Đường Linh Toa chống cằm, ngồi đối diện với Vân Thiên Hà, nàng biết Vân Thiên Hà đang luyện công, không dám quấy rối, vì vậy ngồi trước mặt hắn lặng yên ngắm nhìn, cũng hồn nhiên quên mất thêm củi lửa vào thịt thỏ trên bếp.
Chờ khi Vân Thiên Hà thu công, mở mắt ra, nàng kinh ngạc phát hiện, trong đôi con ngươi tinh oánh như sao kia, tựa hồ lóe lên cả một bầu trời sao, làm nàng nhớ lại bầu trời đêm đầy sao chiếu những tia sáng ngọc mỹ lệ xuống nhân gian, mười phần thần kỳ.
- Đói bụng đúng không, sao nàng không ăn trước, thịt này đã nấu cả đêm rồi!
Vân Thiên Hà đứng lên, thấy củi lửa vẫn còn đang âm ỉ cháy, mà thịt thỏ trong nồi đã bị nát vụn ra ngoài, một cỗ mùi thơm tỏa bốn phía.
- Muốn chờ huynh cùng nhau ăn!
Đường Linh Toa phục hồi lại tinh thần, sau khi giúp hắn đứng lên, liền vỗ vỗ bụi bặm trên người, sau đó bưng tới một thau nước bằng đá đã chuẩn bị sẵn.
- Rửa mặt đi, muội tới chuẩn bị thức ăn!
Vân Thiên Hà nhìn Đường Linh Toa, không khỏi sửng sốt.
Trang phục của nàng ngày hôm nay tựa hồ có chút khác lạ. Nàng đã mang mấy thứ đồ trang sức chính mình đưa cho nàng, bộ quần áo rách kia cũng bị nàng thay đổi, một lần nữa mặc phục sức nữ tử Vân Quốc thường dùng. Khi thời điểm nàng chuẩn bị thức ăn, động tác chuyên chú mềm nhẹ kia, giống như một tiên tử lạc xuống phàm trần, hoặc giống như một hiền thê ôn nhu làm công việc quản gia. Trong lúc giơ tay nhấc chân, lộ vẻ thản nhiên thoát tục, trên dung nhan thanh lệ, mang theo vẻ nhu tình chân tình, hơn nữa kết hợp với vẻ tuyệt đại tao nhã nghiêng nước nghiêng thành vốn có của hai, hai loại mâu thuẫn kết hợp với nhau, ngược lại tạo ra cảm thụ rất khác biệt.
Khi Đường Linh Toa lấy canh xong, thấy Vân Thiên Hà đang nhìn nàng sững sờ, không khỏi xấu hổ sẵng giọng:
- Còn không mau tẩy rửa rồi ăn, phát ngốc cái gì nha, ngốc tử!
Tuy rằng nói như vậy, thế nhưng vẻ ngọt ngào nhu tình trên mặt nàng, như thế nào cũng không che giấu được. Mỹ lệ của nàng, chỉ vì một mình hắn mà tỏa ra.
- A!
Vân Thiên Hà liền lấy lại tinh thần, lột lớp da mặt vẫn luôn mang trên người, khôi phục lại dung nhan nguyên bản, dùng thau nước bằng đá vẫn còn có chút ấm áp rửa mặt, sau đó xúc miệng vài lần.
Lúc này, Đường Linh Toa trở lại phòng mang theo một bộ quần áo nam tử Vân Quốc thường dùng, để Vân Thiên Hà thay đổi bộ quần áo đã có chút rách nát trên người, liền trực tiếp giúp hắn thay y phục. Sau đó giúp hắn chỉnh lý cẩn thận, lúc này lại nhìn khuôn mặt tuấn nhã toát lên vẻ kiên nghị của Vân Thiên Hà, càng lộ rõ vẻ thành thục, trong ánh mắt lạnh lùng không giấu được một cỗ nhu tình. Đường Linh Toa không khỏi ngẩn ngơ, ngọc thủ trắng trẻo mềm mại không nhịn được giờ lên xoa vào khuôn mặt anh tuấn kiên định kia.
Mặt Vân Thiên Hà bị ngọc thủ xoa xoa, cảm giác có một tia mát lạnh thấm vào da thịt, trùng kích thẳng vào nội tâm hắn, tựa hồ thoáng cái đã xúc động một sợi tình cảm tận sâu trong đáy lòng, tạo nên rung động mãnh liệt.
