Màn đêm buông xuống, trên Long Hồ Đảo vẫn còn rất náo nhiệt, ngọn đèn dầu leo lắt, có văn điêu huyệt già, có khách nhân rời thuyền lên bờ đến nơi đây, lúc này tửu lầu khách sạn bình dân cũng đã chật ních người.
Địa phương an tĩnh nhất chính là vùng phụ cận quan cảng.
“Đột nhiên”
Một bóng đen giống như u linh, xuất hiện tại phụ cận quan cảng.
Trước cửa trang viên quan phủ có vài ngọn đèn chiếu sáng. Nhưng trang viên ở hai bên chỉ là một mảnh hắc ám. Thủ vệ không ngừng đi tuần tra, nhưng cũng chỉ đứng từ xa quan sát, tựu tụ tập cùng một chỗ với nhau, cùng nhau uống rượu, phòng vệ rất lơi là.
Có lẽ là trong chặt ngoài buông, Vân Thiên Hà tại phụ cận quan sát một hồi, tìm cơ hội nhanh chóng lẻn vào bên trong trang viên bên cạnh, đám thủ vệ kia không hề phát hiện.
Trang viên ở giữa là khi xế chiều hai phu phụ đến đưa cơm, Vân Thiên Hà yên lặng tiến đến trước cửa. Ngưng tụ tâm thần tỉ mỉ cảm ứng sự tình xung quanh. Trong trang viên rất vắng vẻ, không có gì dị thường. Vì vậy mới rút chủy thủ ra, lặng lẽ mở then của tiến vào bên trong.
Trong phòng ngoại trừ một ít ghế đá, giường đá, cũng không có bài biện thứ gì khác, Vân Thiên Hà tìm kiếm xung quanh phòng cũng không có phát hiện điều gì. Dĩ nhiên tại đây đã có người đi vào mật thất, nhưng dấu chân lại không có rõ ràng nhưng vẫn là dấu chân cũ, dấu chân mà hắn đang truy tìm.
Nhìn dấu chân một chút, trong lòng Vân Thiên Hà có cân nhắc, liền đi đến bên cạnh giường đá, dụng lực điểm một cái. Đem giường đá kia đẩy ra, mơ hồ nghe được một tiếng “cạch” vang lên, cái giường liền dịch ra một chút lộ ra cầu thang đi xuống một thông đạo.
Vân Thiên Hà cẩn thận đi xuống thông đạo, hắn cảm ứng được thông đạo này có người, cũng không biết có cơ quan ám khí trong thông đạo hay không nữa, hắn dùng một viên đá ném thử xuống phía dưới. Chợt, nghe thấy một thanh âm từ trong thông đạo truyền đến:
- Ai, là lão tam đã trở về?
- Uhm.
Vân Thiên Hà tùy ý hạ thấp giọng khiến thanh âm trầm thấp rầu rĩ nói, bên trong lại truyền đến:
- Nếu đã trở về, có mang rượu cho ta hay không, cả ngày ở trong này canh giữ, nữ nhân cũng không có thật khó chịu chết mất.
Vân Thiên Hà thanh sắc bất động, chậm rãi đi vào trong, lúc này bên trong lại truyền đến thanh âm:
- Ta nói lão tam này, ngươi hôm nay uống hơi nhiều thì phải, bình thường nói nhiều như vậy, sao bây giờ chả thấy nói gì?
Lời nói vừa dứt thì “cạch” một tiếng, ngay lập tức nghe được tiếng bước chân người truyền đến, Vân Thiên Hà nhân cơ hội này nhảy đến, lúc người này đi ra địa đạo nói:
- Không phải lão tam, là ai. Ách!
Đây!
Người nọ không thấy rõ Vân Thiên Hà, nhưng Vân Thiên Hà lại có thể thấy rõ người này, tại lúc đối mặt, liền rút Vân Tru va, trực tiếp giơ tay chém xuống. Chỉ thấy một đạo ngân quang tốc độ quá nhanh, người nọ không kịp phản ứng, cơ thể bị xẻ thành hai.
