm xong mấy tấm lót ở những vị trí xương cốt quan trọng của bệnh nhân, đang lặp lại xoa bóp những bộ phận bị đè trên người bệnh nhân.
Y tá để thuốc bào chế dinh dưỡng cho ruột qua một bên, bày ra bộ dáng dạy dỗ, "Cô làm người nhà kiểu gì thế, nghe nói ngày ngày chỉ có một người chị tới, cô ấy còn một người chăm sóc hai bệnh nhân thật bận rộn, người nhà như cô thì hay, mỗi ngày không thấy bóng dáng, dù là thân thể bệnh nhân có chúng tôi chăm sóc, nhưng tinh thần anh cũng cần người nhà an ủi mà, mấy người đừng nghĩ anh ta hoàn toàn không có cảm giác."
Triệu Nhiễm Nhiễm bị chửi sửng sốt, suy nghĩ hồi lâu mới nói ra một câu, "Lúc nãy tôi nâng cao đầu giường lên chút, như vậy có lợi cho tĩnh mạch chảy trở về, cô đừng thả xuống."
"Không phải, tôi nói. . . . . ." Y tá nghẹn lại, "Cô là người trong nghề? Cô không phải vợ anh ta?"
Triệu Nhiễm Nhiễm vội vàng khoát tay, "Anh ấy là chiến hữu của chồng tôi, chúng ta coi là bạn thôi."
Y tá sáng tỏ rồi, vỗ ót một cái, "Cũng phải, nghe nói bà xã anh ta đang mang thai." Không nhịn được lại lôi kéo Triệu Nhiễm Nhiễm oán trách một hồi, nói nếu là đồng hành, thì cô khẳng định biết hộ lý người bệnh thế này cần nhất tỉ mỉ và kiên nhẫn, những việc chăm sóc quan trọng thì họ có thể làm, nhưng những việc nhỏ nhặt thì người thân tin được hơn, dù tìm hộ công cũng phải có người thân ở bên cạnh nhìn, hiện tại hộ công có nhiều người cẩu thả lắm, không có người nhà trông chừng là không được.
"Hiện tại có hộ công không?" Y tá lắc đầu, "Không có, lúc trước là chị anh ta làm."
Triệu Nhiễm Nhiễm từ trong lời nói của cô nghe được, hình như Vương Đan cũng không thường tới chăm sóc Tưởng Thị Phi, sau đó suy nghĩ một lát cũng liền bình thường trở lại, có lẽ là sắp sinh rồi, không dám tùy ý đi lại thôi.
Lúc nãy cô phát hiện y tá đút cho Tưởng Thị Phi chính là thuốc dinh dưỡng được bào chế, thật ra thì lâu như vậy, có thể ăn thử thức ăn lỏng rồi, cô cau mày suy nghĩ một lát, rồi quyết định không nên đề nghị, nguyên nhân là sợ Tưởng Thị Phi bị người ta làm khó dễ.
. . . . . . . . . . . .
Hôm nay sau khi từ bệnh viện ra ngoài tâm trạng của hai người đều không tốt, trên đường về nhà, Triệu Nhiễm Nhiễm ghét mua thịt bò kho và sợi mì, sau khi về nhà thì làm mì thịt bò, sau khi ăn xong tắm một cái hai người liền ôm nhau trên giường nói chuyện phiếm.
Giang Tiềm nói tình huống của cha Tưởng Thị Phi vô cùng không tốt, mấu chốt là bệnh tim hai mươi mấy năm rồi, mấy năm trước cắm máy trợ tim vào rồi thì còn tạm được, nhưng bệnh tim là không thể nào hoàn toàn chữa khỏi, hiện tại ngã xuống, chủ yếu là do bệnh cũ, dù không có xảy ra chuyện của Tưởng Thị Phi cũng chưa chắc có thể chịu đựng bao lâu.
"Có rãnh thì phải đi chăm sóc Tưởng Thị Phi, nếu nhịp tim ngừng đập, thì dưới tình huống bình thường chỉ có thể đập ba mấy lần một phút, Nhiễm Nhiễm, phương diện này anh không hiểu, nhưng nghe con số này cũng sợ cực kỳ."
"Là nhịp tim quá chậm, rất dễ dàng khiến trái tim suy kiệt." Triệu Nhiễm Nhiễm dừng lại, "Ông nội em chết do suy tim. . . . Trái tim suy kiệt, chú út em là bác sĩ, lúc ấy đang ở bên cạnh anh, nhấn mấy cái cũng không cứu về được."
