- Thế nhưng, lão gia gia dặn chúng ta ở đây chờ người, người vẫn còn chưa đến, làm sao bây giờ?
Thiên Mang Ô hỏi.
Bốp…
Bộ Viễn Tiến Lâm vỗ vào đầu Thiên Mang Ô nói:
- Ngươi một tên ngu ngốc, lão nhân kia không tới, nhưng người quan trọng trong lời nói của lão đầu có ở đây, như vậy hứa hẹn của lão đầu đó khẳng định sẽ thay lão đầu đổi tiền mặt, ngươi theo hắn mấy ngày nay, chẳng lẽ còn không nghĩ thông suốt!
- Đúng vậy, đại ca ca từng nói đáp án ngay trong lời nói của lão gia gia, thế nhưng đệ vẫn chưa lĩnh ngộ ra.
Thiên Mang Ô vừa nghe, nhất thời nhãn thần sáng lên:
- Hiện tại, đệ rốt cuộc đã hiểu ra rồi!
- Đệ hiểu ra là tốt rồi, vị đại ca ca kia đâu rồi, ta muốn gặp hắn!
Bộ Viễn Tiến Lâm liếc mắt nhìn Thiên Mang Ô, nói.
Thiên Mang Ô đáp lời:
- Đại ca ca nói người Hắc Thần Bang lại tới tìm phiến toái, liền rời đi, bây giờ còn chưa trở về.
Ngay khi hai người đang nói chuyện, phía sau bắc núi đột nhiên truyền tới tiếng vó ngựa, Bộ Viễn Tiến Lâm giương lỗ tai khẽ động, nói:
- Phỏng chừng đã trở về, ngươi trốn trước, ta đi xem!
Nói xong, Bộ Viễn Tiến Lâm liền cấp tốc leo lên một thân cây cao sau núi, ngưng tụ anh mắt nhìn xung quanh.
Chỉ thấy sau núi phía bắc, có tam kỵ sĩ cấp tốc cưỡi ngạy chạy tới, Bộ Viễn Tiến Lâm phất phất tay về phía Thiên Mang Ô ẩn nấp, Thiên Mang Ô liền cấp tộc leo lên trên thân vây, nhìn ba kỵ sĩ đang đến gần, thuận miệng nói:
- Là đại ca đã trở về, di, phía sau huynh ấy còn có hai nữ nhân, có một người hình như ta đã gặp qua ở đâu đó!
Lúc này, Vân Thiên Hà cưỡi ngựa phi hanh trên tuyết trắng, từ xa hắn đã phát hiện phụ cận bí đạo sau núi có động tĩnh, trong lòng khẩn trương, bất quá chạy tới gần một chút, thấy hai thiếu niên ngồi trên thân cây, trong đó có một người chính là Thiên Mang Ô, lúc này mới hơi yên lòng.
Khi mấy người chạy tới gần cửa vào thông đạo ngầm, Vân Thiên Hà ghìm cương ngựa dừng lại, Thiên Mang Ô liền từ trên thây cây nhảy xuống, chạy tới nói:
- Đại ca ca, huynh đã trở về rồi!
- Uhm!
Vân Thiên Hà gật đầu, liền đi sang bên cạnh, nhìn về phía thiếu niên cũng có mắt màu xanh, lớn hơn Thiên Mang Ô một chút, hỏi:
- Hắn là ai vậy?
- Đại ca ca, hắn là Bộ Viễn Tiến Lâm, cũng là người nhân ủy thác của Lão Cái gia gia, hắn hiện tại giả dạng thành Vu sư, điều tra đầu mối trong Vu Thần Miễu, lần này đến đây nói cho chúng ta biết tin tức, Vu Thần Miếu cũng đã bắt đầu triển khai hành động rồi.
Thiên Mang Ô nói.
- Là đệ tử Bộ Viễn thị?
Vân Thiên Hà quan sát người thiếu niên bộ dạng có chút thành thục này, trong lòng ngược lại không hiểu rõ dụng ý chính xác Lão Cái làm như vậy, đẩy ba người nhà ba thị tộc bị diệt môn cho hắn, cuối cùng có mục đích gì đây?
