Võ Động Thiên Hà

Chương 216: Chương 216: Giấy thông hành




Thế lực tông môn kéo dài hàng trăm năm qua, phương thức sống của bọn họ đã dần thay đổi.

Bọn họ đã muốn triệt để thay đổi, đã dần can thiệp vào chuyện thiên hạ, quân chính, đã trở thành một mối đại họa.

Làm thế nào để có thể phá vỡ thế cục, làm lạc nước cờ, trong lòng Vân Thiên Hà vẫn vì mục tiêu này mà nỗ lực phấn đấu.

Viêm Hoàng cục tồn tại chính là để đối phó với thế lực tông môn. Bởi vì muốn thực hiện được mục tiêu mà hắn đặt ra thì dựa vào riêng mình hắn là hoàn toàn không thể. Chuyện đó cần phải dựa vào một tổ chức thì mới có thể đối kháng được.

Lần ước hạn năm ngoái với lão khất cái làm cho trong lòng hắn xuất hiện một lý tưởng. Hắn đã biết cuộc đời này, khi hắn còn sống trên thế giới này hắn cần phải làm gì.

Nếu chỉ có luyện công thăng cấp giống như "kiếp sống" trước đây vậy thì cuộc sống ở thế giới này còn có ý nghĩa gì nữa? Kiếp này hắn phải làm việc mà bản thân muốn làm, phải tùy tâm sở dục!

Dẫm bẹp thế lực tông môn khắp thiên hạ dưới chân, đứng trên đỉnh cao cúi nhìn thiên địa, thưởng thức lạc thú nhân gian hỷ nộ ái ố, đây mới chính là cuộc sống mà hắn theo đuổi. So với cuộc sống phóng túng ăn chơi trác táng trước đây thì cuộc sống thế này mới có tư vị.

Đã hơn một năm, lão khất cái không xuất hiện.

Vân Thiên Hà biết từ khi hắn được lão nhìn trúng dẫn đến núi hoang chỉ điểm công pháp, sau đó lại kể cho hắn nghe những chuyện liên quan đến thế lực tông môn thì lão đã đặt kỳ vọng rất cao vào hắn.

Phải biết rằng cho dù là một cao thủ Võ Thánh thì cũng có rất nhiều việc mà bản thân hắn không thể làm được, ví dụ như việc thiên hạ khó khăn loạn lạc, như việc đại họa của tông môn.

Kinh thành là trung tâm của thiên hạ cũng là địa phương mà thế lực thiên hạ tập trung. Có thể ở nơi này tranh đoạt thì không nghi ngờ gì nữa đều là cường giả, không chỉ có thực lực mà còn có cả thế lực.

Vì vậy mà Vân Thiên Hà muốn để Tập Dũng Bang ở kinh thành làm bức bình phong vừa tranh thủ đặt nền móng cho Viêm Hoàng cục. Nhưng muốn phát triển được ngoại trừ thế lực cần phải có thực lực.

Mà dưới tình huống như vậy, Túc Tĩnh vương cường thế bức bách Vân Thiên Hà rời kinh, đây là thể hiện cho thực lực.

Bởi vì lấy cảnh giới võ đạo hiện tại của Vân Thiên Hà, trong mắt Túc Tĩnh Vương cũng chỉ là một con kiến tùy thời có thể dẫm đạp. Tuy rời kinh là do bức bách, cũng có điểm mất mặt nhưng trên thực tế mà nói thì cũng là một xu thế tất yếu.

Tốc độ của Vân Bôn rất nhanh, Vân Thiên Hà lại đang suy nghĩ đến những vấn đề vụn vặt, hắn cũng không cần nhìn đường. Bởi vì Vân Bôn đã từng đi qua lại Lợi Châu nên tự nhiên là nhận biết được đường xá.

Mới đầu xuân, rời kinh đi về phía bắc thời tiết dần trở nên lạnh hơn. Có nhiều chỗ tuyết đọng còn chưa tan, đông lại thành một tầng băng dày. Trên đường, người qua lại cũng thưa thớt.

