Võ Động Thiên Hà

Chương 331: Chương 331: Bẫy rập tử vong






Song Lang Trưởng Lão dẫn theo mấy người cưỡi ngựa, còn có mấy người chạy bộ trên đại địa tuyết trắng, bởi mấy người phía sau không có ngựa, chỉ có thể chạy bộ, vì vậy tốc độ giảm hơn bình thường rất nhiều.

Chỉ là trong hành trình của bọn họ, nhân mã phía trước đã sắp tra xét hết thời gian một canh giờ rồi, nhưng vẫn không thấy có người nào quay trở lại báo cao, trong lòng Kim Lang trưởng lão càng cảm giác quỷ dị hơn.

- Ca ca, hình như không thích hợp a, cả hai đội ngũ không có người nào quay trở về báo cáo tình huống, lẽ nào phía trước có mai phục?

Trong lòng trưởng lão Ngân Lang cũng nổi lên hoài nghi.

Kim Lang trưởng lão quay đầu nhìn về phía một vị đường chủ phía sau, nói:

- Ưng đường chủ, dùng tuyết ưng của ngươi điều tra một chút!

Vị Ưng đường chủ lúc này hiện rõ vẻ mặt đau khổ nói:

- Trưởng lão, không biết vì sao, tuyết ưng của ta vẫn không thấy quay về, thuộc hạ không biết đã xảy ra chuyện gì?

Nhưng mà, những người này căn bản không thể ngờ tới được chính là, trên cao vạn trượng, một đầu ưng vương thú đầu màu trắng tuyết, lông chim thân thể phiếm màu tử kim, thần tuấn phi thường, vương giả bầu trời đang bay vòng quanh một con chim ưng toàn thân màu tuyết trắng không ngừng kêu to, mà con tuyết ưng lúc này nhu thuận giống như chim yến, không dám có một chút vọng động nào.

Tức tức…

Lúc này, ưng vương thú trường minh, liền bay lên, con tuyết ưng không dám động, thân thể co rúm lại run run, tùy ý để vương giả không trung kia nhào vào người nó.

Sau một hồi ngược đãi, cuối cùng Vân Tường dùng cái mỏ sắc bén không gì sánh được, cắn nát cổ tuyết ưng, phát ra một tiếng kêu sảng khoái, thân thể con tuyết ưng bị trước trêu đùa sau giết chết liền từ trên cao vạn trượng rơi xuống.

Mà trên mặt tuyết trắng, vị Ưng đường chủ dưới dâm uy của Song Lang Trưởng Lão, cái trán đã đổ đầy mồ hôi, một mực không ngừng triệu hóa tuyết ưng của hắn trở lại.

Bất quá triệu hoán nửa ngày, cuối cùng cũng có chút động tĩnh, mọi người vừa nhấc đầu, liền thấy không trung có một bóng trắng hạ xuống, ưng đường chủ mừng rỡ kêu to:

- Mau nhìn, tuyết ưng của ta tới rồi!

Nhưng mà, giữa lúc Ưng đường chủ chuẩn bị nghênh tiếp tuyết ưng hạ xuống cánh tay chính mình, hắn đã dọn dẹp xong tư thế đón dỡ, chuẩn bị xong chỉ còn chờ đợi, đột nhiên thấy tuyết ưng đang rơi xuống, lúc này sắc mặt không khỏi biến đổi.

Ngay lúc mọi người đang trừng mắt há mồm, chợt nghe phịch một tiếng, đầu tuyết ưng kia rơi thẳng vào mặt vị Ưng đường chủ, sau đó ngã nhào xuống mặt đất, đã chết không thể chết lại được nữa.

Mà trên mặt vị đường chủ kia, lúc này máu tươi loang lổ, hơn nữa biểu tình âm trầm không gì sánh được của hắn, có vẻ cực kỳ dữ tợn.

Mọi người sửng sốt nửa ngày, khuôn mặt già nua của Kim Lang trưởng lão lúc này âm trầm tới cực điểm, giận dữ nói:

- Phế vật, đây chính là vương giả vô địch trên không trung ngươi từng khoe khoang sao? Ngươi gọi trở về cho lão phu lẽ nào chỉ là một thi thể cầm thú?

