Ngay khi gã áo lam kia sắp bị một chưởng mất mạng, một người trung niên mặc áo lam sẫm đột nhiên hét, xuất ra cỗ kình khí cường đại, một quyền đánh ra, mạnh mẽ đẩy lui hai gã áo đỏ đang tiến công, khiến hai người này giật lùi về phía sau mấy bước mới dừng lại được.
Người trung niên áo lam sau khi tung quyền bèn đỡ lấy gã áo lam sắp ngã, gã kia chỉ kịp giao ra chiếc hộp trong lòng rồi lập tức hôn mê bất tinh.
- Nguyên lai là tề phó bang chủ Tịch Thu Bang giá lâm, lão nhạc phụ sắp xuống lỗ của ngươi sao còn chưa tới, xem ra lão tử tới thực đúng lúc a!
Một người trung niên áo đỏ từ hướng khác chạy tới, đám áo đỏ ở đây nhìn thấy người này, liền lập tức hành lễ:
- Tham kiếm Mã bang chủ!
- Các ngươi là đồ ti bỉ vô sỉ, nếu không phải thân thể nhạc phụ ta không khỏe, sao có thể bị các ngươi âm thầm đánh lén. Bất quá Tịch Thu Bang cũng đã đánh cho lũ vô sỉ Thốn Bang các ngươi tan tác, đám câu dư nghiệt sót lại các ngươi còn có thể tạo nên sóng gió gì chứ!
- Bớt mạnh miệng đi, gần đây bang ta có thiên sứ giá lâm, ít ngày nữa nhất định sẽ diệt cả nhà Tịch Thu Bang các ngươi, ngươi tối đa cũng chỉ đắc ý được hai ngày nữa thôi, thức thời thì lập tức giao chiếc hộp ra, trước mặt lão tử dập đầu nhận lỗi, bồi thường tổn thất cho Thốn Bang, lão tử còn có thể trông vào việc chúng ta quen biết tranh đấu bao năm qua mà giữ lại mạng nhỏ cho ngươi!
Dứt lời, Mã bang chủ liền đột ngột nói:
- Cùng lên, giết sạch bọn chúng!
Mà bang chủ Thốn Bang chính là một Võ Sư cấp tám, hơn ở lợi thế đông người, còn vị trung niên áo lam kia cũng là một Võ Sư cấp tám, bất quá tu vi đã đạt tới đỉnh phong, từ trên khí thế đã hơn Mã bang chủ một bậc.
Vừa mới giao thủ, trung niên áo lam đã tung chưởng đánh bay một gã áo đỏ cấp sáu vào tường, nằm im không chút động tĩnh.
Mà những kẻ khác xông tới, chiếm ưu thế về mặt nhân số, lại có thểm Mã bang chủ nên áp lực giảm hẳn xuống, trung niên áo lam dưới tình huống một đánh ba cũng cực kỳ nguy hiểm, thỉnh thoảng lại bị một tên nháy ra đánh lén.
Vân Thiên Hà vẫn lẳng lặng quan sát cuộc đấu, về phần đám người đứng ở cửa sớm đã chuồn mất hút, chỉ còn lại những người giao chiến trong ngõ nhỏ, ngay khi trung niên áo lam bị ba người vây công lọt vào thế hạ phong, Vân Thiên Hà thấp giọng nói:
- Động thủ!
Dứt lời, Đồ Ngũ cùng Đồ Lục giống như hai mũi tên phóng ra, thân ảnh như u linh phiêu diêu mà tới, chỉ giây lát đã từ trên đầu tường của trạch viện phi xuống. Đồ Ngũ sau khi đánh lén hạ gục một gã áo đỏ, liền tiếp tục tìm tới Mã bang chủ.
Còn Đồ Lục thì tập trung mục tiêu vào người trung niên áo lam. Đang chiến đấu, người trung niên áo lam không ngờ vào phút cuối còn có kẻ ra tay cướp đoạt, hơn nữa những tên này thực lực không hề thấp hơn bọn họ, vừa đấu được vài chiêu liền đã bị Đồ Lục cuốn lấy không tha.
