Võ Động Thiên Hà

Chương 341: Chương 341: Huyền cơ trong Luyện Nguyệt Động






Một ngọn núi nhỏ giống như huyền phù trong không trung.

Dưới là vực sâu vạn trượng, tại xung quanh ngọn núi nhỏ này, chỉ có ba sợi xích lớn chừng miệng bát, không biết dùng vật liệu gì chế tạo thành nối thông với bên trong, tạo cảm giác giống như ngọn núi này được ba sợi xích chống đỡ.

Nhưng mà, nếu nghĩ vẻn vẹn là ba sợi xích chống đỡ một ngọn núi, điều này tuyệt đối không có khả năng.

Vân Thiên Hà bị một màn thần kỳ này làm vô cùng khiếp sợ qua đi, rất nhanh hồi phục lại tinh thần, ở đây nhất định có tồn tại nào đó vượt qua tự nhiên, mới có thể làm cho cả ngọn núi nhỏ có thể huyền phù, nhưng rốt cuộc là cái gì, Vân Thiên Hà cũng không nói rõ được, chỉ sợ là Lộng Nguyệt phỏng chừng cũng không rõ ràng lắm.

Bất quá ba sợi xích kia hẳn là cố định với ngọn núi này, nếu có thể huyền phù, như vậy khẳng định sẽ phải rất nhẹ nhàng, không muốn để trôi nổi bên ngoài, chỉ có thể dùng xích, nối thông xung quanh ngọn núi, cố định một chỗ.

Nhưng không thể không nói, đây có thể coi như một cảnh quan kỳ dị cực kỳ hiếm thấy, nếu như ban ngày đến xem, cảnh trí nơi đây, tuyệt đối làm kẻ khác phải kinh ngạc.

Lúc này, Lộng Nguyệt đi tới trên thạch thai trước một sợi xích, lập tức xua xua tay về phía Vân Thiên Hà nói:

- Mau lên đây!

Vân Thiên Hà liền theo đi lên, không biết như thế nào, nhưng tiếp theo thạch thai cư nhiên trôi nổi di động, Vân Thiên Hà cả kinh, thiếu chút nữa đứng không vững, Lộng Nguyệt liền nắm tay hắn, lúc này mới ổn định được.

Lạch cạch…

Chợt nghe thấy từng đợi thanh âm xích sắt ma sát với cơ quan, Vân Thiên Hà lấy lại bình tĩnh, chỉ thấy dưới đáy khối thạch thai này cũng mang theo một sợi xích, mà ngọn núi nhỏ kia tựa hồ có lực hút, thạch thai cư nhiên tự động trôi nổi di chuyển về phía ngọn núi nhỏ, kéo theo xiềng xích, đồng thời kéo theo thân sợi xích.

Ầm…

Thẳng tới khi cự thạch trôi nổi đến một chỗ thủng kết nối trước ngọn núi nhỏ, liền phát sinh một tiếng nổ vang, mà cự thạch mang theo sợi xích cũng bị kéo thẳng.

Lộng Nguyệt nói:

- Những sợi xích này đều là do các tổ sư dùng kim võng thạch vạn năm, dùng thời gian năm mươi năm chế tạo thành, để cố định ngọn núi nhỏ trên đỉnh Nguyệt Miểu Sơn, mà khối thạch thai di động chúng ta đang đứng cũng là do các đời tổ sư dùng thời gian rất dài chế tạo, đời đời tương truyền củng cố bổ xung, bất quá những điều này ta cũng không rõ ràng ngọn nguồn, cũng không thể giải thích được với người!

Khi bước xuống khối thạch thai di động, Lộng Nguyệt dẫn theo Vân Thiên Hà đi tới một mảnh đất trống bên dưới ngọn núi nhỏ, đi khoảng chừng trăm bước, Vân Thiên Hà phát hiện giữa thân núi có xuất hiện một sơn động, mà trước cửa động có một khối thạch đầu, trên mặt có khắc ba chữ: “Luyện Nguyệt Động!”

Đi tới trước động, Lộng Nguyệt không dám tùy tiện tiến vào, đứng ngay ngoài động khom người nói:

- Sư tôn, đệ tử hôm nay đặc biệt dẫn tinh mệnh chi nhân đến đây, thỉnh sư tôn sai bảo!