Chỉ một kiếm, hạ một người. Vân Tru này quả là thần binh lợi khí!
Vân Tru được tra vào vỏ. Vân Thiên Hà tiếp tục đi vào bên trong, chỉ thấy cơ quan mật thất đã được mở ra, bên trong có một cái bàn, bên trên có một ít loạn thất bát tao gì đó, còn có một thạch bàn hình tam giác kỳ quái, chung quanh chất đống vò rượu không, trong phòng cũng không còn gì đặc biệt.
Vân Thiên Hà lần mò trên trường tìm cơ quan mở ra thạch thất. Quả nhiên hắn đã tìm thấy, lúc này thạch môn mở ra.
Bước vào qua thạch môn, hắn thấy một lối đi nhỏ, hai bên có tổng cộng bốn gian tù thất, từng thạch môn đều có một hình tam giác lớn. Vân Thiên Hà lúc này mới nghĩ đến thạch bàn kia. Vì vậy quay trở ra, đem thạch bàn nhập vào bên trong cái lỗ, chỉ nghe “răng rắc” một tiếc, một thạch môn đã mở ra.
Khi đi vào bên trong hắn thấy một cảnh tượng cực kỳ khó coi. Chỉ thấy một nữ tử toàn thân không mặc gì nằm trên một cái giường đá, trên người chi chít vết roi mây. Tóc tai bù xù che hết mặt nên không có nhìn rõ diện mạo. Cả người giống như hoạt tử nhân, không hề nhúc nhích, Vân Thiên Hà thực sự không nhịn được, thấp giọng mắng: “Súc sinh!” Tiện tay cầm kiện quần áo trên mặt đất che lại thân thể cho nữ nhân này.
Nữ nhân này đã trở thành một công cụ cung dâm, sống so với chết còn thống khổ hơn. Vân Thiên Hà cho dù có cứu nàng đi ra ngoài cũng không có giúp được gì. Tựu hít một hơi, rồi xoay người đi ra ngoài.
“Thiên, thiên”
Đột nhiên, nữ tử kia phát ra âm thanh yếu ớt, từ đầu đến cuối gọi tên một người “Hà” Vân Thiên Hà đột nhiên ngẩn người ra. Nhất thời cảm giác máu huyết trong người không ngừng sôi trào, sống như sắp bắn ra ngoài cơ thể. Thanh âm này tuy yếu ớt, nhưng hắn nhớ kỹ, hắn dịch dung đi tới bí lao này, hắn nhận thức được thanh âm này là của một người hắn quen biết mà cũng chỉ có người đó, sẽ không thể có người khác.
Nghĩ tới đây, Vân Thiên Hà, nắm chặt hai tay xoay người lại đi vào trong thạch thất.
Hiện tại tâm tình hắn thập phần trầm trọng. Trên mặt đất cũng xuất hiện từng dấu chân in sâu xuống, hắn có chút không muốn đối diện với hiện thức này, nữ nhân này nhân thức được hắn. Còn từ thanh âm kia hắn có thể nhận biết được nàng là ai, trong lòng Vân Thiên Hà đã có đáp án.
Đi tới trước giường đá, hai tay run run, đem tóc nàng vén lên, Vân Thiên Hà nhìn gương mặt người con gái đang nằm trên giường đá, hai mắt đỏ bừng. Tay nắm chặt, khớp xương không ngừng kêu lên răng rắc. Sâu trong nội tâm hắn không ngừng run rẩy, rốt cục hắn cũng run run nói ra hai tiếng:
- An Thẩm!
Nói ra hai từ này, trên mặt hắn hai dòng nước mắt không ngừng chảy xuống, mồm mũi méo sệch, hắn không thể chịu được sự thật đau khổ này.
