Đồ Ngũ là một Võ Sư cấp tám, Vân Thiên Hà đã để bốn chiến sĩ Thiên Đồ dịch dung bên cạnh chính mình, còn mấy người từ Đồ Ngũ đến Đồ Bát thật đã sớm bị điều đến các địa phương khác tiếp thu phương thức huấn luyện bí mật.
Vì vậy thực lực của người thanh niên kia không thể nào so sánh được với Đồ Ngũ, bị một quyền này của Đồ Ngũ đánh văng ngược lại, thân thể liên tục thối lui mấy trượng, cuối cùng đụng vào ván cửa, liền làm cho ván cửa sau lưng phá hủy nát bấy, mảnh vụn tung tóe khắp nơi.
Bất quá Đồ Ngũ hạ thủ rất có chừng mực, lúc này chỉ thấy trên đống vụn gỗ có một thân ảnh chống tay lên, chỉ nghe rầm một tiếng, thanh niên đứng dậy, khi đã hoàn toàn ổn định liền đưa tay lau vết máu nơi khóe miệng, thần sắc có chút kinh hãi nhìn Đồ Ngũ đứng trước mặt Vân Thiên Hà, thân thể thăng tấp, trên mặt không hề có bất luận biểu tình gì.
Lúc này, Vân Thiên Hà bước tới vỗ vỗ lên vai Đỗ Chi Lương còn đang run run, hướng về phía người thanh niên kia nói:
- Vị huynh đãi này, vừa rồi ngươi cũng đã thấy được, Đỗ huynh chỉ là muốn giáo huấn biểu đệ ngươi một chút, cũng không hề nổi sát ý, thương thế kia chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, mà huynh đài này lại nổi lên sát khí rất rõ ràng, tiểu đệ đành phải để gia phó xuất thủ ngăn cản, cũng tránh phát sinh một hồi huyết án, hôm nào Đỗ huynh sẽ tới phủ thị lang tự mình đăng môn bồi lễ xin lỗi, miễn cho hòa khí giữa thừa tướng đại nhân và thị lang đại nhân.
Nghe xong lời này, đôi lông mày của người thanh niên nhíu sát lại với nhau, cũng bình tình lại, liền quay đầu nhìn Đỗ Chi Lương lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, tốt nhất ngươi nên cẩu khẩn biểu đệ ta không có việc gì, còn nếu nó thực sự xảy ra chuyện, vậy thì cho dù là Đỗ Viễn La tự mình tới, Mạc thị chúng ta cũng nhất định phải lấy đi cái mệnh nhỏ của ngươi, đi!
Nói xong, người thanh niên thâm ý liếc mắt nhìn Vân Thiên Hà, rồi sau đó quay sang hai tên gia phó đứng gần đó, vung tay lên, xoay người bước ra khỏi tửu lâu.
Thanh niên đi rồi, mọi người đứng xem náo nhiệt xung quanh cũng tự động tản đi, bất quá khi ra khỏi tửu lâu đều bắt đầu nghị luận sôi nổi trận xung đột vừa rồi. Kinh Thành chính là như thế này, vô luận là việc phát sinh ở đâu, chỉ cần có liên quan tới những nhân vật có quyền thế, không tới thời gian một ngày một đêm, đã truyền rộng khắp Kinh Thành.
Lúc này Đỗ Chi Lương mềm nhũn ngồi phịch xuống, mồ hôi khắp người đã làm cho quần áo của hắn ướt đẫm, tuy rằng chưa từng đối mặt tới loại chiến đấu sinh tử trước mặt như vậy, hơn nữa kinh nghiệm đối chiến cũng vô cùng ít ỏi, nhưng sát khí mà người thanh niên kia phát ra, hắn xác thực có thể cảm nhận rõ ràng, toàn thân run rẩy, có cảm giác vô lực và sợ hãi khi đối mặt với tử vong.
