Vợ Đồng Chí Xấu Xa

Chương 92: Chương 92: Thích tư thế nào, một đêm mấy lần?




"A lô, anh là?"

"Ha ha, tôi là Trì Hưởng Ngự. Tôi nói trở về nước mời em ăn cơm, tối hôm nay có rảnh không?" Ở đầu điện thoại bên kia Trì Hưởng Ngự nâng lên một nụ cười lười biếng cực kỳ quyến rũ. Tin tưởng chính là nụ cười này của anh cũng có thể làm rất nhiều phụ nữ người sau ngã lên người trước, ngã cũng không thành vấn đề. Mặc dù, bây giờ chỉ mình anh trong phòng.

Trì Hưởng Ngự nhìn phố xá phồn hoa phía dưới, ngựa xe như nước.

Trang Nhã Khinh tìm kiếm một người đàn ông tên là Trì Hưởng Ngự ở trong đầu. "Ồ, là anh sao. Tôi nói rồi anh mời khách làm chi, chiếc xe kia cho ai không được?" Trang Nhã Khinh khách khí nói. Đối với Trì Hưởng Ngự, tuy nói không phải đặc biệt có hảo cảm, nhưng vẫn không tính là quá đáng ghét. Chỉ là, Trang Nhã Khinh không giống mất hứng Cố Triệt. Bất cứ ai cũng không hy vọng người phụ nữ của mình dây dưa không rõ cùng người đàn ông khác, trừ khi vốn là người thân hoặc là bạn bè.

"Đây chính là không nể mặt tôi đúng không? Chỉ một bữa cơm tối mà thôi, không mất bao nhiêu thời gian của em." Trì Hưởng Ngự nheo nheo mắt. Trang Nhã Khinh, tôi có hứng thú với em rất sâu, tại sao có thể dễ dàng để em thoát khỏi tôi như vậy?

Cố Triệt phải không? Ha ha. . . . . . Coi như anh là vua trong giới quân nhân thì như thế nào?

Cố Triệt nhìn vẻ mặt Trang Nhã Khinh rất là khó xử, không khỏi nhíu mày một cái: "Nhã Nhã, ai gọi điện thoại thế?"

"Trì Hưởng Ngự, chính là người lần trước em tặng xe cho anh ấy, tối nay nói muốn mời em ăn cơm tối." Trang Nhã Khinh không chút do dự nói toàn bộ cho Cố Triệt, hơn nữa cũng không che điện thoại di động lại, cũng để Trì Hưởng Ngự bên kia nghe được Trang Nhã Khinh nói.

Cô gái này quá minh bạch rõ ràng nhỉ? Gì cũng nói cho Cố Triệt? Tôi cũng không tin em thật sự có thể nói cho Cố Triệt mọi chuyện? Một tay Trì Hưởng Ngự cầm điện thoại di động, một tay cầm ly cao cổ xinh đẹp, bên trong còn chứa đầy rượu đỏ mê người.

"Tôi nói rồi, không cần trả ơn gì, anh đừng gọi điện thoại tới nữa." Trang Nhã Khinh cúp điện thoại.

Lần đầu tiên Trì Hưởng Ngự kinh ngạc, lúc nào thì mình bị người khác cúp điện thoại? Vẫn là lần đầu tiên, Trang Nhã Khinh, cố gái này quá không cho anh mặt mũi. Không nể mặt lời anh nói, hậu quả nhưng có chút nghiêm trọng đấy. Trì Hưởng Ngự giận quá hóa cười, ánh mắt lại có chút trở nên lo lắng.

Sau khi cúp điện thoại, Trang Nhã Khinh làm như cũng không có một cuộc điện thoại nào gọi tới, vẫn ăn ngon lành.

Die nda nl equ y do n <3 <3 <3 [becuacon]

Thanh Phong ăn ngon, thèm ăn, nhưng vẫn vừa ăn vừa quan sát Cố Triệt. Dù sao cũng là vị hôn phu của đồ đệ ông thương yêu nhất, sau này lại phải gả cho anh, không kiểm tra kĩ một chút thì sao có thể được.

Chỉ là một bữa cơm này, Thanh Phong càng lúc càng hài lòng đối với Cố Triệt.

Không nói đến phương diện tướng mạo, khí thế lần đầu gặp gỡ, chính là cách cư xử, nói năng sau này cũng không phải người bình thường có thể làm được. Lịch sự lễ độ, có lễ nghi có khí tiết, hào phóng lại không lộ vẻ vồn vã, huống chi cũng có thể nhìn thấy ánh mắt của Cố Triệt nhìn nha đầu, đó là ánh mắt dịu dàng, yêu nha đầu sâu đậm, ừ, đối với nha đầu cũng tốt, là một người đàn ông tốt đáng giá để gả.

Lưu Vân cũng thế.

Mặc dù nói Trang Nhã Khinh chỉ là đồ đệ, nhưng cũng đồ đệ thân truyền của bà, đệ tử thân truyền duy nhất, cuộc sống hay tình cảm bà đều muốn quan tâm. Tương lai Nhã Nhã có hạnh phúc hay không, nhất định bà phải biết. Chỉ là, xem ra tương lai Nhã Nhã không cần bà lo lắng quá nhiều.

Chuyện duy nhất cần lo lắng hiện tại chính là người nhà Cố Triệt có phải cũng tốt như vậy hay không. Nếu như cũng dễ sống chung mà nói thì có thể yên tâm gả Nhã Nhã. Ăn cơm xong, Hạ Tĩnh Thiên đã sắp xếp xong phòng nghỉ cho Thanh Phong và Lưu Vân.

