Mùa đông giá lạnh, hoa tuyết bay đầy trời, từng cơn gió rét cuốn theo mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi, trong tiểu trấn thỉnh thoảng vẫn thấy vang lên những thanh âm khóc nức nở, kết hợp với những tiếng gió lạnh gào rít, phảng phất như điệu khúc gào thét của vong linh địa ngục.
Tại một chỗ hoang vắng bên ngoài Vọng Kinh Trấn, mấy cố thi thể tĩnh mịch cứng ngắc nằm trên mặt đất đã hoàn toàn bị tuyết trắng phủ lấp.
Máu đã đọng lại cũng bị hoa tuyết phủ lấp toàn bộ.
Kể cả những vết tích tranh đấu nơi đây cũng bị trận tuyết rơi liên tục này che kín.
Lúc này, xa xa trên quan đạo đang có mấy người cưỡi ngựa tốc hành, trong hoa tuyết bọn họ thật giống như những mũi tên nhọn đang bay, nhắm thẳng hướng Vọng Kinh Trấn băng băng chạy tới.
Khi đến gần khu dân cư, lúc này đoàn người cũng phát hiện mấy cỗ thi thể nằm trên mặt đất bị tuyết phủ kín, cùng với đó còn có một vài thân thể bị bạo tung, chỉ còn lại mấy phần chân tay gãy đoạn rời rạc.
Không!
Một tiếng thét vô cùng bi thống, đánh vỡ đi sự cô tịch của cả một vùng tuyết địa hoang vắng khiến cho khung cảnh nơi đây càng nhuốm màu tang thương.
Đứng phía trước, giữa đoàn người là một vị nữ tử mặc áo choàng tránh tuyết mao nhung, đỉnh đầu đội tuyết cừu miên mạo, dáng vẻ thanh nhã, lúc này thần tình vô cùng đau thương, nước mắt lăn dài trên mặt.
Nàng vừa kêu lên một tiếng thê lương rồi như điên dại nhào tới trước một cụ thi thể đã bị tuyết rơi phủ kín, xóa đi hoa tuyết trên người thi thể, cuối cùng thấy được một khuôn mặt cứng nhắc quen thuộc, không nhịn được ôm lấy thi thể, khóc rống lên:
- Ngọc Thiên, đệ đệ, là kẻ nào đã hại chết ngươi?
Lúc này, bên trong đoàn người ngựa có một vị thanh niên mặc áo xanh, đầu đội miên mạo, sắc mặt cực độ âm trầm bi thống dắt ngựa tới.
Hắn quét mắt khắp nơi chung quanh rồi xuống ngựa, quát hỏi mấy người điều tra:
- Có tra được bất kỳ đầu mối nào còn sót lại không?
Một vị trung niên nhân khí chất có phần nội niễm trầm ổn lúc này sắc mặt hơi tái nhợt đi tới nói:
- Những cỗ thi thể Hắc Sát chiến sĩ của Giang gia mặc dù đã cứng ngắc nhưng vẫn còn chút nhiệt, đại khái suy đoán mới chết trong vòng nửa canh giờ trước, căn cứ theo những vết thương hình như là bị người khác dùng quyền kình rất mạnh liên tiếp đánh xuống, thậm chí dẫn đến bạo thể, nói rõ thực lực đối phương mười phần cường đại, những phần chân tay rời rạc còn lại, còn có thủ cấp chính là tứ thúc của Ngọc Thiên, phải biết hắn vốn là một vị Võ Sư cấp chín a!
- Võ Sư cấp chín cũng bị kích bạo thể ư?
Sắc mặt vị thanh niên không khỏi động dung, mang theo một phần kinh hãi nói:
- Như vậy trong đám hung thủ ít nhất còn có một vị cao thủ Tiên Thiên, bằng không ai lại có thể đánh cho một vị Võ Sư cấp chín tới tử trạng thê thảm như vậy?
Nói xong thanh niên nhìn về phía trung niên nhân kia nói:
- Vậy nơi này có lưu lại chút đầu mối gì của hung thủ, bọn họ vì sao lại chạy trước chúng ta tới nơi này giết người, rốt cuộc là người nào bất cẩn lộ ra phong thanh đây?