Chỉ chốt lát, chợt nghe trong động truyền ra một thanh âm hồn hậu ngân dài, phảng phất giống như đến từ viễn cổ:

- Để hắn vào đi!

Lộng Nguyệt hơi có chút kinh ngạc, Luyện Nguyệt Động chỉ có bí chủ Nguyệt Môn mới có tư cách tiến vào, nhưng sư tôn cư nhiên để Vân Thiên Hà cùng vào động. Bất quá nàng cũng không dám cãi lời sư mệnh, liền quay đầu nói với Vân Thiên Hà:

- Sư thúc, thỉnh đi vào!

Trên mặt Vân Thiên Hà tuy rằng bình tĩnh, thế nhưng trong lòng đã có chút bồn chồn. Sau khi nghe lời Lộng Nguyệt nói, liền tiến vào trong Luyện Nguyệt Động.

Vừa mới đi vào trong động, liền cảm giác có một cỗ khôn hàn chi tức tinh thuần dị thường ập thẳng vào mặt. Thân thể Vân Thiên Hà không khỏi run lên, cỗ hàn ý này so với lúc trước hắn tiến vào trong khôn long chi quật còn mãnh liệt hơn.

Nhưng khôn linh chi tức tinh thuần dị thường này làm cho trong lòng Vân Thiên Hà không khỏi cảm thán, ở đây quả nhiên là một chỗ tu luyện tuyệt vời.

Đợi vận công dần dần thích ứng với cỗ hàn ý này, Vân Thiên Hà tiếp tục cất bước. Thông đạo trong huyệt động này được kiến tạo không rộng lắm, chỉ có thể cung cấp cho một người tiến vào, hơn nữa Vân Thiên Hà nhìn tảng đá hai bên vách sơn động có mật độ phi thường cao, bên trong còn có cỗ năng lượng kỳ dị tỏa ra, không giống như tảng đá bình thường, trước đây hắn chưa từng gặp qua.

Càng đi vào sâu trong huyệt động, dần dần xuất hiện một cỗ áp lực do năng lượng kỳ dị hội tụ tạo thành, làm cho thân thể hắn bắt đầu sinh ra cảm giác không khỏe, cảm giác thân thể bị đè ép trước nay chưa từng có, mỗi một bước đi đều phải thở dốc vài hơi.

Khi Vân Thiên Hà đi qua thông đạo, tiến vào trong một gian động thính không lớn, hắn biết sự chịu đựng của thân thể chính mình đã đạt tới cực hạn, hơn nữa hắn vốn có thương tích trong người, còn chưa hoàn toàn trị khỏi, vì vậy sau khi tiến vào động thính, liền không nhịn được phun máu tươi.

Mà đúng lúc này, một cỗ khí tức đột nhiên ập tới, Vân Thiên Hà cảm giác cỗ khí tức này rất nhanh chóng dũng mãnh tiến vào hải dương tinh tú trong cơ thể. Sau khi tràn ngập nhét đầy hải dương tinh tú trong cơ thể hắn, cỗ khí tức này bắt đầu dọc theo kinh mạch dũng mãnh tràn ra vận chuyển khắp toàn thân.

Một khắc kia, Vân Thiên Hà cảm giác giống như trong thân thể tựa hồ có hàng nghìn vạn con kiến cỏ sát trong kinh mạch, đầu tiên là cảm giác ngứa ngáy phi thường, theo đó là cảm giác đau đớn, phảng phất nhưu là con kiến nhỏ trong mạch lạc kia cắn môt ngụm, mà cỗ đau nhức này đang không ngừng tăng lên. Toàn thân Vân Thiên Hà run run, hắn muốn cắn răng kiên kỳ, thế nhưng loại đau đớn này phảng phất giống như đến từ giữa thần hồn ý chí, hắn căn bản không thể chịu đựng được. Thân thể không khỏi giống như con tôm co quắp lại, càng không ngừng run rẩy.

