Võ Động Thiên Hà

Chương 311: Chương 311: Bí cốc dẫn tinh






Hai bên vách đá dựng đứng, xuất hiện hòn đá không chắc chắn là chuyện bình thường, chỉ cần tùy tiện sờ vào đâu đó cũng có.

Chỗ mà Đường Linh Toa chỉ vào kia, tầng đá so le tán loạn, lại nghe lời nói của nàng, Vân Thiên Hà thu hồi tinh thần lại, tỉ mỉ quan sát, phát hiện ra nơi này có vết tích con người động tay động chân.

Nói cách khác, nơi đây từng bị người nào đó dùng lực lượng đánh rụng tầng đá bên ngoài, cẩn thận quan sát, không bài trừ khả năng đây chính là cửa vào sơn cốc.

Suy nghĩ một chút, Vân Thiên Hà thả Đường Linh Toa xuống, nói:

- Linh Toa, nàng thối lui sang một bên, ta đến dọn sạch xem thế nào!

Sau khi Đường Linh Toa thối lui, Vân Thiên Hà rút Vân Tru, dưới sự sắc bén của Vân Tru, khối cự thạch coi như lớn một chút tựa như đậu hũ bị cắt thành mảnh nhỏ, sau đó Vân Thiên Hà tiếp tục vận chuyển kình khí, một quyền đánh mạnh.

Ầm!

Một tiếng nổ, hòn đá bị đánh bay rơi xuống dưới vách núi, lập tức xuất hiện một lỗ thủng rộng ước chừng trên dưới bảy thước. Vân Thiên Hà thò đầu vào lỗ thủng, nhìn vào bên trong một chút, nơi này chính là lối rẽ sơn đạo, từ nơi này vượt qua chính là một con dốc thoai thoải.

Vân Thiên Hà dõi mắt nhìn về nơi xa, từ phía dưới con dốc thoai thoải kia có khá nhiều cây cối dây leo che khuất, mà phía sau hẳn là cửa vào sơn cốc.

- Hẳn chính là chỗ này, chúng ta thử đi vào xem!

Vân Thiên Hà nói một câu, hai người một ngựa bước tới lỗ thủng, hướng về phía cửa vào sơn cốc.

Bất quá khi Vân Thiên Hà đi tới phía sau rừng cây lơ lửng, hắn đã nhìn thấy địa phương trông giống như chỗ cửa vào kia, chỉ là một sơn động bình thường, hắn dừng lại cảm ứng một chút, ngoại trừ bên trong có một số tinh thú sinh sống ra, cũng không có điều gì đặc biệt. Vô cùng bất đắc dĩ, Vân Thiên Hà và Đường Linh Toa lại tiếp tục đi lại xung quanh, tìm kiếm cửa vào sơn cốc bí mật. Theo đánh dấu trên bản đồ Vân Thiên Hà mang theo, chỗ cửa vào hẳn là tại gần nơi này mới đúng, thế nhưng khi Vân Thiên Hà chân chính đi tới địa phương này liền phát hiện ra, hiện thực so với đánh dấu trên bản đồ tựa hồ có chút khác biệt.

- Thiên Hà, mau tới đây!

Ngay lúc Vân Thiên Hà tìm kiếm không có kết quả, đột nhiên truyền tới thanh âm của Đường Linh Toa, Vân Thiên Hà liền lập tức chạy tới. Chỉ thấy Đường Linh Toa đứng trước một khối đá lớn, vừa lúc kỳ dị đánh giá phiến đá trên vách.

Vẫn là tâm tư con gái tinh tế, trước đó Vân Thiên Hà đi qua đi lại tại chỗ loạn thạch này, thế nhưng không hề lưu ý, cuối cùng trải qua Đường Linh Toa quan sát tỉ mỉ, Vân Thiên Hà mới phát hiện ra, quả thực phiến đá này có chỗ kỳ quái.

Phiến đá này rất dày nặng, bất quá Vân Thiên Hà vẫn dùng phương thức cũ, mạnh mẽ phá giải, cầm Vân Tru trong tay, núi đá có cứng rắn hơn nữa thì cũng bị nhẹ nhàng gọt đẽo như đậu phụ.

Sau khi phá hủy phiến đá trên vách, liền nhìn thấy nơi này xuất hiện một lỗ thủng.

