Võ Động Thiên Hà

Chương 616: Chương 616: Ánh bình minh cuối cùng.






Ầm … Ầm..

Giống như bị nổ tung, một loạt tiếng nổ ầm ầm qua đi, toàn bộ thế gian lại trở lại yên tĩnh.

Ngô…

Lúc này Vân Thiên Hà phát ra một tiếng rên rỉ vừa như thống khổ, lại vừa như vui sướng.

Tại nơi phát sinh vụ nổ trong vòng ký hiệu, Vân Thiên Hà thoạt nhìn như bị nổ cháy vô số lần, thân thể giống như bị nướng chín, một mảnh cháy đen, máu thịt lẫn lộn.

Mà lúc này, tuy rằng ý chí đã bị sấm sét làm thương tổn, thế nhưng ý chí và ý cảnh của Vân Thiên Hà, cùng với hắn trong khoảng khắc phóng thích ra phân thân là một quả cầu nhỏ với ý chí của sấm sét ẩn chứa bên trong, hắn chưa bao giờ cảm nhận được lực lượng ý chí của sấm sét trong cơ thể mình, trong nháy mắt ngay khi hắn hấp thu quả cầu nhỏ kia liền trở nên cường đại chưa từng có.

Lực lượng của sấm sét, là lực lượng cực mạnh có tính hủy thiên diệt địa, một bộ phận là ý chí của chính mình, còn lại là trong vô hình, lực lượng ý chí của Vân Thiên Hà lần thứ hai tăng mạnh.

Nhất là phân thân của hắn, khi hắn phát hiện ra ý chí phải gánh chịu sấm sét, lại càng thêm ngưng luyện, cũng giúp Vân Thiên Hà đạt tới cảnh giới võ đạo, dừng lại thật lâu ở trên người cho tới khi giai đoạn thứ hai của hắn đến mức tận cùng, sau đó hấp thu ý chí của sấm sét, được lực lượng cường đại, trực tiếp phá vỡ tần ngăn cách vô hình ngăn trở Vân Thiên Hà trì trệ không tiến tới cảnh giới Võ đạo, giúp cho hắn bước vào giai đoạn cuối cùng của thiên cảnh.

Chỉ pải chờ tới khi phân thân chấp nhận được lực lượng của thiên địa, sau đó Vân Thiên Hà cùng phân thân có thể hợp lại làm một, hắn sẽ có thể đột phá biên giới củang cực hình cảnh, gia nhập biên giới tinh thần cực mạnh.

Sau khi triệt để hấp thụ chỉnh hợp quả cầu sấm set nhỏ có chứa lực lượng ý chí của sấm sét, Vân Thiên Hà cũng không để ý đến thân thể thảm hại của mình, lập tức đứng lên thu hồi phân thân bước vào bản tôn.

Lúc này vòng k hiệu chứa ý chí của sấm sét đã bị sức mạnh tàn phá bừa bãi, rách nát không chịu nổi, chỉ còn sót lại mấy khối ký hiệu hơi hơi phát sáng, như hành động vùng vẫy cuối cùng.

Vân Thiên Hà không hề để ý đến vết thương trên da thịt của chính mình, mà đảo mắt khắp nơi tìm kiếm thân ảnh của Trữ Vọng, chỉ thấy Trữ Vọng lúc này ngã bên ngoài vòng tròn ký hiệu, bốn phía trước mặt đều bị sấm sét phá hủy, trởhành từng hố to vây xung quanh một dáng người lẻ loi. Trên người nàng cũng bị sấm sét tác động đến, bị mấy vết thương, chỉ là nếu so với Vân thiên Hà thì đỡ hơn, tuy nhiên dường như nàng không chống đỡ được ảnh hưởng của ý chí sấm sét nên hôn mê, vòng ký hiệu nhỏ bên người nàng cũng đang phát ra những tia sáng cuối cùng.

