Thời gian một đám thân thích nhà họ Triệu trở về định ở buổi sáng sau ngày cưới ba hôm, Tôn Kính Hồng vẫn nói nhao nhao quá gấp, nên ở lâu mấy ngày, dầu gì cũng đi dạo một vòng cảnh điểm thành phố M rồi hãy đi. Người nhà họ Triệu ngỏ ý cảm ơn ý tốt, chỉ là công việc của mọi người cũng quá bận rộn, không thể làm trễ nãi quá nhiều thời gian.
Lại nói về hai vợ chồng mới cưới, buổi sáng mặc dù bị chuyện nhà chán ốm của Tưởng Thị Phi khuấy cho tâm trạng không tốt lắm, nhưng đảo mắt liền quên, rời giường rửa mặt xong, tay cầm tay thật vui mừng đến khách sạn cùng nhau ăn sáng với mọi người.
Ăn xong điểm tâm, theo đề nghị của Tôn Kính Hồng, mọi người đi ô-tô đến một chỗ nghỉ mát nhỏ vùng ngoại thành ăn cá nước sông. Đều là thành quả lao động của mình, tự câu tự ăn, nên mùi vị cực kỳ ngon.
Các loại cá hấp được dọn lên, Giang Tiềm vội vàng gắp xuống phần bụng cá ngon nhất, vị ngọt nhất ở trước mặt mình bỏ vào trong chén Triệu Nhiễm Nhiễm.
"Phần thịt này ăn ngon, mau ăn."
Ngay trước mặt thân thích hai nhà, Triệu Nhiễm Nhiễm cũng hơi ngại, tay ở dưới đáy bàn bấu bắp đùi của anh. Giang Tiềm giống như không cảm thấy đau, trên mặt không có một chút biến hóa, tay dưới mặt bàn lại cầm tay cô, mang tới giữa hai chân của mình. Triệu Nhiễm Nhiễm sợ lập tức rút về, đỏ mặt thành tôm luộc chín.
Người trên bàn rối rít trêu ghẹo anh, nói không nhìn ra Giang Tiềm còn rất biết đau lòng người khác, cũng không thể có vợ quên mẹ nhé.
Tôn Kính Hồng cũng không ngẩng đầu, "Lúc nó chưa có vợ cũng không nhớ đến tôi, chớ nói chi là đau lòng, giống y ba nó."
Thật ra thì Triệu phu nhân đặc biệt hài lòng điểm này của Tôn Kính Hồng, có thể là hàng năm làm ăn quen rồi, nên không đặt tất cả tâm tư và chú ý ở trên người Giang Tiềm, không tranh thủ tình cảm với con dâu, không làm khó dễ con dâu. . . . Chính sách nuôi dưỡng tự do của Tôn Kính Hồng dành cho Giang Tiềm khiến Triệu phu nhân rất hài lòng.
"Nó biết đau lòng vợ thì tôi yên tâm, nếu không cứ cho rằng mình sanh ra một con khỉ đá không có tim không có phổi đấy."
Mọi người mừng rỡ, Giang Tiềm cũng vui vẻ, lại gắp một con mắt cá cho Triệu Nhiễm Nhiễm, suy nghĩ một chút, lại gắp một con khác cho Triệu Trí Lược, "Ăn cái này, bổ mắt."
Hôm nay, tất cả mọi người thật vui vẻ, buổi sáng ngày mai người nhà máy bay, Triệu Nhiễm Nhiễm và Giang Tiềm tính toán mấy ngày sau trở lại thành phố S, buổi tối cô muốn ngủ cùng Triệu phu nhân. Giang Tiềm mặt khổ đến có thể vặn ra nước đắng, lén không có ai liền đeo bám dai dẳng nói một hồi.
Hai người mẹ đều dở khóc dở cười, cũng hiểu, sao có thể mới vừa kết hôn đã không cho người ta ngủ cùng nhau, vì vậy Triệu phu nhân tự mình đuổi Triệu Nhiễm Nhiễm trở về, hai vợ chồng Tôn Kính Hồng lại ngủ ở khách sạn, chừa không gian riêng cho hai người.
Năm giờ rạng sáng, Triệu Nhiễm Nhiễm nương nhờ trong ngực Giang Tiềm bị tiếng chuông đánh thức thì không nhịn được oán trách một chút, sao mẹ chồng cứ thích gọi điện đến vào sáng tinh mơ thế.
