Lam La U thấy Minh Cơ đột nhiên có hành động như vậy cảm thấy rất kỳ quái.
Hắn cho rằng đây là do Minh Cơ muốn đánh lạc hướng để thừa cơ đánh lén nên cũng không tin lời Minh Cơ nói mà lập tức tung một chưởng vỗ lên người Minh Cơ.
Một tiếng kêu đau đớn vang lên, Minh Cơ không hề có sức phản kháng bị một chưởng của Lam La U đánh gục chỉ là trên khuôn mặt tràn đầy máu của Minh Cơ lại hiện lên một nụ cười tựa hồ đã csh hiện được âm mưu.
Lam La U cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Đúng lúc này Lam La U phát hiện đôi mắt Đông Lâm Phàm đột nhiên trở nên đỏ đậm giống như nhập ma vậy, dáng người trở nên quỷ dị bất ngờ tập kích mình nhưng cũng đã muộn.
Ngay lúc Minh Cơ bị đánh gục thì Đông Lâm Phàm cũng song song triển khai hành động giống như một đạo u linh xuất hiện bên cạnh Lam La U tung ra một chiêu đánh lén trí mạng.
Một chiêu đánh lén này làm Lam La U trở tay không kịp. Hắn căn bản còn chưa có phản ứng, đang còn suy nghĩ tại sao Đông Lâm Phàm lại biến thành bộ dáng thế này thì một chiêu đánh lén kia đã nặng nề oanh kích lên ngực.
Phốc
Một đoàn huyết vụ cuồng phun, Lam La U trúng một chưởng nặng nề, thân thể bị cỗ lực lượng kia bạo lui. Trong nháy mắt Lam La U không thể nào tin được sự thật đang bày ra trước mắt.
Bị trúng một kích, Lam La U trọng thương ngã lên trên nền cát cách một khoảng khá xa. Khí huyết trong người hắn bốc lên tận ngực, miệng không ngừng phun tiên huyết thế nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ không thể tin nổi gắt gao nhìn trừng trừng Đông Lâm Phàm, ngón tay run run chỉ về phía Đông Lâm Phàm nói:
- Ngươi không phải là Đông Lâm Phàm, ngươi là ai?
- Khanh khách, nguyên lai là người của Tạo Hóa Thần Điện trong truyền thuyết, cũng tương đối lợi hại a, trỏ chơi này mới chỉ bắt đầu mà thôi, kết quả còn đợi phía sau.
Lúc này một trận cười như tiếng chuông ngân vang lên.
Thanh âm này từ trên trời vang xuống giống như là của một thiên sứ hạ phàm.
Thế nhưng trong mắt Lam La U, hắn nhìn thấy phía sau Đông Lâm Phàm có một thân ảnh như ẩn như hiện giống như hòa cùng một thể với sa mạc, thân ảnh quỷ dị chậm rãi tiến đến.
Đó là một nữ nhân, một nữ nhân tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành.
Khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng hoàn toàn có thể tạo ra tai họa cho thương sinh, trên khuôn mặt còn mang theo vài phần ngây thơ làm cho người khác cảm thấy đây là một nữ tử thuần khiết không hiểu thế sự.
Lam La U nhìn nữ nhân chậm rãi bước đến, thân thể của nàng huyền phù trên không trung không hề chạm đát hơn nữa hai chân nàng để trần. Đôi chân trần trắng nõn đủ để cho bất cứ nam nhân nào nhìn vào cũng trở nên điên cuồng, thần hồn điên đảo.
Nói tóm lại đây là một nữ nhân hoàn mỹ làm cho nam nhân điên đảo, nữ nhân đố kị. Sự mỹ lệ của nữ nhân này giống như là một loại độc dược, cương châm, không biết bất cứ lúc nào lặng im không một tiếng động đâm vào lòng người, thậm chí là đâm sâu vào trong thần hồn làm cho kẻ khác rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Không ai biết dưới bề ngoài mỹ lệ của nữ nhân này đến tột cùng ẩn chứa trái tim độc ác đến mức nào.
Thương thế bắt đầu phát tác, Lam La U giơ ngón tay đang run rẩy chỉ về phía nữ nhân đang chậm rãi đi đến kia muốn nói lời gì nhưng lại phun ra một ngụm tiên huyết. Hắn có thể cảm giác trong cơ thể có một loại độc tố đang lan tràn nhanh chóng xâm phệ thần hồn hắn.
Tại giờ khắc này hắn rốt cục đã biết Đông Lâm Phàm trải qua tao ngộ thế nào, nữ nhân kia đã dùng thủ đoạn này để khống chế Đông Lâm Phàm khiến hắn trở thành một khôi lỗi do nàng ta điều khiển.
