Thị lực của Đồ Thiên Thanh không giống như Vân Thiên Hà có thể nhìn thấy rõ ràng trong hoàn cảnh trời còn chưa sáng như hiện tại.
Bất quá hắn theo ngón tay chỉ dẫn của Vân Thiên Hà, rất nhanh đã tìm được trong đoàn người hỗn chiến dưới sườn dốc có một người bịt mặt mặc hắc bào được bảy tên cao thủ thủ hộ chính giữa.
Lúc này, trên chiến trường, sáu gã chiến sĩ Hắc Sát đang bị mười chiến sĩ Thiên Đồ vây công, xung quanh trận trận kình phong thổi qua, lá rụng trôi giạt, binh khí va chạm với nhau, ma sát phát ra rất nhiều đóa hoa lửa.
Mấy chiến sĩ Hắc Sát Giang thị còn lại lúc này ứng chiến mười phần cật lực, bọn họ vừa phải bảo vệ một nhân vật quan trọng cùng đi hành động lần này, còn muốn chém giết với địch nhân, điều này quả thực là vô cùng rối chân rối tay, buồn bực cực điểm.
Đồ Thiên Thanh quan sát người bịt mặt mặc hắc bào được sáu chiến sĩ Hắc Sát bảo hộ bên trong hồi lâu, rốt cuộc đã phát hiện ra mánh khóe, nhất thời trước mắt sáng ngời, thấp giọng nói:
- Người này đại khái có thực lực Võ Sư cấp sáu, thế nhưng kinh nghiệm thực chiến không đủ, nhìn ra tuổi còn rất trẻ, rất có thể Giang gia cho rằng hành động lần này không có nguy hiểm gì, nên đã phái đệ tử hạch tâm dòng chính đi lịch lãm!
- Giết hắn, bóp chết một thiên tài còn ở trong nôi, không tiếc giá nào!
Vân Thiên Hà đột nhiên phát ra một câu nói lạnh lùng thản nhiên.
Đồ Thiên Thanh kinh ngạc quay sang nhìn Vân Thiên Hà, sợ run một hồi, mới nói:
- Lẽ nào, người mặc hắc bào này, chính là vị thiếu niên thiên tài mới mười sáu tuổi đã đạt tới cảnh giới Võ Sư cấp sáu mà Giang thị bí mật bồi dưỡng những năm gần đây?
Vân Thiên Hà gật đầu, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ đối sách, nếu như đặt ở kiếp trước, chỉ cần có một khẩu súng ngắm, liền giải quyết xong vấn đề rồi, nhưng tại thế giới này, vũ khí công kích tầm xa ngoại trừ nỗ tiễn và cường cung ra, không còn phương pháp nào khác.
Đồ Thiên Thanh nói:
- Thế nhưng, hắn hiện tại được vây xung quanh bảy cao thủ, hơn nữa trong bảy cao thủ này có một người là Võ Sư cấp tám, một người là Võ Sư cấp chín, nhân số của chúng ta tuy rằng chiếm ưu thế, phối hợp ăn ý, thế nhưng không thể đột phá phòng tuyến của bọn họ, bọn họ cũng không thể giết ra ngoài, muốn giải quyết người này, sợ rằng…
- Nếu như có một cây cường cung thì tốt rồi!
Vân Thiên Hà bẻ gãy cành cây vẫn đùa nghịch trong tay, có chút căm giận nói.
Đồ Thiên Thanh nói:
- Thiên Hà, cường cung bình thường đối với cao thủ từ Võ Sư cấp bảy trở nên, bọn họ có lực khí hộ thể, thương tổn không đủ để trí mạng, trừ phi là một cung thần hoặc kính nỗ dùng một ít tài liệu đặc thù quý giá chế tạo ra mới có thể đột phá được cương khí hộ thể của Võ Sư cao cấp, thế nhưng những loại tài liệu đặc thù quý giá này, hiện tại thiên hạ cực kỳ hiếm thấy, vì vậy cách này của đệ không thực tế!
Nghe xong lời này, Vân Thiên Hà không cho là đúng, cho dù cương khí hộ thể của Võ Sư có cường thịnh hơn nữa, thế nhưng nhược điểm vẫn có thể tìm ra, huống hồ vị thiếu niên được bảo hộ bên trong kia mới chỉ là Võ Sư cấp sáu, nếu dùng cường cung đánh lén mà nói, cơ hội tương đối lớn, cho dù không thể bắn chết hắn đi nữa, nhưng có thể tạo thành quấy rối cho địch nhân, điều này đối với bên mình hiển nhiên vô cùng có lợi.