Giang Tiềm nhắm mắt lại nghe điện thoại, sau mấy câu nóiu, chợt ngồi dậy, "Cái gì? Chuyện khi nào? . . . . Được tôi biết rồi, hôm nay sẽ trở về."
Triệu Nhiễm Nhiễm lộ vẻ mặt đau khổ, dụi mắt, "Điện thoại của ai vậy? Thế nào?"
"Đặng Vĩnh Đào, hôm nay chúng ta và ba mẹ cùng nhau trở về thành phố S, Tưởng Thị Phi đã xảy ra chuyện."
. . . . . . . . . . . .
Triệu Nhiễm Nhiễm thế nào cũng không ngờ, Tưởng Thị Phi còn mặt hồn nhiên cười vội tới đưa bánh nhân đậu dính cho cô vào hôn lễ, mới chỉ có hai ngày mà thôi, hôm nay đã nằm trên giường bệnh, sống chết treo lơ lửng.
Tai nạn giao thông đặc biệt lớn, xe đò chạy đến trên xa lộ cao tốc cách cảnh nội thành phố S không xa thì bởi vì vượt qua xe khác mà lật xuống mặt đường, mấy người chết mấy người bị thương, Tưởng Thị Phi bị tổn thương sọ não, bệnh tình nguy kịch vài lần.
Khi bọn họ trở về giải phẫu đã kết thúc, Tưởng Thị Phi được đưa vào phòng bệnh săn sóc đặc biệt để quan sát, hành lang vẫn còn lại không ít người. Triệu Nhiễm Nhiễm biết tâm trạng Giang Tiềm khẳng định thật không tốt, nắm chặt tay của anh, truyền lại cho anh lực lượng.
Phu nhân của doanh trưởng số hai ở pháo đoàn chỉ lo đòi bảo hiểm, Vương Đan thút thít nỉ non, cái gì cũng không giúp được, tất cả chuyện đều do Đặng Vĩnh Đào giúp đỡ làm, dù tính khí anh tốt cũng phải nhíu chặt lông mày.
Triệu Nhiễm Nhiễm đặc biệt có ý kiến lớn với hai vị kia, lúc này còn nói chuyện gì khác chứ, cứu sống người quan trọng nhất. Cô chịu đựng không nổi giận, nhưng phu nhân doanh trưởng số hai lại chuyển đầu mâu một cái, đẩy trách nhiệm đến trên người bọn họ tới.
"Cũng là bởi vì đi tham gia hôn lễ của hai người mới xảy ra chuyện như vậy, các người cũng có trách nhiệm."
Triệu Nhiễm Nhiễm tức giận liền đứng lên, thật là chưa gặp ai vô sỉ như vậy. Nhưng không đợi cô mở miệng, âm thanh không nhanh không chậm của Đặng Vĩnh Đào truyền tới, "Nếu không phải phu nhân doanh trưởng ngài nhảy lên đưa Vương Đan đi nạo thai, Tưởng Thị Phi cũng sẽ không vội vã lên xe trở về." Nói đến thế thôi, trong lòng người nào cũng có cái đo đếm rồi.
Giang Tiềm trợn mắt nhìn Đặng Vĩnh Đào một cái, hiện tại chỉ có Đặng Vĩnh Đào còn ở lại pháo đoàn, nếu doanh trưởng số hai không phân rõ hồng đen trắng làm khó dễ anh thì cũng có thể, không cần thiết đắc tội bọn họ.
Vương Đan đột nhiên gào khóc lên, âm thanh chói tai, khiến không khí nóng bức và cảm xúc phiền não càng thêm khó có thể chịu được. Triệu Nhiễm Nhiễm có chút không nhịn được muốn rống cô mấy câu, nhưng vừa nhìn bụng cô ấy, liền mềm lòng rồi, thả nhẹ âm thanh khuyên cô, "Cô cũng đừng khóc, khóc có ích sao? Chăm sóc tốt thân thể đi, lúc trước cần gì. . . ."
Những lời cuối này mặc dù nói rất nhỏ, nhưng Giang Tiềm vẫn nghe được, lại rống cô một câu, "Ngồi xuống, qua kế bên anh ngồi."
