Võ Động Thiên Hà

Chương 86: Chương 86: Ngươi là vương bát đản






Lời này vừa nói ra, rất nhiều người trốn xung quanh đều hiếu kỳ tiến tới gần xem náo nhiệt.

Vân Thiên Hà còn mơ hồ nghe thấy có người nói:

- Ai, thiếu niên nhà ai a, sao có thể đánh bạc như vậy cơ chứ, Truy Vân Mã này nghìn vàng khó cầu, sao có thể khinh suất đồng ý, cho dù ác thiếu Mạc gia có tệ, nhưng dù thế nào cũng cưỡi được lên ngựa, hắn hẳn là phải thua không cần nghi ngờ!

- Người ta nguyện ý, ngươi quản người ta được sao?

Người qua đường Ất nói.

- Ta xem tiểu tử này tám phần mười là sợ ác thiếu Mạc gia kia rồi, cho nên mới dùng loại phương pháp như thế này lấy lòng người ta!

- Không phải, các ngươi nhìn bộ dạng không hề hoảng hốt của thiếu niên kia, hẳn là đã định liệu trước rồi, hơn nữa khi Truy Vân Mã nhận chủ, rất khó bị người khác thuần phục, ta nghĩ chưa chắc!

Mạc Vấn Thiên lúc này có chút đắc ý, nghĩ thầm có thể đoạt được Truy Vân Mã dễ dàng như vậy, ngày hôm nay thực đúng là gặp được một tên ngu ngốc siêu cấp, vì vậy liền đi tới trước mặt Vân Bôn chuẩn bị nhảy lên.

Thế nhưng khi hắn định nhảy lên ngựa, Vân Thiên Hà lại ngăn cản nói:

- Chậm đã!

Mạc Vấn Thiên ngừng lại, có chút khó chịu, quay đầu trào phúng nói:

- Thế nào, hối hận rồi sao?

Vân Thiên Hà nói:

- Ngươi cưỡi được nó, tự nhiên sẽ tặng ngựa cho ngươi, thế nhưng nếu như ngươi không thể cưỡi lên ngựa của ta, ngươi còn chưa nói cho ta biết phải làm như thế nào?

- Vậy ngươi muốn như thế nào?

Mạc Vấn Thiên nói:

- Lẽ nào ngươi đang trêu đùa bản thiếu gia sao?

Vân Thiên Hà không để ý tới sắc mặt kiêu ngạo của Mạc Vấn Thiên, rất thản nhiên đáp lại:

- Ngươi cho rằng có thể chiếm được tiện nghi tốt như vậy, nếu như ngươi không thể cưỡi ngựa của ta, vậy thì làm trò trước đông đảo mọi người hô to ba lần “ta là vương bát đản”, ngươi có dám hay không?

- Tiểu tử, ngươi…

Mạc Vấn Thiên nghe đến đây, thấy dáng dấp điềm đạm tự tin của Vân Thiên Hà, trong lòng máy động một chút, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, nếu đã đáp ứng mà thực sự không thể cưỡi được ngựa thì còn mặt mũi gì nữa? Thế nhưng nếu không đáp ứng mà nói, chẳng phải là càng mất mặt hơn sao? Là thiếu gia Mạc gia, ngay cả một ván bạc cũng không dám đánh, vậy sau này còn mặt mũi gì đi gặp đám bằng hữu kia nữa, tiểu tử này thực đủ ngoan độc, câu nói này đã làm cho hắn đâm lao phải theo lao.

Nhìn thấy bộ dáng đắn đo của Mạc Vân Thiên, lúc này một tên hào nô hung thần ác sát tiến lên nói:

- Tiểu tử, ta xem ngươi chán sống rồi đúng không? Ngươi cũng không đi hỏi thăm xem, dám vui đùa trước mặt thiếu gia nhà ta, kết quả như thế nào, hử?

Vân Thiên Hà không thèm liếc mắt nhìn tên hào nô này, chỉ thản nhiên nói với Mạc Vấn Thiên:

- Thế nào, không đám đánh đổ đúng không? Đường đường là thiếu gia Thị Lang Phủ, người gia tộc Mạc thị, thực sự sợ thua không dậy nổi, để một hạ nhân xuất đầu?

- Cút ngay cho ta, còn chưa tới phiên ngươi xen mồm!

Mạc Vấn Thiên nghe lời này, cư nhiên nâng tầm quan trọng tới mức vinh dự gia tộc Mạc thị, làm cho khuôn mặt của hắn nhất thời phát nóng, đành phải tiếp nhận, chuyển sang tên hào nô bên cạnh rống lên:

- Ai còn dám lắm miệng, lão tử lột da hắn!

