Bên trong tinh thần ẩn chứa đạo lý chí cao của thiên địa, nó có thể phản ánh được sinh lão bệnh tử của con người. Sự sinh diệt của mỗi một khỏa tinh thần đều liên quan đến khí vận, liên quan đến sinh tử, đây cũng chính là mệnh lý bên trong thiên địa chí lý.
Tục ngôn thường nói hai từ "tính mệnh" cũng bao hàm thiên địa chí lý. Tính có tính nguyên (khởi nguồn của tính), là tâm địa. Mệnh có mệnh đế (gốc rễ của mệnh), là chân tức. Tạo hóa do tâm mà sinh ra, do tinh cùng khí mà biến đổi.
Hình ảnh kia lướt qua trước mắt rồi in sâu vào tâm thần Vân Thiên Hà, nhưng đột nhiên hắn nghĩ tới hàm nghĩa của hai từ "tính mệnh", khiến cho hắn từ trong khiếp sợ, tâm tình liền bình thản xuống.
Tiếp tục nhìn hình ảnh ở trung ương của thiên thai, lúc này trong lòng Vân Thiên Hà lại cảm thụ một lần nữa. Hắn biết, dựa theo thiên địa chí lý ẩn hàm trong hai từ "tính mệnh", hình ảnh kia phản ánh cho “đại ngã”, chính là phân thần bên trong tính nguyên, do tâm niệm thần hồn của Vân Thiên Hà sau khi đạt tới siêu thoát pháp tắc thiên đạo mà sản sinh ra.
Thân thể bản tôn của hắn đã phá tan được ràng buộc thiên địa, còn lại cũng chỉ là “tiểu ngã”, sau khi hắn cùng với tinh khí thiên địa dung hợp, làm kiên cố mệnh đế, đến khi thân thể đạt được tới cảnh giới siêu thoát vượt ra ngoài thiên địa, đại ngã và tiểu ngã kết hợp lại thành một thể, thông suốt thiên địa tạo hóa, tiến lên thần thánh chi đạo.
Lúc này ở nơi đây, sợ rằng sẽ không một ai dự liệu được, bên trong Tạo Hóa Thần Điện đã phủ bụi mấy nghìn năm, một bức tượng thần kỳ sinh ra từ tạo hóa, do ngàn vạn huyễn niệm tín ngưỡng ngưng tụ mà thành, lại chính là “pháp tướng” của Vân Thiên Hà do phân thần hóa thân nhào nặn ra.
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao vừa rồi Vân Thiên Hà lại khiếp sợ như vậy.
Hắn cũng hoàn toàn không hiểu, bức pháp tướng ở vị trí chủ tọa bên trong Tạo Hóa Thần Điện này, ngoại trừ khí chất thần thánh lúc ẩn lúc hiện, còn lại đều giống hắn như đúc, tựa như một Vân Thiên Hà khác bước ra từ trong gương rồi được phóng đại lên gấp trăm ngàn lần.
Đúng lúc này, Vân Thiên Hà đứng bên dưới bức pháp tướng bỗng nhiên tâm thần khẽ động, cảm giác dường như có một cỗ niệm lực từ bên trong pháp tướng trào ra, rồi nhanh chóng ngưng tụ lại.
Hắn mơ hồ lĩnh hội được, đó là một loại dao động tinh thần do vố số tâm thần ý chí tương liên sản sinh ra, sự dao động này ảnh hưởng lên tâm thần hắn, dẫn dắt hắn khiến hắn muốn làm một việc.
Vân Thiên Hà không suy nghĩ nhiều, bèn phân ra tâm thần rồi sau đó tiến nhập vào bên trong pháp tướng.
Trong sát na khi tâm thần hắn tiến nhập vào trong pháp tướng, bên trong thức hải Vân Thiên Hà đột nhiên nổ ầm một tiếng. Phảng phất như có một cỗ tinh thần ý chí vô biến, sau khi bị áp súc tới mức tận cùng bèn thông qua hắn phóng xuất ra ngoài. Cỗ ý chí vô biên đó khiến tâm thần hắn không tài nào đuổi kịp được tiết tấu của nó. Những sự vật hay cảnh tượng hắn cảm ứng được, lướt qua trong đầu hắn như hình ảnh quay chậm của một đoạn phim.
