Mạc Bách Sử ngồi trên ghế, thân thể thoáng có chút phát tướng, bên cạnh lỗ tai có một viên thịt tương đối lớn, thoạt nhìn lúc này có vẻ như không có chuyện gì phát sinh, lẳng lặng uống trà, thỉnh thoảng lại sờ sờ vào viên cầu thịt bên tai, hình như đang tự hỏi cái gì đó, cũng thỉnh thoảng trong đôi mắt lại hiện ra một tia quang mang ác độc.
Trong phòng, còn có một vị lão nhân thân thể có hơi chút còng xuống, hắn thấy Mạc Bách Sử đang tập trung suy nghĩ, không mở miệng nói câu nào, có vẻ rất an tĩnh, thậm chí an tĩnh đến nỗi làm cho người khác không cảm giác thấy hắn tồn tại.
Một lúc lâu sau, Mạc Bách Sử nhấp một ngụm trà, nặng nề đặt chén trà lên trên bàn, phát ra một tiếng cộp vang vọng, điều này cũng nói rõ hắn rất quan tâm đối với chuyện tử tôn của mình bị trọng thương, trong lòng hiện tại đang vô cùng phẫn nộ.
- Quản gia, thương thế của Vấn Thiên hiện tại như thế nào? Mạc Bách Sử hít sâu một hơi, sau đó bình tĩnh hỏi.
Quản gia đáp:
- Lão gia, tiểu thiếu gia được chữa trị đúng lúc, hiện tại đã tạm thời vượt qua được nguy hiểm sinh mệnh, chỉ là bộ vị bị thương tương đối đặc thù, nếu như không chữa trị sớm sẽ tạo thành phiền phức, hơn nữa y sư nói, muốn chữa trị loại thương thế này cần một loại dược liệu tên là hàn linh thảo, nhưng dược liệu này hiện tại rất thiếu!
- Thiếu dược liệu? Đến hiệu thuốc tốt nhất Kinh Thành mua là được rồi! Mạc Bách Sử nói.
Quản gia đáp lại:
- Lão gia, ngươi có điều không biết, hiện các hiệu thuốc trong Kinh Thành cũng không có loại dược liệu này nữa!
Mạc Bách Sử nghe xong lời này, nhíu mày hỏi:
- Đây là có chuyện gì?
Quản gia nói:
- Mấy hôm trước, phủ Giang đại nhân từng thu mua loại dược liệu này với số lượng lớn, bất quá thu mua được không bao nhiêu, vì vậy hiện tại tạo nên tình cảnh các hiệu thuốc đều khan hiếm!
- Vậy phái người đi Giang phủ lấy một ít trở về, thực sự không được, để khoái mã rời kinh, chạy tới nơi khác thu mua!
Mạc Bách Sử nói.
Quản gia bất đắc dĩ:
- Lão gia, nếu như là thu mua tại nơi khác mà nói, vậy thì Giang đại nhân cũng sẽ không điên cuồng thua mua tại Kinh Thành vừa rồi, hàn linh thảo kia chỉ có vùng tuyết lạnh có vách núi đá bám đầy tuyết như La Lan đế quốc mới sinh trưởng được, hơn nữa loại được liệu này La Lan đế quốc cấm chảy vào Đại Đường Quốc, hàng năm chỉ có một bộ phận tương đối nhỏ được buôn lậu thông qua các con đường khác nhau bán tới Đại Đường với giá trên trời, nhưng khi tới Đại Đường lại bị các hiệu thuốc tranh nhau thu mua sạch sẽ, nếu như ngay cả Kinh Thành còn thiếu thì các địa phương khác không cần phải nghĩ!
- Giang Thụ Viễn thu mua loại dược liệu này với số lượng lớn như vậy để làm gì? Lần trước lão phu đã từng hỏi qua một lần nhưng lão thất phu đó không chịu nói, lẽ nào có liên quan với Vấn Thiên thụ thương lần này.
Mạc Bách Sử nghe thế có chút cổ quái, bỗng nhiên liên tưởng tới một loại khả năng, nhưng lập tức liền lắc đầu nói:
- Không có khả năng, Giang Thụ Viễn làm sao có khả năng biết trước chuyện này phát sinh!
