Võ Động Thiên Hà

Chương 481: Chương 481: Tàn thạch






Quỷ Hoàng đợi Mộng Ly đi ra, đối với xưng hô loạn của nàng không thèm để ý, chỉ nói:

- Nha đầu ngươi, cái miệng thực sự không chịu buông tha người ta!

Lam La U không biết rốt cuộc muốn tìm vật quan trọng gì, nhưng nếu đã không thể giết, như vậy không tiếp tục ham chiến, lúc này hét lớn một tiếng, một tầng hơi nước áp xúc thành thủy châu bao phủ Niếp Ngôn, triệt để phong tỏa hắn bên trong thủy châu, Niếp Ngôn không thể động đậy một chút.

Lúc này Mộng Ly lại chạy tới, điểm điểm vài cái trên người Niếp Ngôn, Niếp Ngôn liền mềm oặt ngã xuống, không chút lực lượng, Mộng Ly ngồi xổm nhìn hắn nói:

- Lão đầu, những người vô tội trong Quỷ Cốc bị tổ tiên các ngươi dày dò phong ấn gần nghìn năm, mà hậu đại các ngươi cũng làm như hắn, đời đời trấn thủ nơi này, lẽ nào không có một điểm áy náy hay sao, hiện tại cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi có thể nói cho ta biết một khối đá tương tự như thế này đang ở nào, chúng ta sẽ không làm khó dễ người nhà ngươi!

Niếp Ngôn nghe câu nói trước đó của Mộng Ly chỉ cười nhạt, bất quá khi hắn thấy khối đá trong lòng bàn tay Mộng Ly, lúc này mí mắt vừa rồi, nhưng hừ lạnh một tiếng nói:

- Đám yêu ma các ngươi, nêu đã đi ra rồi, cứ giết đi là được!

Mộng Ly đã sớm quan sát thần sắc Niếp Ngôn thật kỳ, thấy hắn không chịu nói, sắc mặt không khỏi trầm xuống, nói:

- Lão đầu, mặc kệ tổ tiên các ngươi lừa dối ngươi nói chúng ta là yêu ma như thế nào, chúng ta cũng không thèm để ý, thế nhưng khối đá này là vật cứu mạng, nếu như ngươi không chịu nói, vậy thì đừng trách ta đây thủ đoạn ác động, dùng mệnh của hai kẻ đang chạy trốn kia tới trao đổi.

Nói xong, thân ảnh Mộng Ly chợt lóe, liền biến mất tại chỗ.

Lúc này, nơi cửa ra Quỷ Cốc liên tiếp xuất hiện ba động nữu khúc, chỉ thấy thân ảnh La Lục và Ngả Nhã Na dần dần ngưng thực, rất nhanh, sau thời gian mấy tức liền bước ra.

Bởi vì bình thường trong Quỷ Cốc tương đối u ám, lúc bọn họ đi ra, không hề có một chút cảm giác không khỏe đối với hoàn cảnh ban đêm xung quanh, Ngả Nhã Na còn kinh hô một tiếng, nhìn bầu trời sao trên cao, nói:

- Đây là tinh không sao, nghĩ không ra sinh thời ta có thể nhìn thấy. Trước đây bình thường chỉ xuất hiện trong mộng tưởng, thực sự không ngờ tới nó lại mỹ lệ tới như vậy!

Tiếp theo sau, Ô Lan và Xích Ma Đô theo cửa ra xuất hiện, khi bọn họ đi ra, cũng cảm khái không thôi.

Thẳng cho tới khi Cơ Trinh và Cơ Trường Không xuất hiện, Cơ Trinh liền hoan hô kêu to, tràn đầy vui mừng chạy loạn xung quanh.

- Rốt cuộc đi ra rồi, không khí thật tươi mát, thế giới thật lớn, oa, thực nhiều sao nha, thực xinh đẹp, di, thế nào không có ánh trăng và vầng thái dương nha?

Thấy bộ dáng vui mừng của Cơ Trinh, trong lòng Cơ Trường Không cũng không nhịn được tâm tình kích động khóe mắt có chút ướt át, nhìn Quỷ Hoàng nói:

- Lão tổ tông, nghĩ không ra rốt cuộc chúng ta cũng có thể đợi được ngày hôm nay!