Hiện tại Vân Thiên Hà mới có thực lực Võ Sư cấp hai, Đồ Thiên Thanh cũng chỉ Võ Sư cấp sáu, nếu như xuống dưới chém giết mà nói, ngược lại tạo thành phiền nhiễu cho Lục quản gia, thành gánh nặng, còn cần bọn họ giảm chút thời gian bảo hộ chính mình, nếu từ một nơi bí mật nào đó tạo thành bất ngờ, phóng một số ám chiêu như bắn tên, vậy thì địch nhân không thể phòng ngự dễ dàng được.
Chỉ là đoàn người Vân Thiên Hà vào kinh lần này, bởi vì thời gian quá vội vàng, để không làm người khác chú ý, trên đường không mang theo cung tiễn, nhưng cũng không bài trừ hai người còn lại trong trấn Phong Diệp sẽ không có, Sử Trường Đức và một chiến sĩ Thiên Đồ hiện tại còn đang trong trấn.
Lúc này, đột nhiên nhãn thần Vân Thiên Hà sáng ngời, nghĩ tới cái gì đó, liền chạy tới đỉnh sườn núi, vẫy vẫy tay lên không trung ra hiệu.
Chỉ thấy trên không trung có một điểm đen lấy tốc độ như thiểm điện nhanh chóng tiếp cận, chỉ trong thời gian hai lần hô hấp, Vân Tường giữ bộ dáng uy vũ thần tuấn từ trên cao lao xuống, rồi vững vàng đỗ trên cánh tay Vân Thiên Hà.
Vân Thiên Hà dùng ưng mục thuật, làm một vài thủ thế kỳ quái với Ưng Tường, lại kiếm tới một khối gỗ nho nhỏ, trên khối gõ nhỏ viết vài chữ, để Vân Tường ngậm vào miệng, sau đó cánh tay nhấc lên, Vân Tường liền vẫy cánh, nhanh chóng bay về phía trấn Phong Diệp, rất nhanh đã không còn thấy hình bóng.
Đồ Thiên Thanh nhìn thấy Vân Thiên Hà điều khiển chim ưng xuất thần nhập hóa như vậy, mà chim ưng cũng phối hợp vô cùng ăn ý, không khỏi giật mình hỏi:
- Thiên Hà, đệ làm như thế nào vậy? Ta xem chim ưng của đệ cư nhiên có thể tâm ý tương thông với chủ nhân, khi còn ở Kinh Thành, ta thấy tiểu vương gia cả ngày chơi đùa với chim ưng, thế nhưng chim ưng của hắn không hề có linh tính mười phần như vậy.
Vân Thiên Hà chỉ thản nhiên nói:
- Bất luận là loại động vật gì đi nữa, chỉ cần con người ở chung với nó trong thời gian dài, trải qua hệ thống huấn luyện hoàn chỉnh, có được sự ăn ý nhất định, như vậy đều có thể tạo thành cảm giác tâm linh tương thông!
Đồ Thiên Thanh gật đầu, ngẫm lại cũng đúng, vì vậy lại nói:
- Vậy đệ vừa cho chim ưng làm gì?
- Đi kiếm cung tiễn!
Đồ Thiên Hà nói.
- Để chim ưng đi lấy cung tiễn?
Đồ Thiên Thanh há to miệng, nửa ngày cũng chưa khép lại được, đây là lần đầu tiên hắn nghe được chuyện như thế này, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Vân Thiên Hà trầm mặc không nói.
Khoảng chừng qua thời gian một nén hương, khi Đồ Thiên Thanh mở mắt trừng trừng nhìn vào Vân Tường từ trên không trung hạ xuống, cạnh ưng trảo sắc bén còn đang mang theo một cây cường cung, trong miệng ưng còn kẹp lấy dây buộc ống tên, lần này cái miệng của hắn trương to hầu như có thể nhét được hẳn một quả trứng gà, thần tình khiếp sợ không thể tin tưởng trên mặt làm thế nào cũng không thể xóa đi được.
Ngay khi Đồ Thiên Thanh còn chưa từ trong khiếp sợ cực độ tỉnh táo lại tinh thần, chỉ thấy Vân Thiên Hà cấp tốc gỡ cường cung dưới ưng trảo, bao tên trong miệng chim ưng còn có một cái túi nho nhỏ buộc vào một bên ưng trảo khác.
Vân Thiên Hà cởi chiếc túi nho nhỏ ra, sau khi mở, chỉ thấy bên trong có một bình sứ nho nhỏ, bên cạnh là tờ giấy gấp lại, hắn mở tờ giấy ra, chỉ thấy trên tờ giấy có viết mấy dòng chữ: “Lấy cung tiễn và độc rắn trong một nhà dân săn bắn, trên trấn không có dị thường.”
Đồ Thiên Thanh dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn Vân Thiên Hà nửa ngày, mãi cho tới khi Vân Thiên Hà gỡ bao mũi tên kẹp trong miệng chim ưng, sau đó rút ra một mũi tên, lấy bình sứ nhỏ, bật nút, đổ dịch thể bên trong vào đầu mũi tên, lúc này mới hồi phục lại tinh thần.
