- Vương gia, thứ ngươi muốn có đã có rồi, nhưng thứ ta muốn, Vương gia đã chuẩn bị tốt hay chưa?
Thanh âm của người bịt mặt mười phần âm lãnh, tựa hồ là dùng một loại phúc ngữ nào đó để nói chuyện, cảm giác mười phần quỷ dị.
Túc Tĩnh Vương lấy được thứ mình muốn, lúc này tâm tình vô cùng thư sướng, vì vậy liền đi tới gần bức tranh, chuyển bức tranh sang một bên, chỉ thấy đằng sau bức tranh lộ ra một ô nhỏ thầm bên trong.
Sau khi mở ô nhỏ, Túc Tĩnh Vương lấy ra một chiếc hộp, liền giao cho người bịt mặt nói:
- Đạo Thánh tiên sinh, tiên sinh có thể không nói cho bản vương nó rốt cuộc có tác dụng gì, cư nhiên lại làm cho tiên sinh quan tâm như vậy, theo như bản vương nghĩ, đây là một thứ lỗi thời bình thường mà thôi!
- Lỗi thời? Hừ!
Người bịt mặt hừ lạnh một tiếng, cũng không giải thích, tiếp nhận hộp, mở ra nhìn một chút, sau khi xác nhận liền thu lại, nói:
- Nếu như ta đã nhận được vật này, như vậy việc còn lại ta sẽ thay Vương gia làm thỏa đáng, Vương gia cứ yên tâm là được, cáo từ!
Nói xong, thân ảnh người bịt mặt chợt lóe, trong chớp mắt đã biến mất trong phòng
- Bản vương nghiên cứu thứ đó đã hơn mười năm, chưa từng nhìn ra được manh mối nào, nghĩ không ra nhiều năm trôi qua như vậy, người kia còn muốn có thứ này, giao cho hắn có phải là bản vương đã chịu thiệt rồi hay không?
Bất quá nhìn hai quyển trục trong tay, thần sắc tiếc nuối trên mặt Túc Tĩnh Vương liền bị một cỗ kiệt ngạo thay thế, hắn chăm chú xiết chặt quyển trục trong tay, thầm nghĩ:
- Có bản Phách Hoàng Thiên Kinh này, bản vương nhất định có thể dung hợp với ý cảnh võ đạo Phách Hoàng, thành tựu Thánh Võ Phách Hoàng thứ hai từ xưa tới nay, thậm chí là Thánh Hoàng Địa cảnh, thiên hạ Đại Đường, thậm chí là thiên hạ Đông vực, sớm muộn gì cũng sẽ nằm trong tay bản vương!
Lập tức, Túc Tĩnh Vương quay ra bên ngoài khẽ quát:
- Ảnh Tử!
- Có!
Bên ngoài có một bóng đen chớp động, truyền tới thanh âm phảng phất như mờ ảo.
- Ngươi lập tức đi Thiên U Ám Điện, mang bức thư này giao cho Ám Sứ các hạ, hắn tự có định nghị, mặt khác, bản vương trong mấy ngày tới sẽ rời Kinh, ngươi nghiêm mật giám thị hướng đi của những người đó, nếu như ngươi người đó dám có nhị tâm, giết chết là được!
- Rõ!
Trong bóng tối truyền tới thanh âm, sau đó không còn động tĩnh.
Túc Tĩnh Vương thu quyển trục vào trong túi vải, lúc này liền mở bộ phận cơ quan trong phòng, tiện tay gõ vào một hòn đá nhỏ.
Qua thời gian ngắn, chỉ thấy một người mang mặt nạ quỷ từ trong bí đạo bên dưới cơ quan bước ra, Túc Tĩnh Vương trực tiếp phân phó nói:
- Hiện tại Thiên Môn thất thế, bản vương lại mất đi cánh tay Tuyết Ông trợ giúp, Nam phái trong triều một lần nữa bùng lên, ngươi tiếp tục cùng với Mạc thị bảo trì qua lại mật thiết, Định Hải Vương chết không phát tang, cư nhiên còn muốn giấu diếm bản vương, tên tiểu bối Tiêu Dũng Tuấn hẳn là ngươi có thể đối phó được, ghi nhớ kỹ, hành động nhất định phải ẩn mật!