Sau khi Diệp Tiên Kiều và Bạch Nương Tử đi ra, nhìn tình cảnh bên ngoài, phu phụ hai người ôm nhau khóc nức nở, Diệp Tiên Kiều tương đối bình tĩnh, an ủi Bạch Nương Tử, nói:

- Hậu thế hai nhà chúng ta, phỏng chừng hiện tại đã có tới ba bốn đời rồi, không biết bọn họ còn có thể nhận ra chúng ta hay không?

- Có cơ hội, nhất định chúng ta phải trở về quê cũ thăm người thân và con cháu của họ!

Bạch Nương Tử dừng khóc, nói.

Lại một hồi, lúc này mới thấy hai người Vân Thiên Hà và Bạch Nương Tử từ trong cửa ra xuất hiện.

Vân Thiên Hà nhìn xung quanh một chút, thấy đang là buổi tối, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói:

- Hoàn hảo là buổi tối, trước khi ta để các trưởng lão đi ra, ngược lại đã quên mất một vấn đề tương đối quan trọng!

Cơ Trường Không hiếu kỳ, hỏi:

- Làm sao vậy, buổi tối đi ra thì sao, có cái gì không thích hợp?

Vân Thiên Hà nói:

- Trong Quỷ Cốc quanh năm không nhìn thấy ánh dương quang, hơn nữa tia sáng lại cực kỳ hôn ám, các ngươi sinh hoạt bên trong đã lâu, nếu như ban ngày đi ra, vừa nhìn thấy ánh dương quang chói sáng, sợ rằng rất có thể dẫn tới mù mắt, ta đã quên mất vấn đề này!

- Cũng đúng!

Cơ Trường Không gật đầu.

Vân Thiên Hà quay sang nhìn phu phụ Diệp Tiên Kiều, nói:

- Bạch Nương Tử, các ngươi hẳn là có biện pháp, có thể để cho mọi người tại Quỷ Cốc thích ứng với ánh dương quang trong thời gian ngắn, còn có hoàn cảnh bên ngoài, các trưởng lão có thực lực cường đại thì không sao, nhưng ta chỉ sợ những người tu vi thấp không thể thích ứng được dẫn tới xuất hiện một ít hiện tượng không khỏe!

Diệp Tiên Kiều vỗ vỗ ngực, nói:

- Kỳ thực chúng ta đã sớm nghiên cứu phương pháp xử lý chuyện này rồi, thiếu chủ không cần phải lo lắng, chỉ cần tìm một ít lá cây, chúng ta phối chế nước thuốc ngâm thân thể, lại dán một ít lá cây đặc chế vào con mắt, bọn họ phơi nắng mặt trời một hồi là có thể thích ứng được, về phần tình huống thân thể, chúng ta sẽ phối chế một ít nước thuốc kích thích điều trị thật tốt, sẽ không xuất hiện hiện tượng da bị hoạt tử, nói chung phu phụ chúng ta bảo chứng tất cả mọi người đều không có việc gì!

Bạch Nương Tử nhìn khuôn mặt đắc ý rạng ngời của Diệp Tiên Kiều sau khi đắp da thịt mới, sẵng giọng:

- Bộ dáng hiện tại của lão quỷ ngươi, tuy rằng nhìn không giống hèn mọn xấu xí nữa rồi, thế nhưng càng làm cho ta không thích ứng, ngược lại giống như một tên ngốc!

Diệp Tiên Kiều cũng trêu ghẹo cười nói:

- Nếu như không trang điểm dung nhan, ngươi làm sao cho ta vào phòng, cho ta ngủ cùng, hắc hắc…

- Đi tìm chết!

Bạch Nương Tử nghe được Diệp Tiên Kiều nói như vậy trước mặt mọi người, khuôn mặt nóng lên, hung hăng đá hắn hai cước, bắt đầu hoạt động ngay phụ cận, tiện tay nhổ hai cây dược thảo, kêu lên:

- Lão quỷ ngươi qua đây, giúp ta lấy thuốc, phụ cận nơi đây thực nhiều thứ thuốc nha, ta cũng muốn điều chỉnh khuôn mặt thật đẹp mới được!