Mặc dù thứ khác thì Hạ Tĩnh Thiên không có, tiền không phải đặc biệt nhiều, nhưng vẫn đủ. Không thể nào để sư phụ và sư thúc tới mà chỗ ở cũng không có, toàn bộ tầng ba của biệt thự, phòng không nhiều lắm những cũng đủ ở.

Về phần Cố Triệt, chính là không muốn quá phiền phức phải thu dọn nhà lần nữa, Cố Triệt cũng sẽ không thường trú, sắp xếp nhà cửa cũng có chút phiền toái. Dù sao cũng không có mời người giúp việc, còn phải tự mình dọn dẹp.

Không ngờ một suy nghĩ lười biếng mà để Cố Triệt bò lên giường tiểu sư muội, thật là tính sai, tính sai.

Thanh Phong nhìn phòng của ông, vẫn gật đầu."Không tệ, không tệ, xem ra các con ở bên ngoài vẫn tốt đấy." Nhưng tốt hơn nhiều so với căn lều rách nát của ông.

Căn lều rách nát? Những căn phòng cổ kính ở Lăng Thiên Môn, thực ra có rất nhiều người cầu cũng không được, đều ước ao, thèm muốn còn không có được.

Thu xếp xong rồi, một ngày mệt nhọc, tinh thần Thanh Phong vẫn phấn chấn, nhưng Lưu Vân giống như đã đi nhiều nên sau khi thu dọn xong phòng ốc thì ngã xuống giường ngủ say.

Mặc dù Lưu Vân đã là người hơn ba mươi sắp bốn mươi rồi, xem ra mặc dù không trẻ tuổi, nhưng quả thật là cực phẩm trong giới phụ nữ. Nếu như nói Trang Nhã Khinh là hoa hồng có gai thì có thể nói Lưu Vân là hoa anh túc, làm cho người ta trốn không thoát cấm không xong.

Ngay cả lúc ngủ, cả người Lưu Vân cũng tản mát ra thần thái quyến rũ, cũng đủ khiến đàn ông chảy máu mũi.

Trong lúc đó Lưu Vân mặc cái áo bó sát người hở lưng trần nóng bỏng, bên dưới chính là một cái quần cực ngắn siêu nóng bỏng, nếu như góc độ thích hợp, vẫn có thể thấy quần lót ren màu đen bên trong của Lưu Vân.

Tóc Lưu Vân là gợn thật to tự nhiên, tính chất tóc tốt vô cùng, vô cùng mềm mại. Bao nhiêu cô gái cho dù ép tóc của mình ở tiệm làm tóc như thế nào thì cũng không được hiệu quả nhưu Lưu Vân.

Lưu Vân rất không có hình tượng nằm sấp trên giường lớn, bờ mông ngạo nghễ ưỡn lên thành một đường cong mê người.

"Sư thúc, người không nên như vậy, ở đây không có đàn ông." Trang Nhã Khinh nhìn cũng cảm thấy máu nóng sục sôi.

Không biết lúc trước người theo đuổi sư thúc cuối cùng là bao nhiêu, Trang Nhã Khinh chắc chắn sẽ không ít hơn những người đàn ông bên cạnh cô, cũng sẽ không kém hơn bọn họ. Nhưng Trang Nhã Khinh tuyệt đối không ngờ rằng, người đàn ông từng theo đuổi Lưu Vân lại là người mà cô không tưởng tượng được, nhân vật đứng đầu trên thế giới.

"Sư thúc con năm nữ đều xơi." Lưu Vân nhắm chặt hai mắt, nhưng cũng chưa ngủ, trả lời Trang Nhã Khinh rõ ràng, không hề có một chút dáng vẻ mơ hồ nào, chỉ là lười biếng hết mức so với bình thường mà thôi.

"Đúng vậy, sư thúc, người thật là rất lợi hại." Trang Nhã Khinh hùa theo, sau đó nhìn hơn phân nửa giường trống bên cạnh một chút, cô cũng nhảy tới nằm ở bên cạnh Lưu Vân.

Thật lâu không gặp sư thúc rồi.

"Nha đầu, không phải sư thúc nói con đâu, con thật sự chính là thấy sắc quên sư thúc mà, sau khi đi cũng không nhớ đến sư thúc chút nào sao?" Lưu Vân ghen tị nói.

"Sư thúc, con không có." Trang Nhã Khinh có thể nói có sao? Khẳng định không thể nói.

Lưu Vân cũng không vạch trần Trang Nhã Khinh, hừ lạnh một tiếng: "Vốn đã sớm nghĩ ra rồi, nhưng nếu như con không có mời chúng ta, không mời mà tới, sư thúc con không có da mặt dày như thế." Bà đã sớm muốn tới rồi. Kể từ sau chuyện năm đó, mình cũng trở lại Lăng Thiên Môn, không đi ra nữa. Tính toán thời gian, cũng có khoảng hai mươi năm rồi nhỉ? Cũng là lúc ra xem một chút. Xem bọn họ có mạnh khỏe hay không.

"Sư thúc, bất cứ lúc nào người muốn tới đều có thể tới hết." Nói chưa dứt lời, vừa nói thì Trang Nhã Khinh vẫn có chút cảm giác tội lỗi.

Lưu Vân biết suy nghĩ của Trang Nhã Khinh, vốn cũng không thật sự trách móc Trang Nhã Khinh. Vừa ra tới, chuyện phải bận rộn sẽ rất nhiều, đây cũng là chuyện tự nhiên. "Được rồi, giả bộ đáng thương. Cậu ấy là người đàn ông như thế nào? Trên giường vẫn được chứ?" Lưu Vân trịnh trọng hỏi Trang Nhã Khinh, vẻ mặt giống như hỏi xem thời tiết hôm nay như thế nào. Ai có thể nghĩ đến, bà bật thốt ra chính là một chủ đề bá đạo như vậy.

