Thiên Hà đối với biểu tình của Tiêu Dũng Tuấn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, trong lòng có một vài suy đoán, chẳng qua cũng không khẳng định được.
- Tiêu huynh, trong phủ ta có rất nhiều cô nương, bên cạnh chúng ta không phải có hai tiểu cô nương xinh đẹp đang đứng đó sao, không biết Tiêu huynh nói là vị nào?
Vân Thiên Hà cười nói.
Nghe thấy vậy, Tiêu Dũng Tuấn cảm thấy trên mặt nóng lên, không biết phải mở miệng thế nào, do dự nửa ngày mới nói:
- Thiên Hà huynh đệ có thể cho những người khác lui ra được không?
- Xuân Hương, Hạ Hương, các ngươi lui xuống trước đi!
Sau khi Xuân Hương cùng Hạ Hương cười cười lui xuống, lúc nào Tiêu Dũng Tuấn mới cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, vì vậy liền kể lại tình cảnh gặp gỡ ở Lợi Châu, sau này lại ngày nhớ đêm mong, đau khổ tìm kiếm không ra tung tích vị cô nương kia, một lần ra cho Vân Thiên Hà nghe, đồng thời cũng dò hỏi xem trong Bắc Hầu Phủ có cô nương nào như vậy hay không.
Vân Thiên Hà sau khi nghe xong, đầu tiên là cả kinh, sau đó thì cố gắng nín cười, quả thực là nhịn không được, nhưng may mắn hắn định lực phi thường, lúc này cơ mặt chỉ hơi giật giật. Tiêu Dũng Tuấn thấy vậy bèn nói:
- Khiến Thiên Hà huynh đệ chê cười rồi!
Nghe thấy thế, Vân Thiên Hà cũng không còn ý cười, nhìn Tiêu Dũng Tuấn nói:
- Tiêu huynh, huynh đối với nữ tử kia nhất kiến chung tình sao?
Tiêu Dũng Tuấn suy nghĩ một chút, cũng thẳng thắn nói:
- Chung quy không thể coi là nhất kiến chung tình, thế nhưng nữ tử kia để lại cho ta ấn tượng vô cùng sâu sắc, rất đặc biệt, quả thực muốn gặp lại nàng một lần, ánh mắt của nàng cùng với Thiên Hà huynh đệ rất giống nhau, trong sáng như sao trời, chẳng lẽ lại là tỷ muội của Thiên Hà huynh đệ?
Tiêu Dũng Tuấn đột nhiên nhìn Vân Thiên Hà, có chút kinh ngạc hỏi.
Biểu tình của Vân Thiên Hà lúc này đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhìn Tiêu Dũng Tuấn nói:
- Tiêu huynh, nếu đã làm bằng hữu, ta cũng không muôn lừa dối huynh, nhưng chỉ sợ nói ra sẽ khiến Tiêu huynh thương tâm!
Tiêu Dũng Tuấn ngẩn ra, trong lòng cũng trở nên thấp thỏm bất an, nói:
- Lẽ nào thực sự là tỷ muội của ngươi, lẽ nào nàng đã...
Nói đến đây, Tiêu Dũng Tuấn ngừng lại không dám nói thêm gì nữa, hắn rất sợ tin tức nhận được lại là tin dữ.
Vân Thiên Hà trợn mắt nhìn Tiêu Dũng Tuấn, cuối cùng vẫn nói thật:
- Tiêu huynh, lần trước ở Lợi Châu, khi các ngươi theo dõi ta, ta đi vào một cửa hàng bán son phấn, các ngươi sau đó cũng không tìm thấy bóng dáng ta. Kỳ thực, cô gái sau đó đi ra mà ngươi gặp phải chính là do tiểu đệ hóa trang, thực không nghĩ lại tạo thành phiền phức lớn cho Tiêu huynh như vậy, mong Tiêu huynh tha thứ!
- A!
Tiêu Dũng Tuấn khó kìm được kinh ngạc trong lòng, sợ đến ngây người.
