Quách Diễn khiếp sợ trong lòng, quay lại đánh giá Vân Thiên Hà mấy lượt, không nghĩ tới tiểu tử này như thể nào lại có thề nhìn ra bệnh tình của thê từ mình.
Bệnh tinh của thê từ hắn chính là bệnh ho lao, vốn là bệnh truyền nhiễm nên được giữ kin mít, hắn không dám đề lộ cho bắt kỳ ai biết, ai ngờ lại bị một câu của tiểu từ này nói toạc ra, cũng may tiều từ này còn không nói ra là ho lao, bằng không Quách Diễn ngay cả tâm tư muốn làm thịt hắn cũng có.
-Thiên Hà, chớ có hồ ngôn loạn ngừ, cháu nói tới chuyện này làm gì?
Lão thái thái vốn biết tiều tôn tử này của mình là một tên tiểu từ thông minh nhanh nhạy, phỏng chừng hắn đang có tâm tư gì đó.
Thần sắc Quách Dự Chương có chút kinh hãi, liền bước nhanh tới chỗ Vân Thiên Hà. kéo qua một bên thấp giọng nói:
-Thiên Hà huynh đệ. Bệnh tỉnh của nương (mẹ) ta, ngươi có nhìn ra điềm gì không?
Vân Thiên Hà nhân cơ hội này dẫn Quách Dự Chương ra ngoài sành. nói:
-Dự Chương đại ca, bệnh tình của nương ngươi thực ra là ho lao?
Quách Dự Chương vừa nghe vậy sắc mật đại biến:
-Thiên Hà. việc này chúng ta một mực bào tồn không dám nói cho ai biết, ngươi như thế nào lại nhìn ra?
Vân Thiên Hà nói:
-Dự Chương đại ca. ta với ngươi là bằng hữu, đệ làm sao nhẫn tâm nhìn nương ngươi suốt ngày chịu ho khan đau tới tên tâm phế liệt được, bất quá tiều đệ có tin tốt cho Dự Chương huynh đây, bệnh này cùa nương ngươi sẽ không lây mà cùng có thề trị tốt!
-Thực sự?
Quách Dự Chương vừa nghe ngược lại không còn chán chường, tinh thẩn phẩn chẩn nắm chặt bả vai Vân Thiên Hà nói:
Thiên Hà, mau nói cho ta biết, có phương pháp gì, hoặc là có vị thần y nào có thề trị được bệnh cho nương ta, ngu huynh sẽ mặc ngươi sai khiến?
Vân Thiên Hà nói:
-Dự Chương đại ca, tiểu đệ khi ở Lệ Châu từng gặp được một vị thần y vân du thiên hạ, vị này y thuật vô cùng cao minh, thường xuyên dong đuổi khắp nơi cứu trị miễn phí cho dân chúng, tiều đệ may mắn ngẫu nhiên được kết bạn cũng thấy qua vị thần y này cửu chữa cho mấy trường hợp bệnh nhân ho lao, cho nên cũng học được đôi chút y thuật từ người này, từ đó mới suy đoán ra bệnh tình của nương ngươi!
Đã vậy, ngu huynh liền chạy tới Lợi Châu tìm vị thần y này, mong rằng Thiên Hà ngươi có thề chi dẫn cho một chút!
Quách Dự Chương kích động nói.
-Khụ!
Vân Thiên Hà ho khan một tiếng rồi nói:
-Tiều đệ ý nói là, bệnh ho lao này tiểu đệ cũng có thề trị
Quách Dự Chương lúc này không còn biết nói gì nữa, dưới sụ kích động nắm chặt bả vai Vân Thiên Hà, phảng phất như đang nắm chặt lấy cọng rơm cứu mạng vậy.
Vân Thiên Hà nói;
-Dự Chương đại ca, bất quá muốn trị được bệnh này cần có một phương thuốc, trong đó có mấy loại dược liệu rất khó tìm.
Chi cẩn có thể trị khỏi bệnh cho nương ta, dù là dị thào nơi chân trời góc bể ta cùng nghĩ biện pháp tìm đến cho ngươi!
Quách Dự Chương kiên định nói.
Vân Thiên Hà gật đầu tỏ ý một chút, thần sắc Quách Dự Chương có phần lúng túng, buông tay, đã thấy Vân Thiên Hà đi tới cạnh bàn, trên bàn đà có sẵn văn phòng tứ bảo liền mượn đặt bút, viết lên đó tên mấy vị dược liệu.
