Võ Động Thiên Hà

Chương 632: Chương 632: Ngôn Nhiếp Tổ Long






Vân Thiên Hà lúc này hét lớn một tiếng, ánh sáng của thái dương trong chớp mắt biến mất vô hình vô ảnh, khiến chi thiên địa lại một lần nữa lâm vào một mảnh u ám.

Chỉ còn lại có thân thể hắn, nhưng trên trán phát ra ánh sáng ngân sắc, rọi sáng toàn bộ thiên địa. Trong cơ thể hắn, tinh thần mạch máu và tinh khung ý cảnh đã dung hợp, bắt đầu tiến đến giai đoạn cuối cùng.

Ngang.

Nhưng, ngay trước mắt, một tiếng long ngâm chấn động thiên địa, cùng với một khoảng không dợp dờn bồng bềnh, từ hư không hướng về phía Vân Thiên Hà bay đến

Vân Thiên Hà tâm thần khẽ động, tinh mâu nhìn xa xôi phía hư không, chỉ thấy một cự long thần thánh khổng lồ không gì sánh được, thân thể trong suốt như thủy tinh lóe ra ánh sáng bảy màu như cầu vồng.

Đầu của thần thánh cự long này, so với đầu của Trữ Vọng Vân Thiên Hà đã nhìn thấy ở băng phôi thế giới còn lớn hơn gấp đôi, hơn nữa, khác với Trữ Vọng, cự long thần thánh này còn mang một cảm giác long uy và bễ nghễ, so với Trữ Vọng càng thêm cường đại.

Tổ Long này, chỉ sợ chính là vị Long Tộc mà Thiên Thù Giả đã nói. Vân Thiên Hà đã hiểu được một nửa.

Vân Thiên Hà không rõ ý tứ của cự long khi xuyên toa đến đây. Thế nhưng hắn lúc này đang ở thời điểm quan trọng, không thể để thất bại trong gang tấc.

Vân Thiên Hà không để ý đến cự long kia, bởi vì hắn xuyên qua hư không mà đến đây nên còn cần một chút thời gian, mà Vân Thiên Hà hiện tại chính là muốn tránh chủ chút thời gian này.

Ngay sau đó, Vân Thiên Hà tiếp tục đem tâm thần mình chìm vào trong cơ thể của chính mình, bất quá nhờ ý chí của hắn cưỡng chế, tốc độ dung hợp của mạch thần chi huyết và tinh khung ý chí đã nhanh hơn.

Trong quá trình này, thân thể Vân Thiên Hà giống như một hỏa lò của thiên địa, năng lượng trong thiên địa ngay lập tức hướng về phía hắn bắt đầu khởi động mà đến, giống như cá nhỏ chui vào trong thân thể hắn, nhập vào trong huyết mạch hắn.

Khiến Vân Thiên Hà kinh ngạc nhất chính là trong cỗ năng lượng của thiên địa, mơ hồ còn có một lực lượng của căn nguyên, cũng nhanh chóng chảy vào cơ thể hắn, khiến cho hắn có một loại cảm giác thân thiết, lại khiến hắn nghĩ có chút quái dị.

Phần lực lượng này, thập phần thuần túy, có chứa một loại nhân tính chí cương, còn có một loại nặng như núi, phảng phát như lực lượng trọng lượng của toàn bộ thế giới u ám này, toàn bộ đều chảy vào trong thân thể hắn. tựa hồ như tất cả lực lượng ẩn chưa trong thế giới u ám này đều sẽ bị thân thể hắn hút lấy.

Mà chính nhờ phần lực lượng này, thần mạch chi huyết và tinh khung ý cảnh trong cơ thể Vân Thiên Hà rốt cục cũng hoàn toàn dung hợp, do đó gúp cho hắn hoàn thành một cửa cuối cùng của phá hư.

Bước tiếp theo, đó là Vân Thiên Hà phải làn thứ hai thông qua lực lượng chí cường điều chính tương hợp ý cảnh, hoàn thành việc củng cố mức độ lĩnh vực của thần.