Hắn liền cầm lấy tay của nàng, kéo nàng ôm vào lồng ngựa, cúi đầu, hôn lên đôi môi mềm nhu thuận trong suốt như ngọc.
Khi hai đôi môi kết hợp với nhau, thân thể Đường Linh Toa tựa hồ giống như bị hòa tan, liền mềm nhũn trong lòng hắn, tuy rằng không được lưu loát, thế nhưng lưỡi hai người quấn quýt với nhau, để nàng cảm thấy mê ly, không biết đang ở nơi nào.
Khi ánh sáng vầng thái dương chiếu xuống phiến sơn cốc xinh đẹp, tỏa sáng trên người đôi tình lữ đang mê say, chói mắt, ngay cả những đóa hoa bên trong sơn cốc, lúc này cũng tranh nhau nở rộ, dùng vẻ mỹ lệ của chính mình tôn lên bức canh nhu tình miên man này.
Hôn nhau một lúc lâu, hai người tự nhiên xa nhau, trên khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp rạng người, từ lâu đã hiện lên hai đóa hoa hồng rực cháy, sau khi lấy lại tinh thần, khuôn mặt hồng dần dần lan tràn tới tận mang tai, ngượng ngùng thoát khỏi vòng tay của hắn, liền lập tức chạy vào trong phòng.
Nhìn nàng chạy về phòng, trên mặt Vân Thiên Hà hiện lên nụ cười tỏa sáng, cũng nhanh chóng tiến vào trong phòng, hưởng thụ một bữa sáng bình yên ấm áp khó có được.
Ăn xong, Vân Thiên Hà ngồi trong phòng nghiên cứu lại địa đồ một lần nữa.
Đường Linh Toa giống như một tiểu thê tử hiền thục, thu thập chỉnh lý gian nhà gỗ, nàng thực giống như đã coi nơi này là nhà của chính mình, làm việc vô cùng dụng tâm.
Kỳ thực trong nội tâm của nàng, nàng rất khát vọng sinh hoạt bình yên ấm áp như vậy có thể tiếp tục duy trì, nàng không nguyện ý đối mặt với những chuyện mà nghĩ lại sẽ cảm thấy vô cùng thống khổ, hoặc là trốn tránh đi mới làm nàng cảm thấy dễ dàng hơn một chút. Chỉ là, trong lòng nàng biết rõ, loại hạnh phúc như thế này, đến tột cùng không thể duy trì liên tục. Một phía chính là phụ thân của chính mình, một phía lại là người nam nhân chính mình âu yếm, hai phía này đã giống như nước với lửa, ở chung với nhau nhất định xuất hiện xung đột, đến lúc đó, nàng nên chọn con đường nào?
Lúc Vân Thiên Hà xem qua địa đồ, chuẩn bị đến phía sau núi nhìn xem có lưu lại đầu mối gì hay không, để Đường Linh Toa lưu lại trong phòng.
Bất quá chạy được một lúc, lại nghĩ tới trên phiến long lân có ghi lại một bộ công pháp Du Long Khí. Vì vậy liền trở về phòng ngủ, lấy ra phiến long lân, giao cho Đường Linh Toa nói:
- Linh Toa, đây là một bộ công pháp tu luyện rất thích hợp cho nữ tử, gọi là Du Long Vũ, cũng là loại công pháp tu luyện phối hợp với cây long cân tiên ta đưa cho nàng, tại thời gian ở trong sơn cốc này, nếu nàng buồn chán có thể tu luyện nó, ta giảng giải nội dung trong bộ công pháp này cho nàng nghe.
Đường Linh Toa tiếp nhận long lân, gật đầu, sau đó cẩn thận tỉ mỉ nghe Vân Thiên Hà vì nàng giải thích nội dung trong phiến long lân.
Qua ước chừng trên dưới nửa canh giờ, Vân Thiên Hà căn cứ vào ký ức giải thích qua một lần nội dung bộ công pháp này cho Đường Linh Toa, sau đó mới rời khỏi phòng gọi Vân Tường, ra hiệu một hồi, liền để Vân Tường bay xung quanh dò xét nơi này, nếu như gặp phải chuyện gì liền lập tức cảnh báo hắn.