Chi chốc lát, Vân Thiên hà viết xong, giao cho Quách Dự Chương nói:
Dự Chương đại ca. Trong này có Hải Ma Kình Chi, còn có lá phổi của Bích Uyên Hái Sư là những thứ tài liệu kiếm trên người mãnh thú ngoài biền sâu, ngươi muốn tìm được cần phải tìm rất nhiều hỗ trợ!
Quách Dự Chương nhận lấy tờ giấy coi như trọng bảo, nhìn một chút nói:
-Đà như vậy, ta lập tức lên đường tới Hái Châu, ta cùng sẽ nhờ Tiêu huynh cùng một vài vị bằng hữu, hẳn có thề giúp được chuyện này!
Vàn Thiên Hà nói:
-Dự Chương đại ca, việc này ngươi vẫn phái thương lượng lại một chút với Quách đại nhân, nếu người đáp ứng còn thinh Quách huynh trước khi đi đến bản phủ một chuyển, ta còn chuyện khác nhờ vả.
-Ta hiện tại lập tức đi nói chuyện này với cha ta!
Quách Dự Chương nói xong liền vội vã chạy ra ngoài sảnh.
Vân Thiên Hà ờ lại tình tọa trong phòng, dường như đang đợi cái gì đó.
Chi chốc lát sau. quà nhiên Quách Diễn với sắc mật mang chút kinh hãi, cùng có phần phấn chấn vội vã chạy theo Quách Dự Chương tới, vừa thấy Vân Thiên Hà liền nói:
Tiểu tử, dược phương ngươi viết có thực hữu hiệu không, hơn nữa ngươi còn trẻ mà y thuật lại cao minh như vậy, cùng không phải hù dọa chúng ta đấy chứ?
Vàn Thiên Hà nói:
-Vãn bối đã nói với Dự Chương đại ca mình từng học được chút y thuật của một vị thần ỵ, như vậy tự nhiên có nắm chắc, nếu như trị không hết bệnh cho phu nhân, vãn bối nguyện ý chịu bất kỳ trừng phạt nào của Quách đại nhân.
Quách Diễn nhìn Vân Thiên Hà. trầm tư một lúc lâu, lại nghĩ thê tử đã đi khắp nơi vẫn không thể chữa khỏi chứng bệnh này, thực sự không đành lòng nhìn nàng ngày càng tiều tụy, nếu tiểu ni này đã nói như vậy, không bằng cử thử một lần xem sao.
Lúc này mới nói:
-Tốt, ta liền tin tường ngươi một hoi, nếu như ngươi có thể trị được bệnh cho phu nhân ta, vậy ngươi chính là ân nhân cứu mạng của Quách mỗ, sau này ngươi có yêu cầu ai chi cần thỏa đáng, Quách Diễn ta tuyệt không hai lời!
Vàn Thiên Hà nói:
-Quách đại nhân nói quá lời, tiểu bối và Dự Chương đại ca vốn là bằng hữu, vì Quách bá mầu đóng góp một ít công sức cũng là việc nên làm, bất quá muốn hoàn thành đầy đủ dược phương này cần tốn khoảng thời gian khá dài, hiện ta sẽ viết một phương thuốc cho Quách bá mẫu dùng làm điều dưỡng, chờ cho Dự Chương đại ca tìm đủ dược liệu mới có thể tiến hành chữa trị tận gốc!
Quách Diễn liếc mắt nhìn Quách Dự Chương, suy nghĩ một chút nói:
-Ngươi đã đi Hái Châu, quen được một vài bằng hữu nên cơ hội tìm được dược liệu cũng lớn hơn một chút, đã vậy ngươi liền chuẩn bị rồi khởi hành nhưng khoa cừ sang năm nhất định không được rớt!
Quách Dự Chương vừa nghe phụ thân đáp ứng, thần sắc buông lỏng, thuận miệng nói;
-Hài nhi ghi nhở, tới thi Hương sang năm chắc chắn sè trở về Kinh Thành, phụ thân cứ yên tâm!