"Dạ, được." Trang Nhã Khinh đối mặt với Lưu Vân về những chuyện này hoàn toàn như không ở Trung Quốc, vẻ mặt tuyệt không kém Lưu Vân, vẫn không trông thấy vẻ mặt khó xử một chút nào.

Trước mặt Lưu Vân thì có gì xấu hổ.

Nếu mị thuật trên người cô đều do sư thúc dạy, vậy những chuyện đó tất nhiên vẫn thường nói. Sư thúc còn đặc biệt dùng một khoảng thời gian để dạy cô chuyện giữa nam với nữ. Trong đó, còn bao gồm người đàn ông thích tư thế gì, thích mùi vị gì, thích nói chuyện gì ở trên giường, còn nói cái gì là không thể tin, làm sao mà nhìn một cái là biết một người đàn ông có được hay không, làm sao mới có thể khơi lên thú tình của đàn ông tốt hơn, những thứ này, sư thúc cũng đã dạy cô toàn bộ.

Nếu không phải là sư thúc dạy, dù là trước kia cô đã kết hôn cũng không thể đạt được dáng vẻ hiện tại. Dù sao, lúc trước kia Trang Nhã Khinh vẫn rất bảo thủ. Một vài lời nói to gan dù cho Mạnh Thiệu Phong hướng dẫn cô nói thế nào thì cô cũng không thể mở miệng, cảm giác đó là chuyện vô cùng mất mặt, sẽ tổn hại kiêu ngạo từ trước của cô. Hiện tại cô không cho rằng như vậy nữa, ít nhất ở trước mặt Cố Triệt.

Trang Nhã Khinh đã được Lưu Vân dạy, cùng với cô tự thân thể nghiệm, cảm thấy những chuyện này căn bản không có gì mà không được. Không phải đã nói đó sao, phụ nữ có khả năng làm vui vẻ sao? Cô vì người yêu mà làm những thứ này thì có vấn đề gì? Chỉ cần Cố Triệt thích.

"Một đêm làm tối đa mấy lần?" Lưu Vân bàn luận vấn đề này, không để ý tới việc nghỉ ngơi, tinh thần phấn chấn.

Lưu Vân ơi Lưu Vân, hai mươi năm không có đàn ông rồi.

"Hình như là bốn lần." Trang Nhã Khinh nói. Thật ra thì đàn ông có thể làm cả đêm thật sự không tồn tại trên thế giới. Cô tin tưởng Cố Triệt được, nhưng hai lần, lần đầu tiên Cố Triệt suy nghĩ cô là lần đầu tiên, cho nên buông tha cho cô. Tối hôm qua, không thể quá muộn, còn có chuyện chính phải làm. Bốn lần là quá nhiều rồi.

Tối hôm qua bọn họ tắm làm một lần, chuyển qua bồn tắm làm một lần, sau đó chuyển địa điểm, cuối cùng liên tục chiến đấu ở các chiến trường đến trên giường, muộn rồi, phải trời hửng sáng mới ngừng lại ngủ.

"Ừ, lợi hại. Quá nhiều cũng không tốt, cơ thể không chịu nổi. Cậu ấy thích tư thế gì?" Lưu Vân hứng thú dạt dào hỏi .

Tất cả hứng thú của bà đều rơi vào sinh hoạt của Trang Nhã Khinh.

"Chính là con ở trên, thời gian bền của anh ấy khá dài, cảm giác cũng càng thêm hưng phấn." Trang Nhã Khinh suy nghĩ một chút rồi đáp lại.

Hai người phụ nữ, tại sao có thể không e dè nói vấn đề này đây. Đặc biệt là Trang Nhã Khinh, nam chính trong chủ đề là của người đàn ông của cô, nữ chính là cô, lại không xấu hổ, haizz. . . . . .

Cố Triệt ở phía dưới thì bị Thanh Phong lôi kéo muốn thi tài. Mặc dù ông biết thân phận của anh, cũng hiểu Cố Triệt anh có thể làm đến vị trí cao như vậy, dĩ nhiên bản lĩnh cũng không tệ. Nhưng vẫn muốn thử bản lĩnh anh một chút, phải biết rằng nếu như ngay cả ông mà Cố Triệt cũng đánh không lại, chẳng lẽ sau này gặp nguy hiểm còn phải để đồ đệ của ông bảo vệ anh sao?

Thanh Phong đang lôi kéo Cố Triệt muốn tranh tài, anh thì luôn cảm thấy lỗ tai mình vô cùng nóng, cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Nếu anh biết, trên lầu có hai người phụ nữ đang bàn luận về anh, hơn nữa còn nói chủ đề như thế, không biết Cố Triệt sẽ làm như thế nào đây? Trực tiếp kéo Trang Nhã Khinh về phòng đại chiến 300 hiệp trừng phạt Trang Nhã Khinh bói chuyện riêng của hai người ra ngoài, hay là im lặng không lên tiếng, chờ lần sau trừng phạt cô luôn. Bốn lần? Không đủ có thể nhiều thêm mấy lần.

Nhưng Cố Triệt không biết. Mặc dù thấy kỳ lạ vì lỗ tai nóng lên, nhưng cho là hiện tượng sinh lý bình thường mà thôi.

"Tiểu tử, có tới hay không?" Thanh Phong hỏi.

"Vậy con đắc tội ạ." Cố Triệt đồng ý. Anh biết, nếu anh không đồng ý, Thanh Phong sẽ không yên tâm giao Nhã Nhã cho anh. Biết là muốn thăm dò năng lực của anh. Cũng tốt, dù sao chính anh cũng không có rèn luyện rất lâu rồi, thuận tiện xem xem bản lĩnh của mình có giảm hay không.