Đi lại gần, Vân Thiên Hà đỡ Trữ Vọng lên, kiểm tra mạch đập và hơi thở của nàng, lúc này mới thoáng yên lòng, nhẹ giọng gọi:

- Trữ Vọng…

- Ưm…

Trữ Vọng nghe thấy tiếng gọi, lúc này mới yếu ớt tỉnh lại, đôi mắt màu xanh lam mở ra nhìn Vân Thiên Hà, hỏi:

- Chủ nhân, người không sao chứ?

- Không có việc gì, chỉ là bị thương ngoài da, nhưng hoàn cảnh ở đây không thích hợp cho chúng ta điều trị, công lực của ngươi mới khôi phục, nhưng hiện tại lại tiêu hao mạnh, nhất thiết phải tách khỏi hoàn cảnh ác liệt này điều dưỡng một trận mới có thể khôi phục hoàn toàn

Trữ Vọng đứng lên có chút lảo đảo, nhìn thấy vòng ký hiệu kia chỉ còn có một tia sáng, tựa hồ sắp tan biến, liền nói:

- Chủ nhân, việc này không nên chậm trễ, nhân lúc vòng ký hiệu kia còn chút tác dụng, người nhanh đi khỏi nơi đây đi.

Nghe nói vậy Vân Thiên Hà hỏi:

- Thế nào? Ngươi không muốn theo ta trở về?

Trữ Vong trả lời:

- Chủ nhân, sau khi hấp thu được ý chí của sấm sét, lực lượng của người đã tăng cường không ít, thế nhưng người vẫn không thể mang theo ta rời khỏi đây. Mang theo ta sẽ làm người phân tâm, không thể thuận lợi xuyên qua vòng xoáy chân không kia, ta sẽ chỉ làm vướng chân chủ nhân.

- Không được. Dù thế nào ta cũng sẽ đem ngươi ra khỏi chỗ này. Ở nơi này, ngươi căn bản không thể khôi phục công lực, thậm chí không thể dùng phương thức tốt nhất để duy trì sinh mệnh, di nguyện của Đàm Hà là giúp ta hoàn thành Thiên Thù Ngự, bất luận có bao nhiêu khó khăn, ta đều phải mang ngươi đi.

- Chủ nhân…

Trữ Vọng chăm chú nhìn Vân Thiên Hà, trong ánh mắt tựa như có chút tình tự không rõ nào đó, cuối cùng nàng hơi gật đầu.

Vân Thiên hà thấy nàng đáp ứng, liền lập tức lôi kéo Trữ Vọng tiến vào trong vòng ký hiệu, Trữ Vọng nói:

- Chủ nhân, để Trữ Vọng giúp chủ nhân một tay, trước khi xuyên qua vòng xoáy chân không, chủ nhân không thể tiêu hao quá nhiều công lực.

Dứt lời, Trữ Vong ôm hai tay, trên trán phóng xuất một cỗ lực lượng tác dụng lên ký hiệu, chỉ thấy ký hiệu kia lại phát ra ánh sáng rực rỡ lần nữa, bất quá không giống như lần trước.

Ngay sau đó, vòng ký hiệu mở rộng ra, một cột ánh sáng đột ngột phóng lên cao.

Vân Thiên Hà cảm nhận được một cỗ lực lượng ẩn trong cột ánh sáng, giống như muốn mang theo hắn thoát khỏi quy tắc ràng buộc nào đó, thập phần mạnh mẽ. Hắn cũng lần thứ hai chứng kiến thực lực của Trữ Vọng, hiện giờ công lực của nàng đang bị suy yếu, vậy khi thực lực nàng còn đầy đủ thì còn mạnh mẽ đến mức nào, điều này và thiên cảnh hoàn toàn không thể so sánh. Điều này cũng nói rõ cảnh giới của Trữ Vọng… ít nhất… là cảnh giới ở giữa biên giới của thần.

Đương nhiên, ý nghĩ này cũng chỉ chợt lóe qua trong óc. Dưới lực kéo của cỗ lực lượng, hai người Vân Thiên Hà lúc này đã hoàn toàn bị cỗ lực lượng trong vòng ký hiệu bao vây bên trong, không nhìn rõ xung quanh, có nhìn thấy cũng chỉ là ánh sáng của ký hiệu trên trán.