Bất quá nghe được Vu Thần Miếu cũng có động tĩnh, Vân Thiên Hà liền hỏi Bộ Viễn Tiến Lâm nói:
- Ngươi gia nhập trong Vu Thần Miếu, Lão Cái có nói muốn ngươi làm cái gì hay không?
Bộ Viễn Tiến Lâm nói:
- Đại ca, lão nhân kia nói ta và Vô Thương, trong hai người có một người gia nhập vào Vu Thần Miếu, một người thì ở trong dân gian, hắn dặn chúng ta tìm kiếm một khối lệnh bài, rồi đi Đại Đường Quốc tìm huynh, nói ta thông minh cơ trí hơn so với Vô Thương, gia nhập vào trong Vu Thần miếu, tốt nhất điều tra bối cảnh Vu Thần Miếu, sau đó tiếp tục điều tra đầu mối liên quan tới chuyện Vân Ly thị trong năm mươi năm trước tại Xuất Vân Quốc đã bị biến mất một cách thần bí.
Trong lòng Vân Thiên Hà khẽ động, nhưng không hỏi lại, nhìn thoáng qua Tầm Nguyệt và Nhiên Nguyệt bên cạnh, nói:
- Những chuyện này, chúng ta tìm thời gian thích hợp bàn lại, hai vị này chính là y sư ta mời tới!
Thiên Mang Ô sờ sờ đầu, nhìn Tầm Nguyệt nửa ngày, lúc này mới nhớ tới cái gì đó, nói:
- Ta, ta nhớ ra rồi, ngươi chính là vị nữ thần y thần bí mà nhân gian phương Bắc truyền tụng rất nhiều, thật tốt quá, Linh Toa tỷ tỷ được cứu rồi!
- Nàng chính là nữ thần y?
Vân Thiên Hà nghe xong lời này, có chút kinh ngạc nhìn Tầm Nguyệt, không nghĩ tới nữ nhân y được người người truyền tụng mà hắn đánh bậy đánh bạ tìm kiếm trở về.
Tầm Nguyệt bị nhìn có chút không quá tự nhiên, mở miệng nói:
- Ta chỉ là tại thời điểm đi khắp nơi hái thuốc, nhìn bách tính sinh bệnh rất thương cảm, thuận tiện giúp bọn họ trị liệu một chút, không nghĩ tới cư nhiên thành cái dạng này!
- Ai, đừng đứng nhiều lời, ngươi mau mau dẫn chúng ta đi xem thương thế thê tử ngươi!
Vân Thiên Là lập tức hồi phục tinh thần, liền dẫn mấy người vào trong bí thất.
Trong bí thất có mùi hương cháo thuốc tỏa ra, khi Vân Thiên Hà tiến vào, Tư Vân liền vui mừng nhảy tới, kêu lên:
- Biểu ca, huynh rốt cuộc đã trở về rồi, di, hai tỷ tỷ này là ai vậy?
Lúc này, Vệ Thanh Thanh buông bát, vội vàng từ trong phòng Đường Linh Toa chạy ra ngoài, thấy Vân Thiên Hà lại dẫn theo mấy người xa lạ trở về, vì vậy đề phòng nhìn mấy người nói:
- Thiên Hà, bọn họ là ai?
- Thẩm thẩm, vị này chính là nữ thần y, đại ca mời bọn họ trở về chữa thương cho Linh Toa tỷ tỷ.
Thiên Mang Ô đứng ra giải thích nói.
Vệ Thanh Thanh vừa nghe Tầm Nguyệt chính là nữ thần y, cũng lấy làm kinh hãi, bất quá rất nhanh buông lỏng phòng bị. Lúc này, Bộ Viễn Tiến Lâm đã bước lên, con mắt nhìn Vệ Thanh Thanh có chút ướt át nói:
- Thanh Thanh a di, người còn nhớ rõ cháu sao?
Vệ Thanh Thanh có chút nghi hoặc quan sát Bộ Viễn Tiến Lâm, trầm tư trong chốc lát, tựa hồ trong đầu nổi lên cái gì đó, đột nhiên hỏi:
- Ngươi là Tiến Lâm
- Đúng, là cháu!
Bộ Viễn Tiến Lâm dưới sự kích động, chạy ào vào lòng Vệ Thanh Thanh khóc rống lên:
- Thanh Thanh a di, gặp lại được người thực sự quá tốt!