Qua thời gian ước chừng không tới một nén hương, Vân Thiên Hà cảm giác giống như linh hồn chính mình đã bị thôn phệ xong, giống như lập tức bị chết đi, cỗ cảm giác đau đớn kia rốt cuộc cũng biến mất, lập tức cảm giác ngứa ngáy từ lâu để hắn chết lặng.

Nhưng mà chết lặng qua đi, tiếp tục tận lực bồi tiếp một cảm giác sảng khoái không gì sánh được bắt đầu khởi động khắp toàn thân, loại sảng khoái này khó có thể dùng lời miêu tả, tràn khắp toàn bộ tâm thần, thân thể run rẩy, linh hồn run rẩy, say mê!

Vân Thiên Hà cũng không tham lam loại vui vẻ sảng khoái cực độ này, khi hắn cảm giác thần hồn ý chí chính mình khôi phục lại, liền lập tức nội vị vào thân thể, phát hiện những kinh mạch trong cơ thể bị thương trước đó lúc này đã được những con kiến nhỏ kia chữa trị, hơn nữa càng thêm dẻo dai, thương tổn trong tạng phủ cũng đã rất nhanh được chữa trị, khi hắn từng ngụm lớn thở ra hít vào, đã không còn cảm giác đau đớn như trước.

Chỉ một lát như vậy, thương thế trong cơ thể hắn cư nhiên được trị liệu hết, hơn nữa hắn còn cảm giác thân thể tạng phủ càng thêm dẻo dai, tựa hồ đã có một bước đề cao rất lớn.

Bất quá càng làm cho Vân Thiên Hà khiếp sợ và ngoài ý muốn chính là, cỗ tinh linh chi khí tại hải dương tinh tú trong cơ thể hắn phảng phất như bị đè ép, nguyên bản tinh linh chi khí vô cùng nồng đậm trong từng tinh khiếu, cư nhiên bị áp súc thành một loại trạng thái dạng sương mù, lại hầu như sắp cô đọng thành trạng thái dịch, nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ ra, cũng có chút không quá hiểu rõ, vì sao lại phát sinh tình trạng như thế này.

Đúng lúc này, tại thông đạo kéo dài bên ngoài động thính, khí tức rung động, chỉ thấy dưới một cỗ tinh tinh điểm điểm, tựa như hoa lửa lân quang lóe lên bay lượn, ánh sáng màu ngân bạch chiếu rọi xuất hiện một thân ảnh, mà thân ảnh đang dần dần từ trong quang điểm lập lòe đi ra.

Trong nháy mắt, một nữ tử giống như mộng như huyễn xuất hiện trong động thính.

Nàng mặc một bộ nguyệt sam màu lam nhạt, trên mặt có mang khăn lụa mỏng, mà trong đôi con mắt đen kịt kia, lại phảng phất dung nhập vào trong phiến thiên địa thần bí, còn có một loại cảm giác thánh khiết, làm cho người khác xung động muốn bái lạy, để Vân Thiên Hà không khỏi bị đôi mắt này hấp dẫn thật sâu.

Chỉ thấy nàng nhẹ nhàng phất phơ nguyệt sam, lộ ra đôi bàn tay giống như bạch ngọc, mười đầu ngón tay mềm mại, trên móng tay nàng giống như lưu chuyển rất nhiều đồ án ánh trăng, bất quá khi nàng chậm rãi bước tới gần, theo quần áo phiêu động, một đầu ngón chân trắng noãn như ngọc bạch dần dần hiển lộ ra.

Nàng đi chân trần, hơn nữa hai chân trần kia lại không hề chấm đất.

Nói cách khác, thân thể nữ tử này di động trong không trung.

Khi đôi chân ngọc kia đi tới trước mặt Vân Thiên Hà liền dừng lại. Nhãn thần Vân Thiên Hà rời khỏi cặp chân ngọc kia, cực lực khắc chế cảm giác xung động muốn hôn môi đôi chân trong suốt như ngọc đang dâng lên trong lòng, ngẩng đầu lên.

- Sư đệ, sư tôn lưu lại nguyệt phù cho ngươi, là ý bảo ta truyền thụ người Thiên Khôn Bí Pháp, vậy ngươi còn biết nguyên nhân nào khác?