Lúc này trong lòng Tiêu Dũng Tuấn vô cùng tiếc nuối, vô cùng kinh ngạc, tựa như bị tạt cho một chậu nước lạnh, thật là lạnh.
Hắn cảm thấy xấu hổ vạn phần, không nghĩ tới lại là mình tự đa tình, cái cảm giác từ trên thiên đường rơi xuống vực sâu địa ngục, rồi lại từ vực sâu địa ngục bị lôi trở về hiện thực, khiến cho hắn nhất thời không nói được lời nào, hắn dĩ nhiên lại vì một nữ tử hư vô mờ ảo, căn bản không hề tồn tại mà thương nhớ lâu đến vậy!
Vân Thiên Hà lúc này đột nhiên lại hỏi:
- Tiêu huynh, chân tướng sự thực ngươi đã biết, vậy bây giờ ta hỏi ngươi, ngươi không biết rằng sư muội ngươi đối với ngươi có tình ý sao, nàng luôn ở bên cạnh ngươi là vì sao. Trong lòng ngươi đã từng nghĩ tới, nếu quả thực có tồn tại một nữ tử giống như ngươi tưởng tượng, vậy sau khi ngươi gặp nàng thì sẽ thế nào, đối với sư muội ngươi thì sao?
Một loạt những câu hỏi liên tiếp này, lại một lần nữa khiến Tiêu Dũng Tuấn ngây dại!
Cùng lúc đó, trong phòng nghỉ.
Lâm Nhược Hi ngồi ở đâu giường nơi Lâm lão đầu đang mê man, nước mắt không ngừng rơi như mưa, trong miệng lẩm bẩm:
- Gia gia, lẽ nào thực sự không tìm được phương pháp giải trừ hàn âm nữ thể này sao, con nên làm thế nào bây giờ?
Lúc này, Lâm lão đầu đột nhiên ngồi dậy, trên mặt mặc dù vẫn mang theo vẻ ửng đỏ, nhưng thần tình vô cùng tỉnh táo, nói;
- Hi nhi, gia gia có biện pháp!
- A, gia gia, không phải người say sao?
Lâm Nhược Hi nghe thấy thế, vừa mừng vừa sợ, vội vàng nắm lấy cánh tay Lâm lão đầu, giống như tìm thấy được cọng cỏ cứu mạng;
- Biện pháp gì?
Lâm lão đầu nhìn Lâm Nhược Hi, thần sắc có chút khó khăn nói:
- Ta phát hiện ra, loại rượu tiểu tử kia nhưỡng chế, mặc dù không thể nào chữa được hết, nhưng cũng có thể giảm bớt được phần nào khí hàn âm trong cơ thể con. Thế nhưng gia gia sao có thể để con uống liệt tửu như vậy, Tuấn nhi tính tình lương thiện, sẽ dễ dàng bỏ qua, nhưng lão vương gia sao có thể để cháu mình lấy một cô vợ tửu quỷ được, cho dù về sau các ngươi có thể ở cùng nhau, cũng không có được khả năng sinh con dưỡng cái.
- Chỉ cần có thể ở một chỗ cùng sư huynh, con cam nguyện làm thiếp.
Lâm Nhược Hi cắn răng nói.
Lâm lão đầu lắc đầu nói:
- Hi nhi, biết vì sao gia gia một mực dây dưa với tiểu tử kia, muốn biết được bí mật trên người hắn hay không? Bởi vì từ khi ở Lợi Châu gia gia đã phát hiện ra, trên người tiểu tử này có một cỗ khí tức tự nhiên khác hẳn người thường, vô cùng tinh thuần, thế nhưng sau này tới kinh thành, ta lại không thể nhìn thấu được hắn nữa. Gia gia vô cùng sốt ruột, bởi vì chung quy gia gia vẫn luôn cảm thấy, có thể cỗ khí tức này trong cơ thể hắn, mới chính là liều thuốc tốt nhất để giúp con hóa giải âm hàn nữ thể.