Sự thống hận trong tâm hắn ngày càng lớn dần, toàn thân hắn như bị lửa thiêu đốt, kịch liệt run rẩy, mà thân thể hắn giống như bị đóng băng, nhiệt độ trong thạch thất không ngừng hạ xuống.
- Vì sao lại như vậy?
Vân Thiên Hà không nhịn được rống lên trong sự đau khổ tột cùng, hắn nện một quyền xuống mắt đất. Toàn bộ thạch thất không ngừng rung chuyển.
- Thiên Hà!
An Thẩm xác nhận người đang ngồi bên cạnh giường chính là Thiên Hà mà nàng quen biết, thanh âm vui mừng nhưng tinh thần suy yếu, chỉ có thể nói một cách yếu ớt:
- Ta biết, ta biết!
Vân Thiên Hà lấy lại tinh thần, giúp An Thẩm mặc lại quần áo, nói:
- An Thẩm, Nhạc Nhi và An Thúc đang ở nơi nào, có phải cũng ở trong này?
- Nhạc Nhi!
An Thẩm lẩm bẩm, nói:
- Thiên Hà. Cứu Nhạc Nhi, cưu hắn, sát vách!
Nói đến đây, An Thẩm tựa hồ rất cấp bách. Lại nói:
- Cứu Nhạc Nhi, bọn họ dùng Nhạc Nhi uy hiếp chúng ta. Dẫn hắn đi, trong bụng ta, trong bụng có…
Nói đến đây, Vân Thiên Hà nhất thời run lên, hắn phát hiện, An Thẩm đã tắt thở!
Khi chân tướng sự việc dần được sáng tỏ. Vân Thiên Hà không muốn tiếp thu sự thật này. Phu phụ An thúc đưa Nhạc Nhi trở lại Hương Nam, nghĩ không ra lại bị bắt đến nơi này. An thẩm nhận hết sự tủi nhục, đến khi hắn xuất hiện mới sinh ra một tia hy vọng, nhưng lúc này nàng đã chết, có lẽ như vậy là sự giải thoát tốt nhất.
Thế nhưng những cố sự gì sẽ xảy ra ngay sau đây, trong lòng Vân Thiên Hà càng ngày càng cảm thấy mơ hồ.
Trước lúc An Thẩm chết, nàng nói trong bụng nàng có cái gì đó, kêu hắn lấy ra. Nhưng Vân Thiên Hà hạ thủ như thế nào đây, khi nghĩ đến An thẩm ở trong này nhận hết sự dâm nhục, hay là trong bụng?
Nàng không muốn mang trong mình sự sỉ nhục này.
Suy nghĩ rất nhiều, cũng rất lâu sau đó Vân Thiên Hà mới quyết định là theo di ngôn của An Thẩm, rút chủy thủ bên hông ra.
Lau đi nước mắt ơ khóe mi, Vân Thiên Hà hít một hơi thật sâu, xử lý tốt thi thể An Thẩm, sau đó lập tức đứng lên đi ra ngoài thạch thất.
Mở thạch thất ben cạnh ra quả nhiên thấy Nhạc Nhi, lúc này đang ngồi trong góc trong thạch thất, vẻ mặt buồn thiu. Cái vẻ linh động hoạt bát ngày xưa đã biến mất, ngay cả sự ngây thơ cũng không còn.
Khi thấy Vân Thiên Hà tiến lại, trong mắt Nhạc Nhi xuất hiện sựu sợ hãi cùng tuyệt vọng, thân thể hắn run lên không ngừng, nhưng hắn không khóc hay do hắn đã khóc khô nước mắt. Hay hắn hiểu được có khóc thì cũng không thể làm được gì!
Vân Thiên Hà đi đến góc thạch thất, đem Nhạc Nhi ôm lấy, thấp giọng nói:
- Nhạc Nhi không phải sợ, ta lại đại ca ca, ta tới cứu ngươi, chúng ta ra ngoài!