Rất nhanh thì hai người đã tranh tài.

Phá Thương, Hạ Tĩnh Thiên, Phá Trần còn có Thấm Tuyết đều ở bên cạnh quan sát.

Trận đấu giữa những cao thủ là vô cùng đặc sắc, tại sao bọn họ có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy được? Cũng thuận tiện xem xem sư phụ có giấu giếm, có chiêu gì hay mà chưa dạy cho bọn họ hay không.

Mặc dù Thấm Tuyết không biết, nhưng nhìn vẫn hơi thích. Huống chi cô vẫn muốn biết rốt cuộc vị hôn phu của Nhã Nhã như thế nào.

Lưu Vân nghe thấy tiếng động phía dưới, nở một nụ cười có thâm ý sâu xa với Trang Nhã Khinh: "Bọn họ đánh nhau. Con đoán là Thanh Phong thắng hay là chồng của con sẽ thắng?"

Trang Nhã Khinh nhìn cũng không đi nhìn một cái, vô cùng tin tưởng đối với Cố Triệt, nói: "Đương nhiên là chồng con rồi."

"Có lòng tin với cậu ấy như vậy sao?"

"Đúng vậy. Người đàn ông của con có thể kém sao?" Trang Nhã Khinh từng thấy Cố Triệt động thủ hai lần. Lần đầu tiên là đọ sức cùng bầy cá mập ở dưới nước. Chỉ là tình huống khi đó tương đối nguy hiểm và cấp bách, cpp cũng không ý nghĩ nhìn anh biểu diễn. Nhưng vẫn biết rõ trình độ năng lực của anh. Lần thứ hai chính là đối phó mấy tên đàn ông cặn bã kia. Chỉ là những tên đàn ông cặn bã kia quá mềm nhũn. Căn bản không thấy được khả năng của anh. Cô tin tưởng, đánh bại những tên đàn ông cặn bã kia, Cố Triệt chưa dùng tới một phần mười bản lĩnh của anh. Hai ba cái liền quật ngã.

Mặc dù như vậy, Trang Nhã Khinh vẫn tràn đầy lòng tin với Cố Triệt.

"Ha ha. Ngược lại, thật ra ta cảm thấy tương đối hứng thú." Lưu Vân đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, nhìn xuống dưới.

Biệt thự nhà họ Hạ không lớn, nhưng quả thật xung quanh đặc biệt rộng rãi. Vốn tọa lạc trên một mặt lưng chừng núi, bốn phía cũng chưa có những căn nhà khác, cho nên cả sườn núi coi như đều của bọn họ. Cho nên, trừ căn biệt thự riêng này, Hạ Tĩnh Thiên không ngại lãng phí xây dựng vườn hoa nhỏ, hồ bơi, bãi đậu xe còn có sân luyện tập ở phía dưới.

Hạ Tĩnh Thiên sợ thân thủ của mình giảm sút, có lúc sẽ tới sân luyện tập để luyện thân thủ một chút. Bên trong có đủ bao cát, các loại súng, các loại dụng cụ, thứ gì cần có đều có.

Chủ yếu nhất là còn có sân bãi.

Đây rất giống cuộc quyết đấu ở cổ đại, lúc nãy lại Hạ Tĩnh Thiên còn muốn bày đủ các loại đại đao, kiếm… vũ khí sử dụng ở ổ đại. Không biết là Hạ Tĩnh Thiên rảnh rỗi đến mức nhàm chán làm những vở kịch ác hay là gì. Bây giờ còn dùng những thứ đồ này? Cầm lên không thuận tiện không nói, cũng không có sung dễ dàng dùng.

Hai người bắt đầu vẫn là tay không.

Sau đó, Thanh Phong dần dần yếu thế. Bị Cố Triệt luyện luện bức lui lại, đẩy tới một hàng vũ khí lạnh lẽo bên cạnh. Thanh Phong nhìn một chút, tiện tay cầm một thanh đại đao.

Hiện tại không tin Cố Triệt vẫn được. Dù Cố Triệt thật sự cũng cầm vũ khí cũng không được. Dù sao thì Lăng Thiên Môn bọn họ sử dụng môn võ cổ đại tinh túy nhất, sử dụng vũ khí, mặc dù dần dần bị loại bỏ vì sự phát triển của thời đại nhưng Lăng Thiên Môn vẫn duy trì. Cho nên Thanh Phong mới nắm chặt như vậy , dù sao sẽ dùng điều này người, trên căn bản không tìm ra được rồi.

Thấy Thanh Phong rút đại đao, mọi người quan sát cũng không khỏi lộ ra ánh mắt khinh thường

Thanh Phong có chết cũng không chịu thừa nhận ông rất hèn hạ: "Binh bất yếm trá." Thanh Phong giải thích như vậy. Mặc dù là tùy tiện tranh tài một chút, nhưng có thể thắng thì thật là tốt . Giống như là đánh giặc, không cần biết dùng được phương pháp gì, chỉ cần mình thắng, chính là anh hùng, sẽ không bị người khác nói gì, dĩ nhiên trừ người phe địch.

*Binh bất yếm tra: chiến đấu bất chấp thủ đoạn, chỉ cần kết quả

Cố Triệt cũng không có quá nhiều suy nghĩ, thấy Thanh Phong cũng cầm vũ khí, anh cũng cầm một món vũ khí. Đó chính là thương. Không phải súng bắn đạn hiện đại, mà là cổ đại, phía dưới là một cọc gỗ, phía trên đầu thương bén nhọn... (Thương là một loại vũ khí phổ biến thời cổ đại ở Trung Quốc. Chữ tiếng Trung của từ ‘thương’ và từ ‘súng’ giống nhau.)