Vệ Thanh Thanh vuốt đầu Bộ Viễn Tiến Lâm, hồi ức nói:
- Năm đó khi ta tới nhà ngươi, ngươi mới…
Vân Thiên Hà nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng vui mừng, người còn sót lại của ba gia tộc bị diệt môn tụ tập lại với nhau, thực không biết đây là phúc hay họa.
- Nhị vị, xin theo ta đi!
Nghĩ đến thương thế của Đường Linh Toa, Vân Thiên Hà thu hồi tâm tình, hướng về phía Tầm Nguyệt và Nhiên Nguyệt mời vào, rồi dẫn cả hai người đi tới gian phòng Đường Linh Toa đang nằm.
Hô hấp của Đường Linh Toa coi như bình ổn, thế nhưng thương thế vẫn không thấy khởi sắc, không thấy tỉnh lại. Vân Thiên Hà dẫn Nhiên Nguyệt và Tầm Nguyệt vào trong phòng, nhị nữ nhìn thấy Đường Linh Toa, Nhiên Nguyệt trừng mắt liếc nhìn Vân Thiên Hà, không khỏi khen:
- Thực là nữ tử xinh đẹp!
Trên mặt Tầm Nguyệt thực ra không hề mang theo vẻ bận tâm, lúc này đã tiến tới thành thạo xem xét thương thế Đường Linh Toa, trong lòng đã hiểu đại khái thương thế, mở miệng nói:
- Nàng thụ thương xác thực rất nghiêm trọng, hầu như trí mạng, bị thương trong nội phủ có thể khống chế, chỉ là não bộ của nàng cũng bị thương, vì vậy không thể nào tỉnh lại, như vậy tương đối phiền phức!
Nghe nói như thế, trong lòng Vân Thiên Hà nhất thời trầm xuống, nói:
- Vậy có biện pháp trị hết hay không?
Tầm Nguyệt nói:
- Thương thế trên thân thể, trải qua điều dưỡng là có thể trị được hết, thế thương thế phần não bộ, nếu dùng dược vật kích thích, cũng có thể trị hết, bất quá cần một hai năm, hoặc có lẽ lâu hơn, còn muốn khang phục trong thời gian ngắn, tất phải dùng đến kỳ dược.
- Cần kỳ dược gì, cần những thành phần nào? Ta sẽ nghĩ biện pháp đi tìm!
Vân Thiên Hà tự nhiên là muốn Đường Linh Toa có thể nhanh chóng bình phục.
Tầm Nguyệt do dự một chút, còn chưa mở miệng, nhưng Nhiên Nguyệt lại thẳng thắn nói:
- Nói kỳ dược, ý tứ là nói một ít dược liệu cực kỳ hiếm thấy, bình thường kho thuốc của chúng ta cũng có, nhưng đặc biệt có hai loại trên đời này thực sự rất khó tìm, ta nói rõ một lần vậy. Một thứ là tim sen yên liên, một là linh mục băng muội noãn.
- Sư thúc, người đừng làm khó dễ hắn nữa, kỳ thực hai loại này cũng có vật thay thế!
Tầm Nguyệt thấy Vân Thiên Hà trầm tư, tưởng hắn lo lắng suy nghĩ.
Nhưng mà, lúc này Vân Thiên Hà lấy từ trong bao quần áo bên cạnh Đường Linh Toa một chiếc hộp, mở ra nói:
- Ta nơi này có một vên tim sen thất thải yên liên, còn linh mục băng chu noãn có thể dùng vật thay thế nào? Hoặc là linh mục băng muội ở đâu có?
- Thất thải yên liên?
Nghe nói như thế, Tầm Nguyệt và Nhiên Nguyệt đồng thời kinh hãi, Nhiên Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, nói:
- Tiểu tử ngươi thực sự may mắn, vốn là tim sen tam thải yên liên là hoàn toàn đủ rồi, nhưng cũng cực kỳ khó tìm, bất quá nếu như dùng thất thải yên liên mà nói, linh mục băng muội noãn có thể tùy ý tìm một loại máu linh thú khôn linh chi phách nào đó, có thể thay thế, thế hiệu dụng mà nói, chỉ cần thất thải yên liên này cũng đủ làm một người khởi tử hồi sinh, thoát thai hoán cốt rồi!