Vân Thiên Hà chú ý tới, nơi này đại thể đều có vết tích trải qua con người xử lý, hiển nhiên là có ai đó không muốn bị người ngoài phát hiện ra mới làm như vậy.

Cứ như vậy, trong lòng Vân Thiên Hà càng thêm hiếu kỳ, nếu như không phải Đồ Chính Đức làm như vậy thì sẽ là ai? Chẳng lẽ lại là ca ca Vân Sách của mẫu thân hắn đã tới ở đây sao?

Nếu như là Đồ Chính Đức mà nói, như vậy biểu tượng trên địa đồ phải rõ ràng mới đúng, nét vẽ cũng phải rất sinh động. Chỉ có khả năng chính là Vân Sách, bằng không sẽ có người lưu ý tới sơn cốc này.

Tâm tình có chút phấn chấn, Vân Thiên Hà đi đầu tiến vào lỗ thủng, tra xét không có nguy hiểm gì, lúc này mới để Đường Linh Toa cùng vào, khi cả hai bước vào trong lỗ thủng, bên trong là một cái khe tương đối rộng rãi, cảm giác giống như nhất đường thiên.

Đi khoảng thời gian nửa nén hương, khi Vân Thiên Hà ra khỏi cái khe nhất đường thiên này, trước mắt Vân Thiên Hà nhất thời hiện ra một mảnh sơn cốc mỹ lệ sáng ngời.

Trong vạn sơn có một thắng cảnh đào nguyên thế ngoại, không khỏi làm cho con người cảm khái tạo vật thiên nhiên thần kỳ.

Khi Vân Thiên Hà nắm bàn tay Đường Linh Toa chậm rãi tiến vào trong phiến đào nguyên mỹ lệ, tuy rằng hiện tại là buổi chiều, thế nhưng dựa vào tinh quang ánh sáng ngọc, cảnh trí nơi này, càng thêm vẻ lộng lẫy xa hoa, làm cho lòng người say đắm thần mê.

- Thật đẹp nha, Thiên Hà, huynh mau nhìn, nơi này có thật nhiều hoa dại, thơm quá, mau nhìn, nơi này có thật nhiều cây to, trên cây cũng có rất nhiều hoa quả!

Lúc này Đường Linh Toa ngắm nhìn phiến sơn cốc mỹ lệ, sung sướng giống như một chú ma tước nho nhỏ, huy vũ đôi cánh tay nhỏ bé, tỏ ra rất hưng phấn.

Vân Thiên Hà nhìn thấy trong sơn cốc có rất nhiều kỳ hoa dị thảo, tỏa hương sắc tuyệt vời, cảnh làm mê lòng người, tâm tình cũng mười phần thư sướng, thấy bộ đáng hài lòng vui vẻ của Đường Linh Toa, lại đảo mắt thấy mấy đóa hoa tươi nở rộ mười phần diễm lệ, trông vô cùng bắt mắt. Trong lòng khẽ động, liền bước tới ngắt một bông hoa đặt vào tay Đường Linh Toa nói:

- Tặng cho nàng!

Đường Linh Toa tiếp nhận bông hoa, vừa nghe, toàn thân phảng phất như chìm đắm trong mật ngọt, triệt để say sưa, nàng thừa lúc Vân Thiên Hà không chú ý, đột nhiên vọt tới, nhẹ nhàng hôn một cái vào khóe môi hắn, rồi giống như chú sơn dương ngượng ngùng linh hoạt chạy vào sâu trong sơn cốc.

Vân Thiên Hà bị Đường Linh Toa tập kích bất ngờ như vậy, sau khi ngẩn ngơ, đưa tay sờ sờ vào khóe môi bị nàng thân mật qua, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười giống như ánh dương quang.

- A, Thiên Hà, mau tới!

Đúng lúc này, chỗ sâu trong sơn cốc truyền tới tiếng kêu lớn của Đường Linh Toa. Trong lòng Vân Thiên Hà cả kinh, liền lập tức xua tan hết cảm giác vui vẻ vừa rồi, vội vàng vọt tới chỗ thanh âm phát ra.

Bất quá khi hắn chạy tới địa phương Đường Linh Toa lớn tiếng hét lên, thân thể liền lập tức dừng lại, trái tim đập nhanh cũng dần dần thả lỏng.