Sau khi dặn dò cẩn thận, Đường Linh Toa một mình trong phòng, nhìn theo Vân Thiên Hà đi về phía sau núi, dọn dẹp nhà cửa một hồi, cũng không có việc gì làm, liền nổi lên tâm tư tu luyện Du Long Vũ, giống như tiên nữ ngao du cửu thiên, mỹ lệ xinh đẹp.
Cứ cứ vào lời giảng giải của Vân Nương, Vân Thiên Hà tưởng tượng trong đầu, đi tới phía sau núi, quả nhiên phát hiện tại nơi này một đình tử.
Vân Thiên Hà cảm ứng xung quanh phát hiện nơi này có vài con tinh thú, còn có một ít dã thú bình thường, phụ cận không cảm thấy có điều gì dị thường, vì vậy liền tiến vào trong đình tử, dõi mắt nhìn xa xa, thu hết cảnh tượng nơi này vào trong mắt.
Chỉ thấy quần sơn vờn quanh, cô phong hiểm bích, khói xanh lượn lờ, tại phiến núi non hoang vu trùng trùng điệp điệp này, cảnh trí nơi đây quả thực tạo cảm giác giống như đang trong mộng ảo.
Đưa mắt nhìn xuống bên dưới là một mảnh rừng cây tương đối thưa thớt. Xung quanh có rất nhiều kỳ hoa dị thảo sinh trưởng, còn có rất nhiều đằng mạn, chỉ là Vân Thiên Hà phát hiện ra có hai cái gò đất nhô lên tại nơi cây cỏ che kín, trong lòng khẽ động, liền lập tức đi tới.
Đứng trước gò đất nhô cao, thanh lý tầng cây cỏ dây leo che kín bên ngoài, Vân Thiên Hà phát hiện ra nơi này cư nhiên chính là hai mộ phần, trước mộ phần có hai chiếc mộ bia.
Khi Vân Thiên Hà thanh lý sạch sẽ cỏ cây dây leo bao phủ mộ bia, thấy trên mộ bia có khắc mấy chữ viết. Một chính là mộ của phụ mẫu Vân Sách, còn có một là mộ Vân Nương, bên dưới là tính danh người lập mộ bia, chính là Vân Sách, mà thời gian khắc trên mộ bia là tại mấy năm trước.
Quét dọn sạch sẽ xung quanh hai mộ phần này, lại đổi mới đất trên mộ phần phụ mẫu Vân Sách, Vân Thiên Hà nhìn mộ phần Vân Nương, nghĩ lại Vân Nương hiện đang còn sống, lập mộ không có ý nghĩa gì, vì vậy liền xóa đi văn tự trên mộ bia.
Bất quá khi Vân Thiên Hà xóa đi văn tự trên mộ bia, liền phát hiện ra manh mối, mộ bia này tựa hồ có hai tầng, bên dưới là một tầng khác, mặt trên hình như cũng có văn tự.
Vì vậy Vân Thiên Hà liền tách tầng bên trên mộ bia ra, chỉ thấy tầng bên dưới quả nhiên có khắc văn tự, nội dung văn tự nhắc tới nếu như là thân nhân Vân Y tới đây, hoặc có người khác tới, có thể tới Ác Xà Phong tìm kiếm.
Nhìn đến chỗ này, Vân Thiên Hà liền lấy ra địa đồ, chỉ thấy tên địa đồ đánh dấu một giải đất nguy hiểm, đồng thời bình thường còn có linh thú cường đại lui tới, gọi là Ác Xà Phong. Nghĩ lại trên người mình có một miếng ngọc thạch hình tam giác, còn có Ác Xà Phong này, Đồ Chính Đức và Vân Sách đều đã nhắc tới, nói rõ nơi này nhất định là một địa phương rất quan trọng, như vậy bí mật của miếng ngọc hình tam giác kia, nói không chừng sẽ tìm được đáp án tại nơi này.
Lại tìm kiếm một hồi tại sau núi, ngoại trừ hai mộ phần ra, không phát hiện được đầu mối nào khác Vân Sách lưu lại. Bất quá trong sơn cốc này, có rất nhiều kỳ hoa dị thảo, Vân Thiên Hà nghĩ tới một số phương pháp đối phó với linh thú trong Ác Xà Phong.