Vân Thiên Hà suy nghĩ một chút, phụ cận chính là Quỷ Hạp, nói:

- Lần này chúng ta trùng kích phong ấn cửa ra, dẫn phát động tĩnh quá lớn, phỏng chừng sẽ có người tới thăm dò, mà người của chúng ta quá đông, nhất thời chưa thể an trí được, trong cốc hãy lưu lại mấy vị trưởng lão tọa trấn, lại để mấy vị trưởng lão tạm thời ở đây thủ hộ cửa ra, hiện tại thừa lúc đêm khuya, trước tiên chúng ta tới Quỷ Hạp, cứu những người bị khổ dịch bên trong ra!

- Ta đi!

- Ta cũng đi!

Lúc này Cơ Trinh cũng không tiếp tục chơi đùa, đột nhiên chạy tới kêu lên:

- Cứu những người bị khổ dịch làm sao có thể thiếu ta, ta cũng muốn đi!

Vân Thiên Hà thấy mọi người cùng nhau tranh đoạt đi cứu những tộc nhân bị khổ dịch bên trong Quỷ Hạp, trong lòng cảm động, nhưng vẫn nói:

- Nếu như tất cả mọi người cùng tranh nhau đi, vậy những công việc ta an bài vừa rồi phải làm sao?

Mọi người gật đầu, nói:

- Vậy theo ý thiếu chủ!

Dứt lời, mọi người đều dùng vẻ mặt chờ mong nhìn Vân Thiên Hà.

Vân Thiên Hà suy nghĩ một chút, nói:

- Những người bị khổ dịch trong Quỷ Hạp đại bộ phận là hậu duệ Linh tộc, vậy Lam trưởng lão, Ô Lan trưởng lão và Ngả Nhã Na trưởng lão cùng với Bạch Nương Tử dẫn theo một ít tộc nhân nhanh nhẹn theo ta đi!

- Không được, ta cũng muốn đi!

Cơ Trinh bất mãn mân mê cái miệng nhỏ nhắn nói.

- Trinh nhi, đừng nháo!

Cơ Trường Không xụ mặt nhìn Cơ Trinh:

- Tất cả nghe thiếu chủ an bài!

- Tiểu nha đầu, ngươi đi vạn nhất để những người đó sợ hãi thì làm sao bây giờ?

Lúc này, chỉ thấy Mộng Ly bắt theo một vị trung niên nhân và một thiếu niên chạy tới. Cơ Trinh bĩu môi, mà Niếp Ngôn bên cạnh bị Lam trưởng lão chế trụ nhìn thấy thiếu niên và trung niên nhân, nhất thời thần sắc buồn bã, khóe miệng giật giật liên tục. Kỳ thực thọ mệnh của hắn đã sắp hết, qua không được bao nhiêu ngày mới giảng giải cho tôn tử nhiều chuyện như vậy trong thời gian ngắn vừa qua.

Mà hiện tại, nghe được những người này nói chuyện, cảm thụ được bọn họ cũng không phải là loại người cùng hung cực ác, trong lòng hắn đã hiểu rõ một việc, tổ tông của hắn đã lừa dối hắn!

Cơ Trinh bình thương trong Quỷ Cốc thường xuyên đấu võ mồm với Mộng Ly, nghe xong lời này, nhất thời mất hứng kêu lên:

- Lão yêu bà, lão yêu bà, không đi thì không đi, ngươi không phải cũng không đi được sao, hừ!

- Ngươi, một tiểu bát phụ, dám mắng ta là lão yêu bà, xem ra không chơi chết ngươi mới lạ…

Vừa nói, Mộng Ly nghiêm mặt vứt trung niên nhân và thiếu niên trên mặt đất, vọt tới chế trụ Cơ Trinh.

Bởi vì thực lực của Cơ Trinh thấp hơn Mộng Ly, sau khi bị chế trụ, căn bản không thể nào phản kháng, Mộng Ly ôm chặt, ngay tại cái mông của nàng hung hăng tặng mấy cái tát rõ kêu.