Giang Tiềm rất có khí thế, Triệu Nhiễm Nhiễm bị rống sửng sốt, uất ức lỗ mũi ê ẩm. Giang Tiềm ôm cô vào trong ngực, xoa ngón tay của cô từng lần một, chân mày nhíu chặt cho thấy tâm trạng anh hết sức không tốt.
Ngày thứ ba, Đặng Vĩnh Đào ra trạm xe đón cha và chị của Tưởng Thị Phi từ nông thôn phía xa tới, ông cụ thấy con trai trong phòng bệnh, cơ hồ liền mềm liệt trên mặt đất tại chỗ, níu lấy tim thật lâu mới trở lại bình thường, khóc chảy nước mắt.
Triệu Nhiễm Nhiễm cũng khóc theo, cô thật sự đau lòng vì Tưởng Thị Phi, rõ ràng chính là một người tốt mà, trong đầu vô ý thức nhớ tới hình ảnh trong vài lần tiếp xúc ít ỏi, là người thành thật, nụ cười rất thuần khiết, nhưng bây giờ lại nằm ở trên giường bệnh, sinh mệnh rất suy yếu.
Cha của Tưởng Thị Phi vốn có bệnh tim rất nghiêm trọng, bị đả kích như thế, liền hoàn toàn ngã xuống, cho dù như thế cũng khuyên Vương Đan đi về nghỉ, giữ gìn sức khỏe. Đặng Vĩnh Đào phải trở về quân khu, Vương Đan lại đi nữa, nên chỉ còn lại chị của Tưởng Thị Phi đi theo chạy trước chạy sau, nhưng chị ấy là một người phụ nữ nông thôn, nào hiểu nhiều cong cong thẳng thẳng trong bệnh viện, cho nên vợ chồng mới cưới Giang Tiềm và Triệu Nhiễm Nhiễm thương lượng, hủy bỏ kế hoạch trăng mật, ở lại trong bệnh viện chăm sóc cha con họ Tưởng, chủ yếu là loại thời điểm này dù đi hưởng tuần trăng mật cũng không có gì vui.
Giang Tiềm ngồi ở hành lang trong bệnh viện, uống sữa nóng Triệu Nhiễm Nhiễm mua cho anh, trong lòng thật rất xin lỗi. Mà Triệu Nhiễm Nhiễm cũng không để ý mấy, nói Tưởng Thị Phi gặp chuyện không may cô cũng khổ sở như anh, ở bệnh viện cũng không có gì, xem như đi làm sớm.
Giang Tiềm ôm bả vai của cô, mím đôi môi thật chặt, hồi lâu mới nói xin lỗi, "Ngày đó rống em, không có tức giận chứ?"
Anh không đề cập tới thì thôi, vốn Triệu Nhiễm Nhiễm cũng đã quên, nhưng vừa nhắc tới, cảm giác uất ức lập tức lại xông tới rồi, mím môi oán trách, "Anh lại rống em vì hai người phụ nữ kia, em cũng cực kỳ oan khuất giùm Tưởng Thị Phi."
Giang Tiềm vuốt tóc của cô cười cưng chiều, vợ của anh thật thuần túy, ghét ác như thù, làm cho người ta muốn để ở trong lòng trân quý thật tốt.
"Nhiễm Nhiễm, anh không phải cố ý rống em, em cũng biết tình huống của Tưởng Thị Phi không tốt, mặc kệ như thế nào trước tiên cần phải dụ dỗ Vương Đan sanh con ra, coi như là lưu lại đời sau cho người nhà Tưởng Thị Phi."
Triệu Nhiễm Nhiễm kinh hãi không ngậm miệng được, "Tưởng Thị Phi đã như vậy, cô ta còn muốn hành hạ nạo thai?"
Nụ cười của Giang Tiềm mất hết, "Mặc dù anh không biết con người của Vương Đan, nhưng phu nhân doanh trưởng số hai có tiếng ích kỷ thêm điệu bộ, nói không chừng họ sợ Tưởng Thị Phi không tốt lên, độc ác cho mỗi người đi một ngả cũng không phải không thể nào, nếu quả thật có ý tưởng này, đứa bé kia chính là gánh nặng đối với Vương Đan rồi."
"Tại sao có thể có người như vậy?" Triệu Nhiễm Nhiễm giận dữ khó dằn, "Đó cũng là con cô ta mà."