Vân Thiên Hà lúc này chọn đúng thời cơ, sau khi Đồ Lục cùng Đồ Ngũ kiềm chế được người của hai bang, liền như một con linh miêu, từ trên tường viện lặng lẽ hạ xuống, dưới sự yểm hộ của Đồ Lục, cả người lóe lên như u linh lướt qua bên cạnh trung niên áo lam, vô cùng nhanh nhẹn từ trên người trung niên áo lam lấy ra chiếc hộp kia.
Thấy chiếc hộp bị trộm mất, trung niên áo lam sắc mặt đại biến, nhưng bị Đồ Lục dây dưa không thế nào đoạt lại được. Mã bang chủ cũng đồng dạng bị Đồ Ngũ kiềm chế, không khỏi lo lắng rống lên:
- Mau, mau đoạt hộp lại!
Bởi vì xung quanh quá tối, những người khác vẫn còn chưa biết chiếc hộp bị đổi chủ một lần nữa, nghe tiếng Mã bang chủ rống lên, đến khi tỉnh ra đã thấy một bóng đen lao vào một ngõ nhỏ, không khỏi hét lớn:
- Mau đuổi theo!
Đồ Ngũ cùng Đồ Lục thấy Vân Thiên Hà bị ngăn cản, hai người đều rất ăn ý đẩy lui đối thủ, sau khi tạo được lỗ hổng, thân thể liền như thiểm điện nhanh chóng rút lui, lao về hướng Vân Thiên Hà vừa bỏ chạy.
Mã bang chủ bị kiềm chế nên vô cùng tức giận, giậm chân mắng lớn:
- Đuổi theo cho ta, ngày hôm nay vô luận thế nào cũng phải cướp được chiếc hộp trở về!
Mà bang chủ sau khi gào thét cũng không thèm để ý đến vị trung niên áo lam kia, lập tức mang theo thủ hạ điên cuồng truy đuổi.
Người trung niên áo lam mắt thấy bảo bối về tay còn bị kẻ khác đoạt mất, đương nhiên trong lòng so với Mã bang chủ càng khó chịu đến cực điểm, hận không thể xé xác ba người Thiên Hà, ngay khi Mã bang chủ vừa cất bước rời đi, hắn cũng hét lớn với đám thủ hạ:
- Đuổi theo cho ta, tạm thời không cần để ý tới đấm người Thốn Bang, đoạt lại chiếc hộp quan trọng hơn!
Đám người áo lam lúc này cũng theo dòng người nhanh chóng truy đuổi.
Vân Thiên Hà nếu thật sự muốn chạy thì đám người kia đừng hòng đuổi kịp hắn, bất quá lần này hắn hành động theo kế hoạch đã định sẵn, cho nên khi Đồ Ngũ và Đồ Lục chạy đến nơi, ba người sóng vai mà đi, vô cùng thong dong, kéo theo phía sau hai nhóm người một lam một đỏ giống như hai chiếc đuôi, khoảng cách không gần cũng không xa, khiến cho bọn chúng không cam lòng buông tha, nhưng đuổi cũng không đuổi kịp, cả đám thở hổn hển như trâu, hai mắt đỏ bừng, con cuồng nộ kìm nén trong lòng không chỗ phát tiết, chỉ biết ra sức đuổi theo cho bằng được.
Chạy từ bắc thành cho đến phụ cận tây thành, lúc này ba người Vân Thiên Hà hơi chậm lại một chút, đám người phía sau thấy thế không khỏi hưng phấn, càng điên cuồng ra sức chạy.
Mà bang chủ và trung niên áo lam tốc độ nhanh nhất chạy ở trên cùng, lúc này thấy Đồ Ngũ và Đồ Lục hơi chậm lại, khoảng cách hai bên chỉ còn không quá một trượng, cả hai lại càng gia tăng thêm kình lực. Nhưng ngay lúc đó, hai người không khỏi hoảng hốt, bởi vì Đồ Ngũ cùng Đồ Lục bất chợt tung một chiêu hồi mã thương, một quyền kèm theo kình khí cuồng bạo áp đến, hai người vội vàng né tránh, Mã bang chủ là kẻ hứng chịu nhiều nhất, thân thể lảo đảo suýt chút nữa bị đánh ngã.