Trung niên nhân nói:
- Theo ta thấy, hẳn là trong quá trình chúng ta thu được tình báo có sai lầm, mấy người Ngọc Thiên từ Dư Châu tới rồi, dù trên đường có người báo tin nhưng bằng thời gian đó cũng không đủ cho những người này đến trước chúng ta, nói rõ hung thủ vẫn đang ở Kinh Thành mới có thể tới trước chúng ta một bước!
Thanh niên vô cùng phẫn nộ, thất thanh nói:
- Chẳng lẽ là người của Bắc Hầu Phủ, ta nghĩ không ra còn ai có thể có thâm cừu đại hận với Giang gia như vậy?
Trung niên nhân lắc đầu nói:
- Mỗi sự cố phát sinh với Giang thị, rất nhiều người tự nhiên sẽ ngờ vực vô căn cứ với Đồ thị, nhưng nơi này không có bất luận đầu mối nào lưu lại cũng không thể bài trừ khả năng là do người khác gây nên, bất quá hiện tại chúng ta trước nhất cần điều tra rõ một việc, đó chính là những thông tin này do ai tiết lộ ra ngoài, nếu trong chúng ta có xuất hiện nội quỷ, sợ rằng hậu hoạn vô cùng!
- Hỗn trướng, ngươi không muốn báo thù cho đệ đệ ta, lẽ nào lại để đệ đệ ta phải chết oan uổng như vậy?
Nữ tử lúc này ôm lấy thi thể Giang Ngọc Thiên đi tới, sắc mặt cực kỳ âm trầm trừng mắt nhìn thanh niên.
- Ngọc Thục, Ngọc Thiên đã chết, ta là tỷ phu hắn cũng mười phần khổ sở, nàng hãy bình tĩnh một chút, muốn báo thù dù sao cũng phải biết hung thủ là ai đã, huống hồ còn phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn, lẽ nào nàng muốn chúng ta cứ như vậy bất chấp hậu quả, đâm đầu đánh giết tới Bắc Hầu Phủ sao?
Thanh niên trầm giọng nói.
Giang Ngọc Thục suýt chút đã cắn đứt lưỡi, đôi mắt mang theo tơ máu lạnh lùng nói:
- Giang Ngọc Thục ta gả cho ngươi rốt cuộc đã bị mù, gia gia ta hiện đang bị giam trong thiên lao chịu khổ nan dằn vặt, còn kém điểm bị người diệt khẩu, ngươi vô lực không thể cứu viện, ta dễ dàng tha thứ, nhưng hôm nay đệ đệ ta bất hạnh chết thảm ngươi lại muốn bàn bạc kỹ hơn, từ hôm nay trở đi ngươi ta phu thê ân đoạn tình tuyệt.
Nói xong Giang Ngọc Thục ôm thi thể Giang Ngọc Thiên lên ngựa muốn bỏ đi, thanh niên thấy vậy lập tức ngăn cản nói:
- Ngọc Thục, nàng bình tĩnh một chút có được không!
- Cút ngay!
Giang Ngọc Thục vung roi ngựa, hung hăng đánh lên người thanh niên, hét lớn một tiếng rồi nhanh bỏ đi, chỉ khoảng nửa khắc sau đã biến mất trong bầu trời đầy hoa tuyết.
- Hai người các ngươi đi theo phu nhân, hộ tống nàng quay về Dư Châu báo tin, những người khác dọn dẹp những thi thể này một chút rồi an táng!
Thanh niên bất đắc dĩ nhìn bóng ảnh cô độc biến mất trong hoa tuyết rồi lập tức an bài.
Quay lại, thanh niên lần thứ hai nhìn thoáng qua mấy cỗ thi thể, trong lòng thầm than:
- Lần trước đại thụ ngã xuống, Ngọc Tề trọng thương, lần này Ngọc Thiên bỏ mạng, một loạt đả kích trầm trọng như vậy sợ rằng sẽ làm Giang thị triệt để rơi vào điên cuồng, mất đi lý trí thực thi trả thù, con đường sau này của Giang thị đã muốn đến đầu cùng rồi sao?