- Loai linh thú nào mới có khôn linh chi phách?
Vân Thiên Hà không giải thích được hỏi.
Nhiên Nguyệt nói:
- Linh thú khôn phách cũng tương đối hiếm thấy, không phải là linh thú hàn phách có thể so sánh được, ví dụ như khôn long, đây là thánh thú khôn phách, lại ví dụ như linh mục băng muội, đây cũng là linh thú khôn phách, còn có cửu phách thiên viên, cũng là linh thú không phách.
- Chờ một chút, ngươi vừa nói cái gì?
Vân Thiên Hà vừa nghe lời này, đột nhiên trong lòng khẽ động, cắt đứt lời nói của Nhiên Nguyệt hỏi:
- Cái gì là cửu phách thiên viên?
Tầm Nguyệt giải thích:
- Dựa theo cách nói dân gian của Xuất Vân Quốc, cửu phách thiên viên kỳ thực chính là vu linh hương tuyết viên, là sủng vật vu tổ.
Nghe giải thích, Vân Thiên Hà đột nhiên nở nụ cười, cười đến rất rạng rỡ.
- Ngươi cười cái gì?
Nhiên Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
Lúc này, Vân Thiên Hà đi tới trước giường, vạch chiếc chăn đắp trên người Đường Linh Toa ra, chỉ thấy tiểu bạch viên đang nằm say ngủ bên cạnh nàng, nói:
- Đây là cửu phách thiên viên, hiện tại tài liệu đã có thể thu thập đủ rồi, lúc nào bắt đầu trị liệu?
Nhiên Nguyệt và Tầm Nguyệt lúc này đều trừng mắt nhìn tiểu bạch viên đang say ngủ, miệng há lớn đến độ có thể đút vừa một quả trứng vịt, làm cho tâm tình vốn dĩ luôn giữ được bình lặng rốt ruộc nổi lên gợn sóng, người trước mắt này làm cho hai nàng thực sự khiếp sợ rất nhiều.
Sửng sốt hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, hai người nhìn Vân Thiên Hà tựa như nhìn thấy quái vật, thúc chất cùng liếc mắt nhìn nhau, từ trong ánh mắt hai người nhìn thấy một tia bất đắc dĩ nho nhỏ, mà Nhiên Nguyệt tựa hồ như có âm mưu nhỏ nào đó không thực hiện được, trên mặt hiện vẻ u oán nho nhỏ.
Bất quá Nhiên Nguyệt là một người thẳng thắn, nàng tại thời điểm không thể tưởng tượng được này, vẫn hiếu kỳ hỏi thăm:
- Điều này quá không thể tưởng tượng được rồi, tiểu tử ngươi thực sự có vận khí quá mức tốt đi, thành thật nói cho ta, thất thải yên liên ngươi lấy được từ đâu, còn cửu phách thiên viên như thế nào lại nhu thuận theo sát các ngươi như vậy?
Vân Thiên Hà nhìn thấy nhãn thần hai thúc chất, cũng có chút nhìn thấu tâm tư hai người, không trả lời lai lịch thất thải yên liên và cửu phách thiên viên, chỉ nói:
- Chỉ cần có thể trị hết cho thê tử của ta, như vậy ta có thể để nàng cùng với các ngươi tới Nguyệt Miểu Sơn tiến hành trị liệu, các ngươi có yêu cầu gì, ta đáp ứng là được, ta chỉ hy vọng nàng có thể sớm ngày bình phục!
Bị nhìn thấu điểm tâm tư trong lòng, khuôn mặt Nhiên Nguyệt không khỏi đỏ lên, thế nhưng vẫn thừa nóng rèn sắt nói:
- Nếu như vậy, một lúc nữa chúng ta lập tức khởi hành trở về Nguyệt Miểu Sơn, ý ngươi như thế nào?
- Có thể, bất quá ta phải dẫn theo bốn người bên ngoài cùng đi, nói vậy quý môn sẽ không chú ý tới việc có thêm vài cái miệng ăn đúng không?
Vân Thiên Hà nhạt nhạt cười nói.
Chỉ là trong suy nghĩ của hai người Tầm Nguyệt và Nhiên Nguyệt, dáng tươi cười này tựa hồ có một loại vị đạo thực hiện được âm mưu.