Mắt thấy trung niên áo lam chẳng những né tránh được đòn tập kích mà còn giao thũ ngang ngửa với Đồ Lục, đối với Mã bang chủ mà nói, đây là đả kích vô cùng lớn, trong lòng hắn đã cuồng nộ tới cực hạn, tức giận đến mức hai mắt đỏ lòm. Trong mắt hắn lúc này, chỉ còn lại bóng dáng của hắc y nhân.
Chỉ cần là hắc y nhân thì phải giết! Giết! Giết!
Cứ vừa chạy vừa đánh như vậy, Vân Thiên Hà đã nhìn thấy một phủ đệ nằm ở tây thành cách đó không xa, trong lòng cười lạnh một tiếng, bèn đổi giọng rồi hô lên một tiếng:
- Chuyển!
Sau khi hô xong, Đồ Ngũ cùng với người trung niên áo lam đấu nhau một quyền, làm bộ lui lại mấy bước rồi oẹ một tiếng giả vờ bị thổ huyết. Dù sao đây là buổi tối, bọn chúng đâu nhìn rõ có phải là bị thổ huyết thật hay không, nhưng âm thanh nôn oẹ kia cũng đủ khiến đối phương trở nên vô cùng hưng phấn.
Đồ Lục cũng giả bộ quay trở lại yểm hộ một chút, Đồ Ngũ bèn bỏ qua trung niên áo lam, cả hai hướng theo phía Bắc ra sức bỏ chạy. Tốc độ lần này nhanh như gió, đây mới là tốc độ nhanh nhất của bọn họ, chỉ trong thời gian vài hơi thở đã không còn bóng dáng.
Hai nhóm người đuổi đến tận đây, mắt thấy có cơ hội đoạt lại được bảo vật, nhưng cuối cùng vẫn để đối phương chạy thoát, cả đám thở hổn hển như trâu, cơn cuồng nộ uất nghẹn trong lòng có thể nghĩ.
Đúng lúc này, bất chợt có bốn năm gã hắc y nhân chạy nhanh về phía này, đám người thấy vậy bèn kêu gào cùng nhau lao tới, Mã bang chủ dẫn đầu, ngay khi một gã hắc y nhân cất tiếng hỏi:
- Ngươi là a...
Nhưng lời còn chưa nói hết, Mã bang chủ đã phát tiết cơn tức giận cuồng bạo, một chưởng kèm theo kình khí hung hãn đánh gã hắc y nhân bay đi thật xa, nằm im không chút động tình.
Mấy gã hắc y nhân khác thấy thế, một gã trong đó cất giọng khàn khàn quát lên:
- Có địch xâm phạm, giết toàn bộ!
Nói xong, gã hắc y nhân này vọt lên đầu tiên, lộ ra sức chiến đấu cường đại, cùng hai nhóm người bắt đầu sống mái với nhau.
Vào lúc này, những hắc y nhân khác đang tuần tra xung quanh phủ đệ cũng vội vàng chạy tới, nhanh chóng gia nhập cuộc chiến. Nhất thời số lượng hắc y nhân tăng lên rất nhiều, hơn nữa thực lực bình quân cũng rất mạnh, đám người Thốn Bang cùng Tịch Thu Bang chỉ trong chốc lát đã thương vong quá nửa, mà phe hắc y nhân vẫn chưa có thương vong.
Trung niên áo lam càng lúc càng cảm thấy có chỗ không thích hợp, trong lúc giao chiến cùng đối phương, rốt cuộc cũng khỏi phục lại sự lãnh tĩnh, sau khi quan sát rõ hoàn cảnh vị trí xung quanh, đột nhiên sắc mặt đại biến, cả kinh kêu lên:
- Không xong, trúng kế rồi, rút!