Tuy rằng như vậy, nhưng lúc này Vân Thiên Hà vẫn có thể cảm ứng được bên ngoài thần điện đang có vô số luồng tinh thần liên tiếp nổi lên, hình thành một cỗ tinh thần tín niệm rất cường đại.
Cỗ tinh thần tín niệm này, là một loại ý chí do hội tụ vô số tạo hóa khí vận mà thành, muốn mở ra cánh cửa tạo hóa. Vân Thiên Hà cũng cảm nhận được bức pháp tướng này sau khi tiếp thu cỗ ý chí do tạo hóa khí vận hình thành, cũng đồng thời phóng ra một luồng hấp lực chấn nhiếp càn khôn, tương liên cùng với cỗ ý chí kia.
Dưới sự nội ứng ngoại hợp, cánh cửa tạo hóa dần dần mở ra.
Trong nháy mắt khi cánh cửa tạo hóa hé mở, Vân Thiên Hà chợt thấy một đạo kim quang, một đạo bạch quang, còn có một đạo tử quang đồng thời bắn vào hắn.
Ba luồng ánh sáng tạo hóa này tựa như là lực lượng bản nguyên có thể biến đổi được thiên địa vạn vật. Trong nháy mắt như tô điểm thêm cho thế giới thanh mông mờ ảo, đồng thời có thêm một vài khí tức không ngừng nhu động, phảng phất như có một sinh mệnh sắp sửa được sinh ra.
Khi Vân Thiên Hà cảm ứng được khí tức sinh mệnh đang hội tụ lại, ba đạo ánh sáng tạo hóa đã dung hợp lại thành một thể, hình thành nên một đạo ánh sáng thanh mông, lại quay ngược về chạy dọc theo cánh cửa tạo hóa đang mở rộng, bắn ra bên ngoài chiếu rọi khắp thiên địa.
Thần niệm của Vân Thiên Hà lúc này đã bị kéo theo đạo ánh sáng thanh mông, trong nháy mắt hắn như đắm chìm trong đó, ánh mắt của hắn cũng phóng đại lên vô hạn, dùng một loại thị giác kỳ diệu để cảm thụ thiên địa.
Bên trong luồng ánh sáng thanh mông đó, hắn thấy thiên địa vạn vật vô cùng nhỏ bé.
Nhất là con người, tựa như những đàn kiến tí hon, mà những đàn kiến dưới kia phần lớn đều quỳ rạp trên mặt đất, trong lòng họ đều tồn tại một luồng ý niệm tín ngưỡng, những luồng ý nhiệm này nhanh chóng hội tụ vào trong đạo ánh sáng thanh mông, khiến cho luồng ánh sáng này bắt đầu trải rộng ra vô hạn, lan đến mọi ngóc ngách trong thiên địa.
Cùng lúc đó, ở bên ngoài Tạo Hóa Thần Điện.
Vân Sách sau khi tụ tập toàn bộ lực lượng tinh thần của những người đạt được tạo hóa khí vận ngưng tụ ra, sau đó hắn biến hóa lực lượng đó thành một bàn tay mờ ảo, điều khiển nó mở cánh cửa tạo hóa.
Khi cánh cửa vừa hé ra, bọn họ liền thấy một đạo ánh sáng thanh mông từ bên trong cửa bắn thấu ra ngoài, trong nháy mắt dường như đã biến cả thế giới trở thành một mảnh mờ ảo.
Lúc này mọi người bị luồng ánh sáng đó bao phủ, bọn họ đã quên cả hô hấp, quên đi bản thân. Lực ảnh hưởng cực lớn của ánh sáng thanh mông kia, có thể khiến trong lòng họ sinh ra một loại tín niệm, phảng phất như họ có thể thoát ra khỏi thiên địa, biến thành hư vô!
