Võ Động Thiên Hà

Chương 343: Chương 343: Hình nhân gỗ






Một tông môn cổ lão muốn truyền thừa nghìn năm không ngã, hiển nhiên không phải là một chuyện đơn giản.

Ví dụ như ngay chuyện công pháp võ đạo truyền thụ trong tông môn này, đối với thế gian mà nói, tất cả đều là chỉ có thể ngộ không thể cầu, thậm chí có thể đưa tới huyết vũ tinh phong gì đó, bọn họ tự nhiên phải rất cẩn thận.

Vì vậy những tông môn cổ lão này sẽ dùng một ít phỏng chế phẩm không đầy đủ trọn vẹn để thay thế cho chính phẩm, cũng là một cách làm rất bình thường, Vân Thiên Hà có thể hiểu được, dù sao thì công pháp đặc biệt như thế này, là căn bản sinh tồn của tông phái. Bất quá việc này, nói chính xác thì trong lòng hiểu rõ là được, Vân Thiên Hà cũng không đi sâu hỏi quá nhiều.

Miên Nguyệt nói:

- Lần này đơn độc gọi đệ đến đây, còn có một chuyện khác muốn nói cho đệ, chuyện này không phải là chuyện đùa, cũng là do sư tôn trước kia từng căn dặn qua.

Vân Thiên Hà nghe nói, lập tức ngưng thần chú ý.

Miên Nguyệt nói:

- Chuyện này chính là về Tinh Khung Bí Sách, tinh quyết đệ hiện tại đang tu luyện cũng không chính thống, tối đa chỉ có thể coi như là một ít da lông, hơn nữa hiện tại đệ đã mở ra hai tinh tú, thủy chung không có tinh mạch, điều này đối với tu luyện thối thể phụ trợ Nhân Cảnh mà nói, coi như rất hữu ích, chỉ là khi tu luyện công pháp này đạt tới Nhân Cảnh đỉnh phong, thánh thể đại thành, tệ đoan liền hiển lộ ra, vì vậy để ngăn chặn hậu họa, đệ hiện tại nên đi tìm bộ Tinh Khung Bí Sách, mà trong quá trình này, có lẽ là ba năm năm, hoặc có lẽ là mười năm, vì vậy đệ phải chuẩn bị tư tưởng cho tốt mới được!

Bản thân Vân Thiên Hà thể hội, tu luyện tinh kinh đã lâu như vậy, tự nhiên biết tệ đoan tồn tại trong tinh kinh, vì vậy gật đầu tiếp tục nghe.

Miên Nguyệt nói:

- Tại đoạn thời kỳ đại tan biến, Tinh Khung Bí Sách thuộc về thánh điên của Tinh Tông, mà sau khi tinh mệnh chi nhân trên một đời của Tinh Tông biến mất, cũng theo đó không còn xuất hiện trong thế gian, cho nên không biết tung tích Tinh Khung Bí Sách, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có bất cứ đầu mối nào!

Nói đến đây, Miên Nguyệt hỏi Vân Thiên Hà:

- Phân thân linh phách của sư tôn tại một nơi khôn linh bí cảnh trong trung nguyên, người đã từng thoát khỏi ưu tư và tâm ma dây dưa, cững từng tại khôn linh bí cảnh điêu khắc một ít băng điêu, đệ đối với băng điêu này còn có ấn tượng?

Vân Thiên Hà tỉ mỉ hồi tưởng lại, nói:

- Đại khái còn có ấn tượng!

Miên Nguyệt gật đầu nói:

- Uhm, trong những băng điêu này, đệ phải nhớ kỹ, một bức là nữ tử tay cầm cái giỏ, hiện tại hẳn là tại Xích Thảo Chi Nguyên Nam vực, gọi Hoa Tố Nhan, một bức là nữ tử Cổ Vu tộc nhỏ nhắn xinh xắn cầm đoản trượng trong tay, được tông miếu tại Xuất Vân Quốc hiện tại tôn sùng là Vu tổ nương nương, tên gọi Ngả Khả Phạm Ny, hai vị nữ tử này từng là hai người yêu tha thiết người nam tử băng điêu nhất.

