Võ Động Thiên Hà

Chương 259: Chương 259: Dấu vết




Nhìn thấy nữ tử đột nhiên đi vào tửu lâu, trong lòng Vân Thiên Hà nhất thời cảnh giác.

Nhưng làm cho hắn vô cùng kinh ngạc chính là mấy nữ tử này tiến vào tửu lâu lặng yên không một tiếng động hơn nữa còn không lưu lại bất kỳ dấu vết nào, Vân Thiên Hà không hề cảm nhận được một chút nào.

Tỉ mỉ ngẫm lại Vân Thiên Hà nhận thấy đó là do khí tức cổ quái kia quấy rầy cảm ứng của hắn thế nhưng cũng có thể thấy được người đến chắc chắn là cao thủ thâm bất khả trắc.

Tiểu nhị cũng cảm thấy mấy vị khách nhân này có chút kỳ lại nhưng đã là khách nhân thì hắn không hề nghĩ nhiều tiến đến mang theo khuôn mặt tươi cười đón tiếp.

Bất quá khi con mắt hắn thỉnh thoảng liếc nhìn về phía hồng y nữ tử thì một vị thị nữ cầm lẵng hoa bên cạnh hừ lạnh một tiếng làm cho sắc mặt tiểu nhị nhất thời trở nên trắng bệch, thần sắc cả kinh lập tức thu hồi ánh mắt, cúi đầu không dám nhìn nữa.

Vân Thiên Hà vẫn bất động thanh sắc ngồi ở bên cửa sổ như cũ, chỉ đơn giản quét qua một làn rồi xoay mặt nhìn ra bên ngoài.

Ở giữa hồ nước xanh thẳm chỉ thất một con thuyền lớn đang chậm rãi tiến đến trấn nhỏ. Đầu thuyền có một vị thanh niên nho nhã tay cầm chiết phiến giống như là một vị tú tài. Bên cạnh hắn còn có một nữ tử mặc quần áo màu trắng mang khăn che mặt đang ngồi đánh đàn. Tiếng đàn du dương, êm tai lan ra khắp mặt nước, âm thanh làm cho người nghe cảm thấy vui vẻ thoải mái.

- Chúng ta không ăn cá, chỉ cần món chay, một chút thức ăn mặn cũng không được lẫn vào.

Lúc này thanh âm vị nữ tử vang lên trong tửu lâu kéo theo sự chú ý của Vân Thiên Hà. Vẻ mặt tiểu nhị nhăn nhó, vẫn cúi đầu nói:

- Bản điếm hầu hết là các món ăn về thịt và cá không hề có món ăn chay, cho dù là thức ăn chay cũng không đảm bảo là không có một tí nào của thức ăn mặn. Các vị có thể lựa chọn thức khác được không.

- Vậy thì mang một ít hoa quả lên đây, chúng ta ăn hoa quả cũng được.

Vị nữ tử tay cầm lẵng hoa sau khi nói xong liền trầm mặc đứng đằng sau hồng y nữ tử là phụ nhân kia.

- Tất cả đều mang khăn che mặt, để xem các ngươi ăn thế nào?

Tiểu nhị thầm oán hận nhưng cũng lập tức đi chuẩn bị.

Mà lúc này món cá long ngư hấp đã được đưa đến đặt trước mặt Vân Thiên Hà còn đang bốc hơi nóng hổi. Tiểu nhị mỉm cười nói:

- Khách quan, đây là long ngư của ngài, mời dùng.

Tất cả các mòn ăn hầu như đều có cá. Vân Thiên Hà vừa nhìn liền cầm lấy đũa gắp một miếng nếm thử. Vị đạo cũng không giống nhau, tuy rằng đều có cá nhưng lại tạo ra các món ăn có vị đạo khác nhau. Đầu bếp tửu lâu có thể coi là hành gia trong việc chế biến các món cá.

Ăn uống một lúc Vân Thiên Hà lập tức tăng tốc độ ăn uống, các món cá cũng không có xương cho dù là có ăn nhanh hay ăn miếng to cũng không sợ bị hóc. Vân Thiên Hà ăn liền năm bát cảm thấy rất ngon lành.

- Thực sự là ngon vậy sao?

Lúc này vị hồng y nữ tử mang khăn che mặt nhìn Vân Thiên Hà ăn uống không khỏi thấp giọng nói tựa hồ có chút bất mãn.

Vị phụ nhân bên cạnh nói:

- Cho dù là mỹ vị nhân gian chúng ta cũng không được phá hư quy củ.

Không đến nửa nén hương công phu Vân Thiên Hà giống như là gió cuốn mây tàn quét sạch thức ăn trên bàn cũng đã ăn uống no nê. Sau khi trả tiền cho tiểu nhị Vân Thiên Hà liền đi ra cửa.

- Thế nào, sao hoa quả của chúng ta còn chưa đưa lên?