Lúc này, ánh sáng thanh mông từ trong Tạo Hóa Thần Điện tỏa ra so với ánh thái dương thậm chí còn muốn chói mắt hơi. Mọi người ở các đại lục khác, đều như thấy một thái dương mới đang mọc lên, mà bọn họ ở trung tâm của thế giới, bị vây trong sự bao phủ của ánh sáng thanh mông này. Trong lòng họ đều mong rằng, thái dương mới này sẽ có thể mang lại một hi vọng mới.
Cánh cửa tạo hóa của Tạo Hóa Thần Điện mở ra, như một thái dương chiếu khắp thiên hạ, đã kinh động ảnh hưởng tới rất nhiều người.
Khi đối mặt với ánh sáng thanh mông này, bách tính bình dân đều phát ra sự tín ngưỡng từ nội tâm, hi vọng nó có thể mang bình yên đến cho thế gian, không còn chiến loạn, không còn sát phạt nữa.
Nhưng có một số người ở các nơi khác, khi nhìn thấy ánh sáng thanh mông cùng với phương vị ngọn nguồn phát ra nó, trong lòng đều có những suy nghĩ bất đồng.
Kiền Châu thành, nơi này là kinh đô mà Tĩnh hoàng đế đã chọn sau khi kiến lập Tĩnh quốc. Lúc này Đường Túc Ly đang mặc trang phục hoàng đế, đứng ở trên quan tinh đài bên trong vương cung, nhìn về phía ánh sáng thanh mông đến xuất thần.
Thần tình trên mặt hắn nhàn nhạt, hiển lộ một cỗ uy nghiêm, khi ánh sáng thần kỳ kia chiếu rọi xuống, trong lòng hắn thoáng chốc có một loại ảo giác, hắn nghĩ đến những việc trước đây bản thân đã làm ra, trong lòng có chút hổ thẹn.
Nhưng hắn cũng có phần không cam lòng, hiện tại đã nắm trong tay gần nửa giang sơn của Đại Đường, đã được làm hoàng đế, thế nhưng sâu thẳm trong nội tâm hắn, như thế vẫn chưa đủ. Hắn tự trách bản thân đã dẫn sói vào nhà, cuối cùng không cắt được cái đuôi dai dẳng này đi, hiện tại mà nói, hắn chẳng qua cũng chỉ là một hoàng đế khôi lỗi của Thiên Tháp mà thôi.
Thế nhưng lúc này, ánh sáng thanh mông chiếu rọi trên người hắn, dần dần biến thành một loại tử quang bao phủ từ đầu tới chân, rồi nhanh chóng tiến nhập vào trong cơ thể hắn. Đường Túc Ly chợt thấy toàn thân chấn động, cả người không khỏi run lên. Khi hắn thăm dò kiểm tra thân thể, đột nhiên phát hiện dưới ảnh hưởng của ánh sáng thanh mông kia, hắn lại có được một chút lĩnh ngộ, ý cảnh võ đạo của bản thân cũng đã tăng lên.
Ánh mắt lóe lên, khi thấy hộ vệ hai bên cũng không có động tĩnh gì, đều đang hiếu kỳ quan sát ánh sáng thanh mông, Đường Túc Ly tuy rằng vẫn bày ra bộ dáng thản nhiên, nhưng trong lòng lúc này đã mừng rỡ như điên.
Bất quá bên dưới quan tinh đài, Tác Hách khi đang xuất thần nhìn về phía ánh sáng thanh mông, đột nhiên cảm thấy được động tĩnh của Đường Túc Ly, vừa cẩn thận quan sát Đường Túc Ly, vừa vuốt râu, trong lòng không khỏi nghi hoặc:
- Vì sao dưới tình huống như thế, tu vi võ đạo của Đường Túc Ly lại có sự đột phá?
Chẳng qua Tác Hách cũng không có được vọng khí pháp hay tinh tượng thuật, cho nên hắn không biết được Đường Túc Ly lúc này mặc dù là một hoàng đế khôi lỗi, thế nhưng sau khi cánh cửa tạo hóa mở ra, hắn đã được phân cho một ít Nhân Đạo khí vận.