Giang Tiềm không hiểu thuật ngữ chuyên nghiệp của phương diện này, dĩ nhiên lại càng không hiểu giản ngữ, chỉ hiểu một câu là không có cứu về được. Giang Tiềm ôm Triệu Nhiễm Nhiễm chặt hơn mấy phần, giống như là đang thở dài, "Chúng ta nên làm gì cho họ đây."
Đúng vậy, chúng ta nên làm gì cho họ đây. Triệu Nhiễm Nhiễm nghĩ, nhưng chúng ta có thể làm được gì đây? Vợ chồng bọn họ, một bộ đội đặc chủng, một nhân viên cứu hộ, một người làm việc tiêu diệt người khác, một người thì cứu người để sống qua ngày, tổng kết lại, ai hiểu được sinh mạng thay đổi thất thường hơn họ đây? Khẳng định là không có rồi.
Thất thường thì thất thường, đối mặt kẻ địch và người không liên quan, chuyện có nhân tính nhất mà Giang Tiềm từng làm là đắp miếng lá cây to lên đầu của tội phạm bán thuốc phiện bị bể đầu. Triệu Nhiễm Nhiễm thì sao, an tĩnh thối lui khỏi phòng bệnh đóng cửa lại, để lại không gian khóc thương cho người sắp chết và ngươi thân của họ, đã coi là từ bi. Sinh mạng thất thường, không có ai hiểu điều này hơn họ, bởi vì bọn họ gặp quá nhiều.
Nhưng cha con nhà họ Tưởng không phải là không muốn sống, càng không phải là kẻ địch, cho nên bọn họ cần làm gì đó. Triệu Nhiễm Nhiễm nghiêm túc suy nghĩ, bệnh của ba Tưởng cả bác sĩ cũng bó tay hết cách, người tới số tuổi luôn luôn phải trải qua luân hồi, có lẽ chỉ thuận theo ý trời thôi. Nhưng Tưởng Thị Phi không giống, anh còn trẻ tuổi linh hoạt, bây giờ mặc dù nằm ở trên giường không có sức sống, nhưng ở trong nước ngoài nước đều từng có việc người thực vật thức tỉnh lại, huống chi anh ấy còn chưa đến trình độ được định là người thực vật.
Triệu Nhiễm Nhiễm thở dài một cái, chôn mình thật sâu trong ngực chồng, Giang Tiềm lập tức buộc chặt hai cánh tay, hai chân cũng quấn lên không buông tha, đường cong thân thể dán sát vào nhau.
Ở đêm tân hôn cô đã thề với anh: tuyệt không ghét bỏ, tuyệt không rời đi, thay anh chia sẻ phiền khổ trong cuôc sống, thay anh ngăn trở nhiễu loạn của bên ngoài. . . . Còn có: Triệu Nhiễm Nhiễm yêu Giang Tiềm, Triệu Nhiễm Nhiễm nguyện ý vì Giang Tiềm học làm một người vợ đồng chí tốt.
Lời thề không phải một khẩu hiệu đơn giản, vợ đồng chí cũng không phải là một cách gọi đơn giản cô nên làm gì đó cho Giang Tiềm. Mà hiện tại Tưởng Thị Phi cần nhất là cái gì? Đúng, là một nhân viên hộ lý lâm sàng chuyên nghiệp mà tỉ mỉ, mà vừa lúc Triệu Nhiễm Nhiễm cô chính là một —— nhân viên hộ lý ưu tú cao cấp nhất.
"Ông xã, trong khoảng thời gian này tìm hộ công cho Tưởng Thị Phi trước đi, em thấy cơ thể anh ấy không được linh hoạt."
"Quân khu sẽ an bài." Giang Tiềm lười biếng ôm cô chặt hơn, không ngừng cọ xát, "Bà xã, em sanh con xong thì sẽ có thời gian đi hộ lý cho cậu ấy rồi."
Lời này có đạo lý, nhưng không biết tại sao, trong lòng Triệu Nhiễm Nhiễm lại không giải thích được có chút xem thường.
"Ông xã à, hợp đồng em ký với bệnh viện đang làm hiện nay còn ba tháng nữa sẽ hết hạn, lãnh đạo đã tìm em bàn việc ký tiếp."
"Ơ, vợ anh ưu tú quá, người ta còn nguyện ý sử dụng đấy."
"Đó là đương nhiên."
Giang Tiềm cười véo lỗ mũi cô, "Vậy em có ý kiến gì? Có còn muốn ký hay không?"
Triệu Nhiễm Nhiễm nói, "Vốn định ký tiếp, bởi vì Trương Lam Dương Chấn Chấn Trần Tuyền đều làm việc ở đó, người cùng khoa cũng rất tốt, công việc thật vui vẻ, huống chi có thể nghỉ sanh, còn có thể thay ca, có nhiều thời gian nghỉ ngơi dài nữa . . . ."