Vàn Thiên Hà lần nữa đặt bút viết ra một dược phương khác, giao cho Quách Diễn nói:
- Dựa theo dược phương này, dùng định kỳ, hơn nữa đề Quách bá mẫu ở phòng thông thoáng, ánh sáng đầy đủ, thỉnh thoảng nghe một vài chuyện vui vè đề giữ cho tâm tình được tốt, những chuyện không vui hay nhất không đề người biết!
Vân Thiên Hà thấy Quách Diễn ngưng thần lắng nghe, cuối cùng trịnh trọng nói:
-Có một điều quan trọng cuối cùng cần ghi nhớ, khi dùng phương thuốc điều dưỡng thân thề này trăm triệu lần không được gián đoạn, chờ tới khi Dự Chương đại ca đưa dược liệu trờ về, vãn bối sẽ tự tới phối dược, tin tưởng kiên trì một hai năm thời gian, quái bệnh của Quách bá mẫu có thể khỏi hẳn!
Tại sảnh ngoài, lúc này lào thái thái đang lôi kéo Quách Dự Tước nói chuyện, khiển cho sắc mặt Quách Dự Tước liên tục đỏ hồng, cười xấu hổ mãi, Quách mẫu ngồi nghe một bên, khuôn mặt cùng lộ ra nụ cười ấm áp.
Quách Diễn dẫn theo Vân Thiên Hà và Quách Dự Chương ra chính sảnh chứng kiến một màn này, trong lòng lần thử hai buông lòng, nhìn sang lão thái thái nói:
-Phu nhân, nếu Tước nhi và Thiên Thanh tâm đầu ý hợp như vậy chuyện hôn nhân này cử định ra một ngày tiến hành, bất quá học sinh còn có một yêu cầu!
Lão thái thái nghe Quách Diễn cư nhiên lại sảng khoái đáp ứng như vậy không khỏi kinh ngạc, lại liếc mắt sang tiều tử Vân Thiên Hà cuối cùng cười tủm tỉm nói:
- Quách hiền chất có yêu cầu gì cứ nói!
Quách Diễn vừa nghe trong lòng thầm cười khổ không thôi, mới vừa rồi còn luôn miệng gọi Quách hắc tử, một điềm không lưu tinh nhưng hiện tại nghe mình đáp ứng, khẩu khí cư nhiên trờ lên hòa ái như vậy, quả nhiên là vị lão thái thái có đạo hạnh, đành nói:
-Việc hôn nhân này coi như đà định, bất quá trong người phu nhân ta vẫn còn bệnh cần có người phụng dưỡng, theo ý học sinh thì chờ thân thể nàng bình phục tới lúc đó sẽ là ngày tiều nữ gả chồng, không biết ý lão phu nhân thế nào?
Lão thái thái vừa nghe lời này hiền nhiên mất hứng. chính đang muốn phát tác lại thấy Vân Thiên Hà đột nhiên nháy mắt qua đây, nhân tiện nói:
-Như vậy cũng tốt, việc hôn nhân cứ tính như thế, lão thân cũng hy vọng nữ hiền chất sớm ngày được khang phục, tôn nhi nhà ta cũng có thể sớm ngày bái đường thành thân, hiện tại đã không còn sớm, lão thân cáo từ trước!
-Cung tiễn lão phu nhân!
Quách Diễn thấy lão thái thái đứng dậy liền dẫn theo tiều nữ dẫn lão thái thái rời phủ đến tận lúc đội ngũ rời đi.
Quách Dự Tước trăm triệu lần không nghĩ tới phụ thân lại đáp ứng nhanh như vậy. trong lòng vô cùng vui vẻ, cũng có chút chờ mong, đang đợi Quách Diễn và ca ca vào phòng, đã nghe Quách mẫu hỏi:
-Lão gia, ngươi vì sao lại chuyền biến nhanh như vậy, hài nhi Đồ gia kia đã nói gì với ngươi và Chương nhi lại khiến ngươi sảng khoái đáp ứng việc nhi sự của Tước nhi thể?
Quách Dự Chương nhanh chóng trả lời:
-Nương, Thiên Hà nói bệnh tình của ngươi có thề trị được, hẳn từng học qua y thuật của một vị thẩn y, hơn nữa cũng từng thấy qua vị thẩn y này chữa bệnh ho lao, bởi vậy hắn liền viết hai phương thuốc, hài nhi lập tức đi chuẩn bị!
-Thực sự?