- Nhưng con hận không thể giết chết cái tên ghê tởm này, tuy rằng không khẳng định được có phải là hắn hay không, nhưng con có trực giác, sư huynh vẫn luôn nói nữ nhân kia có đôi mắt như ánh sao, nhưng nhìn ánh mắt của gã gia hỏa này, con tin chắc tuyệt đối chính là hắn chứ không phải là tỷ muội gì của hắn cả.
Lâm lão đầu nói:
- Hi nhi, chân tướng sự thực cuối cùng Tuấn nhi cũng sẽ biết, ta nghĩ ngày hôm nay có thể hắn sẽ đạt được kết quả, nhưng việc này cũng không quan trọng, mà trọng yếu là, mấy năm nay gia gia đưa con đi khắp thiên hạ, cái gì linh căn dị thảo, linh thú huyền đan cũng đều đã thử qua, thủy chung vẫn chưa tìm được phương pháp. Nhưng từ sau khi gặp tiểu tử này, phát hiện ra sự dị thường của hắn, gia gia luôn có một loại trực giác, hắn chính là người có thể giúp con thoát khỏi nỗi khổ của hàn âm nữ thể!
Lâm Nhược Hi có chút tức giận nói:
- Chẳng lẽ muốn con gả cho gã gia hỏa kia sao, nếu vậy con thà chết còn hơn.
- Đứa nhỏ ngốc. Ta chỉ bảo là để hắn thử chữa trị cho con, chứ đâu có nói con phải gả cho hắn!
Nói đến đây Lâm lão đầu nhất thời do dự, nói;
- Chẳng qua khi thử nghiệm, cũng không khỏi phải động chạm da thịt.
Nghe xong lời này, Lâm Nhược Hi giãy nảy lên:
- Con không cần hắn chữa, con không cho hắn động vào cơ thể con, dù chỉ nhìn một cái cũng không được!
- Nếu con không để gia gia tìm hắn nhờ chữa trị, như vậy con cùng Tuấn nhi, vĩnh viễn không có cơ hội. Nó vẫn luôn coi con như muội muội, không đành lòng làm tổn thương con, nhưng nếu con không trị cho tốt, không để nó thấy được tấm lòng của con thì sao nó biết con có tình ý với nó đây!
Lâm Nhược Hi nhất thời cắn môi ngơ ngác, nước mắt lại chảy dài.
Lâm Cận Hiên nói:
- Hài tử, gia gia không đành lòng thấy con cứ một thời gian lại phải chịu thống khổ của hàn băng phệ thể, mỗi một lần phát tác con sẽ bị rút đi mấy năm tuổi thọ, chẳng lẽ con bắt gia gia chứng kiến con đi trước ta hay sao? Có cơ hội thì phải nắm thật chắc, con yêu thích Tuấn nhi, gia gia cũng hi vọng con có thể ở cùng với nó. Con chịu đựng khổ cực nhất thời để đánh đổi lấy hạnh phúc tương lai, đó cũng là đáng giá!
- Nhưng gã kia, hắn... hắn sẽ chữa cho con sao?
Lâm Nhược Hi hơi mềm lòng, bắt đầu có chút dao động.
Lâm Cận Hiên nói:
- Chỉ cần hắn bằng lòng cứu chữa cho con, gia gia dù làm nô phó, hay là phải dâng lên cái mạng già này cũng không tiếc!
- Gia gia!
Lâm Nhược Hi lập tức lao vào lòng Lâm Cận Hiên òa khóc.
Trong đình rất yên tĩnh trầm mặc.
Vân Thiên Hà rót một chén trà, chậm rãi nhấm nháp. Mà Tiêu Dũng Tuấn vẫn cứ ngây ra, không biết trong lòng đang suy nghĩ những gì.
Qua một lúc lâu sau.
Bỗng nhiên...
Tiêu Dũng Tuấn đứng dậy, đi tới trước mặt Vân Thiên Hà trịnh trọng thi lễ nói:
- Thiên Hà huynh đệ, ngươi một lời đánh thức người trong mộng, việc ngày hôm nay, tại hạ xin thụ giáo!