Lúc này Vân Thiên Hà đã dẫn theo mấy người Đồ Bát từ bên ngoài trở về.
Đối với sự tình phát sinh tại Vọng Kinh Trấn, Vân Thiên Hà để cho Đồ Bát bí mật quan sát tại Vọng Kinh Trấn một hồi cũng biết người tiếp ứng Giang Ngọc Thiên là ai, nghĩ không ra lại là tôn nữ tế của Giang Thụ Viễn, thật trái ngược với sự đoán của hắn.
Bất quá đối với chuyện này không mấy để tâm, trong lòng Vân Thiên Hà chỉ nghĩ thu hoạch lần này rất lớn, hai vị thiên tài của Giang gia đều bị hắn dằn vặt tới một chết một thương, hắn cũng không tin Giang gia còn có thể tiếp tục ẩn nhẫn được nữa, còn nếu như bọn họ vẫn còn ẩn nhẫn mà nói như vậy hắn vẫn chưa thể chạm tới điểm mấu chốt của Giang thị, đành phải tiếp tục lăn qua lăn lại với bọn họ thêm vài lần nữa.
Muốn người ta diệt vong, trước phải khiến họ điên cuồng!
Trở lại trong phủ, Vân Thiên Hà lập tức viết một phong thư, để Vân Tường đưa về Lợi Châu, mặc kệ Giang thị có điên cuồng hay không, chí ít hắn cũng nên viết về một phong thư, nhắc nhở Đồ Thị phải cẩn thận phòng bị mới được.
Vân Tường vừa bay đi, lúc này Sử Trường Đức bước vào sân Linh Thiên Các, nhìn thấy Vân Thiên Hà đứng ở cửa, liền chạy chậm tới nói:
- Thiếu gia, sáu huynh đệ La gia đã khởi hành rồi, có hai người âm thầm hộ tống!
Nói xong Sử Trường Đức lại lấy ra từ trong lòng một phong thư đưa cho Vân Thiên hà nói:
- Đây là thư từ Tuyên Châu vừa mới gửi tới.
Vân Thiên Hà tiếp nhận thư, mở ra đọc thấy là Lục Vô Yên sử dụng mật văn Viêm Hoàng gửi tới, báo sát thủ doanh đã thu thập thiếu niên dị tộc từ khắp nơi, hôm nay tu luyện một thời gian đã có bước tiến triển rất mạnh.
Thế nhưng trong quá trình tu luyện, những thiếu niên dị tộc này cũng không tránh khỏi phát sinh một vài xung đột nhỏ, có người không biết mình bị đưa vào sát thủ doanh làm gì, lại phải khắc khổ nghiêm ngặt tu luyện như đặc chủng, nội tâm sinh oán giận dẫn tới tâm tình bất mãn phản bội. Lục Vô Yên tuy rằng tận lực trấn an nhưng vẫn có một vài thiếu niên dị tộc tính tình hoang dã, tâm sinh phản kháng không phục quản giáo, việc này mười phần nghiêm trọng, phải mau chóng nghĩ cách giải quyết, bằng không cứ để thế này hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Đọc đến đây, chân mày Vân Thiên Hà không khỏi cau lại, xem ra Lục Vô Yên đối với công tác giáo dục tư tưởng những thiếu niên này có điểm không được chu đáo.
Bất quá cũng không thể trách Lục Vô Yên được, Lục Vô Yên vốn nổi tiếng lãnh diện thiết huyết nên không giỏi về nắm bắt tâm lý thiếu niên, để từ đó tìm ra cách ứng đối phù hợp, nhưng hắn hiện tại rất thiếu những người có khả năng như vậy, dù sao những thiếu niên dị tộc trong sát thủ doanh niên kỷ vẫn còn đang độ phát triển nên rất cần có một vị đạo sư tâm lý dẫn đạo cho bọn họ, bằng không cho dù có kinh qua khổ luyện trở thành sát thủ nhưng trong tâm lý lại tồn tại vấn đề, tương lai sẽ có rất nhiều chuyện xấu phát sinh.