Nhưng, ở phía sau, cự long thần thánh kia rốt cục cũng chạy tới đây, đồng thời cũng trong lúc đó phát sinh một tiếng gào thét chí cường, muốn Vân Thiên Hà bỏ dở quá trình hấp thu phần căn nguyên lực lượng kia.

Vân Thiên Hà rốt cục minh bạch lúc này cự long kia muốn làm gì. Nó cư nhiên muốn ngăn cản hắn hấp thu lực lượng của bổn nguyên chi thạch trong thế giới u ám này.

Chắc chắn có kỳ dị.

Lực lượng của bổn nguyên chi thạch chính là một loại bồn nguyên là Thiên Thù Giả lưu lại, hắn hấp thụ thu hồi là đạo lý hiển nhiên, thế nhưng cự long này lại muốn ngăn cản.

Bất quá, hiện tại cự long kia đã tới gần trước mặt hắn, đối với Vân Thiên Hà mà nói, nó tương đương với một tòa núi lớn lơ lửng phía trên Vân Thiên Hà, tạo ra một loại áp lực cường đại.

Tuy rằng lúc này tiền trình hấp thụ bổn nguyên lực vân đang thong thả tiến hành ít một, thế nhưng cũng không hề gián đoạn, hắn mở tinh mâu, trừng mắt nhìn cự long thần thánh kia, trầm giọng dùng sóng tinh thần đưa tin đến hắn:

- Ngươi là ai? Vì sao ngăn cản bản tôn thu hồi bổn nguyên lực?

- Ngự giả các hạ, ngươi muốn thu lấy bổn nguyên lực ở đây, Tổ Long không dám ngăn trở, nhưng thỉnh các hạ có thể tạm hoãn lại, cho Long Tộc ta một ít thời gian di chuyển.

Vừa nghe lời này, giọng của Vân Thiên Hà càng thêm trầm xuống:

- Long Tộc di chuyển, cùng với việc bản tôn hấp thụ bổn nguyên lực có quan hệ gì, mặc kệ các ngươi di chuyển đến không gian nào, nhưng nếu lực lượng quy tắc và không gian pháp tắc bị các ngươi bóp méo, các ngươi cũng không thoát khỏi số mệnh nhận kiếp nạn của tạo hóa. Nếu Long Tộc không để ý đến hàng tỷ sinh linh, làm ra chuyện tình sai trái với tạo hóa, bản tôn tuyệt không buông tha.

Vừa nghe thấy thế, Tổ Long kia đột nhiên phát sinh một cỗ bễ nghễ uy nghiêm, rống to, khi nói với Vân Thiên Hà cũng nghiêm khắc lên:

- Bản tọa niệm tình ngươi chính là hậu đại của ngự giả, nên đã nhường nhịn, cũng không hề mạnh mẽ quấy rầy tiến trình ngươi phá hư thu nạp lực lượng bổn nguyên chi thạch, cũng đã biểu lộ thái độ. Nếu ngươi thực sự không để ý đến sự tồn vong của Long Tộc ta, cũng đừng trách bản tọa đắc tội.

- Một phương này chính là nơi bổn nguyên chi thạch trấn áp dị linh, hôm nay ngươi dám quấy rầy bản tôn thu hồi lực lượng bổn nguyên chi thạch. Dị linh tập kích, Long Tộc là sinh linh có lực lượng cường đại nhất không chỉ không biết giúp đỡ sinh linh chống lại dị linh, ngược lại còn một mực bỏ chạy. Nguy cơ dị linh xuất hiện trước mắt, không ngờ Long Tộc mưu toan bóp méo lực lượng pháp tắc và không gian pháp tắc để chạy trốn tới không gian khác, không để ý đến sống chết của hàng tỷ sinh lianh khác. Ngươi nói, trong mỗi không gian cứ nghìn năm lại phát sinh thiên tai, có phải hay không do một tay Long Tộc các ngươi tạo thành, dị linh vương chạy thoát là chuyện sớm hay muộn. Bản tôn cho Long Tộc các ngươi một cơ hội cuối cùng, chấm dứt di chuyển, cùng kháng dị linh. Nếu ngươi tiếp tục bóp méo pháp tắc, đừng trách bản tôn tại đây nghiền nát hàng tỷ chân không, triệt để tiêu vong.