Chỉ thấy Đường Linh Toa đứng trước một gian nhà gỗ, đang dọn dẹp cỏ dại mọc tràn lan xung quanh, nàng tựa hồ đã coi đây như chính nhà của mình, vất vả cần cù, vui vẻ dọn dẹp giống như một con ong mật nhỏ.

Nhìn gian nhà gỗ này, trong lòng Vân Thiên Hà cực kỳ kinh ngạc, dựa theo lời nói của mẫu thân hắn, tại thời điểm nàng rời khỏi nơi này, tất cả mọi thứ nơi này đã bị hủy diệt hết rồi, sau đó Đồ Chính Đức tìm được, cũng chỉ còn một mảnh phế tích. Mà hiện tại cư nhiên khôi phục lại bộ dáng hoàn hảo như chưa từng xảy ra chuyện gì, như vậy càng thêm chứng minh, Vân Sách nhất định đã tới ở đây.

Đi tới trước cửa gian nhà gỗ, Vân Thiên Hà đưa tay đẩy nhẹ, cửa nhà gỗ liền bị đẩy ra, lúc đi vào, bên trong mặc dù có chút tối đen, nhưng không ảnh hưởng tới tầm nhìn của Vân Thiên Hà. Nhà gỗ được ngăn thành hai phòng nhỏ. Một phòng ngủ và một phòng ngoài, phòng ngoài bài trí một số đồ vật đơn giản.

Vân Thiên Hà cầm mấy món đồ nho nhỏ được chế tạo từ gỗ, dụng cụ nơi này đại thể đều được chế tạo từ gỗ, trên tường có treo một bộ cung tên, và một chiếc áo tơi, còn có một ngọn đèn treo cao, hầu như không còn thứ đồ trang trí nào khác.

Dầu trong ngọn đèn đã khô cạn, Vân Thiên Hà đến bên ngoài tìm một ít tảng đá, dùng Vân Thu khắc mấy khuôn đúc, lại tìm đến một ít vỏ cây có chút dầu trơn, dựa vào mấy công thức hóa học có thể tạo nên chất đốt điều phối một chút, sau đó lại để vào trong khuôn đúc có bôi dầu trơn, rồi lại tới chỗ cây đèn cũ, lấy ra bấc đèn, châm lửa đốt lên, toàn bộ gian phòng đã được thắp sáng.

Sau khi Đường Linh Toa dọn dẹp sạch sẽ cỏ dại xung quanh tòa nhà, liền ôm một đống cỏ khô vào trong phòng ngủ, rải đều lên gường, sau đó tiếp tục lấy áo choàng phủ lên trên, có thể ngủ được. Mấy ngày nay liên tục bôn ba, nàng vẫn không có được giấc ngủ ngon, lúc này nàng thực sự muốn ngả đầu ngủ một giấc, thế nhưng suy nghĩ chỗ này chỉ có một chiếc giường, nếu như muốn ngủ cùng một chỗ với hắn mà nói…

Nghĩ tới đây, khuôn mặt Đường Linh Toa bắt đầu phát nóng, trong lòng giống như có một con ếch nhỏ, không ngừng nhảy loạn, có chút khẩn trương, lại có chút chờ mong.

Vân Thiên Hà tìm kiếm xung quanh sơn cốc một lượt, địa thế nơi này chủ yếu là giáp hai ngọn núi, chính giữa hơi thấp, trong cốc cũng không có hung cầm dã thú hung hãn lui tới, cũng không có độc trùng mãnh thú, có thể coi như một địa phương sinh sống tương đối an toàn. Từ một địa phương sườn ngoài sơn cốc, nhảy lên cao quan sát, nơi này có thể nhìn ngọn núi phía sau, Vân Thiên Hà lại sợ Đường Linh Toa gặp phải nguy hiểm gì đó, không tiếp tục tra xét, liền trở về trong cốc.

Hắn tại trong cốc có hái được một ít trái cây, để cho Vân Bôn ăn một ít, còn lại dùng áo choàng bọc lại, tìm thấy khối đá thích hợp, dùng Vân Tru cẩn thận khắc thành một số đồ dùng gia đình và đồ làm bếp, cuối cùng săn hai con thỏ tinh thú béo mập, liền mang theo tất cả trở về.