Năm người, năm thớt ngựa cấp tốc chạy nhanh, đi qua phía nam Tuyên Châu. Nơi này có nhiều nơi là vùng núi, cao thấp bất thường, cây cối chung quanh vẫn còn chưa tan hết tuyết, cảnh sắc xinh đẹp tuyệt trần.

- Thiếu chủ, nơi này là đến Diên Sơn trấn, tiếp sau là vùng đất bằng phẳng, nếu cứ tiếp tục ra roi thúc ngực thì phỏng chừng phải đến nhá nhem tối chúng ta mới tới được Tuyên Châu thành.

Tinh Mông nhìn dãy núi phụ cận, tập trung tinh thần nhắc nhở.

- Tiểu Diên Sơn?

Vân Thiên Hà nghe nói, liền ngẩng đầu lên, quan sát chung quanh một phen rồi nói:

- Nơi này giống như là nơi đóng quân của Ngự Lâm quân trung vệ doanh, phía trước phỏng chừng sẽ có trạm kiểm soát. Chúng ta có giấy thông hành của Bắc quân, không cần để ý đến bọn họ.

- Thiếu chủ, thuộc hạ luôn có trực giác. Dường như vẫn có người đi theo chúng ta!

Thu Phi có trực giác tương đối đúng vì thế liền nói ra.

Vân Thiên Hà cười lạnh một tiếng:

- Cứ để cho bọn chúng đi theo, chúng ta đến Tuyên Châu thành nghỉ tạm một đêm rồi phái tình báo doanh ở Tuyên Châu thành điều tra một phen liền biết được ai đang theo chúng ta. Nếu bọn chúng muốn đối phó ta vậy thì cứ giết hết.

Bốn người gật đầu, tốc độ không giảm, xuyên qua chỗ trũng sơn đạo, liền thấy một trạm gác phía trước. Quả nhiên là có một trạm kiểm soát, một vài người đang qua lại kiểm tra.

- Người tới xuống ngựa, tiếp nhận kiểm tra.

Ngay lúc đoàn người Vân Thiên Hà đi đến, một vị Ngự Lâm quân thân mặc khôi giáp liền đi đến xua tay chặn lại nói.

Vân Thiên Hà ghìm cương ngựa, gật đầu với Tinh Mông. Tinh Mông hiểu ý liền đưa ra giấy thông hành. Vị Ngự Lâm quân kia vừa thấy liền lập tức làm ra thế chào đúng tiêu chuẩn quân đội nói:

- Cho đi.

Sau khi mở cổng trạm kiểm soát, mấy người Vân Thiên Hà lập tức giục ngưa băng nhanh qua.

Khi đi qua trạm gác, ánh mắt Vân Thiên Hà lơ đãng nhìn một người trẻ tuổi cũng đang chờ tiến hành kiểm tra, khóe miệng nhếch lên khẽ cười, sau đó quay lại thúc ngựa đi tiếp.

Người trẻ tuổi cảm thấy khó hiểu xoay người lại nhìn bóng lưng Vân Thiên Hà mấy lần, đến lúc đến lượt hắn kiểm tra thì thân thể hắn chấn động mạnh. Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó liền đi đến cạnh vị quan quân đưa ra một đồng kim bính tử thấp giọng nói:

- Vị quân gia này, vừa rồi những người kia vì sao lại được đi qua mà không cần kiểm tra?

Vị quân sĩ kia nhìn thấy đồng kim bính tử liền nở nụ cười nói:

- Người nọ có giấy thông hành của Bắc quân mặt trên còn có đại ấn của Bắc Soái, chúng ta không dám kiểm tra, chỉ có thể trực tiếp cho đi. Uy, tiểu tử kia ngươi đi nhầm đường rồi.

Quân sĩ kia đang nói thì thấy người trẻ tuổi và ba người phía sau đột nhiên quay đầu ngựa lại lao về phía Bắc không khỏi sửng sốt. Hắn suy nghĩ một lúc rồi nhìn vào đồng kim bính tử trên tay lập tức nheo mắt lại.

