Võ Động Thiên Hà

Chương 42: Chương 42: Tin tức ly biệt






Trời đông giá lạnh tuyết rơi lả tả xuống sân , cả thế giới chỉ thay đổi trong vòng một đêm biến thành một màu trắng xóa .

Mọi người trong lòng cảm thấy thoải mái tinh thần , trái ngược với cái lạnh băng của thời tiết .

Đồ lão gia tử cuối cùng đêm qua đã có được một đêm ngon giấc , lâu rồi không có được vui vẻ như vậy , nghĩ tới nét mặt của lão gia hỏa Giang Thụ Hùng kia , uất nghẹn tức giận run rẩy , trên khuôn mặt gia nua không khỏi xuất hiện những nét tươi cười .

Sảng khoái , vô cùng sảng khoái a !

Lần này Đồ gia thoáng chốc đã nuốt gọn gần hơn hai nghìn vạn lượng tiền mặt , Giang gia bị một trận đả kích đau xót tới tận xương tủy .

Nhiều năm qua Đồ gia và Giang gia không ngừng tranh giành , cấu xé lẫn nhau , cho dù là trên thương trường , võ trường , hay việc triều chính , họ Đồ và họ Giang đều không ngừng đấu đá ngươi chết ta sống , máu chảy thành sông .

Lần này Giang gia tổn thương gần hết số vốn lưu động , vòng quay của tiền tệ trong sản nghiệp của Giang gặp phải nguy cơ nứt vỡ chưa từng có , nếu như bọn họ muốn bảo vệ vòng quay này , đương nhiên phải thu nhỏ nó lại trở về trụ cột, hi sinh cái nhỏ bảo vệ cái lớn .

Đồ Chính Long cùng Đồ Chính Thanh đều là nhân tài kinh doanh , bọn họ tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội đánh rắn dập đầu , tối qua bọn họ chạy vào trong phủ hướng Đồ lão gia tử thông báo chiến tích mấy ngày gần đây của bọn họ , còn nêu thêm phương án phản kích sản nghiệp của Giang gia .

Đồ Nguyên Tán mặc dù là lão gia chủ của Đồ gia , nhưng trên phương diện kinh doanh cũng không có hiểu biết nhiều , nhưng có những nhận thức nhất định đối với tài năng của hai chất nhi này , cho nên khi Đồ Chính Long và Đồ Chính Thanh kể lại mọi chuyện , đem phương án phản công phân tích rõ ràng tỉ mỉ , Đồ Nguyên Tán rất nhanh đồng ý , để cho hai người thực hiện kế hoạch .

Trong lúc Đồ Chính Long cùng Đồ Chính Thanh rời đi , Đồ Chính Long chợt nhớ lại bức thư thần bí , cho nên hướng lão gia tử kể lại việc này , cũng nói rõ âm mưu của Giang gia mở hồ nêu lên trong bức thư , lần này bọn họ có thể phản công thắng lợi công lao lớn nhất chính là từ bức thư này .

Đồ Nguyên Tán nghe xong , tâm tư lưu động nghĩ tới một người , người này chính là Tuyết Ông tiên sinh vẫn đang ở trong phủ, nhưng vị Tuyết ông tiên sinh này chỉ tinh thông quân sự chính trị , trên phương diện buôn bán kinh doanh không có quan tâm tới , hắn không thể nào cấp cho Đồ gia một chiệc phao cứu sinh thần kì như vậy được , rất nhanh phương án Tuyết ông tiên sinh đã bị loại .

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui , tất cả nhưng người có khả năng buôn bán trong Đồ gia , trừ hai người Đồ Chính Thanh và Đồ Chính Long ra thì không còn một ai khác có biểu hiện đáng chú ý để có thể quan tâm tới .

Như vậy phong thư thần bí này , rốt cuộc là do ai phát ra , hắn tại sao lại muốn giúp Đồ gia ?

Dấu hỏi lớn trong lòng Đồ Chính Long , Đồ Chính Thanh còn cả Đồ Nguyên Tán , thủy chung vẫn không có lời giải ?

Nhưng mặc kệ thần bí nhân kia có mục đích gì đối với Đồ gia , nhưng lần này Giang gia thât bại Đồ gia toàn thắng đã nói rõ là người này không phải là địch nhân của Đồ gia , nên trong lòng Đồ lão gia tử cũng không có nghĩ nhiều .