- Sư tôn trước kia từng nói qua, trước khi người nam nhân đó chưa bị thiên kiếp tiêu diệt, nam nhân này đã từng tặng cho ba người mỗi người một túi hương, muốn các nàng không nên mở túi hương, nói trong túi hương có ba thứ hắn yêu thích nhất muốn các nàng mang theo bên người, còn phân biệt dặn dò một ít thứ rất kỳ quái đối với mỗi người.

- Sau khi nam tử này bị diệt, sư tôn không hề bị tình ý dằn vặt, vì vậy liền mở túi hương kia ra, phát hiện trong đó chỉ là một hình nhân gỗ nhỏ, nhưng đó là do người nam nhân kia dùng thời gian ba năm điêu khắc mới thành.

- Sau đó sư tôn từng nghiên cứu qua hình nhân gỗ, phát hiện trong hình nhân gỗ có một cỗ năng lượng áp súc mười phần tinh tế, nhưng cần phải có xúc tác mới mở ra được, vì vậy sư tôn suy đoán con rối khẳng định có công dụng nào khác, mà những lời nói của nam nhân kia đối với sư tôn, cảm tình chính là nhược điểm, nếu như một ngày nào đó huynh đệ hoặc nữ nhân bên cạnh hắn làm sai chuyện gì, bất luận kết quả ra sao, hắn cũng không oán hận bọn họ!

Sau khi Miên Nguyệt nói tới đây, liền ngừng lại, đi tới một góc trong động thính, hình như đang tìm cái gì.

Vân Thiên Hà cũng đang suy nghĩ, nam nhân nói cảm tình chính là nhược điểm của hắn, ngoài ý tứ hắn khẳng định biết ai đó bên cạnh hắn làm chuyện có lỗi với hắn, sau đó không nói không quan tâm kết quả như thế nào hắn cũng không oán hận, điều này đã làm cho người khác phải xúc động, huống hồ lời nói này nói với nữ nhân chung tình nhất đối với hắn.

Lúc này, Miên Nguyệt tại một ô ngầm trong vách tường tìm được một hình nhân gỗ, lấy ra đi tới giao cho Vân Thiên Hà:

- Đây là hình nhân gỗ trong túi hương của sư tôn, nàng để ta chuyển giao cho đệ, nói đệ muốn tìm kiếm Tinh Khung Bí Sách, hình nhân gỗ này rất có thể chính là đầu mối quan trọng, trước tiên đệ nên đi tìm hai nữ nhân khác theo như lời ta đã nói, từ chỗ hai nàng lấy lại hai hình nhân gỗ trong túi hương, đồng thời hỏi thăm những lời nói kỳ quái mà nâm nhân kia đã từng nói với các nàng, những lời nói không giống nhau, theo đầu mối này tìm kiếm, hẳn là sẽ có phát hiện!

Vân Thiên Hà tiếp nhận hình nhân gỗ, phát hiện hình nhân gỗ này chỉ dài chừng một ngón tay, trong hình nhân gỗ quả nhiên có một cỗ năng lượng rất tinh tế ba động, ngưng mà không phát, chỉ là biểu tình trên mặt hình nhân, chỉ tay về phía trước, ngửa đầu cười to, tạo cảm giác rất quái dị.

- Hình nhân gỗ này đệ thu lại, nhất thiết không được để mất, mặc khác những lời ta vừa nói, đệ cũng phải nhớ kỹ, được rồi, thời gian không còn sớm nữa, đệ quay trở về đi, chờ khi đệ xử lý mọi chuyện xong, dàn xếp thời gian, hãy một mình tới đây tìm ta, ta sẽ chính thức truyền thụ cho đệ Thiên Khôn Bí Pháp và Khôn Linh Thiên Tức Thuật.

Nói xong, thân thể Miên Nguyệt lúc này đột nhiên giống như hóa thành một đạo tinh mang, dần dần biến mất trước mặt Vân Thiên Hà.

Vân Thiên Hà thu lại hình nhân gỗ, liền bước ra khỏi động thính.