- Rõ!
Người mặt quỷ lên tiếng, Túc Tĩnh Vương lại hỏi.
- Việc dư nghiệt Hoàng Môn, điều tra như thế nào rồi?
Người mặt quỷ nói:
- Cơ quan chi thuật của Hoàng Môn kỳ tuyệt thiên hạ, những dư nghiệt này mỗi lần xuất hiện liền biến mất không còn bóng dáng, cho dù phát hiện ra một ít vết tích, nhưng Cơ quan chi thuật của bọn họ, chúng ta không dám đơn giản đụng vào, vì vậy tiến triển rất chậm rãi.
- Việc này ngươi không cần phải quản nữa, tự sẽ có người khác tới xử lý việc này, hiện tại hoàng đế bảo hộ đối với Đồ thị rất nghiêm mật, chúng ta không thể nào hạ thủ, việc này bản vương cũng sẽ giao cho người khác làm, ngươi chỉ cần xử lý tốt chuyện phía Nam là được rồi, những chuyện khác chờ bản vương trở về lại thương nghị, ngươi đi đi!
- Rõ!
Người mặt quỷ rất lưu loát xoay người trở lại bộ phận cơ quan bên dưới.
Túc Tĩnh Vương đóng bộ phận cơ quan lại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, trong ánh mắt hiện lên một tia băng hàn, thấp giọng nói:
- Lần này bản vương đã bố trí tấm lưới thật lớn, bản vương ngược lại muốn nhìn ngươi còn có cái năng lực đảo trời hay không!
Trong Tuyết vực, quanh năm đều là hình ảnh băng thiên tuyết địa, rất khó nhìn thấy một tia màu xanh cây cỏ.
Vân Thiên Hà sinh hoạt trong hoàn cảnh như vậy hơn hai năm, đối với cảnh sắc một màu tuyết trắng bên ngoài đã không còn bao nhiêu hứng thú xem xét.
Tuy rằng cảnh trí băng thiên tuyết địa không đổi, thế nhưng con ngươi lại biến đổi.
Không chỉ có Vân Thiên Hà đã thay đổi rất nhiều, cho dù là Đường Linh Toa cũng đã xảy ra biến hóa rất lớn, đây là cảm giác đột nhiên xuất hiện trong lòng Vân Thiên Hà đối với Đường Linh Toa sau buổi tối hôm qua.
Trên tuyết địa mang mang, mỗi lần nhìn nhãn thần kia, Đường Linh Toa có mấy lần muốn nói cho hắn biết bí mật, nhưng đều bị Mộng Ly mạnh mẽ ngăn lại. Mà Tầm Nguyệt từ Nguyệt Miểu Sơn trở về, tựa hồ cũng đã xảy ra một ít biến hóa vi diệu, tâm tình của nàng tựa hồ tốt hơn rất nhiều.
Vân Thiên Hà phát hiện ra những biến hóa này, tuy rằng trong lòng rất hiếu kỳ, thế nhưng mấy nữ tựa hồ đã đạt được nhất trí, dự định bảo vệ bí mật này cho riêng các nàng, Vân thiên Hà biết sẽ không khỏi ra được kết quả gì, nên cũng không dây dưa vào vấn đề này, thế nhưng lại thấy Mộng Ly mang theo một cái bao thật lớn theo, vì vậy hỏi:
- Chúng ta cũng không phải đi du ngoạn, nàng mang theo nhiều thứ như vậy làm cái gì?
Mộng Ly trắng mắt nhìn hắn nói:
- Ngươi biết cái gì, mấy thứ này đều là thứ tốt thu được từ Thiên Môn, chính là tài liệu quý hiếm và nguyên đan linh thú, trừ ngươi tại thời điểm bế quan dùng một ít, Thánh Võ Tông lưu lại phần lớn, đây chỉ là một phần nhỏ trong số đó mà thôi.
Nói đến vật phẩm thu được từ Thiên Môn, Vân Thiên Hà thực ra vẫn không lưu ý trong lòng, vì vậy vừa nghe được lời này, Vân Thiên Hà nhanh chóng mất đi hứng thú.