Ngân Lang trưởng lão bên cạnh nhìn thấy tuyết ưng một đường bọn họ thường dùng thông tin qua lại đã bị chết, vẻ mặt bình tĩnh nói:

- Đại ca, điều này càng có thể chứng minh được, nhất định có người bố trí bẫy rập chờ đợi chúng ta rơi vào, hiện tại chúng ta rất bị động!

- Dù là như vậy thì chúng ta cũng không thể nào lùi bước lại được, đẩy nhanh tốc độ về phía trước, lão phu ngược lại muốn nhìn, tên tiểu quỷ đó còn có thủ đoạn nào khác!

Kim Lang trưởng lão phẫn nộ quát, đẩy nhanh tốc độ.

Mà Ngân Lang trưởng lão nhìn mấy bang chúng chạy theo phía sau đoàn người đã đến mức thở hồng hộc, không khỏi nhíu mày nói:

- Nói như vậy, nếu chờ tới khi chúng ta gặp phải tên tiểu quỷ kia, những người này đã uể oải bất kham, sức chiến đấu giảm mạnh, tình thế tựa hồ rất bất lợi đối với chúng ta!

- Trước mặt thực lực tuyệt đối, bất luận âm mưu quỷ kế gì cũng chỉ là trò đùa, nếu những người này là trói buộc, vậy thì để bọn họ chạy theo sau là được rồi, ta đi đầu!

Kim Lang trưởng lão lạnh giọng nói, liền thúc một người một người đi trước, cấp tốc chạy về phương bắc.

Ngân Lang trưởng lão phân phó một tiếng, nhất thời thúc ngựa chạy đi, bỏ lại một đám bang chúng chạy theo phía sau.

Chỉ là khi chạy được một lúc, Kim Lang trưởng lão đột nhiên giơ tay lên, mấy kỵ sĩ phía sau đột nhiên dừng lại, Kim Lang trưởng lão quay ngược đầu ngựa quát lớn:

- Cấp tốc trở về, lão phu cũng không tin tiểu tử kia vẫn có thể thoát được lần này!

Trong lòng Ngân Lang trưởng lão vừa động, nói:

- Ý tứ của đại ca chính là tiểu tử đó muốn giết từng người một, trước tiên hạ mấy người không có ngựa, sau đó tiếp tục từ phía sau đánh lén chúng ta, mà chúng ta vừa lúc trở về, có thể giết hắn không dậy nổi?

- Tiểu tử đó dùng mưu kế, lão phu lẽ nào lại chịu thua!

Kim Lang trưởng lão cười lạnh một tiếng, cấp tốc thúc ngựa phi nước đại, bất quá chỉ khổ những con ngựa có hai người cưỡi, tốc độ của những con ngựa này bắt đầu chậm lại, đã có chút không theo kịp nữa rồi, dần dần tách ra hẳn khỏi hai trưởng lão.

Ngay lúc hai vị trưởng lão quay đầu trở lại chuẩn bị kiếp sát, lưu lại mấy kỵ sĩ không chạy theo kịp bị bỏ lại phía sau thật xa, một đạo thanh ảnh quỷ dị đột nhiên từ trong thiên địa tuyết trắng, tại phía sau mấy cây đại thụ khẳng khiu phóng tới gần.

- Không tốt, trúng kế rồi!

Ưng đường chủ phục hồi lại tinh thần trước tiên, hắn hét lớn một tiếng, lập tức rút trường đao ra, đợi khi thanh ảnh chạy tới nơi, liền lui lại vài bước, quát lớn:

- Lên chặn hắn lại cho ta, ta đi thông báo cho hai vị trưởng lão!

Đương!

Chỉ là những người này đều là một ngựa hai người cưỡi, ngựa của bọn họ vốn đã chịu vượt tải trọng quá lâu, mà tốc độ thanh ảnh mới xuất hiện quá nhanh, một ít người trên lưng ngựa căn bản không thi triển phòng ngự kịp, tại thời điểm thanh ảnh kia phóng ra một đạo ngân mang xẹt tới, mang theo một cỗ uy áp ý chí thần hồn vô cùng cường đại.

