Võ Động Thiên Hà

Chương 35: Chương 35: Ăn mày đầu cầu






Lão khất cái cười một tiếng quái dị nhìn lại Vân Thiên Hà:

- Đúng rồi.

- Có bí tịch gì thì lấy ra cho ta xem.

Vân Thiên Hà cảm thấy trong lòng vô cùng hoang đường, chuyện máu chó như vậy mà cũng gặp phải nữa, làm sao lại trùng hợp như vậy …

Có cổ quái!

- Rượu của ngươi có thể cho lão phu uống trước vài hớp, lão phu đang rất khát, chậc?

Lão khất cái thấy rượu mắt sáng lên, nhìn chằm chằm vào bầu rượu trên tay Vân Thiên Hà.

Vân Thiên Hà nhìn lão tay che lại bình rượu nói:

- Nếu như ngươi nói thật những lời vừa rồi là ai chỉ cho ngươi để nói với ta tự nhiên ngươi sẽ có rượu uống. Đừng nên vọng tưởng dùng thủ đoạn lừa bổn thiếu gia, nếu như vậy ngươi không phải là người.

Lão khất cái đột nhiên dùng ánh mắt cổ quái nhìn Vân Thiên Hà hồi lâu rồi nói:

- Lão phu dĩ nhiên không phải là người, tiểu tử nhà ngươi mới là người . Những lời này dĩ nhiên không phải do chính ngươi nói cho lão biết sao?

- Ta???

Vân Thiên Hà trợn tròn đôi mắt.

Lão khất cái cười nói:

- Như vậy đi, lão phu cũng không có cãi nhau với ngươi về vấn đề này. Lần trước trong núi hoang lúc ngươi bẫy ưng đã không phải nói như vậy sao. Lão phu nghe được cảm thấy những lời này tương đối khá, có vài tiểu tử ngốc bị lão phu gạt hết sạch rượu, quả thật lý thú ha ha ha…

- Ngươi, làm sao ngươi có thể biết lời nói của ta … không phải là…ngươi nói thật hay giả vậy?

Nội tâm của Vân Thiên Hà chấn động, lão đầu này ở trong núi hoang, sao hắn và Tuyết Ông tiên sinh không phát hiện được, chẳng lẽ…

Nhưng ngay sau đó Vân Thiên Hà nghiêm mặt lại nói:

- Ngươi theo dõi chúng ta?

Lão khất cái nói:

- Lão phu trôi nổi hậu thế, lưu lạc thiên hạ, ngũ cốc hoa màu, sơn trân hải vị có thể nói món nào cũng đã ăn qua, chẳng qua là tiểu tử nhà ngươi làm cái món thịt thỏ đích thực rất mỹ vị, cái mùi thơm đó hắc hắc… Hơn nữa lại ở ngoài mười dặm đêm lão nhân ra gièm pha… chỉ tiếc lão phu đến chậm một bước nên chỉ còn lại toàn xương là xương thật là bực a..

- Cho nên ngươi đi theo tới chân núi sau đó lại cùng về Lợi Châu?

Vân Thiên Hà hỏi.

Lão khất cái nói:

- Ah, tiểu tử ngươi quả thực thông minh, chính xác là như thế.

Vừa nói hai tay lão vừa xoa xoa chà xát lại với nhau nhìn bầu rượu trong tay Vân Thiên Hà nói:

- Lúc này có thể cho lão uống vài hớp rồi chứ?

Vân Thiên Hà giữ chặt bầu rượu rồi hỏi:

- Ngươi theo dõi ta để tính toán gì vậy ?

Lão khất cái nói:

- Nếu như ngươi cho lão thưởng thức cái món thịt thỏ tinh thú nướng vậy lão phu cũng không ngại mang một bộ công pháp ra trao đổi.

Vân Thiên Hà lần đầu tiên có cảm giác mê mang. Đây rút cục là mộng hay thực, chẳng lẽ mấy câu nói nhảm trước kia giờ lại biến thành thật sao?

- Rượu này ta mời ngươi uống.

Vân Thiên Hà trực tiếp đưa rượu cho lão khất cái.

Bất luận cái tên khất cái này nói thật hay giả nhưng với nghiệp vụ đặc công kiếp trước của mình lại với một cao thủ đệ nhất như Tuyết Ông tiên sinh cũng không có phát hiện bị ngươi theo dõi, hắn cảm thấy người này là một cao nhân lánh đời, còn tại sao làm một tên khất cái thì hắn cũng chẳng buồn tra cứu vì có lẽ sau một khắc nữa lại ở một tửu lâu xa hoa nào đó ăn cơm cũng nên.