Hiện tại hắn đã có một tầng nhận thức hoàn toàn mới đối với người huynh đệ cùng cha khác mẹ này, hắn không chỉ có trí tuệ vượt qua bình thường, có thể làm được một số chuyện mà người bình thường không thể nào tưởng tượng nổi, mà cách nào cũng rất quả đoán, đủ tàn nhãn, hơn nữa hiện tại mới chỉ mười sáu tuổi, chỉ dùng một năm liền từ Võ Sĩ cấp sáu thế như chẻ tre liên tục đột phá đạt tới cảnh giới Võ Sư cấp hai.
Một kỳ tài như vây, Đồ Chính Minh chính mình với hắn, nhưng không hề sinh ra bất cứ sự đố kỵ bài xích nào, hiện tại tâm tình của hắn chỉ có thể dùng kinh ngạc mãnh liệt để miêu tả, đó chính là kính nể từ đáy lòng, còn có cảm giác vui mừng và tự hào của người huynh trưởng đối với tiểu đệ đầy tài năng.
- Thiên Hà, đệ bôi vào mũi tên cái gì vậy?
Đồ Thiên Thanh cũng là một người khí độ trầm ổn, khi lấy lại tinh thần, phát hiện Vân Thiên Hà bôi vào mũi tên cái gì đó, không khỏi hiếu kỳ hỏi.
- Độc rắn!
Vân Thiên Hà chỉ trả lời một câu, rồi buông bình sứ nhỏ ra, cầm cung, lắp tiến vào, nhằm thẳng vào mục tiêu một vị Võ Sư cấp tám đang phản kích kịch liệt nhất trong đám chiến sĩ Hắc Sát Giang thị.
Sau khi kéo căng tròn cường cung, trong bóng tối, đôi mắt của hắn hiện lên một đạo quang mang sắc bén, nhanh chóng tập trung vào một bộ bị tương đối yếu nhược bên dưới nách của đối phương, chỉ nghe “vèo” một tiếng xé gió nho nhỏ, mũi tên phá không bay đi.
Vị Võ Sư cấp tám trong đám chiến sĩ Hắc Sát giao đấu với chiến sĩ Thiên Đồ, trong tay hắn đã có hai người bị thương không nhẹ, lúc này hắn đang chuẩn bị đẩy lui một người, mở đường máu phá vây thoát đi, đúng lúc này, bỗng nhiên cảm giác thấy có một cỗ nguy hiểm cực độ theo bản năng truyền tới, làm cho hắn cảnh giác hơn.
Trong bóng tối, một tiếng xé gió truyền tới, dưới sự cảnh giác của vị Võ Sư cấp tám này, đã cảm ứng được trong chỗ tối gần đó có mũi tên bắn tới, cường độ cũng không mạnh lắm, hắn vô cùng tự tin đối với kình khí hộ thể của chính mình, tối đa chỉ để lại trên da thịt chính mình một lỗ máu nho nhỏ mà thôi, không thể nào thành thương tổn trí mệnh.
Vì vậy dưới thế tấn công dây dưa của hai vị chiến sĩ Thiên Đồ, vị Võ Sư cấp tám Hắc Sát này không quá mức lưu ý tới mũi tên bắn tới sau lưng, tại thời điểm bị hai chiến sĩ Thiên Đồ từng bước từng bước áp sát, hắn chỉ tùy ý dùng cánh tay cản mũi tên đang bắn tới, căn bản không để mũi tên này trong lòng.
Chỉ là khi hắn dùng cánh tay ngăn cản, một tiễn kia lại bắn tới vai trái của hắn, tuy rằng bị kình khí mạnh mẽ ngăn cản, thế nhưng bờ vai vẫn bị mũi tên này đâm vào trong da thịt.
Vốn chỉ là thụ thương nho nhỏ, đối với những chiến sĩ dày dạn kinh nghiệm như hắn mà nói, không coi là cái gì, thế nhưng cảm giác đầu tiên truyền tới từ vai chính là nóng rát, ngay sau đó lại là cảm giác băng hàn và tê dại, dần dần truyền khắp toàn thân, lúc này sắc mặt bị Võ Sư cấp tám này đại biến.
- Không tốt, cẩn thận ám tiễn… Có… Ách…
Ngay khi vị Võ Sư cấp tám này bị trúng tên, cảm giác trên vai có một cỗ băng hàn và tê dại dần dần lan truyền khắp người, hắn định mở miệng nhắc nhở đồng bọn của mình, nhưng bả vai bị tê dại không nhấc nổi cánh tay, không thể chống đối lại hai chiến sĩ Thiên Đồ luôn bám sát, còn chưa kịp nói xong, kết quả đã bị một đao chém xuống cắt đứt bả vai, mà một đạo khác thì thành công phá tan chân khí hộ thể, thật sâu đâm vào trái tim của hắn!