Thanh âm của nàng thanh mỹ nhu hòa, phảng phất như thanh âm thiên nữ, Vân Thiên Hà nghe xong lời này, hơi sửng sốt, lúc này mới lấy lại tinh thần nói:

- Ta cũng không biết, nàng chỉ nói với ta, để ta mang theo nguyệt phù tìm đệ tử của nàng, đệ tử của nàng sẽ truyền thụ cho ta Thiên Khôn Bí Pháp!

- Vậy ngươi có biết sư tôn vì sao tặng ngươi Khôn Nguyệt Bích?

- Ta không biết, nàng chỉ nói cảm kích ta trợ giúp nàng đột phá Hư Cảnh!

- Sư tôn có phải từng nói với ngươi chuyện liên quan tới một nam tử đa tình, như vậy nàng có tiết lộ người nam tử này là ai hay không? Vì sao cuối cùng lại chết?

- Nàng không nói với ta người nam tử này là ai, chỉ nói hắn đã bị thiên phạt tiêu diệt, đã hóa thành bụi bặm, ta không cần biết!

- Vậy nàng có từng nhắc với ngươi chuyện về Tinh Tông mà nam tử kia đã thành lập?

Vân Thiên Hà ngẩng đầu lên, nhìn người sư tỷ trước mắt này, nói:

- Ta chỉ biết, Tinh Tông người nam tử kia thành lập tại thời điểm hắn chết đi đã theo đó biến mất!

- Vậy sư tôn có từng nói với ngươi, Tinh Tông này vì sao lại biến mất, có nói với ngươi địch nhân đã từng mơ ước người là ai hay không?

- Không có?

Nói đến đây, ngữ khí của nữ tử đột nhiên vừa chuyển, nói:

- Ta là Miên Nguyệt, nếu như sư tôn đã tặng ngươi Khôn Nguyệt Bích và nguyệt phù, như vậy sư tôn đã coi ngươi như thân nhân rồi, sau này ngươi cứ gọi ta một tiếng sư tỷ là được!

- Sư tỷ!

Vân Thiên Hà ôm quyền thi lễ, bất quá trong lòng cảm thấy rất cổ quái, nàng hỏi một đống lớn vấn đề, lại đột nhiên thay đổi đề tài, làm cho hắn rất khó suy đoán được nàng đang suy nghĩ cái gì, bất quá nghĩ tới vừa mới gọi một nữ nhân ít nhất có mấy trăm tuổi là sư tỷ, trong lòng Vân Thiên Hà cảm giác có chút là lạ.

Miên Nguyệt tựa hồ nhìn ra được trong lòng Vân Thiên Hà suy nghĩ cái gì, nói:

- Sư đệ không cần phải kinh ngạc, khi con đường võ đạo của đệ đi tới sau Địa Cảnh, thọ mệnh cũng sẽ đạt tới cực hạn, muốn tiếp tục đi tiếp trên con đường võ đạo, nhất định phải cô đọng linh phách phân thân, phá tử cảnh, bỏ đi bộ xác ngoài già nua đến mức tận cùng, làm cho mệnh thể chính mình có được tân sinh, điều này cùng với đạo lý linh thú tiến hóa tương đối giống nhau. Nhưng so với linh thú tiến hóa còn phức tạp hơn khá nhiều, dù sao thì người và linh thú khác nhau rất lớn.

Nghe xong lời này, cuối cùng Vân Thiên Hà cũng hiểu vì sao Lộng Nguyệt lại là một tiểu nữ đồng bảy tám tuổi, nguyên lai nàng đã phá tử cảnh, trọng sinh lấy một lần tân sinh, bất quá vấn đề đã được mở ra, Vân Thiên Hà tựa như lấy được kỳ bảo, nói:

- Vậy lúc phá tử cảnh, có phải là vẫn tiếp tục tuần hoàn như vậy, trên đời này có người sống mấy ngàn năm, mấy vạn năm?

Miên Nguyệt lại ngắt lời nói:

- Muốn phá tan pháp tắc mệnh lý, lấy được trường sinh, sao có thể dễ dàng như vậy. Trên đời này căn bản không có người nào sống được vạn năm, cho dù đột phá Hư Cảnh cũng không thể nào trường sinh!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.