Hồng sam nữ tử đợi lâu như vậy rốt cục không nhịn được bèn lên tiếng hỏi.

Lúc này tiểu nhị mới bưng một đĩa hoa quả lên nói:

- Mấy vị khách quanh, các người yêu cầu không được dính chút thức ăn mặn cho nên người của bổn điếm phải lấy hoa quả chưa đưa vào phòng bếp, rửa sạch sẽ nên có chút chậm chạp. Từ trước đến nay bổn điếm luôn chú ý đến việc tận lực thỏa mãn yêu cầu của khách nhân. Đĩa hoa quả này tuyệt đối không có dính cho dù một tí thức ăn mặn nào, các vị có thể yên tâm dùng.

Khi đĩa hoa quả được đặt lên bàn, hai vị thị nữ cầm lẵng hoa tiền đến cầm lấy một quả rồi nhìn lão phụ nhân nói:

- Thánh sử đại nhân, quả này sạch sẽ có thể ăn được.

- Ân, Đóa Đóa, cháu ăn trước đi.

Phụ nhân nói với hồng y nữ tử sau đó lại tiếp tục tĩnh tọa, hai mắt khép hờ, không biết đang dưỡng thần hay đang làm gì.

Vân Thiên Hà ra khỏi tửu lâu liền cho Vân Bôn ăn uống. Trong lòng không khỏi nghĩ đến vị phụ nhân và ba nữ tử kỳ lạ kia.

Hiện tại hắn đã trải qua hai lần tẩy cân phạt tủy nên tâm thần cảm ứng cũng thập phần linh mẫn, theo lý thì hắn có thể hoàn toàn cảm ứng được xung quanh nhưng khi mấy người kia vào thì hắn lại không cảm ứng được. Hơn nữa khi mấy người kia vào trong tửu lâu thì hắn lại cảm giác như họ không hề tồn tại.

Chẳng lẽ đây cũng là một phương thế lực có mục tiêu muốn bắt hắn. Nhưng hắn không hề cảm thấy có hoàng tước đi sau.

Trong lòng ngờ vực vô căn cứ, Vân Thiên Hà cho ngựa ăn xong liền để Vân Bôn uống chút nước ấm rồi chậm rãi đi về phía trước, Vân Bôn nhu thuận theo sát phía sau.

Khi hắn đi tới phụ cận bến tàu chỉ thấy du thuyền lúc nãy đã cập bờ, một đội thị vệ oai hùng nhanh chóng xuống thuyền sau đó đừng thành hàng hai bên.

Vân Thiên Hà định đi qua thì một gã thị vệ ngăn trở yêu cầu hắn đi đường vòng tránh sang một bên. Thấy thái độ tên thị vệ tương đối khách khí Vân Thiên Hà liền đáp ứng đi đường vòng.

Đến khi thanh niên kia rời thuyền, hắn nhìn theo bóng lưng Vân Thiên Hà sau đó chuyển ánh mắt xuống Vân Bôn. Ánh mắt không khỏi sáng lên ngạc nhiên nói:

- Di, đây không phải là Truy Vân Mã sao, thế nào mà bộ lông lại màu đen, hiếm thấy a.

Vị thanh sam lão giả đi phía sau thanh niên cũng cười nói:

- Truy Vân Mã sinh trưởng ở Tuyết Vực, là giống ngựa cực tốt. Nhưng chưa từng có Thanh Vân Mã lông đỏ hay lông đen. Phỏng chừng vị tiểu huynh đệ kia vì không muốn để lộ thân phận nên cố ý nhuộm lông ngựa thành màu đen, ha hả, có ý tứ.

Vẫn nhìn Vân Thiên Hà dần đi xa, thanh niên sau khi xuống thuyền liền đến bên cạnh lão giả nói:

- Sư thúc, lần này chúng ta ra ngoài, thái sư phụ lệnh cho chúng ta cứ thế Bắc thượng vì sao bây gì chúng ta cứ một mực dừng lại ở chỗ này?

Lão giả cười nói:

- Không cần vội, mọi chuyện đều phải tùy duyên, cứ thuận theo tự nhiên là hay nhất, lão phu muốn dừng lại ở đây là có mục đích, rất nhanh thôi con sẽ biết được kết quả. Bây giờ sợ rằng mấy lão gia hỏa kia đã thành công dã tràng, thật là đáng vui mừng.

Thanh niên trẻ tuổi ngồi trên thuyền cùng vị bạch y nữ tử ôm đàn sóng vai cùng đi xuống đến phía sau lão giả nói:

- Sư thúc có an bài gì không?

Lão giả đi dọc trên đường nhìn thoáng qua tửu lâu nói:

- Nếu không ngoài sở liệu của lão phu thì trong tửu lâu hiện đang có một vị cố nhân đã từng gặp mặt lão phu một lần, không bằng chúng ta vào thăm hỏi.