Lúc này, lão quản gia lại nhắc nhở nói:
- Lão gia, y sư đã nói qua, loại thương thế như của thiếu gia thường phát sinh trong tình huống ngoài ý muốn, xác suất tạo thành thương thế nặng phi thường nhỏ, trừ phi là có mục đích thì mới có thể!
Nghe nói như vậy, đôi lông mày của Mạc Bách Sử lại khẽ nhíu lại, nói:
- Cố ý gây ra sao? Trước tiên thu mua loại dược liệu này với số lượng lớn, sau đó tôn nhi ta bị thương, nhu cầu cấp bách cần loại dược liệu này, lẽ nào...
Nghĩ vậy, Mạc Bách Sử ngẩng đầu nói:
- Lập tức phái người đi Giang phủ hỏi rõ tình huống, đồng thời đòi Giang Thụ Viễn một ít dược liệu, nếu như hắn đồng ý lấy ra thì chứng minh hắn không có liên quan, nếu như không đồng ý, vậy chắc hẳn lão nhi này có chuyện, lập tức đi...
Suy nghĩ một chút, Mạc Bách Sử nghĩ không quá chắc chắn, liền nói:
- Hay là để phụ thân Quốc Khang của Vấn Thiên đi một chuyến!
- Dạ, lão gia!
Quản gia lên tiếng, vừa mới định đi ra ngoài, Mạc Bách Sử liền gọi hắn lại hỏi.
- Phủ Thừa Tướng hiện tại có động tĩnh gì? Quản gia trả lời:
- Vừa truyền tới tin tức, Đỗ Viễn La trở về không bao lâu, liền ngồi xe ngựa vội vã rời phủ, hướng về phía hoàng cung, hẳn là muốn gặp mặt hoàng thượng!
Bộp...
Mạc Bách Sử vừa nghe, rốt cuộc không thể nhịn được phẫn nộ trong lòng, một tay cầm chén trà bóp nát thành từng mảnh nhỏ, giận dữ nói:
- Khinh người quá đáng, lão thất phu Đỗ Viễn La này thực khinh người quá đáng, hắn đã thương tôn tử của ta còn không đến bồi lễ xin lỗi, hiện tại cư nhiên còn muốn đánh vào mặt lão phu một tát.
Nói đến đây, sắc mặt Mạc Bách Sử trầm xuống, cười lạnh nói:
- Ngươi muốn nháo chuyện lớn sao? Vậy thì lão cùng ngươi nháo, nhìn xem là kết quả gì? Quản gia, chuẩn bị xe ngựa, lão phu muốn tới phủ tam ca!
Quản gia vội vã chạy ra ngoài chuẩn bị công việc.
Mạc Bách Sử ngồi trên ghế, suy nghĩ một chút, lạnh lùng nói:
- Giang Thụ Viễn, tốt nhất để lão phu tin tưởng ngươi không ẩn giấu quân cờ bất lợi nào đó, bằng không, nếu xảy ra sai lầm, hừ...
Buổi tối hôm đó, đêm trầm như nước.
Trong thành Đường Kinh, mọi người đang trong thời gian hưởng thụ ban đêm cùng với người nhà vui đùa nói chuyện, hưởng thụ một số chuyện kích thích mà chỉ có ban đêm mới thuận lợi làm được, nhưng lại đột nhiên bị tiếng tranh cãi ầm ĩ trong thành kinh động.
Mà trong Bắc Hầu Phủ, trên đỉnh một tòa nhà tại Linh Thiên Các, trước mặt Vân Thiên Hà là một chiếc bàn, trên chiếc bàn chuẩn bị rất nhiều thức ăn tinh mỹ, bên cạnh đặt một vò rượu, Sử Trường Đức nâng vò rượu rót vào trong hai chén rượu trên bàn.
Vân Thiên Hà ăn thức ăn ngon, một mặt thường thức rượu ngon, ngồi trên đỉnh tòa nhà, rất có hứng thú nhìn một loại tình cảnh hiện ra trên con đường cái xa xa, một loạt cây đuốc hừng hực lửa cháy đã chiếu rọi toàn bộ bầu trời Kinh Thành, tòa ra ánh sáng vô cùng rực rỡ.