Bất quá ngẫm nghĩ lại một chút, nếu như không phải có Vân Thiên Hà xuất thủ tương trợ mà nói, vậy thì ngày hôm nay hắn khó giữ được cái mạng nhỏ rồi. Vì vậy tỉnh táo lại, lập tức đứng lên nói với Vân Thiên Hà:
- Đồ huynh, vừa rồi nhận được xuất thủ cứu giúp, lời cảm tạ ta cũng không nói nhiều nữa, phần tình nghĩa này, huynh đệ vĩnh viễn ghi tạc trong lòng!
Vân Thiên Hà nói:
- Đỗ huynh hà tất phải khách sáo, chúng ta đã là bẳng hữu, nếu bằng hữu gặp nạn, sao có thể khoanh tay đứng nhìn, chuyện vừa rồi, không đáng nhắc tới, chỉ bất quá Đỗ huynh, huynh đệ có một câu không biết có nên nói hay không?
- Đồ huynh cứ nói không cần ngại! Đỗ Chi Lương đáp lại.
- Đỗ huynh, thế lực của Mạc thị tại Kinh Thành rất khổng lồ, hơn nữa thoạt nhìn vô cùng kiêu ngạo bá đạo, ngay cả thừa tướng đại nhân cũng không để vào mắt, hôm nay ngươi ngộ thương Mạc mập mạp kia, sợ rằng Mạc gia sẽ không từ bỏ ý đồ. Ẩm Tinh Kiếm huynh đệ có thể giúp ngươi giải quyết tốt, thế nhưng còn chuyện này, Đỗ huynh nên suy nghĩ cách giải quyết, trở về làm cách nào để giao phó với lão gia tử, mà chuyện phát sinh trong tửu lâu vừa rồi, nhất định sẽ truyền vào lỗ tai Đỗ lão gia tử rất nhanh!
- A. này... Vậy phải làm sao bây giờ!
Đỗ Chi Lương vừa nghe lời này, nhất thời có vẻ bối rối không yên.
Vân Thiên Hà nhìn bộ dạng lúng lúng của Đỗ chi Lương, cũng đại khái có thế suy đoán được, Đồ thừa tướng hẳn là một nhân vật cường thế cứng rắn, phát sinh chuyện như thế này, rất có khá năng sẽ giao một người cho Mạc Bách Sử, đến lúc đó, người chịu tội định chắc là Đỗ Chi Lương này rồi, bất quá từ đó tìm cớ thay đổi, nói như vậy tên ngu ngốc này cũng sẽ không phát hiện ra điều gì. Nghĩ tới đây, Đồ Thiên Hà nói:
- Đỗ huynh, tiểu đệ thực ra có một bộ lý do thoái thác, trước đây cũng rất thường hay lấy nó để ứng phó với lão gia tử nhà ta, không biết Đỗ huynh có muốn nghe thử một chút để tham khảo?
- A, Đồ huynh dạy ta!
Đỗ Chi Lương vừa nghe, liền phàng phất giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng gật đầu như mổ thóc nói.
- Đỗ huynh đưa lỗ tai qua đây!
Vân Thiên Hà để Đỗ Chi Lương đưa tai lại gần, liền ghé sát vào lỗ tai hắn thấp giọng nói:
- Đỗ huynh trở về, ngươi cứ nói với Đồ lão gia tử như thế này...
Nghe xong Vân Thiên Hà truyền dạy, Đỗ Chi Lương cả kinh nói.
- A, Đồ huynh, này... Làm như vậy có vẩn đề gì hay không, lão gia tử nhà ta so với Đồ Suất nhà ngươi không giống nhau a, vạn nhất...
Vân Thiên Hà ngắt lời nói:
- Đỗ huynh, tiểu đệ chỉ là cho ngươi một kiến nghị mà thôi, về phần dùng hay không thì là chuyện của chính ngươi rồi, còn biện pháp khác, tiểu đệ cũng bất lực, đến lúc đó chỉ cầu Đỗ huynh không nói ra tiểu đệ đề nghị ngươi biện pháp này là được!