Đây chính là nhân sinh muôn dạng a!

Lão khất cái tiếp lấy bình rượu uống một ngụm cảm giác rất sáng khoái sau đó quai lại nhìn Vân Thiên Hà:

- Tiểu tử, ngươi không sợ lão phu lừa ngươi sao?

- Lừa? Lừa thì làm sao? Nhân sinh vốn là như thế, vui một mình không bằng vui chung. Ngươi có thể an an nhiên nhiên như vậy mà sống thoải mái, ta mong như vậy còn không được vậy sao ta phải sợ bị lừa.

Lấy bình rượu Vân Thiên Hà ực mạnh một ngụm cảm giác uống thật sảng khoái sau đó đưa lại cho lão khất cái nói:

- Mời.

Lão khất cái tiếp lấy lại làm một ngụm nữa. Cứ như vậy hai người lần lượt thay nhau mỗi người làm một ngụm.

- Thống khoái.

Vân Thiên Hà uống xong lượt của mình đưa lại cho lão khất cái nói:

- Đáng tiếc ngươi không có mang theo hồ lô rượu, nếu không sẽ thật như lời ta giống vị cao nhân tiền bối kia. Nếu như ông ta vì tình mà đau khổ chỉ sợ ta cũng sẽ chê cười ông ta một lần. Cầm lên được thì bỏ xuống chính là sự giải thoát ha ha ha…

- Ha ha, bỏ xuống như thế nào, giải thoát như thế nào?

Lão khất cái uống một hớp rượu cười nói.

Vân Thiên Hà không có tiếp lấy bình rượu đột nhiên nói:

- Nắm quyền lực đúng thực là để chứng minh, đến cuối cùng thì phát hiện được có lẽ mình sai lầm mất rồi.

Sau khi nói xong hắn thấy lão khất cái hơi ngẩn ra, Vân Thiên Hà nhất thời chợt hiểu, xoay người đi qua cầu chậm dãi nói:

- Tiền bối cẩn thận ngẫm lại xem, vò rượu kia ngài cứ giữ lại tối nay uống một mình, nâng chén uống Trung thu ngẫm lại những gì trải qua xem có đúng hay không là mình đã sai lầm rồi.

Đến khi lão khất cái tỉnh lại thì thấy Vân Thiên Hà đã đi một đoạn xa, hắn cũng không có đuổi theo mà chỉ dùng một giọng bình thản nói:

- Tiểu tử đừng quên của lão phu một bữa ăn ngon, sau mùa đông, ngày xuân đầu tiên lão phu đợi ngươi sau đỉnh núi hoang đó.

Vân Thiên Hà bước mạnh từng bước, thanh âm kia cứ như vậy rõ rang truyền vào lỗ tai hắn, thậm trí vẫn còn quanh quẩn trong tâm. Đây là cảnh giới bậc nào mà có thể làm được như vậy đích thực truyền âm nhập mật công phu.

Xoay người nhìn lại phía cầu hắn vẫn thấy được nhân ảnh của lão khất cái.



Vân Tường sau khi thuần phục nghỉ ngơi hai ngày, thần thái trở lên sáng láng uy vũ như trước.

Nhưng đó mới chỉ là bước đầu, sau đó sẽ còn phải huấn luyện vô số kĩ năng cơ bản và phương pháp gọi từ xa vào thời điểm cần thiết, huấn luyện phương thức đi săn … nên vẫn phải tốn một chút tâm tư vào nó.

Sau Trung thu Vân Thiên Hà bị Đường Linh Vũ cuốn lấy không chạy được, trước kia lúc hưng phấn vì bắt được Ưng Vân Thiên Hà đã đáp ứng hắn bắt giúp hắn một con nên Đường Linh Vũ cứ bám diết lấy hắn.

Làm người phải giữ lời hứa!

Bất đắc dĩ tìm một ngày đẹp trời Vân Thiên hà lại lần nữa mang Tuyết Ông tiên sinh cùng hai huynh muội họ Đường đi đến núi hoang phía Bắc thành Lợi Châu để săn ưng.

Lúc trước bắt Vân Tường nói đó từng nghe có tiếng ưng kêu nên biết ở đó có ưng, nhưng loại chim vương giả này rất thông minh nên cách đó xem ra không còn dùng được nữa.