Bên cạnh nhà gỗ có một tảng đá chế tạo thành lu đựng nước, lật nắp đựng lu nước lên, thấy bên trong có nước, mà nước bên trong trong suốt, có thể dùng được. Vân Thiên Hà lấy một tảng đá khác khắc thành thùng nhỏ, múc nước ra, tìm một ít củi khô châm lửa, lột da bỏ nội tạng thỏ tinh thú, để vào trong nồi đá, lúc này mới đi vào trong phòng.

Vừa vào phòng, chỉ thấy Đường Linh Toa đang co người nằm trên giường, tựa hồ đang có mộng đẹp, khóe môi nhếch lên, hiện rõ nét tiếu ý hạnh phúc.

Cởi áo choàng ra, trải lên người nàng, tựa hồ không hề lạnh, Đường Linh Toa ngủ rất ngoan, dần dần thở đều đặn, Vân Thiên Hà không khỏi hiểu ý cười, liền rời khỏi phòng.

Dùng đá tạo thành nồi, thời gian cần dùng để đun nóng cần lâu hơn một chút, Vân Thiên Hà lột da bỏ nội tạng thỏ tinh thú, liền làm muộn nê hoàng, để vào trong đống lửa, chất thêm củi, nhìn lên bầu trời đã xuất hiện rất nhiều sao sáng, vì vậy liền bố trí xung quanh Tụ Phách Huyền Linh Trận, bắt đầu khoanh chân tĩnh tọa tu luyện tinh kinh.

Mấy ngày hôm nay, Vân Thiên Hà và Đường Linh Toa vẫn sinh hoạt tại nơi hoang vu dã ngoại, mỗi một đêm cơ bản Vân Thiên Hà không ngủ, để Đường Linh Toa nằm bên người hắn, còn hắn thì ngồi xếp bằng một bên tu luyện tinh kinh.

Tuy rằng mấy ngày hôm nay đều tu luyện rất gián đoạn, thế nhưng tại sơn dã hoang vắng, đỉnh đầu là bầu trời ngân hà, đối với tinh thần lực ngưng tụ cỗ linh lực tinh hoa thiên nhiên càng thêm thông thuận, cũng càng thêm tinh thuần, hiệu quả tu luyện so với bình thường tại nơi thành thị hỗn tạp náo động, không khí không được thanh tịnh rõ ràng có hiệu quả tốt hơn gấp mấy lần.

Đây là lý do vì sao một ít lão quái thực lực cao cường đều thích tìm đến nơi hoang sơn dã lĩnh, hoặc là địa phương ít người qua lại, khai mở động phủ, lánh đời tu luyện. Vân Thiên Hà phát hiện ra tại những địa phương như thế này, không khí tươi mát, nguyên tố thiên địa tự nhiên tinh thuần, tiến triển tu luyện đích xác rất không tồi.

Hiện tại Vân Thiên Hà thông qua Dẫn Tinh Quyết, đã hoàn thành tinh khiếu hai mươi bốn trong đệ nhị tinh tú.

Trên cơ bản, mấy ngày qua, Vân Thiên Hà mỗi đêm đều có thể hoàn thành bốn đến năm tinh khiếu dẫn tinh. Tiến triển tu luyện rõ ràng nhanh hơn so với trước đây rất nhiều. Mà ngày hôm nay, Vân Thiên Hà dự định tu luyện tiến vào trạng thái viên mãn dẫn tinh đệ nhị tinh tú.

Tại đệ nhị tinh tú còn lại bốn tinh khiếu, bộ vị vị trí chính là tại bụng dưới của Vân Thiên Hà, từ nơi này kéo dài lên trên, tới ngực rồi bụng, mà nơi này cũng chính là tinh khiếu đối ứng với đệ tam tinh tú.

Vì vậy thông qua tu luyện thời gian dài, Vân Thiên Hà đã đại khái tiến hành đối lập so sánh tình trạng đối với từng tinh tú trong cơ thể đối ứng với tinh kinh.