Cùng lúc đó, Sở Châu thành.
Nơi này nguyên là thành thị phồn hoa nhất phía nam Đại Đường Quốc, nhưng hôm nay, tòa thành thị này sớm đã trở thành đô thành của nước Sở mới được kiến lập.
Nguyên lai phủ đệ của Mạc Thị gia tộc, hiện tại đã biến thành hành cung của Sở hoàng đế. Mà vốn gia chủ Mạc gia Mạc Vân Từ, hôm nay cũng đã có biến hóa rất lớn, trở thành tân hoàng đế đầu tiên của nước Sở, tuy rằng tuổi của hắn cũng đã hơn tám mươi.
Mạc Bách Uy cùng với Mạc Bách Sử và đám tử tôn trong gia tộc lúc này đang đứng bên cạnh Mạc Vân Từ, đều xuất thần nhìn luồng ánh sáng thanh mông kia. Bọn họ không hề phát giác ra, trên mặt Mạc Vân Từ bỗng nhiên xuất hiện một chút kinh ngạc và hưng phấn.
Tất cả họ đều không biết, khi mà cánh cửa tạo hóa được mở ra, ngay cả những hoàng đế khôi lỗi của các quốc gia mới kiến lập kia, cũng được phân chia một ít Nhân Đạo khí vận.
Hải Châu thành.
Nơi này vốn nối liền với Mai Châu cùng Trần Châu phía nam Đại Đường quốc, chẳng qua lúc này Mạc thị ở Thanh Châu đã chiếm Sở Châu cùng Trần Châu. Phiến thổ địa rộng lớn phía đông bắc Mai Châu cùng với Thanh Châu đã có kẻ tự xưng đế. Còn Hải Châu cùng với một phần giải đất phía nam Mai Châu vẫn đang nằm trong sự khống chế của Định Hải Vương.
Hiện tại Đại Đường khí số đã hết, thiện hạ đại loạn, những người có thực lực ở khắp nơi đều chiếm lấy một mảnh đất để làm thổ hoàng đế, mặc dù không có kiến quốc xưng đế, nhưng tất cả mọi chuyện bên trong lãnh địa của mình, bọn họ có được quyền không chế tuyệt đối.
Vùng đất Hải Châu hôm nay nằm trong sự khống chế của Định Hải Vương Tiêu Dũng Tuấn, tuy rằng nước Sở đã từng vài lần phát động chiến tranh để tranh đoạt vùng đất phía nam Mai Châu, nhưng đều bị Tiêu Dũng Tuấn đánh bại quay về.
Hơn nữa trên Tử Lưu Đảo của Nam Hải vực ngoại, hiện nay đã có thế lực Nam Minh Quang Thiên chiếm làm cứ điểm, ngăn chở không cho Trường Sinh giáo khống chế thế tiến công của Thần Thụ Quốc ở hải ngoại. Cho nên vùng Hải Châu này vẫn chưa nhen nhóm ngọn lửa chiến tranh, bách tính vẫn được an cư lạc nghiệp.
Chẳng qua khi cánh cửa tạo hóa mở ra, ánh sáng thanh mông bao phủ tới nơi này, bách tính khi nhìn thấy ánh sáng thanh mông thần bí, đại thể đều trông ngóng cuộc sống bình an hiện tại có thể kéo dài thêm một chút.
Tiêu Dũng Tuấn đã là người thống trị một phương, hiện đang đứng trên hải đảo ở bên bờ biển, đi theo cạnh hắn còn có Quách Dự Chương cùng với Diệp Cương Tiêu, bọn họ đứng dưới phiến ánh sáng thanh mông, đều xuất thần nhìn ra biển rộng xa xa.
Bên trong ánh sáng thanh mông kia có vài đạo tử quang, trong sát na mà mắt thường không thể nào thấy được, đã tiến nhập vào trong thân thể ba người.
Trong lòng mỗi người bọn họ đều có điều sở ngộ, họ đã nhận được một ít Nhân Đạo khí vận, nhưng bản thân họ lại không hề cảm thấy.