Lần này hắn đổi phương thức khác, hắn bắt một số chim cáo cùng gà rừng, sau đó tìm một thân cây đem chia chúng ra và trói vào thân cây. Tiếp đó hắn nhờ Tuyết Ông tiên sinh đứng trên núi cầm một chiếc cung, cung này do hắn đặc chế giống như pháo đồng không có mũi tên, tựa như cây búa.

Cách này có thể bắt được ưng hay không lại phụ thuộc chủ yếu vào tiễn pháp của Tuyết Ông tiên sinh và khả năng khống chế lực khi bắn, điều này mà nói đối với một cao thủ thì gần như nắm chắc.

Chủ yếu chính là phương pháp này tiết kiệm được thời gian chứ nếu dùng phương pháp như trước thì không biết phải chờ bao lâu mới cắn câu.

Bố trí tốt mọi việc hắn mang theo Vân Bôn đi bộ dưới chân núi thuận tiện huấn luyện Vân Tường phục tùng mệnh lệnh từ xa.

Uớc chúng hơn một canh giờ Vân Thiên Hà làm một động tác tay phải chỉ giao nhau, Vân Tường liền kêu một tiếng sau đó từ không trung lao xuống đậu trên cánh tay của hắn. Vân Thiên Hà vuốt ve con ưng một chút rồi thưởng cho nó một khối thịt ngon.

Có thể vì tiếng kêu của Vân Tường khá lớn làm con chim ưng khác nghe được nên đúng lúc Vân Thiên Hà đang huấn luyện ưng thì đột nhiên giữa sườn núi truyền đến âm thanhhưng phấn của Đường Linh Vũ:

- Thiên Hà lão đại, mau, có ưng, tới mau…

Vân Thiên Hà cũng không lo lắng con ưng kia có nghe được tiếng kêu của Đường Linh Vũ hay không vì thị lực của chim ưng luôn vô cùng tốt vì vậy nên thính lực chắc chắn sẽ kém rồi. Khi hắn chạy lên sườn núi quả nhiên thấy một con ưng đang không ngừng quẩn quanh trên bầu trời mà Vân Tường trên tay Vân Thiên Hà không ngừng kích động thỉnh thoảng lại hướng lên bầu trời nhẹ nhàg kêu to.

Biến hóa kì quái này làm Vân Thiên Hà ý thức được rằng Vân Tường cùng con chim ưng trên kia hẳn là một đôi, con chim ưng trên kia thì kêu to và dài còn Vân Tường thì kêu giòn mà ngắn hơn.

Có Vân Tường câu dẫn con ưng trên trời nên sự việc trở nên dễ dàng hơn nhiều, Vân Thiên Hà thấy độ cao của chim ưng kia đã ngang đỉnh núi liền kêu:

- Tuyết tiên sinh, bắn tên.

“Hưu!”

Nghe thấy tiếng Vân Thiên Hà kêu Tuyết Ông tiên sinh lập tức bắn một mũi tên phá không bay ra.

“Tức!!!”

Con chim ưng kia không nghĩ là có người mai phục trên đỉnh núi nên khi cảm thấy nguy cơ thì mũi tên đã bắn trúng sau đó trọng tâm mũi tên bắt đầu trùng xuống vờn quanh, dây thừng cũng vòng thành một vòng quanh con ưng.

Không để chim ưng có cơ hội giãy dụa đã kéo dây thừng từ từ xuống, con chim ưng bị kéo xuống nên nhanh chóng hạ độ cao sau đó rớt xuống.

Vì sợ con chim ưng này bị thương nên Tuyết Ông cũng hết sức hướng suờn núi phi nước đại, thân thể cơ hồ như rơi từ trên núi xuống vậy. Thấy vậy vân Thiên Hà cảm than:“Cao thủ chính là cao thủ, lợi hại!”

Tuyết Ông tiên sinh bắt tiến xuống sườn núi nhanh tay kéo dây làm con chim ưng nhẹ nhàng rớt xuống mặt đất.

Đường Linh Vũ cùng Đường Linh Sa huynh muội hai nguời hưng phấn hết sức hoan hô quanh con chim ưng. Vân Thiên Hà cũng tương đối vui vẻ đi tới trước con chim ưng kia nói:

- Chúng ta vận khí thật tốt, hai con này vốn là một đôi.

Đường Linh Sa nghe vậy tâm tư đảo ngược, một tay bắt nhanh lấy con chim ưng đỏ mặt hét lớn:

- Muội muốn con chim ưng này, ca ca không cho ngươi đọat nó!

Đường Linh vũ nghe được trợn tròn mắt nhìn muội tử vẻ mặt như muốn khóc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.