Hắn tại giai đoạn Võ Sư liền có thể điều khiển tu luyện được một tinh khiếu hai tinh tú, mà bởi vì đệ tam tinh tú đối ứng với vị trí ngực bụng, điều này cần phải tới giai đoạn Tiên Thiên, nếu như thân thể không chống đỡ được tinh khiếu mở ra, như vậy sẽ là một chuyện vô cùng thống khổ.

Nói cách khác, Vân Thiên Hà hiện tại đến Tiên Thiên, có thể mở ra đệ tam tinh tú, không có bất cứ cản trở nào, thế nhưng muốn tu luyện mở ra đệ tứ tinh tú, nhất định phải đạt tới cảnh giới Tông Sư. Điều này cần tu luyện ngoại công, đồng thời yêu cầu phải có cường độ thân thể đuổi kịp tiến độ, cả hai phải đồng bộ mới được.

Thiên Hà kinh hãi, thấy vân tru tựa hồ đối với con xích nham báo đã kích phát kim đan linh thú biến dị này không tạo thành được thương tổn nào đáng kể thì thì liền quyết đoán đút vân tru vào vỏ, khép lại bàn long tạp tỏa, đem vân tru biến thành một cái đoản côn.

Tại khi con mãnh thú kia lại đánh tới thì thân thể trực tiếp tung lên, một chiêu côn thức "nhất lạc định sơn hà'' theo đó mà xuất ra.

Một côn này Vân Thiên Hà giơ cao hết cỡ, hắn đem tinh thần ý chí của mình đặt trên thân côn, đồng thời tinh linh khí cũng điên cuồng vận chuyển, quang trạch vân tru sau khi biến thành côn phát ra càng thêm mãnh liệt, giống như là mang theo ánh sáng của các vì sao trên trời, một đường thẳng tắp, mạnh mẽ đánh vào trên thân con mãnh thú.

Oanh!

Côn vốn là thuộc loại độn khí, Vân Thiên Hà sau khi đánh lên trên người con mãnh thú kia thì cảm thấy bị một cỗ lực lượng phản chấn khiến cho cổ tay tê dại, thậm chí còn có sự đau đớn truyền đến.

Mà con linh thú kia sau khi trúng một côn này, cũng chấn động không nhỏ, thân thể của nó hơi chậm lại, tựa hồ là bị chút thương tổn, sau khi lại gầm lên giận dữ thì một lần nữa hướng về phía Vân Thiên Hà đánh tới.

Vân Thiên Hà để ý thấy trên lưng mãnh thú kia có một cái ngấn, ngoài ra thì bên ngoài cũng không có chút tổn thương gì, hẳn là có một đoạn xương cốt bị một côn cường thế kia của Vân Thiên Hà đánh cho vỡ nát, dù sao linh thú này thân thể da thịt có cường hãn đi chăng nữa thì chắc hẳn cũng không đến mức xương cốt cũng như thế, nếu không thế giới này hẳn là đã bị linh thú hoành hoành.

Một kích này Vân Thiên Hà cũng là có ý đồ, báo là loại động vật họ mèo, lưng của nó bình thường chính là nhược điểm. Cho nên một côn vừa rồi Vân Thiên Hà mới cố ý đánh vào trên lưng của mãnh thú này, mới khiến cho nó xương cốt bị đánh gãy.

Lúc này con mãnh thú này hung tính đại phát, sau khi bạo rống một tiếng thì liền dụng thân thể cứng rắn của mình ngăn cản tấn công của Vân Thiên Hà, thừa lúc Vân Thiên Hà mất lực thì một cái móng vuốt nhanh chóng cào về phía sau lưng Vân Thiên Hà.

"A, Thiên Hà cẩn thận phía sau lưng!"

Đường Linh Toa đứng đằng xa luôn luôn chú ý đến tình hình chiến đấu ở nơi này. Nàng thấy mãnh thú kia sau khi dùng thân thể của mình cường ngạnh chống đỡ thế công của Vân Thiên Hà thì bất ngờ đánh lén phía sau lưng Vân Thiên Hà, nàng liền lập tức lên tiếng nhắc nhở.

Mà lời nhắc nhở của Đường Linh Toa vẫn có chút chậm, thân thể của Vân Thiên Hà nhanh chóng lách qua nhưng vẫn bị cái lợi trảo tương đối dài kia của mãnh thú cào trúng bờ vai của hắn, chỉ nghe hai tiếng "rắc rắc" chói tai vang lên, lợi trảo kia sau khi cào trúng long lân trên áo choàng Vân Thiên Hà thì ma sát ra một đóa hoa lửa.