Tuy rằng nếu như nói hiện nay còn không có nắm vững trong lĩnh vực tinh thần, tạm thời không phải đối thủ của Tổ Long, nhưng khí thế lúc này của Vân Thiên Hà lại không hề thua kém Tổ Long chút nào. Hơn nữa hắn phá hư, ý chí của Tinh Khung Quân Vương bao trùm thiên địa, ý chí bễ nghễ thiên hạ kia, không thua kém Tổ Long chút nào.

Điều này thật giống như một vị đế vương và một vị thần tử nắm giữ toàn bộ triều chính và đại cục, vô luận như thế nào thì thần tử vẫn là thần tử, ý chí của quân vương thần tử không có khả năng chống lại.

- Ngươi…

Tổ Long lúc này hơi bị kiềm hãm, khí thế của Vân Thiên Hà lúc này khiến cho hắn có chút kinh sợ. Tuy rằng biết rõ hắn thực lực hiện tại còn yếu nhược, ngay cả huyễn diệt chi cảnh cũng chưa đạt được, thế nhưng lại khiếp sợ trước chí chí và khí thế của Tinh Khung Quân Vương và Thiên Thù Ngự giả, khiến hắn bắt đầu cảm thấy cố kỵ, dù sao hắn mới chỉ là một Thiên Thù Giả , còn hơn Tinh Khung Quân Vương hoặc Thiên Thù Ngự giả, kia hoàn toàn không phải là một người cùng đẳng cấp.

Bởi vì Tinh Khung Quân Vương và Thiên Thù Ngự giả , tuy rằng bao trùm ảnh hưởng hai lĩnh vực khác nhau, nhưng bọn hắn mới là thần chân chính, mà Thiên Thù Giả chỉ là bán thần, chỉ có thể là thần tử của thần.

Mà nay, Vân Thiên Hà là nhất thể tập hợp của cả Tinh Khung Quân Vương và là người truyền thừa của Thiên Thù Ngự giả, tương đương với thần trong chi tổ, tương đương với thần vương, ý chí của hắn hiện giờ tuy rằng không phải cực kỳ cường hãn, cũng vô pháp triệt để làm nát bấy khoảng không vô tận này, chấn chỉnh lại những pháp tắc bị loạn, nắm giữ mệnh lý pháp tắc và không gian pháp tắc.

Nhưng dù sao cũng là người thừa kế của thần vương, chỉ bằng áp lực vô hình kia, cũng đủ khiến cho Long Tổ sinh ra lo lắng, không dám vọng động.

Thế nhưng, lực lượng của bổn nguyên chi thạch kia, hiện tại đang bị Vân Thiên Hà hấp thu, Tổ Long mặc dù có điều cố kỵ, nhưng vì tồn vong của Long Tộc, hắn đành phải thỏa hiệp, đưa tin nói:

- Các hạ, nếu lực lượng của bổn nguyên chi thạch này biến mất, sẽ khiến không gian này triệt để tan vỡ, mà chỗ ở của Long Tộc hiện đang liên kết chặt chẽ tới không gian này. Đễn lúc đó nếu dị linh vương thoát khỏi phong ấn, chắc chắn Long Tộc ta sẽ là người đầu tiên bị xâm lược cắn nuốt. Thỉnh các hạ lưu tình.

Vân Thiên Hà cũng lạnh lùng nói:

- Lẽ nào ngươi cho rằng Long Tộc là sinh mệnh, còn những sinh linh khác thì không phải sinh mệnh, có thể tùy ý bị dị linh kia tiêu diệt. Long Tộc ngươi đã từng trải qua việc không gian bị hủy diệt, thấy kết cục thảm hại của hậu thế nhưng mà vì sao cho tới bây giờ vẫn còn u mê không tỉnh ngộ? Liền ngay cả Thiên Thù Giả, Tổ Long hôm nay, cư nhiên cũng vẫn u mê như vậy? Ngươi cho rằng các ngươi chỉ cần thoát đi khỏi không gian này, chạy trốn tới một không gian an toàn khác, là có thể né tránh được khỏi bị dị linh cắn nuốt sao?