Lúc ra khỏi Luyện Nguyệt Động, chỉ thấy Lộng Nguyệt còn đang chờ, Lộng Nguyệt nhìn thấy chỉ có một mình Vân Thiên Hà bước ra, không khỏi hỏi:

- Sư thúc, sư tôn có…

Bất quá khi nàng nói ra lời này, đang núi thì lại dừng, khoảng thời thời gian mấy lần hấp, Lộng Nguyệt mới mở miệng nói tiếp:

- Nếu như sư tôn đã có lời dặn dò, vậy thì sư thúc hãy theo chúng ta trở về!

Vân Thiên Hà có chút buồn bực, cũng không biết Miên Nguyệt nói cái gì với Lộng Nguyệt, đành đờ đẫn gật đầu.

Khi mấy người trở lại phụ cận Huyễn Nguyệt Diện, mấy trưởng lão liền hành lễ rồi cáo từ rời khỏi, lúc này, một gã đệ tử trung niên tiến vào bẩm báo:

- Tông chủ, tất cả mọi chuyện tại Cung Nguyệt Đường đã an bài xong, thỉnh tông chủ ra lệnh!

- Uhm, ngươi hãy dẫn sư thúc đi nghỉ ngơi, nếu như sư thúc có điều gì đó cần, không được chậm trễ.

Lộng Nguyệt dặn dò một câu, liền quay sang nói với Vân Thiên Hà:

- Sư thúc, Lộng Nguyệt xin cáo lui trước, đây là hành dẫn phù Nguyệt Môn, nếu như sư thúc có người ngăn cản, liền đưa nó ra là được!

Nói xong, Lộng Nguyệt giao cho Vân Thiên Hà một khối lệnh phù có đồ án hình ánh trăng, liền nhẹ nhàng rời đi, nhưng nhìn bộ dáng tiểu cô nương của nàng, làm cho Vân Thiên Hà chung quy nghĩ rất cổ quái, khó có thể thích ứng.

- Sư thúc tổ, đệ tử là phó đường Cung Nguyệt Đường, Lạc Hoa, sau này sư thúc tổ có điều gì cứ phân phó, chỗ ở của người đã được chuẩn bị tốt rồi, mời đi theo đệ tử!

- Làm phiền rồi!

Vân Thiên Hà gật đầu, liền đi theo người trung niên nhân niên kỷ lớn hơn hắn rất nhiều, nhưng phải cung kính gọi hắn một tiếng sư thúc tới địa phương ở tạm. Nguyệt Môn là một tông phái cổ lão, toàn bộ Nguyệt Miểu Sơn chỉ có một tông phái như vậy tồn tại, vì vậy rất nhiều địa phương đều có diên tích tương đối lớn, nhất là kiến trúc nơi này, tuy rằng phong cách cổ xưa, thế nhưng không mất đi khí thế bàng bạc.

Lần này Vân Thiên Hà có dẫn theo hai mẹ con Vệ Thanh Thanh, còn có Bộ Viễn Tiến Lâm và Thiên Mang Ô, cùng với Đường Linh Toa, tất cả đều được tạm thời an bài tại một biệt viện trong Huyễn Nguyệt Phong.

Kiến trúc nhà cửa nơi này tương đối rộng lớn, cũng tương đối độc lập, bên trong phân bố mười hai gian nhà, mấy người Vân Thiên Hà ở chỗ này rất thoải mái dư dả.

Lạc Hoa dẫn Vân Thiên Hà đi tới trước cửa biệt viện, thấy bên cạnh có một tấm biển, trên tấm biển là mấy đại tự cổ lão rất cứng cáp: “Nhã Hiên Cư”.

- Sư thúc tổ, Nhã Hiên Cư này bình thường đều là biệt viện tạm thời ở lại của bản môn chiêu đãi khách, quá nhiều thứ không có, lần này vội vội vàng vàng bố trí, nếu như mang tới cho sư thúc tổ bất tiện nào đó, thỉnh sư thúc tổ thứ lỗi, đợi ngày mai đệ tử thu mua, sẽ tiếp tục tiến hành sắp xếp!

Vân Thiên Hà cũng không vì chuyện thoáng cái trở thành sư thúc tổ của đại đa số người trong Nguyệt Tông mà trở nên cao cao tại thượng, rất khách khí nói với Lạc Hoa:

- Lạc đường chủ không cần khách khí, tuy rằng môn quy như vậy, nhưng ta xác thực không quen bị mọi người xưng hô là sư thúc tổ, sau này có điều gì cần, ta sẽ chủ động tìm Lạc đường chủ, ngươi về trước nghỉ ngơi đi!