Thanh Phong nhìn thấy thì không khỏi cười Cố Triệt ngu ngốc ở trong lòng, cho dù là Cố Triệt tùy tiện cầm một thanh kiếm hay là gì thì cũng tốt hơn thương. Thương, đó là một trong những vũ khí đứng đầu trong các loại vũ khí, giống roi da vậy. Nếu như không phải vô cùng thuần thục, trên căn bản cũng không có nhiều tác dụng lớn, ngược lại sẽ trở ngại làm mấy động tác chậm lại mà thôi.

Nhưng sau đó, Thanh Phong liền không cười được.

Die nda nl equ ydo n <3 <3 <3 [becuacon]

Ai có thể nói cho ông biết, tại sao Cố Triệt dùng thương tốt như vậy.

Mỗi một động tác đều lưu loát, như nước chảy mây trôi.

Cố Triệt múa cây thương dài trong tay của anh, liên tục ép Thanh Phong lùi, cuối cùng đẩy đại đao trong tay ông, chĩa đầu thương lên ngực Thanh Phong.

"Sao cậu biết sử dụng thương dài?" Thanh Phong cảm giác không thể tin được. Vốn cho là ông thắng chắc, kết quả thua nát bét. Lúc này vẫn là đang ở trước mặt đồ đệ mình mà mất hết cả mặt mày. Nhưng mất thể diện cũng không sao, ít nhất ông đã xác định được, người đàn ông này đáng để dựa vào, mới có thể bảo vệ đồ đệ bảo bối của ông thật tốt..

Gian lận còn có một nguyên nhân khác, cũng là lo lắng Cố Triệt quá cứng nhắc, người gian lận sẽ không biết tại sao lại thất bại. Nếu thật sự là như vậy mà nói thì còn phải tự dạy dỗ.

"Đừng quên, trừ Lăng Thiên Môn, nhà họ Cố của con cũng vẫn lưu truyền xuống cho mọi người. Bản lĩnh của đời trước, đời sau cũng không thể quên mất như vậy, cho nên, mỗi một thế hệ đều phải học tập, cất giữ những tinh túy của đời trước." Cố Triệt thu hồi thương dài.

Anh nói là thật. Mặc dù thời đại bây giờ đã phát triển, những vũ khí lạnh lẽo này đã từ từ bị vứt bỏ, có sung rồi, trên căn bản là cũng không có ai học cách sử dụng vũ khí lạnh này. Nhưng bọn họ không biết. Lúc nào thì anh bắt đầu học cách sử dụng đại đao, thương dài còn có kiếm nữa? Khi đó lúc bị buộc học những thứ này, anh chỉ mới bảy tuổi thôi. Bây giờ nghĩ lại cũng không thấy khổ cực nữa rồi, ít nhất tất cả cực khổ đều đáng giá. Bởi vì hiện tại anh đã có đủ lòng tin để bảo vệ người mình yêu.

"Xem ra, hình như người đàn ông này rất khá." Đầu ngón tay Lưu Vân thon dài sơn màu đỏ nhẹ nhàng lướt qua môi của bà.

"Cái gì gọi là hình như? Đó là chắc chắn có được hay không?" Trang Nhã Khinh cũng không che giấu tình cảm đối với Cố Triệt của cô chút nào. Có người đàn ông thế này, cô cảm thấy rất khó không kiêu ngạo, có gì phải che giấu.

"Nha đầu này, hãm vào rồi." Lưu Vân cho ra một kết luận như vậy.

"Đúng vậy. Đây là dùng hết tất cả một lần để đánh cược, nếu như thua, con thật sự không biết con còn có thể làm thế nào." Trang Nhã Khinh cười.

Lưu Vân nhéo tay Trang Nhã Khinh, có chút không đồng ý với suy nghĩ của cô. Cái gì gọi là dùng hết tất cả đánh cược, không có đàn ông cũng không sao cả, không phải lúc trước bà đã ở vậy sao? Bây giờ không phải là trải qua rất tốt sao? Nhưng bà tin tưởng, con bé Nhã Nhã này nhất định có số tốt hơn bà, hạnh phúc hơn bà.

"Lo lắng chuyện đó làm gì? Chẳng lẽ con không đủ lòng tin với người đàn ông của con?" Lưu Vân cười nói.

Trang Nhã Khinh suy nghĩ một chút, giống như thật sự là như vậy, bây giờ cô lo lắng vấn đề này làm gì? "Có lòng tin."

"Không phải vậy là được rồi sao."

"Dạ. Anh ấy thật sự rất tốt, rất rất tốt, con cảm thấy con không xứng với anh ấy." Trang Nhã Khinh yếu ớt nói.

Cố Triệt đơn thuần ở phương diện tình cảm, mà cô đã kết hôn một lần, mặc dù là chuyện của kiếp trước rồi, nhưng trí nhớ vẫn mãi còn, mặc dù cô đối với Mạnh Thiệu Phong đã hoàn toàn không còn cảm giác nữa. Ở phương diện tính cách, Cố Triệt cũng tương đối thiên về chính nghĩa, nhưng trong lòng Trang Nhã Khinh tự hỏi, cô không phải là người con gái lương thiện, ngược lại còn có chút tà ác. Thật ra thì nhìn lại, hình như hai người chênh lệch hơi nhiều.

"Không, có thể có được con mới là do Cố Triệt đã may mắn tu được. Nhã Nhã của ta rất tốt, ta thật tiếc vì phải gả con ra ngoài sớm như vậy."

"Hắc hắc. Vậy thì không lấy, ở cùng với người."