Đúng lúc này, Sử Trường Đức từ bên ngoài chạy vào, trán đầy mồ hôi, trong tay cầm một từ thiếp nói:
- Thiếu gia, Tĩnh Vương Phủ aửi lại bái thiếp, muốn người hiện tại liền qua đó, bất quá Tĩnh Vương Gia muốn đích nhân gặp người!
-A...
Vân Thiên Hà nghe xong, hơi nhíu mày trầm tư một hồi, nhưng Đồ Chi Lương vừa nghe, sợ đến kinh hô một tiếng nói:
- Lẽ nào tiểu vương gia đã báo chuyện này cho Tĩnh Vương Gia rồi sao?
Vân Thiên Hà nói:
- Hẳn là sẽ không, Túc Tĩnh Vương muốn gặp ta chắc chăn là có chuyện nào đó khác!
Nói xong, Vân Thiên Hà ôm quyền.
- Nếu như vậy, tiểu đệ phải tới Tĩnh Vương Phủ trước, làm phiền Đỗ huynh chờ chốc lát!
Nói xong, Vân Thiên Hà liền xoay người bước ra ngoài, bước tiến rất nhanh.
Mãi cho tới khi đi thật xa khỏi Duyệt Phong Lâu, Vân Thiên Hà mới quay sang nói:
- A Lai, không phải bảo ngươi chỉ làm bộ thôi sao, thế nào làm giả hóa thật, Tĩnh Vương Gia thực sự muốn đích thân gặp ta?
Sử Trường Đức bất đắc dì nói:
- Thiếu gia, tiểu nhân đi Tĩnh Vương Phủ, nhưng còn chưa tới cửa, chuẩn bị trực tiếp đi vòng trở lại Bắc hầu phủ, nhưng rất không hay chính là, nửa đường gặp tiểu quận chúa và An Bình công chúa trở lại Tĩnh Vương Phủ, mà tiểu quận chúa nhận ra tiểu nhân, thấy tiểu nhân cầm bái thiếp, liền hỏi rõ nguyên nhân, sau đó vui vẻ cầm bái thiếp nói muốn giúp ta chuyển giao, kết quả cuối cùng là biến thành chuyện Túc Tĩnh Vương muốn đích thân gặp người rồi!
Vân Thiên Hà đột nhiên có cảm giác đau đầu, hắn có một loại trực giác, Túc Tĩnh Vương đột nhiên muốn gặp chính mình như vậy, sợ rằng không phải là chuyện tốt lành gì, lẽ nào kế hoạch của chính mình bị Túc Tĩnh Vương nhìn ra mánh khóe?
Lắc đầu, cùng lười suy nghĩ mấy vấn đề này, Túc Tĩnh Vương không giống như người bình thường, tâm tư của hắn, tuyệt đối không dễ dàng suy đoán ra được, tốt nhất là đến xem thử một chút!
Thủ vệ trước cửa Túc Tĩnh Vương phủ, tựa hồ thường xuyên thay đổi, lần này Vân Thiên Hà tới, thấy tất cả đều là những khuôn mặt hoàn toàn mới, bất quá thực lực của những thủ vệ này đều là cấp bậc Võ Sư.
Trách không được trong Kinh Thành có rất nhiều người e ngại vị Túc Tĩnh Vương này, coi như không thấy người, chỉ từ thủ vệ sâm nghiêm trước cửa phủ hiện tại, hoặc là những cao thủ như mây trong phủ kia, lực lượng uy hiếp ra bên ngoài tuyệt đối không hề nhỏ.
Bởi vì thân phận khác nhau, Vân Thiên Hà đi tới cửa hông đưa bái thiếp ra, tên thủ vệ máy móc quan sát tấm thiếp một chút, sau đó lại kiểm tra trên người có mang theo binh khí ám khí hay không, sau khi lục xoát nguời, lúc này mới để hai chủ tớ Vân Thiên Hà tiến vào trong phủ, về phần Đồ Ngũ, chỉ có thể chờ đợi bên ngoài.