Vì vậy liền ngắt lấy một ít kỳ hoa dị thảo đặc biệt, sau đó trở lại trong cốc, tìm một ít đá tảng, còn có gậy gỗ, dùng kiếm điêu khắc một số công cụ thô sơ.
Mà Đường Linh Toa có được bộ công pháp Du Long Vũ, lúc này tay cầm Long Cân Tiên, huy vũ diễn luyện, tư thế ưu mỹ, trong đó mang theo một cỗ nhu hòa uyển chuyển, nhưng lại không mất đi sự kết hợp giữa lực lượng và mỹ cảm. Quần áo tung bay, giống như một vị tiên tử lạc bước trần gian nhảy múa, mỹ lệ tuyệt luân.
Công pháp này không hổ là công pháp thích hợp cho nữ tử tu luyện, vừa có loại thần thái ngao du cửu thiên, lại kết hợp với lúc vũ động mang đến phong mang sắc bén ẩn chứa trong sự ôn nhu. Vân Thiên Hà thấy vậy không khỏi thất thần, làm hắn cảm giác như đang hưởng thụ một hồi thịnh yến thị giác võ động thiên hà.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, ngày tháng tại một mảnh hạnh phúc tràn đầy này qua đi cực nhanh, bất tri bất giác, môt tháng lặng yên trôi qua.
Trong sơn cốc, cũng không có vẻ giá lạnh rét buốt mùa đông như bên ngoài, chỉ có sự ấm áp tràn đầy giống như mùa xuân.
Hoa cỏ trong sơn cốc thủy chung duy trì vẻ tiên diễm tỏa hương, trong thắng cả tràn đầy hoa thơm quả ngọt này, Vân Thiên Hà chậm rãi bước đi, trên tay hắn còn có một đầu tuyết lộc vừa mới săn được từ bê ngoài, mà sau lưng hắn, còn có một chiếc sọt, bên trong chứa khá nhiều thảo dược, chậm rãi từ bên ngoài trở về.
Mà trong gian nhà gỗ, lúc này khói bếp lượn lờ.
Đường Linh Toa đeo tạp dề, giống như một hiền thê chờ đợi trượng phu của chính mình trở về. Tại nhà bận rộn thu thập công việc, lại nấu sẵn cơm nước, chỉ chờ người nam nhân của chính mình.
Trong mấy ngày gần đây, mỗi ngày của nàng đều xuân phong dào dạt, trên mặt của nàng, vẻ tươi cười hạnh phúc thủy chung đều vô cùng nồng đậm, không lúc nào mất đi.
Mỗi ngày nàng đều dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo, làm một ít dụng cụ gia đình, tất cả đều được nàng sắp xếp ngay ngắn rõ ràng, tuy rằng nàng vốn là thiên kim quận chúa, ban đầu có rất nhiều thứ không biết, thế nhưng nàng lại rất hưởng thụ lại sinh hoạt của người bình thường này, vì vậy rất nỗ lực học tập, tiến bộ cũng phi thường nhanh.
Mà thời gian nhàn hạ, Vân Thiên Hà bận bịu thực nghiệm nghiên cứu cái gì đó, nàng sẽ tại đào hoa lâm bên ngoài gian nhà gỗ luyện tập Du Long Vũ, vì thiên hạ mà nàng âu yếm dâng lên vũ đạo duyên dáng nhất, nàng phi thường thích Vân Thiên Hà dùng nhãn thần hưởng thụ và tán thán ngắm nhìn nàng khi nàng diễn luyện võ đạo, vì thần tình này, nàng càng thêm chăm chỉ nỗ lực luyện tập Du Long Vũ.
Nhưng cũng chính bởi vì tâm tình thả lỏng vui sướng này, làm cho Đường Linh Toa đối với bộ công pháp Du Long Vũ này có tốc độ tiến triển tu luyện mười phần cấp tốc. Có thể chính nàng cũng không phát hiện ra, chính trong trạng thái như vậy, bình cảnh Võ Sư cấp bảy của nàng, trong lúc lặng yên không một tiếng động, cư nhiên đã đột phá rồi.
Chỉ là, Vân Thiên Hà bận bịu công việc một tháng, tất cả công tác chuẩn bị của hắn sau ngày hôm nay, coi như triệt để hoàn thành rồi. Tiếp theo, bọn họ sẽ tiếp tục hành trình thăm dò của mình.