"Vậy sao có thể chứ? Chỉ là sau khi gả con đi thì có thể thường xuyên đến thăm ta. Lần này ra ngoài, ta nghĩ ta cũng không cần trở về nữa, ta ở lại chỗ này giúp con." Không trở về, rời đi đã hai mươi năm, không nghĩ sẽ trở về. Cho dù ở nơi này còn có thể gặp lại bọn họ.

"Tốt, thật tốt. Ý định của con là tạo một nhãn hiệu mỹ phẩm, sư thúc người ở đây thì người chính là cao thủ ở phương diện này, hi hi." Rốt cuộc Trang Nhã Khinh đã nhớ tới bản thân muốn mở một nhãn hiệu mỹ phẩm rồi sao? Thật ra thì cũng không phải cô tự nhớ ra, chính là những người lần trước gọi điện thoại cho cô để hỏi thăm, thong thả thì thật sự sẽ quên mất.

Vốn cảm thấy trong thời gian ngắn chắc là sẽ không làm, lại muốn vội vàng kết hôn, lại muốn làm những chuyện khác, chỉ là sư thúc ở đây, chuyện dễ hơn nhiều.

"Ta biết ngay, ở lại chỗ này sẽ trở thành tay sai vặt của con, sẽ bị con cướp đoạt sức lao động mà." Lưu Vân nói.

"Không phải, con sẽ trả tiền lương, sẽ không cướp đoạt không công." Trang Nhã Khinh cười to.

"Hừ, giá của ta rất cao."

"Được, người muốn bao nhiêu, chỉ cần con có thì tất cả đều cho người luôn."

"Cũng xấp xỉ như vậy. Năm đó nhiều công ty tranh nhau muốn cướp lấy nhân tài là ta đấy." Cũng giống vậy, ông chủ của các công ty tranh nhau giành giật muốn có được.

"Đúng vậy, sư thúc, con thật sự quá sùng bái người."

"Được rồi, xem bọn họ so tài cũng sắp xong rồi, con có muốn đi xuống so cùng người đàn ông của con không? Xem xem các con, ai mạnh hơn ai." Lưu Vân nói lên đề nghị này. Đánh thắng được Thanh Phong cũng không đại biểu đánh thắng được Nhã Nhã. Trừ việc Nhã Nhã là được Thanh Phòng chân truyền thì tất cả bản lĩnh của Tứ đại trưởng lão cũng bị Nhã Nhã ép khô. Không biết có thể đánh thắng được Nhã Nhã hay không? Vấn đề này là một vấn đề khá nghiêm túc.

"Được. Thật ra thì con đã sớm muốn cùng anh ấy đánh một trận, chỉ là vẫn không có cơ hội, xem ra hôm nay là một cơ hội vô cùng tốt." Trang Nhã Khinh rục rịch ngóc đầu dậy.

Trang Nhã Khinh đi xuống, đứng ở trước mặt Cố Triệt. Lúc này Cố Triệt đã xong với Thanh Phong, Hạ Tĩnh Thiên đều đã so tài rồi, không ngoại lệ, đều thắng. "Em đến đây làm gì?" Cố Triệt hỏi. Mặc dù không thể nói là dáng vẻ mồ hôi đầm đìa, thở không ra hơi, nhưng Cố Triệt cũng đã ra lớp mồ hôi mỏng, hô hấp cũng nặng nề hơn một chút.

Dù sao, mới vừa dùng tâm đánh hai trận, sao có thể không mệt?

Tại sao là hai trận? Bởi vì Hạ Tĩnh Thiên và Phá Trần cũng nhận được sự truyền thụ của Thanh Phong, hai người liên thủ đối phó một mình Cố Triệt. Họ nói rằng, chính là ngộ nhỡ ngày nào đó gặp được đối thủ vô cùng lợi hại, số người cũng nhiều hơn, anh có thể không thể bảo vệ tốt cho Trang Nhã Khinh. Cố Triệt đón nhận khiêu chiến. Nếu không phải tới điểm là dừng lại thì sợ rằng cũng muốn đánh đến vết thương chằng chịt mới có thể kết thúc.

"Em muốn cùng anh so tài một chút, mặc dù nói anh vừa mới đánh xong, trên người không bị thương nặng, nhưng vẫn bị tổn thương miệng, chỉ là em vẫn muốn đánh một trận với anh." Thừa dịp bây giờ có thời gian, hơn nữa cô cũng có tinh thần và thể lực.

"Mau trở về." Cố Triệt nhíu mày, cũng không thể đồng ý suy nghĩ của Trang Nhã Khinh.

Quả đấm không có mắt, lỡ như tổn thương tới Nhã Nhã thì làm sao có thể được. "Anh không nhất định có thể tổn thương đến em, hơn nữa em biết sẽ không." Thật ra thì Trang Nhã Khinh cùng Cố Triệt so tài thì chắc chắn có thể chiếm hết tiện nghi. Điểm thứ nhất chính là tình hình bây giờ của anh, thứ hai là nói không chừng anh sẽ không phòng ngự, thua bởi cô.

"Biết thì cũng không cần đánh."

"Không, muốn đánh. Nhưng em cho phép anh nghỉ ngơi hai mươi phút." Để anh nghỉ ngơi thật khỏe một chút. Tuy nói đã chiếm tiện nghi rồi, nhưng không thể chiếm lộ liễu như vậy.

"Thắng được chúng tôi, không nhất định có thể thắng được Nhã Nhã." Hạ Tĩnh Thiên nói, anh vốn muốn áp chế nhuệ khí của Cố Triệt, nhưng cũng không nghi ngờ đã lộ ra một vấn đề, chính là anh không có lợi hại như Nhã Nhã, ha ha.