- Đại ca ca, thật sự là ngươi?
Nhạc Nhi, bị Vân Thiên Hà ôm lấy, muốn giãy giụa, nhưng khi nghe thanh âm sau đó, cũng không có giãy giụa nữa. Khi Thiên Hà nói ra một ít kỷ niệm khi xưa. Nhạc Nhi lúc này ôm chặt lấy hắn khóc nức nở, khóc như chưa bao giờ được khó. Có chết cũng không có chịu buông hắn ra.
Hai thạch thất khác đều trống rỗng, Vân Thiên Hà ôm Nhạc Nhi trong lòng đi tìm An Thúc nhưng không thấy. Nhạc Nhi muốn đi gặp An Thẩm. Vân Thiên Hà sao có thể để cho hắn gặp lúc này, vì thế mới mở miệng nói dối.
Ra khỏi thạch thất, lần thứ hai đi vào trong gian phòng, vừa lúc có một hán tử từ bên ngoài trở về, Vân Thiên hà không khỏi phân trần, tựu rút Vân Tru bên hông ra, mặc vàng ngọc thiết toản ở phía trước hắn. Mang theo sát khí phẫn hận, băng lãnh, một kiếm chém xuống.
Soạt ~!
Một tiếng vang lên, một kiếm chém xuống một người ngã phịch xuống đất, chết ngay tức khắc!
Có thần binh lợi khí ở trong tay, có ý chí cường đại trong Vân Tru phối hợp, cho dù thân thể của võ sư có cứng rắn đến đâu đi chăng nữa, cũng không thể ngăn được một kiếm đầy sát ý!
Chỉ cần có người ở phía trước chặn đường, thì bọn chúng đều phải chết!
Hắn đã hứa với An Thẩm, sinh thời sẽ cho Nhạc Nhi một gia đình hạnh phúc một cuộc sống an bình. Nhưng giờ An Thẩm đã chết, hắn không muốn Nhạc Nhi phải chịu bất kỳ một tổn thương nào nữa.
Là một nam nhân, có thể tà ác hung tàn, có thể lãnh huyết vô tình. Nhưng một khi đã hứa hẹn điều gì đó thì tuyệt đối sẽ không vi phạm!
Đây chính là cách Vân Thiên Hà đối nhân xử thế ở kiếp trước, khi hắn đến thể giới này hắn vẫn luôn giữ nguyên tắc đó không hề thay đổi!
Động tĩnh trong bí lao đã kinh động đến vệ binh ở bên ngoài, khi Vân Thiên Hà từ bí lao đi ra đến đại môn, chỉ thấy bên ngoài ánh đuốc sáng rực chiếu rọi cả một vùng của trang viên.
Một đám binh sĩ tiến đến hướng mũi thương về phía hắn
Một người đứng giữa đám vệ binh, dùng nhãn thần băng lãnh nhìn hắn nói:
- Lập tức bỏ người xuống thúc thủ chịu trói, bằng không dù ngươi là ai cũng phải táng thân ở nơi đây.
- Giết hắn!
Đột ngột thanh âm của một người từ phía sau vang lên. Chỉ thấy trong bóng tối, có một người đi ra phía trước đoàn người, hai mắt huyết hồng của hắn mang theo sự cừu hắn, gắt gao trừng mắt nhìn hắn, trung niên nam nhân này chính là người ở khu dân cư hắn không có giết.
Nhìn người nọ, trong lòng Vân Thiên Hà minh bạch, vì sao những người này vẫy sẵn ở trong sân!
Vân Thiên Hà không có chút do dự, khéo môi nhếch lên một nụ cười băng lãnh, tại giờ khắc này hắn dứt khoát đi về phía trước.
Vị cửu cấp võ sư thấy thế. Khóe miệng nhếch lên rồi buông ra hai chữ:
- Bắn cung.