- Không, ta tuyệt đối không làm khôi lỗi của nàng ta, dù cho thịt nát xương tan cũng không!
Lam La U thầm nghĩ sau đó cũng sáng tỏ chỗ tà ác của nữ nhân này. Hắn liếc mắt nhìn Đông Lâm Phàm rồi sau đó khẽ nhắm mắt lại, biểu tình trên khuôn mặt thập phần bình tĩnh.
Hắn cố gắng làm giảm bớt thương thế rồi nhìn nữ nhân kia nói:
- Ngươi là ai, ngươi không phải là người Thiên Ám điện nhưng ngươi lại sử dụng thủ đoạn tà ác giống như thủ đoạn của thiên mạch u sĩ những kẻ đã phản bộ lại Linh tộc bọn ta sau đó lại mượn cấm kỵ vu thuật của quỷ vu, ngươi xuất hiện ở chỗ này rốt cuộc muốn làm gì ?
Nữ nhân kia vẫn mang theo tư thái ngây thơ, trên mặt vẫn nở nụ cười nhìn Lam La U thản nhiên nói:
- Vì ngươi là hậu duệ của Linh Tộc cho nên ta sẽ không bắt ngươi trở thành khôi lỗi ta sẽ cho ngươi một kết cục thống khoái chỉ là ta muốn ngươi nói cho ta biết một việc, ở đây đã từng xuất hiện khôn lam chi diễm, kẻ đã sử dụng hiện đang ở đâu ?
- Ha hả, ta biết ngươi là ai rồi, nghĩ không ra phản đồ của bản tộc, nàng tuy đã chết nhưng hậu nhân của nàng xuất thế lại tiếp tục làm mưa làm gió, thực sự là bi ai của Linh tộc ta a, một đời Linh Tổ Nhan Ma bi ai, một nữ nhân thương cảm bi ai a.
Nghe thấy thế thần sắc của nữ nhân kia bỗng trở nên lạnh lùng tuy nhiên khẩu khí vẫn lãnh đạm như cũ, nói:
- Không nên khiêu khích sự nhẫn nại của ta, độc tố trong cơ thể ngươi đã phát tác, chỉ cần qua một nén hương thời gian ngươi sẽ biến thành một khôi lỗi không có cảm giác và tri giác nhưng thực lực vẫn được bảo lưu, chỉ biết nghe theo mệnh lệnh của ta mà thôi.
- Vậy để ta đưa khôi lỗi của ngươi cùng đi gặp tử thần.
Đột nhiên thân hình Lam La U bạo khởi, mục tiêu của hắn cũng không phải là nữ nhân tuyệt sắc kia mà là Đông Lâm Phàm vẫn đang đứng bên cạnh nàng giống như một cỗ máy.
- Ngươi dám ….
Nữ nhân kia thấy Lam La U gây khó dễ đang muốn phát tác nhưng không ngờ Lam La U lại thay đổi mục tiêu tấn công khôi lỗi bên cạnh nàng. Trên khuôn mặt lãnh đạm của nữ nhân đã trở nên giận dữ, khí thế toàn thân trở nên sắc bén, sát khí lăng lệ tràn ngập khắp nơi.
Lam La U vẫn đang chờ đợi cơ hội này, khi hắn bạo khởi cũng sử dụng toàn bộ lực lượng thần hồn ý chí bản thân cũng không ngoài mục đích giúp đỡ Đông Lâm Phàm thoát khỏi khổ hải chân chính được giả thoát.
Lam La U là một người rất quả quyết khi hắn đã nắm được cơ hội rồi tuyệt đối không buông tha, đối mặt với cao thủ Thiên Cảnh, thậm chí là cao thủ so với Thiên Cảnh bình thường còn mạnh hơn, khả năng hắn làm được cũng chỉ có đến vậy mà thôi.
Đúng lúc này Lam La U đã thành công chế trụ Đông Lâm Phàm đang muốn phản kháng, hắn điên cuồng ngưng tụ công lực toàn thân nhìn Đông Lâm Phàm nhẹ nhàng nói:
- Đông Lâm huynh, theo ta đi thôi, như vậy ngươi mới được giải thoát.
Phanh.
Một tiếng bạo hưởng kinh thiên động địa vang lên, đại địa rung chuyển, cuồng sa tàn phá bừa bãi, tiên huyết nhuộm khắp bầu trời trộn lẫn bão cát.