Có phòng hộ của áo choàng long lân, Vân Thiên Hà may mắn không có bị thương, chỉ là khi bị một trảo đánh trúng thì thì chịu phải lực lượng chấn động thập phần mãnh liệt. Vân Thêi Hà sau khi trúng phải một trảo, thân thể phải lui lại mấy bước, tiếp theo đó thì cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, rốt cục vẫn là nhìn không được sự nghịch chuyển của khí huyết mà thổ ra một ngụm máu.

Mãnh thú này sau khi biến dị lực lượng thật mạnh, nếu là một vũ sư bình thường chịu phải móng vuốt như vậy, tuyệt đối chỉ có đường chết.

Vân Thiên Hà kinh hãi, cũng không để ý lau vết máu ở khóe miệng. Con mãnh thú kia thấy đánh lâu như vậy mà không có kết quả gì thì lại càng thêm điên cuồng đánh tới. Vân Thiên Hà lúc này trong lòng là đang nghĩ đối sách, vân tru đối với mãnh thú này vô pháp tạo thành vết thương trí mạng, tấn công hai lần cung chỉ là mang đến cho nó một vài vết thương nhẹ, nếu như cứ dây dưa hoài như vậy, cho dù hắn tinh lực hao hết, cũng còn chưa giết chết được con linh thú cường đại này.

Cuối cùng khi con mãnh thú kia lại đánh tới thì Vân Thiên Hà quyết định bỏ qua sử dụng vân tru, nhanh chóng ngưng kết thiên khôn định ấn.

Khi kết ấn, tinh linh khí tiêu hao càng thêm kích liệt, bất quá lực lượng kết ấn sinh ra càng thêm cường đại, không gian xung quanh Vân Thiên Hà chấn động không ngừng, quần áo của hắn không có gió mà tự động tung bay.

Chẳng qua là sau khi đạo khôn ấn thứ năm kết xuất, con mãnh thú kia tựa hồ cảm ứng được nguy cơ, hét lớn một tiếng, tốc độ đánh tới tức thì bạo tăng, hòng cắt đứt đạo khôn ấn thứ sáu hình thành. Vân Thiên Hà ngay tại lúc đạo khôn ấn thứ năm ngưng kết thì liền phóng xuất vào mãnh thú đang tiếp cận tới.

Bình bình!

Thiên khôn định ấn có thể sát thương phạm vi lớn, con mãnh thú kia cho dù có giảo hoạt cỡ nào, cũng sẽ không biết thiên khôn định ấn cho dù chỉ có năm đạo khôn ấn, thì cũng có thể có hữu hiệu đả kích đối với nó, sau khi một kích này đánh ra, mãnh thú căn bản không thể tránh né, lực lượng của không ấn này, mang theo thiên địa rít gào cộng với sóng xung kích mãnh liệt oanh kích trên thân thể mãnh thú.

Con mãnh thú kia bị chấn bay ra xa mấy trượng, ngoài những cái cây bị đụng gãy thì còn có một đống lớn đá tảng bị thân thể của nó đập vào biến thành nát vụn.

Tuy nhiên tuyệt chiêu này của Vân Thiên Hà cũng không thể giết chết được con mãnh thú này, con mãnh thú kia sau khi bị Vân Thiên Hà đánh bay, thì thân thể có lão đảo một chút rồi lại bò lên, bắt quá hình thể trải qua kim đan dị hóa của nó lúc này đã khôi phục lại nguyên dạng, nó hướng Vân Thiên Hà nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó trừng lớn mắt nhìn hắn một cái rồi xoay người bỏ trốn.

Một kích này của Vân Thiên Hà mặc dù không có đánh chết được con mãnh thú này, nhưng nhìn thấy có thể đánh nó về nguyên hình, hiển nhiên là con mãnh thú này bản thân đã bị trọng thương mới muốn chạy trốn. Hắn như thế nào lại bỏ qua cơ hội tiêu diệt tận gốc như vậy chứ.

Mãnh thú kia sau khi bị thương tốc độ cũng không nhanh. Vân Thiên Hà cũng không quản trong cơ thể đã tiêu hao gần như không còn tinh linh khí, hít sâu một hơi, bước nhanh như gió, giống như u linh truy đuổi mãnh thú kia.