Liên tiếp vang lên hai âm thanh chói tai, hai chiếc đầu người nhanh chóng bay đi, tốc độ cực nhanh.

Vân Thiên Hà lợi dụng tốc độ chạy cực nhanh của Vân Bôn, còn có Vân Tường không ngừng bay qua lại truyền tới tin tức, cộng thêm trí tuệ của hắn, tự nhiên có thể chơi đùa đám người này quay mòng mòng, đánh bại từng người một, trước gạt bỏ vây cánh, chỉ để lại hai tên trưởng lão đầu bóng lưỡng, sau đó đối phó với hai người này sẽ không còn phải quá mức cật lực như vậy nữa.

- Mau xuống ngựa, dùng tên bắt chết hắn!

Thời điểm Ưng đường chủ thối lui, bị người khác chắn lại lối đi, liền dùng khửu tay đánh bay một người xuống ngựa, sau đó hét lớn để những người còn lại tụ tập chống đỡ, chính mình cưỡi ngựa muốn chạy trốn.

Chỉ là thời điểm hắn vừa mới chuyển đầu ngựa, lúc này chỉ thấy trên bầu trời có một đạo tử ảnh giống như thiểm điện cấp tốc vọt tới, Ưng đường chủ vừa nhìn thấy tử ảnh, kinh hãi kêu to:

- Con mẹ nó, cư nhiên là ưng vương thú!

Bất quá vừa nghĩ lại đầu tuyết ưng vừa chết đi của chính mình, lúc này hai mắt Ưng đường chủ đỏ bừng, ngửa mặt lên trời điên cuồng hét lên:

- Súc sinh chết tiệt này, ta muốn giết ngươi, thay ái ưng của ta báo thù!

Ngay lúc hắn ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét, chuẩn bị dùng trường đao trong tay chống đối lại ưng vương thú từ trên trời lao xuống, hắn không hề đề phòng một đạo kiếm quang giống như thiểm điện mạnh mẽ xẹt qua, tạo thành hình vòng cung, đầu của hắn trong nháy mắt bay lên cao, tại sát na khi hắn vẫn còn chút ý thức, hắn thấy đầu ưng vương thú kia đổi mục tiêu, một trảo oai, liền mạnh mẽ phá nát đầu một tên thuộc hạ.

Vèo vèo vèo…

Ngay lúc Vân Thiên Hà dùng một kiếm chém giết Ưng đường chủ thừa cơ chạy trốn, lúc này những tên bang chúng khác đã lấy ra nỗ tiễn trên lưng ngựa, hơn mười đạo nỗ tiễn giống như châu chấu, bắn thẳng về phía Vân Thiên Hà.

Lúc Vân Thiên Hà nhìn thấy đám người này lấy nỗ tiễn đã có phòng bị, sợ Vân Bôn bị thụ thương, hắn cấp tốc vung áo choàng long lân, che trước thân thể Vân Bôn, còn chính mình cấp tốc vận chuyển sử dụng Khôn Nguyệt Lam, tạo thành một bức tường Khôn Nguyệt Bích khắp thân thể phát huy công hiệu phòng ngự.

Lúc này chỉ thấy tinh linh chi khí xung quanh thân thể Vân Thiên Hà tựa hồ bắt đầu biến đổi, tại một đạo quang mang chớp lóe, tinh linh chí khí này bắt đầu theo sự ảnh hưởng của Khôn Nguyệt Bích hình thành một đạo cương tráo trong suốt.

Đinh đinh đinh!

Đến như những nỗ tiễn kia bắn tới, giống như bắn trúng vào tấm bảng thép, đều nặng nề rơi xuống đất, khiến cho đám bang chúng Hắc Thần Bang còn lại kinh hãi gần chết.

Tuy rằng Khôn Nguyệt Bích chỉ có thể phòng ngự, Vân Thiên Hà một khi sử dụng, nếu như phân thần mà nói, hiệu lực của Khôn Nguyệt Bích sẽ giảm đi, thế nhưng lúc này hắn đang ngồi trên ngưa, hắn không cần phân thần điều khiển, Vân Bôn cũng sẽ chạy vội như điện, không chịu ước thúc.