- Nguyên Mưu biểu ca, chúng ta làm cái gì vậy? Không đi kinh thành nữa sao?

Sắc mặt thanh niên kia âm trầm nói:

- Chúng ta đi kinh thành không phải vì đối phó với tiểu tử Đồ gia, nếu đã chạm mặt nhau nơi này há có thể bỏ qua được.

- Nguyên Mưu biểu ca, huynh nói tiểu tử vừa rồi chính là người đã làm Nọc Tề ca bị thương sao?

Người đang nói chợt nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ bừng:

- Như vậy cái chết của Ngọc Thiên biểu đệ nhất định cũng liên quan đến hắn.

- Giết tiểu tử này báo thù cho Ngọc Thiên ca và Ngọc Tề ca.

Một thiếu niên khác nắm chặt tay nói.

Sắc mặt Giang Nguyên Mưu âm trầm nói:

- Ngọc Tề đã từng dặn dò chúng ta không được lỗ mãng làm việc. Tên tiểu tử Đồ gia kia rất giảo hoạt. Vừa rồi hắn còn cười với ta, ta nghĩ có thể hắn làm cho ta ngờ vực vô căn cứ. Chúng ta trực tiếp vòng qua Tuyên Châu đến Bản Diệp trấn. Nguyên Dương, đệ hỏa tốc chạy về Dư Châu đem tin tức này thông báo cho Ngọc Tề, để xem đệ ấy có kế sánh chu toàn nào không? Lần này nhất định ta sẽ làm cho tiểu tử kia chết không có chỗ chôn.

- Đệ lập tức trở về.

Một thanh niên khác nói xong liền lập tưc ra roi thúc ngựa chạy theo đường khác.

Lộc cộc...lộc cộc...

Vân Bôn lao nhanh trên đường như một cơn lốc. Phía sau Vân Thiên Hà bốn người Thu Phi đều cưỡi xích nhã mã thượng đẳng. Mặc dù tốc độ không theo kịp Vân Bôn nhưng Vân Thiên Hà vẫn tận lực duy trì khoảng cách với bọn họ cho nên bọn họ cũng không mất dấu.

Vừa đi Tinh Mông vừa hỏi:

- Thiếu chủ vừa rồi lúc qua trạm kiểm soát vì sao ngài lại mỉm cười với một thanh niên xa lạ?

Vân Thiên Hà đáp:

- Lúc chúng ta đến trạm kiểm soát ta liền phát hiện có một người nhìn ta với ánh mắt cổ quái. Nếu là người lạ thì hơn phân nửa là hắn đang đánh giá thăm dò một chút rồi cũng chuyển ánh mắt đi nhưng người này sau đó lại trầm tư suy nghĩ. Điều đó có nghĩa là người này đã từng nhìn thấy ta, rồi sau đó lúc ta rời đi ngẫu nhiên cảm giác được thần sắc hắn có chút khác thường, rồi còn hối lộ quan quân như vậy chắc chắn hắn đã nghi ngờ ta.

Nói xong Vân Thiên Hà quay đầu lại tiếp tục:

- Mà người này dường như ta đã từng gặp qua một lần ở Lợi Châu. Sợ là bây giờ chúng đã đuổi theo chúng ta, nhất định bọn chúng sẽ theo kịp.

- Thiếu chủ, bọn họ chỉ có ba người, không bằng chúng ta quay lại chặn giết chúng?

Tinh Mông nói.

Vân Thiên Hà lắc đầu đáp:

- Nếu hắn đoán được ta nhất định sẽ có đề phòng, cũng sẽ có khả năng phái người về Dự Châu truyền tin, tạo ra cạm bẫy chờ đợi chúng ta lọt vào. Ta muốn nhìn xem Giang Ngọc Tề đang nằm trên giường bệnh làm thế nào có thể đưa ra đối sách cách ngàn dặm.

- Nếu bọn chúng phục kích thì địa điểm nào là thích hợp nhất?

Tinh Mông hỏi tiếp.