Khi tiếp cận mãnh thú thì con mãnh thú kia đột nhiên chuyển hướng, muốn chạy sâu vào bên trong tùng lâm. Vân Thiên Hà theo tình hình thừa thế rút ra vân tru, để cho vân tru đem toàn bộ tinh linh lực còn lại trong cơ thể điều động không còn, hào quang từ trên kiếm thể phóng ra, từng luồng ngân mang vô cùng mãnh liệt xuất hiện, Vân Thiên Hà quán thâu toàn bộ ý chí, dùng toàn bộ lực lượng dồn vào trên một kiếm cuối cùng này.

Bá!

Một kiếm này chém đến, phảng phất như là ánh sáng của thiên địa một lần nữa bị rút ra, bóng kiếm do một kiếm này huyễn thành sau khi chém xuống, làm cho mặt đất chấn động ầm ầm, sau đó chậm rãi nứt ra, hình thành một cái khe nứt sâu hơn một trượng.

Mà con mãnh thú kia dưới một kiếm cuối cùng này của Vân Thiên Hà, mặc dù không có bị chém thành hai nửa, nhưng mà trên thân thể của nó có một vết thương sâu tới xương, cả bụng cơ hồ bị mở ra, máu tươi phun như suối ra ngoài.

Vân Thiên Hà sau khi đánh ra một kiếm cuối cùng này thì lúc này tinh linh khí cả người tiêu hao không còn, xuất hiện hiện tượng hư thoát, hắn vô lực đứng lên được nữa, nửa quỳ nửa ngồi trên mặt đất, dùng vân tru chống đỡ, miệng thở gấp không ngừng.

Đúng lúc này, mãnh thú kia mang theo thương thế rất nặng, hình như đang thoi thóp, tựa hồ còn muốn đứng lên chạy trốn, còn Vân Thiên Hà thì lại vô lực đánh chết nó.

Lúc này Đường Linh Toa rốt cục từ trong kinh ngạc phục hồi tinh thần lại xuất ra một kích kinh thiên, nàng không muốn thành quả mà nam nhân của mình cực khổ cứ như vậy chạy trốn, vì thế liền nhanh chóng chạy vội tới, quát lên một tiếng, quán thâu lực lượng mạnh nhất của mình vào trong long cân tiên, ra sức múa may long cân tiên đánh vào trên cơ thể mãnh thú kia. Lần này mới tính là triệt để kết thúc sinh mệnh của con mãnh thú cường hãn này.

Đường Linh Toa thấy giết chết được con linh thú kia, bấy giờ mới chạy đến bên cạnh Vân Thiên Hà đỡ lấy hắn, nói :" Thiên Hà, muốn lấy kim đan ra không? Đây là thứ phụ trợ tu luyện tốt nha?"

Vân Thiên Hà gật gật đầu, miệng thở hổn hển, liền ngồi xếp bằng xuống vận chuyển tinh kinh tính toán khôi phục lại một chút. Đường Linh Toa thấy thế thì rút ra chủy thủ bên hông, bước đi đến trước thi thể của mãnh thú kia, tuy rằng đối với việc mổ tử thi có chút khiếp đảm như vẫn là cắn chặt rằng đem chủy thủ đâm vào, ngọc thủ th ò vào, lục lọi lấy ra một khỏa kim đan linh thú màu vàng lóng lánh trần đầy năng lượng

" Đây l à kim đan linh thú sao?" Đường Linh Toa cầm hạt ngọc quang hoa lấp lánh đi đến phía sau người Vân Thiên Hà, cũng không quản ngọc thủ dính máu, cầm lấy khỏa kim đan quan sát, có vẻ hết sức tò mò.