Quách Dự Tước nghe thế, trong lòng càng thêm vui mừng. không khỏi hoan hô một tiếng:
-Thật tốt qua. ca ca huynh nhanh tìm dược liệu đi! Quách mẫu nghe xong có chút kinh ngạc, nói:
-Hài nhi Đồ gia kia ta cũng vừa thấy qua, xác thực là một hài tử không tầm thường, nghĩ không ra lại có bán lình thâm sâu như vậy, Tước nhi gả cho hẳn ta cùng yên tâm!
-A!
Quách Dự Tước và Quác Dự Chương song song mở miệng ngây người kêu lên một tiếng, Quách Dự Tước càng là xấu hồ đõ bừng mặt, sẵng giọng nói:
-Nương, người nghĩ sai rồi, không phái hẳn!
Quách mẫu sau khi nghe Quách Dự Tước giải thích một hồi, lại thấy Quách Dự Tước làm nũng không thôi nên vẫn tiếp tục cười nói trêu đùa. mẫu tử ba người hòa thuận vô cùng vui vè.
Quách Diễn đứng một bên lẳng lặng nhìn màn này, trong lòng cũng thở dài nghĩ:
-Quách Diễn ta thân sinh bần hàn, may nhờ hiền thê phụ trợ lo liệu mới có được ngày hôm nay, nàng cùng ta có được hai đứa con đã là trời cao chiểu cố nhưng thật ra chính ta đà làm nàng thua thiệt rất nhiều, nếu cà nhà sau này vẫn có thề đoàn tụ vui vẻ như vậy cho dù Quách Diễn ta có vì chuyện này mà mất mũ quan cùng chẳng sao, tiểu ni Đồ gia kia, hi vọng phương pháp của ngươi có thề hữu hiệu giúp phu nhân của ta sớm ngàỵ được khang phục.
Đi ngoài đường, lão thái thái đang buồn bực không giải thích được, gọi Vân Thiên Hà đang cưỡi ngựa một bên qua hỏi:
-Hà nhi, cháu thế nào lại khiến Quách hắc tử kia sảng khoái đáp ứng cuộc hôn nhân này, nhanh nhanh nói một chút cho lão thái thái nghe?
Vân Thiên Hà điều khiển ngựa chạy chậm dần rồi tiến sát lại cửa bên xe ngựa nói:
-Thật ra chỉ đơn giản viết hai phương thuốc cho bệnh tình của Quách bá mẫu mà thôi!
-Phương thuốc?
Lão thái thái mười phần hiếu kỳ nói:
-Tiểu hoạt đầu ngươi, chỉ là hai phương thuốc thế nào lại khiến Quách hắc ni kia đồi ý nhanh như vậy?
-Chuyện này trên đường nói không tiện, chờ khi hồi phủ cháu sẽ nói lại tỉ mi cho người đi!
Vân Thiên Hà trả lời như vậy rồi cũng không nói gì thêm, lão thái thái sau khi buông mành liền phân phó Tín bá cho xe ngựa chạy nhanh hồi phủ.
Không tới thời gian một nén hương, đoàn ngươi đà trở lại phủ, lão thái thái lập tức kéo Vân Thiên Hà gọi vào phòng hỏi, vừa hay gặp Đồ Nguyên Khánh đang ngồi trên bàn thưỡng rượu.
Thấy Vân Thiên Hà đi vào, Đồ Nguyên Khánh nâng một chén rượu, một hơi cạn sạch rồi nói:
-Tiều tử thối, ta còn kỳ quái vì sao lão trùng rượu Lạc Khai Dương kia mấy ngày nay như không có việc gi làm, cử ồn ào đòi theo ta về phủ uống rượu, nguyên lai là ở đây, thứ rượu này quả nhiên không tồi, vốn ta có đáp ứng cho lão một vò, bất quá hiện tại nếm qua thì không thể cho lão một vò nữa rồi...
Nói xong đã thấy Đồ Nguyên Khánh đổ đầy một chén uống cạn, có vẻ mười phần thưởng thức, lại nói tiếp:
-Ngô, rượu ngon như vậy, ta xem cháu chắc cũng không tích trữ nhiều, phòng chừng ngay cả ta và Lâm lão đầu cũng không đủ dùng, dứt khoát chi cho lão tửu trùng kia một bình thôi!
Vân Thiên Hà vừa nghe vậy thiếu chút ngã ngửa người.