Vân Thiên Hà tùy tiện đi xung quanh Long Hồ trấn một vòng hễ nơi nào có phiến đá hắn đều chú ý quan sát tỉ mỉ nhưng đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy dấu chân như ý nguyện.

Muốn đi từ phía Nam hoặc phía Đông Long Hồ trấn thì chỉ có thể dùng thuyền vượt qua hồ nếu như đi theo phía Tây thì có thể quay lại đường cũ trở về Hồ Dương quận.

Đến đây đã hết đường rồi nhưng vẫn không có dấu chân lưu lại, Vân Thiên Hà cảm thấy kỳ quái nếu như bọn họ đi ra giữa hồ thì người nọ nhất định sẽ để lại vết chân gần bến tàu còn nếu như quay trở lại đường cũ vậy thì bọn chúng đến đây làm gì.

Giả như người nọ bị buộc phải đến đây mà dấu chân lại bị đứt quãng ở đây vậy có thể là người nọ đang ở trên Long Hồ trấn không ?

Trong lòng nghĩ như vậy Vân Thiên Hà liền đi vòng quang phụ cận vài bến tàu quan sát một hồi. Ngay khi hắn đến bến tàu phía Nam thì thấy một vị trung niên hán tử ngồi trên đầu thuyền đã sớm chú ý Vân Thiên Hà từ lâu nhịn không được nói:

- Vị tiểu ca này ngươi muốn tìm thuyền đi Long Hồ Nam sao?

Vân Thiên Hà đã đi tới nhìn vị trung niên hán tử thì nhận ra đây chỉ là một ngư dân bình thường nên nói:

- Đại thúc, phụ cận Long Hồ nhiều bến tàu vậy thì đi đến chỗ nào vậy?

Trung niên hán tử đáp:

- Long Hồ rất lớn trong đó còn có nhiều nhánh sông cũng đổ về, cần phải xem ngươi muốn đi đâu đã. Nếu dọc theo hồ đi về phía Bắc thì có thể đến Tuyên Châu rồi từ đó thẳng đến kinh thành còn đi về phía Đông Bắc là Thanh Châu từ đó có thể đến được Sở Châu, nếu như đo theo hướng Đông Nam cũng có thể đến được Sở Châu và đo theo hướng Tây Nam thì đến Mai Châu, vì vậy ở đây có nhiều bến tàu cũng không có gì kỳ quái.

- Nếu như giao thông ở đây thuận lợi thế vì sao lại vắng vẻ ít khách thế này?

Vân Thiên Hà ngạc nhiên hỏi.

Vị trung niên hán tử kia lắc đầu than thở:

- Trước đây phát sinh vài lần thiên tai rồi lại sửa chữa nhưng khách thương đã không còn muốn đi lại bằng con đường này nữa mà thay đổi hướng đi về phía đông nam Long Hồ đi bằng đường bộ, khắp nơi trung chuyển ở Long Hồ trấn tiện lợi hơn. Hơn nữa ở phía Bắc Long Hồ còn có một quan đạo đi kinh thành cho nên ai còn nguyện ý đo bằng đường thủy nữa. Vì vậy ở đây mới quạnh quẽ thế này.

- Lẽ nào phương hướng mà vết chân chỉ là Long Hồ đảo?

Trong lòng Vân Thiên Hà thầm suy tính. Vân Thiên Hà đang suy nghĩ thì vị trung niên hán tử kia nói:

- Tiểu ca nếu ngươi muốn đi Long Hồ đảo. Ta cũng có việc tiện đường qua đó có thể chở ngươi qua đó, ngươi tùy tiện trả ta mấy văn tiền là được.

- Vậy làm phiền đại thúc.

Vân Thiên Hà suy nghĩ một chút rồi trèo lên thuyền, Vân Bôn cũng lên theo. Trung niên hán tử khởi động thuyền nhân tiện nói:

- Tiểu ca, ngươi ngồi cho vững ta bắt đầu xuất phát.

Long Hồ rất là phẳng lẳng, bốn bề không có sóng, thuyền lướt trên mặt hồ nhẹ nhàng. Vân Thiên Hà xem xét xung quanh đồng thời tiện thể ngắm cảnh Long Hồ. Nước hồ trong xanh có thể nhìn thấy rõ từng đàn các đang tung tăng bơi lội. Đúng là một địa phương tốt.

Thấy trên thuyền có mấy con long ngư, thân thể thô trông lại có râu, vảy trên người đều là ngũ quang, quan trọng nhất là đầu con cá vểnh cao lên trông như một con rắn.

Trong lòng hiếu kỳ, Vân Thiên Hà hỏi:

- Đại thúc, tại sao quanh đây đều gọi con cá này là long ngư, không lẽ ở đây thật sự xuất hiện long ngư sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.