Trên con đường cái này, chỉ thấy Mạc Bách Sử dẫn đầu đi trước, nổi giận đùng đùng dẫn dắt một đội thân binh tinh nhuệ vừa mới lấy được từ phủ tam ca Mạc Bách Xuyên của hắn, trùng trùng điệp điệp dọc theo đường cái thành đông bước đi, thẳng hướng phía tây thành, có vẻ đằng đằng sát khí.
Mà vị trí hướng tây thành, ở giữa chính là Thừa tướng phủ, hướng về phía nam một chút chính là Vinh quốc công phủ, một đường rầm rộ bước đi, khi vượt qua các phủ đệ quan lại lớn nhỏ, rất nhiều người bị kinh động, bất quá ai ai cũng biết được Mạc Bách Sử muốn đi làm cái gì, ngày hôm nay chuyện Mạc quần áo lụa là bị tôn tử của thừa tướng Đỗ Viễn La đánh thành trọng thương, chuyện này rất nhanh đã truyền khắp Kinh Thành.
Có một số người vui vẻ nhìn người khác bị họa, không khỏi nổi hứng thú, sai người lấy rượu thức nhắm, chuẩn bị xem náo nhiệt.
Mạc Bách Sử mang theo đội nhân mã đằng đằng sát khí tiến đến, hiển nhiên là hướng về phía phủ thừa tướng.
Bất quá khi hắn dẫn theo người đi tới trước cửa phủ thừa tướng, cũng đã thấy cửa lớn phủ thừa tướng mở rộng, con trai thừa tướng Đỗ Trọng Liêm, mang theo một đám gia đinh ra cửa nghênh tiếp, có vẻ rất thịnh tình long trọng, Mạc Bách Sử không khỏi sửng sốt, đây là muốn làm cái gì, lẽ nào họ Đỗ kia không biết chính mình muốn gây ra gió bão hay sao?
Quản gia phủ thừa tướng nói:
- Mạc đại nhân, lão gia nhà ta hiện tại không có trong phủ, bất quá người trước khi đi đã giao phó, nếu như Mạc đại nhân tới bái phỏng, nhất định phải chiêu đãi cẩn thận, trách cho Mạc đại nhân nói phủ thừa tướng chúng ta chậm trễ tiếp đón cấp dưới, không biết cấp bậc lễ nghĩa, chỉ là Mạc đại nhân mang theo nhiều vệ binh đến như vậy, chỉ sợ là phủ thừa tướng chúng ta không thể tiếp đãi chu toàn, còn xin Mạc đại nhân thứ lỗi!
Mạc Bách Sử nghe xong lời này, đôi lông mày không khỏi nhíu chặt, chôm râu bạc run run, tức giận nói:
- Ngày hôm nay lão phu đến đây bái kiến thừa tướng đại nhân, chính là vì muốn tìm công đạo cho tôn nhi, tuy rằng thừa tướng đại nhân là cấp trên của lão phu, thế nhưng đường đường là một thừa tướng đại quốc, tôn tử trước mặt nhiều người hành hung, mà thừa tướng đại nhân lại chẳng quan tâm, thực sự làm cho thuộc hạ đại thần thất vọng đau lòng, mời bám báo thừa tướng đại nhân, mặc kệ ngày hôm nay hắn còn ở trong phủ hay không thì nhất định cũng phải giao cho lão phu một công đạo thỏa đáng!
Quan chức của Đỗ Trọng Liêm trong triều đình cho dù thấp hơn Mạc Bách Sử hai cấp, thế nhưng thần sắc lại không hề mang theo chút sợ hãi kính nể nào, thản nhiên nhìn Mạc Bách Sử, nghiêm nghị nói:
- Công đạo tự nhiên là phải có rồi, hạ quan còn đang định chuẩn bị ngày mai dẫn tiểu nhi đến quý phủ bồi lễ xin lỗi, thế nhưng Mạc đại nhân đêm khuya mang theo nhiều vệ binh tới đây như vậy, không biết là muốn làm gì? Sẽ không sợ trong triều ngày mai bị các quan vạch tội?