"Vậy thì thử một chút đi." Mặc dù Cố Triệt sợ quả đấm không có mắt mà tổn thương tới Nhã Nhã, nhưng lại nghĩ đến, nếu không đánh thắng trận này, sợ rằng cũng không dễ đi qua như vậy. Nhưng mà ngoài Thanh Phong bọn họ thì chính là Nhã Nhã, chỉ sợ cũng sẽ không từ bỏ ý đồ. Một lát chú ý một chút là được, không nên quá nặng tay.

"Có muốn uống nước hay không?"

"Không cần, bắt đầu đi. Không cần dùng vũ khí gì." Đao kiếm càng không có mắt hơn quả đấm.

"Được." Trang Nhã Khinh đứng ở trước mặt Cố Triệt, mặc dù cô cố gắng để mình nhìn to lớn hơn một chút, nhưng mà vô tình là ở trước mặt anh vẫn trở nên nhỏ bé.

Hai người cách xa nhau ước chừng một thước rưỡi, vẫn đứng đó, không ai nhúc nhích, chỉ nhìn đối phương, hình như đang tiến hành đấu tranh tư tưởng bên trong. Cũng chính là vô hình, không thấy được cũng không sờ được, nhưng thua chính là do nội thương đấy.

Ặc. . . . . . Tiểu thuyết huyền huyễn hay tiểu thuyết võ hiệp đã thấy nhiều. Chuyện này thì đến nay Trang Nhã Khinh vẫn chưa phát hiện. Không có động tĩnh cũng chỉ đang vận động cảm xúc mà thôi.

Cố Triệt suy nghĩ như một con báo, địch không động ta không động, quan sát Trang Nhã Khinh, chỉ cần Trang Nhã Khinh vừa động đậy thì anh sẽ lập tức phản ứng.

Lúc này Cố Triệt muốn nghiêm túc thắng Nhã Nhã, để Thanh Phong bọn họ yên tâm giao Nhã Nhã cho anh, thế nên cần dốc toàn lực ứng phó. Huống chi, nếu nhường, chắc hẳn Nhã Nhã cũng sẽ không đồng ý. Duy nhất chính là cố gắng hết sức không làm tổn thương tới Nhã Nhã là được.

Rốt cuộc Trang Nhã Khinh cũng động đậy. Nhanh chóng dời vị trí đến trước mặt Cố Triệt, không chút lưu tình đá ra một đá. Nếu như bị đá ngã, chân anh không tàn phế thì cũng gãy xương.

Chỉ là làm sao Cố Triệt không biết, sớm một chút đã chuẩn bị tốt, tránh ra, hơn nữa đi vòng qua sau lưng Trang Nhã Khinh, nắm được vai cô.

Trang Nhã Khinh ngã người về phía sau, chân trực tiếp đá lên cao vào mặt hướng Cố Triệt, anh không thể làm gì khác hơn là buông cô ra. Nhưng không phải anh luôn né tránh đòn tấn công của cô, vẫn muốn khống chế cô, như vậy sẽ thắng, cũng sẽ không làm tổn thương tới cô.

Hai người, anh xong tới cô đánh, đánh đến hăng say, niềm vui tràn trề.

Cuối cùng, rốt cuộc là ai thắng?

Đáp án này chờ định đoạt.

Sau khi đánh xong, Cố Triệt càng có một cảm giác không nói nên lời đối với Trang Nhã Khinh. Anh chưa từng gặp đối thủ mạnh mẽ như vậy, còn là một phụ nữ.

"Nhã Nhã, những thứ đó của em, sư phụ em cũng không có." Cố Triệt phát hiện một vấn đề, rất nhiều những chiêu thức của Trang Nhã Khinh, Thanh Phong chưa từng dùng, hơn nữa đều rất sắc bén, rất mạnh mẽ. Lúc so tài, nếu như Thanh Phong biết thì tuyệt đối không thể nào không dùng. Nhưng Nhã Nhã biết mà Thanh Phong không biết. Hơn nữa, ngay cả hai người Hạ Tĩnh Thiên và Phá Trần có mà Thanh Phong cũng không có. Thật làm cho anh hoài nghi, cuối cùng Thanh Phong có phải sư phụ của bọn họ hay không? Sao đồ đệ có mà sư phụ lại không có? Trừ phi, mấy người Nhã Nhã không chỉ có một sư phụ là Thanh Phong? "Ngươi còn có sư phụ khác sao?"

"Không phải, chỉ là bắt buộc trưởng lão ở đó dạy. Các sư huynh cũng đều cùng học, lão già là người lười biếng, ông ấy nói tuổi của ông ấy cũng lớn như vậy rồi, còn học gì nữa? Cho nên cũng không có học được công phu của trưởng lão. Em và các sư huynh có chút chênh lêch là bởi vì những thứ đó là công phu tương đối cơ mật của môn phái bọn em, ngoại trừ em ra, bọn họ chết cũng không dạy." Cho nên giỏi hơn người khác. Cô cũng muốn len lén dạy các sư huynh, nhưng các trưởng lão nói cho cô biết một chuyện, cô liền hoàn toàn bỏ đi suy nghĩ dạy cho các sư huynh. Đó chính là muốn học tập công phu đó thì phải là bé gái hoặc là bé trai cũng chính là xử nữ hoặc xử nam thì mới có thể học được, thậm chí, nếu như lúc người con trai đó học là xử nam, sau khi học rồi mà không phải nữa thì tất cả công phu đều bị huỷ bỏ. Được lựa chọn, Trang Nhã Khinh khẳng định sẽ lựa chọn không để cho bọn họ học. Nếu không chẳng lẽ học cả đời không động vào phụ nữ sao? Vậy người đàn ông sống còn có ý nghĩa gì nữa?