Vân Thiên Hà cảm giác như mình đang dần bay lên, thân thể không tự chủ được mà bắt đầu trở nên hư huyễn, dưới lực kéo của lực lượng Trữ Vọng, Vân Thiên Hà biết đã đến lúc, vì vậy lập tức tập trung tinh thần, hợp với cỗ chấp niệm của Pháp Tướng, để hắn chỉ dẫn mục tiêu cho mình. Sau đó khí huyết trong cơ thể hắn bắt đầu sôi trào, một cỗ khí huyết bắt đầu ngưng tụ trong tâm thần, cùng với lực lượng của ý chí hợp lại làm một, hình thành một lực lượng tổng hợp lưu chuyển.

Trong sát na, Vân Thiên Hà liền lập tức tiến vào một loại trạng thái hư vô, chỉ là hắn phân ra tâm trí đặt trên người Trữ Vọng, thấy Trữ Vọng không triệt để tiến nhập trạng thái hư vô, vì vậy lần thứ hai ngưng tụ huyết khí và tăng mạnh lực lượng phát ra, kết hợp với lực lượng cường đại của Trữ Vọng đang vận chuyển tới, rốt cục Trữ Vọng cũng tiến nhập trạng thái hư vô.

Trong lúc hai người đã đồng thời tiến nhập vào trạng thái hư vô, lúc này Vân Thiên Hà phát động ý niệm tạo ra tọa độ dẫn đến thần điện Pháp Tướng, cùng với bọn họ trong lúc đó cảm ứng liên hệ vi diệu, tại trung tâm hình thành một đợt chấn động, cùng với vòng ký hiệu phóng ánh sáng lên cao, trong nháy mắt liền tan biến trong bóng tối của thế giới, vòng ký hiệu tạo ra một tia sáng cuối cùng trong bóng tối, rồi nhanh chóng biến mất.

Thanh Long sơn điện.

Cho dù xuân hay thu, lạnh hay nóng, thần điện vẫn giống như một tòa thánh điện trong không trung, cứ như vậy lẳng lặng Bổng bềnh trên không trung của núi Thanh Long, giấu mình trong tầng mây mờ ảo, thần thánh trang nghiêm.

Tại bên trong thần điện, Vân Sách ngồi một mình bên bàn, trên mặt vẫn mang theo vẻ u sầu, hắn thủy chung không thể tĩnh tâm được bởi vì trong lòng hắn vẫn còn có việc lo lắng.

Không chỉ có hắn, những người khác trong thần điện cũng đồng dạng như vậy, mỗi lần bọn họ đến đây tụ hội, bọn họ đều không tự chủ được mà nghĩ đến sự việc kia. Cho nên bầu không khí mỗi lần tụ hội, đều trở nên ngững trọng không gì sánh được, trong tâm mỗi người đều nặng trĩu tâm sự.

Cơ Niết Nông là thánh đạo chi chủ, tuy rằng hắn không thuộc tạo hóa như Vân Sách cùng các vị lão tổ, nhưng khi bên Vân Sách gặp gỡ, hắn đều đến tham dự đầy đủ.

Nhưng mỗi lần bầu không khí đều ngưng trọng như vậy, mỗi người tuy rằng không mở miệng nhắc đến nhưng trong lòng bọn họ cũng vẫn suy nghĩ. Cho nên khi Cơ Niết Nông thấy vẻ mặt của mọi người, liền nhìn Vân Sách nói:

- Lam La U và Đông Lâm Phàm từ khi chết đi đến nay đã ba năm rồi, lại vẫn không tra được nguyên nhân cái chết, Thiên Hà cũng mất tích, lẽ nào các vị không suy tính ra chút nào?

Nghe xong lời này, Vân Sách lắc đầu than thở:

- Thiên Hà không thuộc trong các lĩnh vực tạo hóa, chúng ta căn bản là tính không ra. Ta cũng không có chút cảm giác nào về sự tồn tại của hắn, hắn dường như đã biến mất khỏi thế giới này.