Vân Thiên Hà chợt nhớ đến tình cảnh lúc hắn nhập kinh bèn cười lạnh nói:

- Giao giới giữa Định Châu và Giao Châu chỉ có một đường có thể qua được đó chính là Bản Diệp trấn. Ngoại trừ vùng này ra chung quanh đều là núi rừng hoang dã. Bọn chúng nếu muốn mai phục nhất định sẽ bố trí ở đó. Trước tiên chúng ta cứ để chúng đông thành cây băng côn rồi nói sau.

- Hắc hắc, ý tứ của thiếu chủ là muốn chơi một trò chơi nhỏ?

Tựa hồ Tinh Mông đã hiểu ý tứ của Vân Thiên Hà không kìm được phát ra tiếng cười cổ quái.

Vân Thiên Hà kinh ngạc liếc nhìn Tinh Mông một cái, nghĩ thầm, trước kia bên cạnh hắn có ba người Đồ Lục, Đồ Thất, Đồ Bát cả ngày im lặng không nói cười, chỉ khi hắn hỏi hoặc có mệnh lệnh mới trả lời một cách máy móc. Tinh Mông này cũng là một người thú vị, rất thông minh là một nhân tài.

Tuyên Châu thành là một tòa thành hạng trung. Mặc dù không tráng lệ phồn hoa như kinh thành nhưng cũng có phong cách riêng.

Phần lớn kiến trúc nơi này đều là dạng đỉnh tròn ngói nhọn, hơn nữa độ cao cũng không quá ba tầng, thường xây tứ hợp. Diện tích nơi này cũng tương đương kinh thành, cách kinh thành một khoảng tương đối, ước chừng mất ngày rưỡi đi ngựa, còn nếu thúc ngựa phi nhanh cũng phải mất một ngày mới đến được Tuyên Châu thành.

Sắc trời ảm đạm, ánh sáng tà dương chiếu lên mặt băng cũng dần mất đi, mọi vật dần chím vào trong bóng đêm, có nhiều gia đình đã thắp đèn.

Đúng lúc này lúc này có một đoàn người ngựa lao nhanh như cuồng phong lao qua nhanh các thôn trấn phụ cận tiến thẳng đến Tuyên Châu thành. Khi đến gần tường thành đoàn người ngước đầu nhìn lên, cả tòa thành như một con sư tử đang ngủ say.

Đoàn người ngựa Vân Thiên Hà không ngừng lao nhanh, khi đến Tuyên Châu thành thì cũng vừa lúc trời nhá nhem tối, chỉ là lúc này Tuyên Châu thành sớm đã đóng cửa.

Tuy nhiên Vân Thiên Hà có giấy thông hành của Bắc quân nơi tay tất nhiên là không cần cố kỵ điều gì liền sai Tinh Mông đi gọi cửa.

Thùng thùng!

Một loạt âm thanh vang dội, trên cổng thành một tiểu binh bị tiếng vang này làm kinh động, lúc này mới hùng hùng hổ hổ thò đầu ra dò xét, quát to:

- Người nào, biết rõ cổng thành đã đóng còn muốn gọi cửa, muốn chết hả?

- Lập tức mở cửa thành nếu không kẻ chết là ngươi, chúng ta có giấy thông hành của Bắc quân đây.

Tinh Mông quát lên.

Tiểu binh canh cổng thành liền giật mình không dám chậm trễ liền vội vàng chạy xuống hé mở ra một khe nhỏ. Tinh Mông đưa giấy thông hành ra, những người kia vừa thấy lập tức chấn động liền chào theo nghi thức quân đội sau đó mở cổng thành nghênh đón Vân Thiên Hà đi vào.

Trước khi đi Đồ Nguyên Khánh đã đưa cho Vân Thiên Hà một giấy thông hành của Bắc quân. Lúc đó Vân Thiên Hà còn cảm thấy ngạc nhiên nhưng trải qua mấy trạm gác hắn đã biết công dụng của thứ này thế nào. Quả thật có giấy thông hành này có thể tung hoành ở Bắc phương đi qua mọi trạm gác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.