Trải qua Mộng Ly lưu loát nói nửa ngày, Vân Thiên Hà mới biết, trách không được đám đệ tử Thiên Môn giống như lũ điên tìm Thánh Võ Môn gây phiền phức, xem ra cũng có một phần nguyên nhân này trong đó.
Nguyên lai lần đó hành động đối với Thiên Môn, Trần trưởng lão mang theo một đám đệ tử cướp đoạt sạch sẽ bí thất Thiên Môn, không chỉ thu hoạch được linh đan diệu dược, có thể chất vào vài chiếc rương lớn, mặt khác còn có rất nhiều khoáng thạch quý hiếm, tài liệu chú tạo thần binh lợi khí, cùng với một ít công pháp điển tịch cao thâm, đã khệ nệ ôm lấy toàn bộ tài phú tích lũy mấy trăm năm của Thiên Môn trở về thành của riêng trong thương khố Thánh Võ Tông.
Mà Mộng Ly chuyến này chỉ là muốn Lão Cái để lại một ít linh đan diệu dược trong kế hoạch nhỏ của nàng, bất quá Vân Thiên Hà nhìn Mộng Ly với biểu tình giống như phát hiện bảo tàng, vô cùng mừng rỡ cười toe toét liền biết được, lần này trong những tài phú Thiên Môn, nhất định là có bảo bối thần kỳ nào đó bị Mộng Ly đoạt mất, bằng không Mộng Ly cũng sẽ không đến mức ôm cái bao kè kè bên người như vậy, Vân Thiên Hà cho dù sờ vào một chút cũng không được.
Thứ được Mộng Ly nhìn trúng, cũng giữ chắc bên người như vậy, Vân Thiên Hà biết, chắc chắn có chỗ bất phàm.
Bất quá Vân Thiên Hà đối với tiến cảnh tu luyện võ đạo của chính mình đã không còn để ý tới một ít linh đan diệu dược thông thường, cho tới nay hắn vẫn luôn dựa vào chính bản thân mình đột phá tấn chức.
Huống hồ đối với người có tu vi càng cao thâm, nhu cầu đối với đan dược lại càng thấp, ngoại trừ một ít đan dược rất nghịch thiên ra, bọn họ căn bản khinh thường sử dụng, căn bản không tạo ra được bao nhiêu tác dụng đối với bọn họ. Tất nhiên cũng có những đan dược thuộc cấp bậc nghịch thiên, ngoại trừ hi hữu hiếm thấy không nói, nhưng cũng phải căn cứ vào một số tình huồng khác nhau để xử dụng, bằng không liền trở thành đan dược hổ lang, không chỉ không tạo thành tác dụng tốt, ngược lại trở thành tệ đoan.
Vì vậy, Vân Thiên Hà đối với tài phú và công pháp Thánh Võ Tông thu được từ Thiên Môn cũng không lưu tâm cho lắm, nói về công pháp hắn đã có Thiên Khôn Bí Pháp vô thượng của Nguyệt Tông, chỉ là một bộ công pháp này đã đủ cho hắn dùng tinh lực cả đời rồi, mặt khác hắn còn phải tìm và tu luyện Tinh Khung Bí Sách, cho nên đối với công pháp khác, hắn không quá mức để ý trong lòng.
Bất quá ngẫm lại sau khi Thánh Võ Tông chiếm được lượng tài phú này, say này nếu muốn tuyển chọn một nhóm đệ tử có tư chất tốt, một lần nữa quật khởi lớn mạnh, coi như rất có hy vọng.
Xuất phát từ Tuyết Long Sơn tới Tuyết Cương Phong Bắc vực, cần phải đi qua dãy Hạ Gia Nạp Sơn, tiếp tục vượt qua La Lan đế quốc, sau đó hướng về phía tây bắc khoảng chừng hành trình hai mươi ngày, lúc đó là có thể tới được giới tuyết Bắc vực nối thông với Tuyết Cương Phong.
Kỳ thực địa phương Tuyết Cương Phong thuộc về một đoạn cuối dãy Hạ Gia Lạp Sơn, hướng về phía Tây, đông, Bắc, tam đại địa vực, trong dãy núi gọi là Hạ Lạp Tề Sơn.