Nhan Phong Lục Lục nói:

- Ba năm trước đây ở hoang mạc Xích Diễm, có một trận bão cát và địa chấn rất mạnh phát sinh, tiếp đó Bổn Nguyên Chi Tháp đã không thấy tăm hơi. Cho dù thực lực của người ở Thiên U Ám Điện trở lại cũng không thể đến mức làm cho Bổn Nguyên Chi Tháp biến mất. Sau đó ta đích thân vào đó điều tra, chỉ phát hiện ra nơi nào có khí tức của Lam La U và Đông Lâm Phàm. Sau khi trở về, cùng mọi người tính toán, thấy sinh mệnh của bọn hạ đã hết, xác nhận đã tiêu vong rồi. Tuy rằng cái chết của bọn họ có chỗ kỳ quặc, ta nghĩ chỗ cuối cùng bọn ho đến là do cường địch bố trí, khiến cho ta cảm thấy bối rối khi Bổn Nguyên Chi Tháp biến mất. Nếu nó thực sự dã biến mất, vì sao trong tạo hóa thần điện, Linh Lung Tháp vẫn còn đang phát sáng?

Vân Sách nói:

- Nếu Linh Lung Tháp vẫn còn dang phát sáng, vậy thì Bổn Nguyên Chi Tháp nhất định vẫn còn. Bọn chúng có liên hệ rất kỳ diệu, chỉ là do thực lực của chúng ta có hạn, không thể trực tiếp thông qua Linh Lung tháp để truy tìm tung tích của Bổn Nguyên chi tháp. Đây là pháp tắc tương quan trong thiên địa, chúng ta chịu ước thúc của pháp tắc, mà Bổn Nguyên chi tháp lại không chịu pháp tắc ước thúc. Cuối cùng ta nghĩ, việc Bổn Nguyên Chi tháp mất tích có lien quan rất lớn tới Vân Thiên Hà.

Nói đến đây, đột nhiên thần sắc của Vân Sách khẽ biến, cảm ứng được dị động gì đó, không khỏi nhíu mày nói:

- Trong thần điện có di động khác thường.

Vừa mới nói xong, ầm ầm một tiếng, toàn bộ thần điện đột nhiên bị lay động dữ dội kịch liệt, mọi người đều cả kinh, Cơ Niết Nông nói:

- Lẽ nào cường địch đến?

- Đi ra xem!

Vân Sách nói xong liền lập tức đứng dậy, lướt ra ngoài thiên điện, mọi người cũng lập tức đuổi kịp.

Khi tất cả mọi người đến nơi, đều là vẻ mặt kinh ngạc, bọn họ pháp hiện cửa lớn của tạo hóa thần điện đột nhiên mở rộng, ngay sau đó, một đạo thanh mông ánh sáng lần thứ hai phóng ra từ bên trong.

Thanh mông ánh sáng này tuy rằng không giống như lúc đầu chiếu sáng khắp thiên địa, thế nhưng sau khi ánh sáng phóng ra liền tụ vào chỉ thẳng một chỗ, mọi người đều cảm thấy thần kỳ.

Vân Sách nhìn phương vị thanh mông ánh sáng chiếu tới, đột nhiên trong lòng khẽ động nói:

- Phát sinh dị tượng, nhất định là có liên quan đến Thiên Hà, mọi người tính toàn phương vị một chút.

Nam Minh Quang Thiên nghe nói, liền lập tức yên lặng suy tính, truy tìm phương vị theo thanh mông ánh sáng kia.

Qua một lúc lâu, khi thanh mông ánh sáng biến mất, Quang Minh Nam Thiên cũng mở mắt, vuốt vuốt chòm râu, nói rằng:

- Tại thời gian thanh mông ánh sáng xuất hiện, tinh tượng chấn động rất mạnh, hơn nữa phương vị là ở cực bắc, đia phương có chút không rõ ràng, hình như bị lực lượng nào đó bao trùm, nhưng trong nháy mắt thanh mông ánh sáng xuyên thấu nó, ta nghĩ nơi nào đó quanh đó, và hoàn cảnh thiên tháp cũng rất tương tự.

Thiên tháp? – Mọi người ngẩn ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.