"Anh chỉ nghĩ đế phương diện xấu nhất, hướng tốt thì tình huống của Tưởng Thị Phi bây giờ chỉ là trị liệu, còn chưa có định luận, hi vọng còn có một cơ hội sống."
Tưởng Thị Phi hôn mê một tháng, cũng không xuất hiện trạng thái đại não chết hay da chết, sinh mệnh xem như ổn định, tiếp tục trị liệu não hồi phục, bác sĩ phán anh sẽ hôn mê lâu dài.
"Chăm sóc tốt, vẫn có cơ hội tỉnh lại."
Khi tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, trong lòng Triệu Nhiễm Nhiễm cũng rất nặng nề. Người khác không hiểu, nhưng cô hiểu, nếu như dưới tình huống trị liệu não hồi phục, hôn mê vẫn kéo dài một năm trở lên, cũng xuất hiện trạng thái đại não chết hay da chết, như vậy căn bản sẽ bị định thành thực vật sinh tồn, cũng chính là —— người sống đời sống thực vật.
Lúc này Vương Đan đã mang thai hơn bảy tháng rồi, muốn phá thai đã không còn có thể, mọi người đồng tình cô ta đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ như thế nào, đứa bé này coi như là để lại.
Sau khi kết thúc thời gian nghỉ kết hôn, Giang Tiềm chính thức trở lại đại đội đặc chủng quân khu S, nhậm chức đội trưởng đội hành động, cấp bậc thiếu tá, thuộc hệ của Khuông Vĩ, Khuông Vĩ đề thăng thành phó đại đội trưởng đại đội đặc chủng, cấp bậc thượng tá. Triệu Nhiễm Nhiễm tiếp tục trở lại cương vị công tác, hai người bận rộn bắt đầu cuộc sống ở riêng hai nơi khá dài.
Lúc ấy hai người trở về thành phố S vội vàng, nên Tôn Kính Hồng cố ý gửi rất nhiều đồ qua bưu điện trở lại, cả bánh kẹo cưới phát cho đồng nghiệp trong đơn vị và bạn bè cũng gửi tới.
Đồng nghiệp vừa ăn bánh kẹo cưới đường xa mà đến, vừa trêu ghẹo cô, nói Nhiễm Nhiễm tính khí tốt, cả quan hệ mẹ chồng nàng dâu khó khăn nhất cũng có thể dung hợp, tương lai nhất định là có phúc khí.
Triệu Nhiễm Nhiễm bởi vì chuyện của Tưởng Thị Phi mà tâm trạng vẫn luôn không quá tốt, nhưng thời gian vẫn trôi qua rất nhanh, cuộc sống như cũ tiếp tục, một ngày nào đó bi thương sẽ bị thổi tan, trong khoảng thời gian này trên mặt cô rốt cuộc có nụ cười, trực đêm thì vừa cùng ăn đồ ăn vặt vừa lười biếng tán gẫu với Trần Tuyền.
Cảm xúc của Trần Tuyền không tính là quá cao, câu được câu không, Triệu Nhiễm Nhiễm ngáp một cái, "Trần Tuyền em ngủ một lát, có chuyện thì kêu mình."
Trần Tuyền ồ một tiếng, nói, "Gần đây sao cậu thích ngủ thế, không phải có chứ?"
Triệu Nhiễm Nhiễm vừa khoát tay vừa lắc đầu, "Không có, hai ngày trước dì cả mới vừa đi, có khả năng là hơi mệt chút."
"Hai người cứ ở riêng hai nơi như thế cũng không tốt, phải nghĩ biện pháp tiến ở chung."
"Nói dễ dàng, công việc làm thế nào." Triệu Nhiễm Nhiễm lại ngáp một cái, "Em khổ cực chạy mấy lần thôi."
"Thấy Giang Tiềm đối với cậu khí thế ngất trời, nhưng sao có vẻ cậu lại trả giá nhiều hơn."
Triệu Nhiễm Nhiễm cười, "Cậu không hiểu, vợ đồng chí mà, phải như vậy, với lại giữa vợ chồng cần gì phân chia rõ ràng thế."
Cô ngủ rồi Trần Tuyền vẫn thấy khó hiểu. Vợ đồng chí đều như vậy sao? Cũng không nhất định mà.