- Này…

Tổ Long có chút do dự.

Vân Thiên Hà tiếp tục nói:

- Vị Thiên Thù Ngự giả trước ta đã hi sinh chính mình, đem cách ly phong ấn triệt để dị linh với không gian này, hắn để cho cấc ngươi sáng tạo ra một nơi mới, một không gian an toàn mới để sinh tồn, hắn xác thực là vĩ đại. Nhưng đối với ta mà nói, điều này quả thực chính là một loại ngu xuẩn. Ngươi cho rằng Thiên Thù Ngự giả có nghĩa vụ vì Long Tộc các ngươi và hàng tỷ sinh linh kia mà hi sinh chính mình để phong ấn dị linh sao? Ngươi cho rằng Thiên Thù Ngự giả nhất định phải làm như vậy, để cho các ngươi an tâm hưởng thụ thành quả sau khi hắn hi sinh sao? Ngươi cho rằng các ngươi có chỗ cường đại như vậy để dựa vào, cho nên chuyện tiêu diệt hoặc ngăn chặn dị linh không có quan hệ đến các ngươi sao?

Nghe vậy, cự long Tổ Long không khỏi run rẩy đứng đó, liên tục lui về phía sau.

Mà Vân Thiên Hà không buông tha cho cơ hội này, tiếp tục nói:

- Ngươi cho rằng ta sẽ tiếp tục làm cái việc ngu ngốc như vậy sao? Hi sinh chính mình cho các ngươi được hưởng một không gian an toàn để sinh tồn, sau đó chờ đợi vị truyền thừa của Thiên Thù Ngự giả tiếp theo, tiếp tục làm cái chuyện ngu xuẩn này? Các ngươi chỉ bị một chút uy hiếp đã vội vàng bỏ chạy. Uy nghiêm của Long Tộc đi nơi nào rồi? Oai phong của Long Tộc ở đâu? Một Long Tộc như vậy, ngươi cho rằng có cần phải tiếp tục sinh tồn trong không gian này hay không?Có hậu thế như vậy, ngươi nghĩ ngươi có cần phải bảo vệ bọn họ sao? Nếu như Long Tộc vẫn tiếp tục nhu nhược như vậy, ngươi nghĩ ta cần phải cứu bọn họ sao?

Long Tổ nghe những lời này thân thể càng run rẩy, khí thế càng ngày càng yếu, cũng bắt đầu thu nhỏ lại, hạ thấp xuống dưới, thấp xuống dưới chân Vân Thiên Hà, hắn không dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt bễ nghễ kia, bởi vì Vân Thiên Hà nói những lời này, khiến hắn hiểu rõ dưới long hồn đại chấn, rốt cục cũng ý thức được vấn đề.

Tỉ mỉ nghĩ lại, Long Tộc hình như một mực dưới sự che chở của Thiên Thù Ngự Giả mà sinh tồn qua mấy vạn năm. Thế nhưng mỗi lần dị linh tập kích, Long Tộc đầu tiên đều là tìm một không gian an toàn chuyển đến, sau đó dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thiên tai thật lớn kia phát sinh, nhìn tình cảnh sinh linh bị hủy diệt. Lẽ nào bởi vì trải qua nhiều hơn khiến cho bọn họ sợ hãi, khiến cho bọn họ mất đi uy nghiêm và oai phong của Long Tộc sao?

Long Tộc từ lúc nào đã biến thành chủng tộc như vậy, mà ta lại còn nỗ lực che chở cho những tử tôn không biết nỗ lực tiến lên này? Ta rốt cuộc đang làm cái gì? Vừa rồi còn dám sinh ra ý niệm tà ác trong đầu, muốn động thủ với người thừa kế Thiên Thù Ngự giả? Lẽ nào do năm tháng quá dài, khiến cho ta cùng với bọn tử tôn kia quên rằng Thiên Thù Ngự giả đối với Long Tộc chúng ta ân đức vô hạn khoan dung độ lượng sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.