Lúc này Vân Thiên Hà vận chuyển tinh kinh tuần hoàn qua mấy chu thiên, đã khôi phục lại được vài phần tình thần và thể lực. Khi đứng dậy thì cũng đồng dạng tò mò nhìn vào khỏa kim đan có quang hoa lóa mắt kia, nói :"Ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy kim đan linh thú, bất quá so với đan phách khi xuất ra, năng lượng của kim đan này vẫn là rất yếu, xem ra con xích nham báo này cũng chỉ là một con linh thú cấp thấp mà thôi, nếu không chắc là sẽ không dễ dàng bị chúng ta giết chết như vậy." Đường Linh Toa sau khi đem khỏa kim đan kia giao cho Vân Thiên Hà thì liền đi lấy nước tuyết rửa đi vết máu trên tay, còn Vân Thiên Hà lấy ra bình ngọc, đem khỏa kim đan này cùng với hai khỏa huyền đan lấy được trước đó cất vào trong bình ngọc. Tiếp theo sau là gọi vân bôn, đỡ lấy Đường Linh Toa lên ngựa, rồi nói :"Trong bí thú tùng lâm này nguy hiểm trùng điệp, chúng ta không thể tiếp tục ở lâu, nhất định phải nhanh ly khai."

Nói xong, Vân Thiên Hà cũng lên ngựa, vân bôn sau khi hí lên một tiếng, thì liền lập tức hướng phía bên ngoài tùng lâm chỉ đi, để lại bên ngoài và bên trong từng khối thi thể của xích nham báo và binh lính.

Cảnh tượng này trong rừng cây, không cần Vân Thiên Hà phải bố trí, mặc cho ai đến đây, đều sẽ cho rằng những binh sĩ này là bị mấy con mãnh thú giết chết, về phần mấy con mãnh thú là bị ai giết chết, thì cũng không phải là chuyện Vân Thiên Hà phải quan tâm.

Mười ngày sau, vào một buổi tối, bông tuyết còn rơi rải rác đầy trời, dưới chân núi Hạ Gia Lạp, có một con ngựa đang chạy rất nhanh ở đó.

Nơi này đã là tiếp cận vị trí trung đoạn của Hạ Gia Lạp sơn, Vân Thiên Hà cùng Đường Linh Toa bôn tẩu mấy ngày, sau khi đến đây thì khó hậu của nơi này nếu so với La Lan thì đã ấm áp hơn rất nhiều. Dọc theo đường đi Vân Thiên Hà nhìn qua cũng không còn cỏ héo cây chết, quả thật là cũng có vài phần xanh tươi.

Theo như đánh dấu trên bản đồ, chỉ cần tiếp tục đi qua một chỗ sơn đạo hẹp, rồi từ giữa sơn đạo kia có thể tìm được cái sơn cốc nhập khẩu, nơi đó chính là mục đích chuyến này của Vân Thiên Hà.

Tiếp tục chạy dưới chân núi chừng một canh giờ nữa, sau khi đi lên một chỗ dốc thoải thì rốt cục thấy được cái sơn đạo được đánh dấu trên bản đồ kia.

Sơn đạo tương đối hẹp, trên vách đá dựng đứng xung quang cũng có một số cỏ dại, có thể dùng để tránh mãnh thú tập kích. Vì để cho an toàn, Vân Thiên Hà cùng Đường Linh Toa cũng không có cưỡi ngựa tiếp mà xuống ngựa đi bộ.

Khi Vân Thiên Hà và Đường Linh Toa đi được khoảng nửa canh giờ, thì bầu trời triệt để tối tăm, Vân Thiên Hà thì có thể nhìn thấy đường, nhưng Đường Linh Toa chỉ có thể mò mẫm mà đi, Vân Thiên Hà liền kéo tay nàng, chậm rãi ở trong sơn đạo tìm kiếm cái sơn cốc nhập khẩu kia.

Chẳng qua là đi được nửa đường, Đường Linh Toa đột nhiên đạp phải cái gì, không cẩn thận suýt nữa ngã sấp xuống. Vân Thiên Hà kinh hãi, lập tức đem nắm chặt nàng lại, chẳng qua là Đường Linh Toa một tay kia vịn vào một tảng đá, nhưng tảng đá kia không ngờ lại rớt ra, làm cho Đường Linh Toa suýt nữa là té theo.

Phía dưới kia, chính là vách núi vạn trượng.

Vân Thiên Hà lo lắng, liền cõng nàng lên lưng mà đi, bất quá mới đi được hai bước, Đường Linh Toa đột nhiên chỉ vào chỗ tảng đá bị rớt ra kia nói :" Thiên Hà, ta cảm thấy chỗ này có chút cổ quái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.