Nghe xong lời này, tên hào nô vốn hung thần ác sát nhất thời co rụt cái cổ lại, bộ dạng ngoan hiền, lập tức thối lui.

Lúc này, thấy mọi người đều đang nhìn chằm chằm, Vân Thiên Hà cũng đang nhìn hắn không nói, Mạc Vấn Thiên do dự hồi lâu, cuối cùng âm thầm cắn răng, phùng hai má béo mâp, vẫn kiêu ngạo như cũ nói:

- Bản thiếu gia có gì không dám, các ngươi đều mở to mắt nhìn bản thiếu gia làm thế nào thuần phục được con ngựa này!

Ác thiếu này tuy rằng vẫn giữ khẩu khí kiêu ngạo như cũ, thế nhưng hiện tại rõ ràng đã yếu thế hơn rất nhiều.

Vân Bôn trải qua thời kỳ trưởng thành then chốt, dưới sự thuần dưỡng huấn luyện thời gian dài của Vân Thiên Hà, nay đã sớm tâm ý tương thông với chủ nhân, tuy rằng còn chưa tới mức trở thành tinh thú như Vân Tường, thế nhưng được sự ảnh hưởng hun đúc của tinh khí trong cơ thể Vân Thiên Hà, sớm đã có linh tính mười phần, trí tuệ cũng tăng lên không ít.

Đang nhìn thấy một tên mập mạp xa lạ đi về phía mình, Vân Bôn hướng về phía tên mập mạp này phì phì trong mũi, dùng đôi mã nhãn trừng mắt liếc nhìn, có vẻ rất coi thường.

Ngay khi Mạc Vấn Thiên nắm yên ngựa, khẽ quát một tiếng, chuẩn bị xoay người nhảy lên, lúc này Vân Bôn đột nhiên hí lên một tiếng dài, lưng ngựa hơi nghiêng, sau đó chân trước bật lên đạp mạnh, đá văng Mạc Vấn Thiên ra xa, ngã lăn xuống mặt đất, quăng quật vài vòng tới mức mặt mũi bầm dập.

Thấy một màn như vậy, lúc này mọi người quả thực làm đúng như lời Mạc mập mạp nói, đều mở to hai mắt ra nhìn hắn bị đá văng ra xa ngã lăn trên mặt đất, bộ dáng vô cùng chật vật.

Yên lặng, xung quanh một mảnh yên lặng!

Nhưng đại đa số mọi người đều cảm thấy thống khoái trút giận mười phần, nhất là bộ dạng kinh ngạc chật vật của ác thiếu kia, muốn cười, nhưng không dám cười, không thể làm gì khác hơn là cố nén lại.

Mạc Vấn Thiên bị đá văng ra xa, ngã lăn trên mặt đất, lúc này hắn không hề cảm thấy đau đớn sau khi bị trúng một đá, mà là cảm giác hổ thẹn không gì sánh được, cư nhiên ngay cả một con ngựa hắn cũng không thể cưỡi lên được, điều này quả thực quá mức mất mặt rồi.

Nhất là vừa nghĩ đến những nhãn thần hèn mọn xung quanh, Mạc Vấn Thiên lúc này vẫn ngã trên mặt đất, chưa đáp ngẩng mặt lên.

Nhưng ngẫm lại cảm thấy không phục, suy nghĩ một chút, liền lập tức đứng lên, lần thứ hai lao tới trước mặt Vân Bôn, hét lớn:

- Lão tử cũng không tin, chỉ là một con ngựa mà có thể làm khó bản thiếu gia, còn không lên được?

Vừa nói, Mạc Vấn Thiên vận chuyển kình lực toàn thân, lúc này đã có kinh nghiệm một lần, hắn nắm chặt lấy yên ngựa, sau đó hét lớn một tiếng, ý muốn lần thứ hai lên ngựa.

Nhưng lần này Vân Bôn đã có chút không nhịn được nữa rồi, cao giọng hí lớn, bỗng nhiên xoay người, dùng sức vung mạnh, bất quá Mạc Vấn Thiên gắt gao nắm chặt yên ngựa, cũng không thể đẩy được hắn đi, Vân Bôn liền tăng tốc cuồn cuộn, giống như một mũi tên nhọn lao đi, đột nhiên dậm mạnh chân dừng lại, chỉ thấy kể cả yên ngựa lẫn Mạc Vấn Thiên đều bị nặng nề quăng mạnh ra xa.

Mạc Vấn Thiên bị Vân Bôn hất văng cả người lần yên ngựa, tựa như một quả cầu thịt, lăn mấy vòng trên mặt đất mới dừng lại được, đôi mắt nhìn thấy toàn sao kim, so với trước đó càng thêm chật vật, bọn hạ nhân thấy thế, quá mức sợ hãi, liền vội vàng chạy tới nâng hắn dậy.