- Đệ tử xin cáo lui!

Tuy rằng Vân Thiên Hà nói như vậy, thế nhưng Lạc Hoa vẫn mười phần cung kính khách khí, Vân Thiên Hà có chút bất đắc dĩ, liền tiến vào trong Nhã Hiên Cư.

Lúc vào cửa, trước tiên đi qua một tiểu viên, trong vườn có trồng rất nhiều kỳ hoa dị thảo, còn có suốt nhỏ cầu bắc qua, dòng thác chảy xuôi, phong cảnh rất ưu nhã tự nhiên, phía sau vườn có một cổng tò vò thông qua, nơi đó chính là địa phương ở lại.

Vào biệt viện, chỉ thấy Tư Vân giống như một con chim nhỏ, ở trong sân theo hai người thiếu niên Bộ Viễn Tiến Lâm và Thiên Mang Ô chơi đùa vui vẻ, thoạt nhìn mấy người có vẻ mười phần hưng phấn.

- Biểu ca, huynh đã về rồi!

Tư Vân cũng đã thay đổi y phục đệ tử Nguyệt Tông, càng có vẻ khả ái thanh thuần, lúc này thấy Vân Thiên Hà bước vào, liền chạy tới đón, kéo cánh tay Vân Thiên Hà, khuôn mặt hiện biểu tình hưng phấn, nói:

- Biểu ca, huynh ăn chưa, cơm nước ở đây rất ngon, còn có điểm tâm, hoa quả, muội cho tới bây giờ cũng chưa từng được ăn!

Vân Thiên Hà nhéo nhéo khuôn mặt trẻ con hơi phì của Tư Vân, cười cười, lúc này Thiên Mang Ô và Bộ Viễn Tiến Lâm cũng đi tới, vẻ mặt sùng bái nhìn hắn, Thiên Mang Ô nói:

- Đại ca ca, huynh thực sự quá lợi hại, mọi người ở đây đều phải gọi huynh là sư thúc tổ!

Bốp!

Đầu Thiên Mang Ô lại bị Bộ Viễn Tiến Lâm vỗ một cái, Bộ Viễn Tiến Lâm nói:

- Đại ca, nếu như huynh ở chỗ này có địa vị cao như vây, huynh có thể bảo vị trưởng lão kia thu chúng ta làm đồ đệ, dạy cho chúng ta công phu Nguyệt Tông cao thâm được hay không? Hay là, huynh trực tiếp làm sư phụ chúng ta là được rồi, chúng ta không phải trở thành sư thúc của những người đó sao, hắc hắc, nghĩ lại thực thấy nghiền.

- Nguyệt Môn thu đồ đệ luôn chú ý tới tư chất, tư chất của hai người các ngươi đều không có yêu cầu cơ bản nhất là có hàn phách, công phu của Nguyệt Tông không phù hợp với các ngươi, cũng giống như vậy, đây chính là lý do vì sao Lão Cái chỉ dạy các ngươi công phu chạy trốn!

- A, vậy làm sao bây giờ?

Hai thiếu niên vừa nghe không thể bái sư, nhất thời trợn tròn mắt.

Thấy bộ dáng uể oải của hai thiếu niên, Vân Thiên Hà thoải mái nói:

- Các ngươi không cần nản lòng, nếu như Lão Cái đã giao phó các ngươi cho ta, ta tự nhiên sẽ tìm công pháp cao thâm thích hợp để dạy các ngươi, bất quá phương pháp pháp chịu đựng khí lực và rèn luyện thân thể cơ bản nhất, ta có thể lập tức dạy cho các ngươi!

Nghe nói như vậy, hai thiếu niên lúc này mới hài lòng, Vân Thiên Hà để bọn họ tiếp tục chơi đùa với Tư Vân, chính mình tiến vào trong gian phòng Đường Linh Toa.

Chỉ là vừa mới vào cửa, thấy một màn trong phòng, Vân Thiên Hà liền ngây ngẩn cả


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.