Thế nhưng dù hắn muốn đem người rút lui, nhưng đám hắn y nhân cũng không để yên, uất ức trong lòng mấy ngày nay khiến đám hắc y nhân nóng lòng tìm một đối tượng để phát tiết, sao có thể buông tha cho được!
Dưới thế tấn công vô cùng cường đại, người trung niên áo lam mắt thấy người bên mình bị tàn sát hầu như không còn, bi phẫn rống lên một tiếng, sau đó toàn lực xuất quyền đánh gục một gã hắc y nhân rồi cắng răng rút lui.
Còn vị Mã bang chủ kia lại không may mắn được như vậy, nhân thủ hắn đem theo hiện tại chỉ còn sót lại một tên võ sư cấp bảy cùng hắn chống đỡ tấn công của đám hắc y nhân, thế nhưng phe hắc y nhân còn đến bảy tám tên, hơn nữa đều là cao thủ đã ngoài cấp bảy, trong đó hai gã cao thủ cấp tám lại càng giống như đồ tể, sau khi chém giết hết đồng bọn bèn đem Mã bang chủ vây lại.
Thấy đại thế đã mất, Mà bang chủ muốn đầo tẩu, nhưng đột nhiên một mũi tên xé áo lao tới kèm theo tiếng rít đoạt hồn, hung hăng cắm phập vào cổ gã võ sư cấp bày.
Mã bang chủ khựng lại, run run nhìn xung quanh, thấy toàn bộ người của mình đã chết sạch, chỉ còn lại mỗi bản thân hắn. Sau khi điên cuồng phát tiết cơn giận thì trong lòng lại cảm thấy bi thương và tuyệt vọng, hắn bèn hét lớn:
- Mã Bá Nghĩa ta có chết cũng phải kéo theo một tên!
Lúc này Mã Bá Nghĩa không thèm đếm xỉa gì nữa, sau khi trúng một kích của gã hắc y nhân gần đó, phun ra một ngụm máu tươi, nhưng hắn cũng đã bắt được một tên khác, mặc kệ làn mưa quyền đang áp đến vẫn cứ gắt gao giữ chặt lấy tên này, sau lưng trúng một quyền thì hắn lại đấm ra một quyền, thẳng cho đến khi gã hắc y nhân trong tay gục xuống, hắn liền thả ra rồi lại xông về phía một tên khác.
- Thiếu gia, dừng tay, người này không thể giết!
Lúc này, đột nhiên một âm thanh ngăn cản vội vã vang lên truyền đến từ môn khẩu Giang phủ cách đó không xa, nhưng vẫn chậm mất một nhịp. Khi Mã Bá Nghĩa đánh về phía một gã hắc y nhân, hắn chỉ nghe thấy tiếng xé gió lần thứ hai truyền đến, cũng không tránh né mà lại lao lên gắt gao ôm chặt gã hắn y nhân kia. Phập một tiếng, mũi tên trực tiếp xuyên thấu qua cổ cả hai.
Vị bang chủ của Thốn Bang, cứ mơ hồ như vậy mà uổng mạng trước cửa Giang phủ phía tây thành, nhưng trước khi chết lôi theo được vài tên cũng coi như đáng giá, hoàn thành sứ mệnh vinh quang mà người khác giá họa lên lưng hắn.
Nhưng đến lúc chết hắn cũng không hề hay biết, đám hắc y nhân giết chết hắn không phải là ba gã ban này hắn đuổi theo, đám hắc y nhân này, đều là Hắc Sát chiến sĩ của Giang phủ, mà kẻ phóng tên bắn chết hắn chính là Giang Ngọc Tề!
Giang Ngọc Tề sau khi bắn chết Mã Bá Nghĩa mới triệt để hối hận, khuôn mặt tức giận của hắn từ màu đen chuyển dần sang màu đỏ tím, cuối cùng biến thành một màu tro tàn, bởi vì lúc này hắn mới ý thức được, người mà hắn bắn chết trong cơn nóng giận, chính là bang chủ Thốn Bang.