Luận về độ hiểm trở thì Hạ Lạp Tề Sơn còn hơn so với Hạ Gia Lạp Sơn, hơn nữa nơi đây còn có một số địa phương tử vong rất khó có thể vượt qua, rất ít người qua lại, thậm chí còn có cự thú cổ hoang trong truyền thuyết, đại thể sinh hoạt trong chỗ sâu Hạ Lạp Tề Sơn.
Vân Thiên Hà, Đường Linh Toa và Long nữ tỷ muội, bốn người đi qua dãy Hạ Gia Lạp Sơn, lúc tiến vào La Lan đế quốc, sau khi nghỉ ngơi tại một thành thị gần Hạ Gia Lạp Sơn một ngày, liền tiếp tục khởi hành đi về phía Tây Bắc.
Lúc Vân Bôn tiến hóa thành mã vương thú, cước trình của nó đã vượt qua mấy lần Truy Vân Mã bình thường, mà phía sau Vân Bôn còn theo mấy thất Phi Tuyết Mã, trải qua Vân Bôn dạy dỗ, cũng đã có một lần lột xác hoàn mỹ, tuy rằng tốc độ và sức chịu đựng không thể nào so sánh được với Vân Bôn, thế nhưng cũng đã vượt qua Phi Tuyết Mã bình thường hai ba lần.
Mộng Ly trong nhiều ngày cưỡi ngựa vừa qua đã từng nói, mấy thớt Phi Tuyết Mã này đều sinh hoạt và lớn lớn trong hoang dã, bản thân bọn chúng có huyết thống Thiên Mã, vì vậy có cơ hội rất lớn tiến hóa trở thành Thiên Mã, hiện tại thấy trên lưng mấy thớt Phi Tuyết Mã này đã có hai khối thịt nho nhỏ nhô lên, tựa như bướu lạc đà, rất có thể sẽ dựng dục thành cánh.
Mà Vân Thiên Hà nghe được điều này, mỗi lần nhìn thấy khối thịt nhô cao của Phi Tuyết Mã, lại nhìn Vân Bôn cái gì cũng không có, trong lòng không khỏi có chút ước ao. Nếu như Vân Bôn cũng có thể dài ra một đôi cánh, có thể bay mà nói, như vậy chính là một chuyện phong cách cỡ nào.
Tuy rằng hắn rất ước ao tư chất của Phi Tuyết Mã, thế nhưng đối với Vân Bôn mà nói, cho dù là chúng có tốt hơn nữa, nhưng luận về cảm tình giữa Vân Thiên Hà và Vân Bôn, chúng tuyệt đối không thể nào so sánh được.
Hắn tin tưởng Vân Bôn còn có cơ hội tiến hóa rất lớn, về phần sẽ biến thành bộ dáng gì, trong lòng hắn cũng mười phần chờ mong.
Nếu như dựa theo cước bộ của Truy Vân Mã bình thường, Vân Thiên Hà muốn vượt qua La Lan đế quốc tới giải đất núi non phía Tây Bắc, không có thời gian hai mươi ngày tuyệt đối không được. Thế nhưng tốc độ của Vân Bôn và mấy thớt Phi Tuyết Mã hiện tại quá mức nhanh, bọn họ chỉ dùng thời gian bảy ngày tới tới thành Tuyết Trúc phụ cận biên cảnh Tây Bắc La Lan đế quốc.
Thành Tuyết Trúc là một tòa thành trì cuối cùng nằm trong địa phận phía Tây Bắc La Lan quốc, vượt qua tòa thành trì này có thể tiến vào giải đất Hạ Lạp Tề Sơn, vì vậy Vân Thiên Hà và tam nữ liên tục chạy vài ngày đường, lữ đồ mệt nhọc, quyết định nghỉ ngơi một ngày đêm trong thành Tuyết Trúc.
Nhưng mà, ngay khi bọn họ chuẩn bị đi qua một mảnh rừng tuyết trúc lưa thưa tiến vào thành Tuyết Trúc, lại bị một vệ binh mặc khôi giáp La Lan quốc chặn lối đi.