Giang Tiềm dừng lại một lát, "Vậy thì ký đi, vốn muốn cho em ở nhà chuyên tâm theo anh, nhưng sau đó nghĩ lại thấy không được, không thể để em ở nhà nấu cơm giặt giũ chăm sóc đứa bé cả ngày, như vậy cuộc sống của em quá không thú vị, đã có nghỉ sanh, vậy thì ký đôi."
Trong đôi mắt Triệu Nhiễm Nhiễm nhìn Giang Tiềm tỏa sáng lấp lánh, người đàn ông của cô luôn thân thiết như thế, suy tính cẩn thận chu đáo mọi chuyện vì cô, cô còn có cái gì do dự, làm bất cứ chuyện gì cho anh, lên núi đao xuống biển lửa cũng là chuyện phải làm, vì anh đáng giá.
"Ông xã, em quyết định, không ký tiếp nửa."
"Hả?" Giang Tiềm kinh ngạc, "Tại sao?"
"Tưởng Thị Phi cần một nhân viên lâm sàng hộ lý chuyên nghiệp, bà xã anh là hộ lý cấp cao, ưu tú nhất trong cái nghề này."
Giang Tiềm ngồi dậy hoàn toàn, ngay mặt nhìn cô, "Em muốn đón nhận việc chăm sóc Tưởng Thị Phi?"
Triệu Nhiễm Nhiễm gật đầu, "Em có thể đến làm việc ở bệnh viện Tưởng Thị Phi đang ở, trình độ học vấn như em mà tới đây, là best-seller đây."
"Nhưng tiền lương và đối xử khẳng định không có tốt như bệnh viện bây giờ."
"Không sao, mục đích chủ yếu là chăm sóc Tưởng Thị Phi." Triệu Nhiễm Nhiễm cười, lời kế tiếp có chút xấu xa nhỏ mọn, "Em thấy bà xã anh ấy là không trông cậy được rồi, em lại không thể thấy anh ngày ngày lo lắng vì anh ấy, đã nói bất cứ việc gì đều chia sẻ với nhau. . . . . Ông xã, em yêu anh chứ sao."
Trong tươi cười nũng nịu của Triệu Nhiễm Nhiễm lộ ra một chút vô lại, một chút tự hào, khiến trái tim của Giang Tiềm hoàn toàn tan chảy thành chocolate nóng, cơ hồ nói không ra bất kỳ lời nào, "Vợ, sao em tốt như vậy! Em nói, trên thế giới này còn có ai tốt hơn em chứ?"
Triệu Nhiễm Nhiễm cười nằm trong ngực Giang Tiềm, khụ khụ, mục đích đạt tới, chính là cho anh biết cõi đời này không có ai thương anh hơn cô, mấy người phụ nữ khác không ai tốt như cô.
"Nhưng. . . . . . Em có uất ức hay không?"
Triệu Nhiễm Nhiễm lắc đầu, lại nằng nặng tăng thêm một câu, "Chỉ vì anh, làm cái gì cũng không uất ức."
Tốt lắm, một chiêu trí mạng, trong nháy mắt Giang Tiềm liền áp đảo cô, mặc dù mục đích của cô không phải thế này, nhưng nhìn đến tình yêu và cảm động nhấn chìm người khác trong mắt của anh, dù là hai chủng loại tình cảm này mỗi lần gặp mặt đều có thể nhìn đến, nhưng giờ phút này vẫn rất muốn nâng cao bộ ngực nhỏ nói cho anh biết: anh may mắn hơn người khác, em tốt với anh hơn bất luật kẻ nào, quan trọng nhất là, em tốt hơn cô Vương Đan xấu kia rất nhiều rất nhiều rất nhiều.
Mà Giang Tiềm vui mừng không phải do cô quyết định như thế, mà đúng như Triệu Nhiễm Nhiễm tưởng tượng, đó là do vợ anh vì anh, vợ anh làm tất cả đều là vì anh, quan trọng hơn càng làm người ta vui hơn là, bọn họ rốt cuộc có thể kết thúc cuộc sống ở riêng hai nơi.
"Nhiễm Nhiễm, vợ, anh muốn xơi em rồi, để cho em tiến vào trong thân thể anh."
"Hở?" Triệu Nhiễm Nhiễm cố ý há to mồm, "Ăn thịt người là phạm pháp."
"Vậy. . . . . . Được rồi, cho em ăn anh."
Hoạt động cho ăn ban đêm chính thức bắt đầu, bọn họ cũng đều biết, từ lúc bọn họ vừa bắt đầu, họ đã yêu nhau rồi. . . . .