Vân Thiên Hà không ngăn cản, cũng coi như không thấy, nói:
- Tiêu huynh, giữa hai bên chỉ là khúc mắc do hiểu lầm tạo nên, Tiêu huynh có tấm lòng như thế, không vì hiềm khích lúc trước, nhấc lên được, hạ xuống được, hơn nữa còn có thể giải trừ nỗi căm ghét của sự muội đối với tiểu đệ, đương nhiên ta hi vọng có thể kết giao với một vị bằng hữu như ngươi!
- Thiên Hà huynh cũng là người ngay thẳng chính trực, rất đáng kết giao, ngu huynh xin cạn chén rượu này, để những hiểu lầm cùng ảo tưởng trước kia, đều tiêu tan thành mây khói!
Nói xong, Tiêu Dũng Tuấn cùng Vân Thiên Hà cụng chén, ngửa đầu một hơi uống cạn, hào khí trong đó một lời không kể hết.
Đúng lúc này, Lâm lão đầu mang theo Lâm sư muội hướng phía đình đi tới, Vân Thiên Hà vừa quay đầu nhìn thấy, thiếu chút nữa phun cả rượu ra, lão nhân này sao có thể tỉnh nhanh vậy chứ?
Khi hắn còn chưa phản ứng trở lại, Lâm Nhược Hi đã bước lên trước thi lễ, cắn răng nói:
- Trước đây có nhiều mạo phạm, xin lỗi!
Ngay cả Tiêu Dũng Tuấn cũng thấy vô cùng kinh ngạc, Lâm lão đầu đi tới ngồi xuống, trừng mắt nhìn Vân Thiên Hà, nghiêm nghị nói:
- Tiểu tử, lão phu sẽ nói thật với ngươi sự việc lần trước ở Lợi Châu.
Lâm lão đem toàn bộ chân tướng sự việc, còn cả chuyện của Lâm Nhược Hi kể lại cho Vân Thiên Hà một lần.
Vân Thiên Hà nghe xong những lời này, vừa kinh ngạc lại vừa nghi hoặc, lão nhân này say một lần dường như biến thành một người khác vậy. Nhưng khiến hắn khiếp sợ chính là, lão lại có thể thấy được cỗ tinh linh chi khí trên người hắn, rồi còn tìm kiếm hắn khắp nơi, rốt cuộc mục đích cuối cùng của lão là gì?
Sau khi nghĩ tới hàn âm chi thể của Lâm Nhược Hi, nghiền ngẫm một hồi liền hiểu rõ, Vân Thiên Hà nói:
- Ý tiền bối là, để ta trừ đi khí hàn âm của vị Lâm sư muội này?
Lâm lão đầu trong lòng vô cùng kinh ngạc, lão còn chưa biết phải mở lời thế nào, đã bị thằng nhóc này đoán trúng tâm tư, liền gật đầu nói:
- Lão phu hôm nay đơn giản là đưa cái mặt dày này ra, chỉ cần ngươi có thể trừ đi khí hàn âm trong cơ thể Hi nhi, tính mệnh lão phu chính là của ngươi!
Trong lòng Tiêu Dũng Tuấn cực kỳ khiếp sợ, hết nhìn Lâm Nhược Hi rồi nhìn Lâm lão đầu, sau lại quay sang Vân Thiên Hà mấp máy miệng, nhưng cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Vân Thiên Hà lúc này đột nhiên cười nói:
- Nếu tiền bối thành khẩn muốn ta giúp vị Lâm sư muội này trừ đi khí âm hàn trong cơ thể, vãn bối đáp ứng là được!
Nghe nói như thế, Lâm lão đầu mở to hai mắt, không dám tin vào lỗ tai của mình, nhưng lại nghe Vân Thiên Hà nói tiếp:
- Bất quá ta vẫn còn một điều kiện!
- Điều kiện gì lão phu cũng đáp ứng ngươi!
Lâm lão đầu đáp lời không chút nghĩ ngợi.
- Gia gia!
Lâm Nhược Hi nước mắt đảo vòng quanh, bờ môi mềm gần như đã bị cắn nát.
- Ta muốn mời Lâm tiền bối ở Bắc Hầu Phủ làm cung phụng một năm!