Trưởng lão? Hừ, tuổi bọn họ bao nhiêu tuổi rồi mà toàn bộ đều là xử nam, võ công cao như thế nào? Có một cái rắm.

Khổng Tử cũng nói, thực sắc tính dã.

*thực sắc tính dã: Ăn uống và ham muốn tình dục là bản năng của con người

Không có ham muốn thì cuộc sống cũng không hoàn chỉnh. Học, cả ngày vùi ở Lăng Thiên Môn, Trang Nhã Khinh thật sự không nghĩ ra được, các Trưởng lão sống như vậy có ý nghĩa gì.

Sau đó, Trang Nhã Khinh biết thật ra thì lúc các Trưởng lão bị chọn trúng làm trưởng lão cũng không muốn, sau đó thì cũng không có biện pháp nào. Nhất định phải học giỏi tất cả công phu, để cho mình mạnh hơn, bảo vệ tốt cho Lăng Thiên Môn. Thành kiến của Trang Nhã Khinh đối với các trưởng lão cũng biến mất. Nói đến thì cũng là những người đáng thương.

Sau này Trang Nhã Khinh hủy bỏ phải quy định chọn trưởng lão như vậy, là sau khi cô tiếp quản Lăng Thiên Môn.

Chỉ là chọn ai trưởng lão? Đến lúc đó lớn tuổi nhất ở Lăng Thiên Môn chính là Thanh Phong và Lưu Vân, còn có các sư huynh, để bọn họ sống mãi ở Lăng Thiên Môn, vĩnh viễn không thể đi ra ngoài sao? Chưa nói là bọn họ có thể đồng ý hay không, Trang Nhã Khinh cũng không thể làm như vậy.

Thật ra thì tơi một ngày nọ, Trang Nhã Khinh mới phát hiện một vấn đề. Không biết là bốn trưởng lão lừa cô hay là bốn trưởng lão cũng là người bị hại, bị người ta lừa. Trang Nhã Khinh phát hiện công phu đo, thật ra thì mặc dù phải lúc học phải là xử nam, nhưng nếu như cũng là lần đầu tiên học công phu kia thì sẽ giải trừ, về sau là hết chuyện.

Về phần làm sao phát hiện. . . . . . Cái này phải nói sau rồi. Nghe Trang Nhã Khinh nói, Cố Triệt hiểu. Thì ra là Nhã Nhã của anh còn lợi hại nhất cả Lăng Thiên Môn đấy.

"Em lợi hại như vậy, anh lo lắng nhà sẽ bạo lực lắm đây." Cố Triệt nói.

"Anh nói cái gì đó? Ai lợi hại hơn? Không phải lúc nãy anh mới thắng em sao?" Trang Nhã Khinh nói. Cố Triệt thối, cũng không biết nhường cô một chút, trực tiếp thắng. Mặc dù đánh mệt chết đi được nhưng cô cũng không có bị thương gì.

"Ha ha. Nhã Nhã, đàn ông là phải đứng trước mặt phụ nữ để bảo vệ cô ấy." Cố Triệt cảm thấy nếu như anh thua, như anh nên tăng cường huấn luyện thật tốt mới được. Không phải lòng tự ái của đàn ông, không phải chủ nghĩa đàn ông, mà là anh cảm thấy, đàn ông phải đứng ở phía trước. Không muốn ngày nào đó, khi gặp phải nguy hiểm, Nhã Nhã còn phải đứng phía trước bảo vệ anh.

"Chủ nghĩa đàn ông." Chỉ là, đáng ghét thích chủ nghĩa đàn ông này muốn chết .

Phụ nữ đều hi vọng người đàn ông của mình mạnh mẽ một chút, bá đạo một chút như vậy, còn có một chút xíu chủ nghĩa đàn ông nữa. Dĩ nhiên phải xem là ở phương diện gì. Nếu như chủ nghĩa đàn ông đó dùng ở việc người phụ nữ của mình không thể nói chuyện với người đàn ông khác, chơi đùa mà người phụ nữ phải ở bên cạnh nhìn, phải nấu xong cơm đợi về nhà, phải nổi trống cổ vũ. . . . . . Người đàn ông có chủ nghĩa đàn ông lớn như vậy thì không cần cũng được.

Phụ nữ thích mạnh mẽ, là lúc phụ nữ bị bệnh, bắt cô ấy uống thuốc. Lúc đêm khuya mà phụ nữ còn chưa ngủ thì ép buộc cô ấy ngủ, lúc phụ nữ cố tình gây sự, đè ở góc tường hoặc trên giường mãnh liệt mà mạnh mẽ.

Phụ nữ thích bá đạo, chính là phải chỉ có thể yêu một mình anh ấy, không cho phép khóc lúc anh ấy không thấy, không cho phép hoài nghi lòng của anh ấy, không cho phép. . . . . .

Còn nữa, đó chính là, đừng làm gì cũng phải hỏi phụ nữ, đàn ông, phải mạnh mẽ một chút, bá đạo một chút. Không nên hỏi phụ nữ có nguyện ý hay không, hỏi thì thường thường không lấy được câu trả lời chân thật. Cứng rắn một chút mới là vương đạo. Dĩ nhiên, nếu như thật sự không muốn, vậy thì không được, chứng minh các người không thể cùng nhau.

Đay cũng là lí do tại sao phim truyền hình vẫn luôn xuất hiện cảnh này. Người đàn ông có thể hôn hay không? Bình thường đều là không thể. Trực tiếp hôn đi, cô ấy đáp lại chính là có thể. Muốn đến trường học của cô gái đó, không nên hỏi có thể đến hay không, chờ cô ấy ở cổng , cô ấy sẽ vui mừng nhào tới. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.