- Ta cho ngươi mắng ta, ta cho ngươi mắng!

- Ai nha, ta không mắng, tỷ tỷ buông tha cho ta đi, đừng đánh ta, ta không mắng nữa…

Cơ Trinh bị Mộng Ly đánh mông rung động lên xuống, xấu hổ không thôi, lại đấu không được Mộng Ly, không thể làm gì khác hơn là ủy khuất xin tha.

- Như vậy còn không sai biệt lắm, hừ!

Mộng Ly hừ một tiếng, lúc này mới buông tha nàng.

Mà mọi người thấy Mộng Ly và Cơ Trinh đùa giỡn, đều mỉm cười vui vẻ, hai người này trong cốc thời gian vừa qua có thể nói là một đôi oan gia, vừa thấu nhau liền đấu võ mồm, mọi người đã sớm quen thuộc rồi.

Sau khi dạy dỗ Cơ Trinh, tâm tình Mộng Ly thư sướng, lúc này mới nghĩ tới chuyện chính, liền bắt thiếu niên trên mặt đất, nhưng không hiện vẻ sợ hãi, đi tới bên người Niếp Ngôn, nói:

- Lão đầu, tiểu tử này hẳn là tử tôn của ngươi, tuy rằng bọn họ chạy trốn lạc đường, thế nhưng không làm khó ta, hiện tại ngươi nên nói đi!

Niếp Ngôn hít một hơi, nói:

- Tổ tông lừa dối chúng ta, chúng ta đã phạm phải sai lầm không thể nào bù đắp được, lão phu cũng là tội nhân, chỉ khẩn cầu các ngươi có thể tha cho hài tử này, khối đá theo như lời ngươi nói, ta biết tung tích ở đâu!

Nói xong, Niếp Ngôn nói với thiếu niên:

- Phong nhi, khối đá cháu bình thường vẫn đeo trên cổ, hiện tại lấy xuống giao cho vị tỷ tỷ này đi!

- Không được, đó là lão tổ tông lưu lại kỷ niệm cho cháu!

Thiếu niên lắc đầu không nghe theo.

Mộng Ly vừa nghe, lúc này liền mở áo thiếu niên, lại không thấy khối đá đâu, không khỏi nhíu mày hỏi:

- Ngươi dấu nó ở nơi nào rồi?

- Ta không nói!

Thiếu niên rất quật cường.

Vân Thiên Hà thấy Mộng Ly ép hỏi thứ gì đó, trong lòng liền biết được nàng hỏi cái gì, hắn cũng không có nhiều kiên trì như vậy, lúc này liền dẫn theo trung niên nhân, đi tới bên người thiếu niên, nói:

- Nói ra tung tích khối đá, ngươi không nói hai người bọn họ sẽ phải chết, nói ra thì chỉ chết một mình ngươi, chính ngươi lựa chọn!

Thiếu niên bị khí thế của Vân Thiên Hà chấn nhiếp, lúc này không biết làm sao cho phải.

Niếp Ngôn nhìn Niếp Phong, ôn tồn nói:

- Phong nhi, gia gia vốn sắp chết, cháu hãy trả lại cho bọn họ đi, thứ đó căn bản không phải là của chúng ta, cháu nhớ kỹ những lời nói của mình trước đây với gia gia, những người bên trong Quỷ Hạp kia không phải là yêu ma, bọn họ xác thực đáng thương, tất cả mọi chuyện đều là do lão tổ tông đã lừa dối chúng ta, những người này bị nhốt trong Quỷ Cốc gần nghìn năm, là hắn đã bắt mọi người tới Quỷ Hạp nô dịch, sau này nếu như cháu sống sốt, không nên oán hận bọn họ, chỉ làm một người bình thường, sống những ngày bình thường, đó chính là tâm nguyện lớn nhất của gia gia!

Thiếu niên nghe được lời nói này, tinh thần càng có vẻ mê man bất định, khi nhận định từ lúc nhỏ bồi dưỡng của hắn bị phủ định, hơn nữa suy nghĩ trước đó của hắn lại được xác nhận, để trong lòng hắn không biết rốt cuộc là ai đúng ai sai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.