- Phì…

Đúng lúc này, không biết là ai thực sự không nhịn được, liền bật cười, ngay sau đó, mọi người xem náo nhiệt xung quanh không còn nhịn được nữa, đều cười ha ha, thậm chí có người không thể đứng thẳng được.

- Không cho phép!

Một tên hào nô đột nhiên lạnh mặt hét lớn, nhất thời có người dừng lại, nhưng sau khi sửng sốt một chút, lần này tiếng cười xung quanh ngược lại càng lớn hơn nhiều, càng có chút không hề kiêng nể gì, cho dù tên hào nô kia có gào thét thế nào đi nữa cũng không thể ngăn chặn được, ngày hôm nay một màn ác thiếu mất mặt tuyệt đối sẽ làm trò cười lớn nhất cho mọi người tại Kinh Thành.

Lúc này, Vân Thiên Hà đi tới trước mặt Mạc Vấn Thiên, ngồi xổm xuống nói:

- Mạc thiếu gia, ngươi đã không thể cưỡi lên ngựa của ta, có phải nên thực hiện lời hẹn ước trước đó?

Sắc mặt Mạc Vấn Thiên đỏ lên, loại cảm giác hổ thẹn vô cùng này đã làm cho hắn không còn cảm thấy đau đớn trên người, hiện tại quả thực hắn muốn chui vào một cái lỗ nào đó, nhất là nhãn thần mọi người xung quanh, phảng phất giống như những lưỡi dao nhỏ, *** vào da thịt sinh đau, nhưng không có biện pháp phát tác, đương nhiên, hắn càng hận không thể trói kẻ khởi xướng mọi chuyện trước mắt này lại rồi một ngụm nuốt vào trong bụng.

Vân Thiên Hà nhìn thấy ánh mắt phẫn hận của Mạc Vấn Thiên kia, cũng không tiếp tục giục hắn, chỉ thu hồi lại yên ngựa, đứng dậy, huýt sáo một tiếng ra hiệu, Vân Bôn lập tức chạy tới gần.

Vân Thiên Hà đặt lại yên cương cẩn thận, không thèm liếc mắt nhìn Mạc Vấn Thiên, chỉ nói:

- Nếu như thua không dám thừa nhận, ta cũng chỉ cho ngươi thiếu nợ ba tiếng “ngươi là vương bản đản”, sau này chúng ta còn có cơ hội gặp lại!

Nói xong, Vân Thiên Hà xoay người lên ngựa, Vân Bôn rất nhu thuận chậm rãi rời đi.

Chỉ là sau khi Vân Thiên Hà rời khỏi, người xung quanh bắt đầu nghị luận sôi nổi, xung quanh đột nhiên có tiếng hô lớn:

- Tất cả mọi người nhìn thấy hết rồi đúng không, ngay cả dũng khí nhận thua cũng không có, người thua không dám thừa nhận, sau này còn có mặt mũi diễu võ dương oai trong Kinh Thành này hay sao? Mặt mũi Mạc phủ thực giống như đống *** chó vung vãi đầy trên đường, mọi người nghĩ, loại người như thế này còn cần phải sợ hắn sao?

- Đúng vậy, đúng vậy, bất quá chỉ là ỷ thế hiếp người mà thôi, mặt mũi Mạc phủ đã bị hắn vứt đi hết rồi!

Những thanh âm phụ họa này không biết là từ chỗ nào truyền tới, thế nhưng đã có người nói trước, mọi người trên đường đều nhanh chóng lớn gan hơn nhiều, bắt đầu hưởng ứng nghị luận sôi nổi, rất nhanh, tin đồn thú vị này từ đầu đường nhanh chóng truyền đi khắp các khu vực trong Kinh Thành với tốc độ vô cùng điên cuồng…

Mà lúc này Mạc Vấn Thiên mới phục hồi lại tinh thần, phát hiện Vân Thiên Hà đã sớm biến mất cuối đường, nhưng nghe thấy tiếng nghị luận của mọi người xung quanh càng lúc càng sôi nổi, đầu cúi thấp như sắp trôi hẳn vào trong đũng quần rồi, dưới sự nâng đỡ của hai gã gia nô, nhanh chóng bước vào xe ngựa, nhanh chóng rời đi.

Chỉ là trên đường rời đi, vẫn có thể nghe thấy được thiếu niên này thẹn quá thành giận, hổn hển rống to:

- Lập tức, lập tức tra rõ lai lịch của tiểu tử này cho ta, sỉ nhục ngày hôm nay, bản thiếu gia muốn đòi lại gấp trăm lần…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.