Vì vậy khi Vân Bôn chạy về phái đám bang chúng Hắc Thần Bang cầm nỗ tiến trong tay, Vân Thiên Hà lợi dụng thời cơ này, không đợi chúng bắn ra đợt tên thứ hai, phân thần điều khiển, lập tức phi thân nhảy lên, huy vũ phát ra một đạo kiếm quang Vân Tru.

Phập…

Dưới kiếm quang, lại một cái đầu bay lên.

Số người còn lại nhìn thấy Vân Thiên Hà đã xuống ngựa, tới gần người, bọn họ đều vứt nỗ tiễn, nhưng một người còn chưa kịp rút trường đao ra chống đối, một đạo kiếm quang phát ra, giống như là một đạo ánh sáng tử thần, cái cổ của hắn yếu đuối mềm mại tựa như đậu hũ, liền lập tức rời khỏi thân. Thực lực của những người này đều chỉ là Võ sư cấp bảy hoặc Võ Sư cấp tám, so với Vân Thiên Hà đạt tới cảnh giới Tiên Thiên Võ Sư, hơn nữa tinh linh chi khí và thần hồn ý chí quán thâu vào thân Vân Tru Kiếm, Thần Ý Quyết sinh ra kiếm ảnh, có chứa uy lực tinh viêm kình khí cường đại, kình khí của đám người này dưới kiếm ý Vân Tru xuyên thấu, căn bản không có một chút lực chống lại, liền bị sụp đổ, Vân Thiên Hà chém một kiếm xuống, tự nhiên đơn giản giống như cắt đậu hũ.

Đây chính là sự chênh lệnh lớn lao do thực lực mang tới, một kiếm một mạng là chuyện rất bình thường. Loại bang phái giang hồ cấp bậc như Hắc Thần Bang, còn chưa tới trình độ cao thủ nhiều như mây, giết một người là thiếu một người.

Nhanh chóng như gió cuốn mây tan, cũng chỉ trong thời gian hơn mười lần hô hấp, Vân Thiên Hà đã phát huy bản chất cơ bản nhất của sát thủ, đó chính là nhanh, trong thời gian ngắn nhất, không từ thủ đoạn phương thức nào, hết sức dùng tốc độ nhanh nhất kết thúc tính mạng địch nhân. Đám người trước mắt này, còn chưa đủ tư cách làm bia tập luyện cho Vân Thiên Hà.

Lúc này, trong không trung truyền tới tiếng chim ưng kêu, Vân Thiên Hà nhanh chóng chặt đứt đầu một tên bang chúng Hắc Thần Bang cuối cùng, liền bỏ lại thi thể đầy mặt đất, cấp tốc lên ngựa, nhìn thoáng qua mấy đạo bóng đen chạy vội tới, cười lạnh một tiếng, lập tức cúi người áp sát lưng ngựa, thúc ngựa chạy về phía rừng cây gần đó ba dặm.

Tất cả âm mưu quỷ kế trước thực lực cường đại tuyệt đối chỉ là trò đùa, kỳ thực điều này cũng phải xem trong trường hợp và hoàn cảnh như thế nào.

Khi Kim Lang trưởng lão buông ra câu nói này, hắn đã hối hận rồi.

Đồng thời hắn cũng đã hiểu rõ, khi tên tiểu quỷ giảo hoạt đưa bọn họ vào trong cuộc chơi đùa, khiến bọn chọ xoay vòng quanh, đám thủ hạ bên người bọn họ lần lượt từng người từng người một tử vong, mà xác thực bọn họ có thực lực vô cùng cường đại, thế nhưng bọn họ nghĩ tới thời điểm thi triển mưu kế, lại thủy chung không nhìn thấy qua một cọng lông của đối phương.

Hai đầu lang dưới sự giận dữ, tại thời điểm một lần nữa nhìn thấy trên mặt đất tuyết trắng hiện rõ mấy thi thể không đầu, rốt cuộc đã để cho bọn họ phát hiện ra một đạo bóng hình màu xanh, bọn họ lộ ra bộ răng nanh dữ tợn, mang theo một cỗ sóng dữ ngập trời đuổi theo điên cuồng.

Nhưng mà, ở nơi nào đó còn có một đạo bẫy rập tử vong đang đợi bọn họ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.