Xem ra chính mình phải tự đi một chuyến đến căn cứ Viêm Hoàng luyện doanh rồi, không thể trì hoãn được nữa!
Suy nghĩ một chút, Vân Thiên Hà tiếp tục đọc xuống phía dưới.
Nội dung phía dưới chủ yếu nói về năm hài tử Huyễn Vụ Tộc, những hài tử này có thể chịu khổ, hơn nữa cũng rất phục tùng mệnh lệnh, nhưng hiện tại cũng gặp phải vấn đề phi thường trọng yếu, chính là trong quá trình tiếp thu huấn luyện kiểu địa ngục của đặc chủng, có bốn người đột nhiên thức tỉnh thiên phú tộc chủng.
Mà loại thiên phú mới thức tỉnh này bọn họ căn bản không có khả năng khống chế, bình thường trong tình huống không cẩn thận rất dễ gây tác hại với những thiếu niên tộc khác dẫn tới một vài xung đột nhỏ, đây cũng là một vấn đề cần phải mau chóng giải quyết.
Cuối cùng, Lục Vô Yên có nhắc tới hắn đã nhận được tất cả vật tư cần thiết cung cấp cho Sát Thủ doanh, cũng từ trong mỗi tộc tuyển một vị lão nhân tới khống chế rồi vận dụng biến hóa thiên phú chủng tộc cho tộc nhân mình.
Nhưng duy nhất chỉ có Huyễn Vụ Tộc, nội bộ bọn họ tựa hồ xảy ra một chút chia rẽ, hắn mấy lần cử người đi đề bị cự tuyệt ngoài cửa, không có cách nào mời được một người thích hợp tới chỉ dẫn thiên phú chủng tộc cho những thiếu niên này, mong muốn Vân Thiên Hà liên hệ với thiếu tộc trưởng Huyễn Vụ Tộc, từ đó sớm một chút, tranh thủ giải quyết vấn đề này.
Sau khi đọc xong toàn bộ tín thư, Vân Thiên Hà liền dùng một tay bóp nát, nắm tay thật chặt, rất nhanh tín thư bốc khói xanh hóa thành tro tàn, lúc này mới buông tay ra, quay sang Sử Trường Đức vẫn đứng yên một bên nói:
- A Lai, đi tìm Đồ Lục, lập tức nói người Tình Báo doanh liên hệ Tô Tuyết, ta có một việc trọng yếu đêm nay cần gặp nàng, thuận tiện nói Đồ Thất và Đồ Bát chuẩn bị một chút cả người ngựa thật tốt, đêm nay ta sẽ xuất môn!
Sử Trường Đức vừa quan sát thần sắc Vân Thiên Hà, chỉ biết sự tình có chút cấp bách vì vậy cũng không dám chậm trễ, một đường nhanh bước đi.
Vân Thiên Hà không vào nhà, trực tiếp thẳng hướng chủ viện đi tới.
Đi tới chủ viện, thấy Đồ Nguyên Khánh ngồi trước bàn, vò đầu bứt tai, thỉnh thoảng lại quay sang bầu rượu đặt trên bàn nhắm hai mắt, sau đó trộm liếc lão thái thái một chút, Vân Thiên Hà không khỏi cười trộm, nghĩ không ra vị lão soái này lại sợ vợ đến như vậy.
Nhìn thấy Vân Thiên hà tiến đến, Đồ Suất tựa hồ nghĩ tới cái gì, lập tức kêu lên:
- Thiên Hà, mau tới đây, chuyện lần trước vẫn không có cơ hội chúc mừng, đêm nay cháu uống với ta vài chén!
Vân Thiên Hà cười cười, lại gần nhỏ giọng nói vài câu bên tai Đồ Suất.
- Cái gì, đã chết?
Đồ Suất nghe nói vậy lấy làm kinh hãi, lúc này lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên, cười ha hả nói:
- Thống khoái, đã như vậy hẳn phải uống vài chén chúc mừng một phen rồi!