Sau khi sử dụng tất cả lực lượng cơ thể tự bạo, Lam La U và Đông Lâm Phàm hóa thành huyết vụ biến mất khỏi thể gian.
Nữ tử tuyệt sắc thấy tình cảnh này gương mặt trở nên phẫn nộ nhìn huyết vũ bay đầu trời, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt, cuối cùng thần sắc cũng trở lại lạnh lùng như bình thường.
- Hừ, ngươi cho rằng ngươi tự bạo là ta không tìm được tên mang khôn lam chi diễm sao ? Còn khôi lỗi thì bản tiểu thư muốn bao nhiêu mà không được, La Sát Nữ ta tiện tay cũng tìm được khôi lỗi.
La Sát Nữ nhìn bốn phía xung quanh, cái miệng nhỏ nhắn khẽ cong lên, bộ dáng thật sự rất khả ái, thầm nói:
- Thực đáng tiếc, đến chậm một bước lại thêm địa chấn và bão cát là ta bỏ lỡ một cơ hội tốt, chỉ có điều không biết tại sao bổn nguyên chi tháp lại biến mất, thật là kỳ quái.
Dứt lời nàng vung tay lên, cả người phảng phất như biến mất, ẩn hình giữa thiên đại, nhanh chóng rời khỏi sa mạc Xích Diễm.
… … …
Hắc ám vô tận tựa hồ như là ma chướng trong tâm linh.
Trong phiến hắc ám này chỉ có một đôi mắt đang phat ra quang mang giống như hai ngôi sao nhỏ.
Sau khi đến vực sâu hắc ám, thân thể Vân Thiên Hà vẫn ở trạng thái bồng bềnh. Hắn không biết mình đã ở trạng thái này trong bao lâu. Hắn vẫn một mực lao thẳng xuống phía dưới, hắn tính không bao lâu nữa sẽ xuống được vị trí trung tâm.
Hắc ám vực sâu này bề rộng tương đối lớn hẳn là sau khi phát sinh đại tai biến, đại địa bị chấn động tạo nên vực sâu này. Trên mỗi cự thạch hai bên vực Vân Thiên Hà ngẫu nhiên lại thấy mấy bộ xương khô.
Sau một thời gian rơi xuống Vân Thiên Hà cảm giác được mình càng ngày càng gần khí tức sinh mệnh kia, không cần sử dụng vi quang chi nhãn cũng đã có thể mơ hồ thấy được tâm mảnh đất này.
Không chế tốc độ rơi xuống một cách ổn định Vân Thiên Hà nhẹ nhàng điểm lên vách đá, thân thể nhẹ nhàng hạ xuống.
Ở trung tâm mảnh đất, áp lực thật lớn tựa hồ gấp mấy trăm lần trọng lực bình thường, nội tạng bị sức mạnh cường liệt đè ép.
Cũng may Vân Thiên Hà đã rèn luyện thành tinh khung thánh thể, hắn hoàn toàn có thể chịu đựng được cỗ trọng áp kia.
Sau khi hạ xuống tâm mảnh đất, đầu tiên Vân Thiên Hà thích ứng với hoàn cảnh hắc ám nơi đây rồi sau đó bắt đầu tìm kiếm vị trí mà khí tức kia truyền đến.
Tìm được một lúc, cũng mới chỉ đi xa nửa đoạn hắn đã phát hiện ta đầu nguồn mạch nước ngầm, Vân Thiên Hà cảm giác trong đó truyền đến lãnh khí, hoàn cảnh so với bên ngoài tốt hơn một ít.
Khí tức sinh mệnh kia truyền đến từ đầu nguồn.
Truy tìm theo tia khí tức kia Vân Thiên Hà bắt đầu tiến vào sâu hơn bên trong tiến đến đầu nguồn mạch nước ngầm cuối cùng phát hiện ra một động khẩu tương đối sâu. Động khẩu kia không biết thông đến đâu nhưng hắn có thể xác định sinh mệnh khí tức kia truyền đến từ trong động.
Mặc dù trong lòng có nhiều nghi vấn tại sao nơi đây đã bị đỏ nát không biết bao lâu rồi nhưng vẫn tồn tại khí tức sinh mệnh. Như vậy có thể hiểu được trước khi nơi này bị phá vỡ thì năng lực sinh tồn của khí tức kia phải cực kì cường đại hoặc là một sinh linh có lực lượng cực kỳ khủng bố vẫn có thể tồn tại được trong hoàn cảnh thế này.
Sinh mệnh khí tức kia đã truyền đến tin tức cho hắn như vậy mặc kệ có nguy hiểm hay không hắn nhất định cũng phải nghiên cứu một phen.