Sáng sớm , Đồ lão gia tử cho gọi vợ chồng Đồ Chính Minh , Dương quản gia cùng Lục quản gia , phân phó mọi người tiến hành phân phát tiền thưởng cho mọi người mua áo ấm mặc mùa đông , chỉa sẽ niếm vui chung chiến thắng của Đồ gia , sau đó Đồ lão gia tử thông báo tin tức đại hộ võ thuật khiến cho Đồ phủ sôi trào .

Phân phó xong mọi chuyện , tâm tình Đồ lão gia tử vô cùng tốt , nên đi dạo lòng vòng , một hồi đi tới Đông viện .

Đi tới cửa Đông viện vừa lúc gặp Đường Linh Vũ đi ra , nhìn thấy trên tay có một con chim ưng , Đồ Nguyên Tán cười hỏi :

-“Lăng Vũ thiếu gia , mấy ngày ở trong phủ có tốt không ?”

Đường Linh Vũ nghe được thanh âm có chút cung kính của Đồ Nguyên Tán hỏi mình , liền đoán rằng lão đầu này biết được thân phận của mình , nên khong chút khách khí đáp :

-“Làm phiền Đồ lão gia tử rồi , những ngày qua ta sống rất vui vẻ ?”

Đồ Nguyên Tán sờ sờ chòm râu , thấy Đường Linh Vũ không có hứng thú nói chuyện , khách sáo tiếp thêm vài câu , nhìn hắn rời đi rồi tiến vào Đông viện .

Mới vào tới Đông viện thấy Đường Linh Sa đang đứng cạnh nha hoàn Lục Châu nói chuyện vui vẻ , thật giống như đang luận đàm về Vân Thiên Hà .

Lục Châu cùng Đường Linh Sa đang nói chuyện hăng say , quay đầu lại thấy Đồ lão gia tử đang đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện phiếm , có chút lo lắng , lấp tức ngưng lại thi lễ với Đồ Nguyên Tán .

Đồ Nguyên Tán hướng Đường Linh Sa gật đầu , rồi hỏi :

-“Lục Châu , Thiên Hà hôm nay vẫn đi tới võ trường ?”

-“Vâng , thiếu gia mang theo hộ vệ tiến vào võ đường từ sớm !”

Lục Châu đáp .

Đồ Nguyên Tán nghe nói Vân Thiên Hà từ sớm đã tới võ đường luyện võ , lúc này mới gật đầu vui mừng .

Lúc này Tuyết ông tiên sinh từ trong gian nhà chính đi ra , thấy Đồ Nguyên Tán khẽ gật đầu đi tới .

Đồ Nguyên Tán khẽ hành lễ , nói :

-“Tuyết tiên sinh , mấy ngày gần đây trong phủ công việc bề bộn , lão phu không tới thăm được , mong tiên sinh thứ lỗi !”

-“Đồ tiền bối ngài không cần phải khách khí !”

Tuyết ông tiên sinh nói :

-“Chúng ta đã quấy rầy Đồ phủ nhiều ngày rỗi , có một chuyện đang muốn hương Đồ tiền bối nói rõ ,chúng ta ngày mai muốn trở về kinh thành !”

Đồ Nguyên Tán vội nói :

-“Đồ phủ chiêu đại có gì không được chu toàn , Tuyết tiên sinh vì sao nóng lòng trở về kinh như thế ?”

-“Đồ tiền bối hiểu lầm rồi , chings ta đi tới Lợi Châu đã nhiều ngày , có môt số việc đã xử lý thỏa đáng , hôm nay đã gần tới thời điểm cuối năm , cũng phải để cho bọn họ trở về nhà tận hưởng niềm vui quây quần , cho nên chúng ta quyết định khởi hành trở về kinh !”

Đồ Nguyên Tán nói :

-“Như vậy lão phu cũng không tiện ép buộc , chẳng qua là mười ngày nữa lão phu tổ chức đại hội võ thuật Đồ gia một năm một lần , không mời được Tuyết tiên sinh tới dự , lão phu có chút tiếc nuối !”

Nhưng thật ra khi Tuyết ông tiên sinh tới đây đã sớm đem toàn bộ hiện trạng Đồ gia thăm dò rõ ràng , cho dù không tới xem đại hội kia cũng không sao cả .

Nhưng lức này Đường Linh Sa có chút lo lắng , cầu xin nói :

-“Tiên sinh , nếu không chúng ta đợi thêm mười ngày nữa , chờ xem đại hội tuyển chọn xong rồi trở về kinh , dù sao cũng đã ở hơn một tháng rồi , thêm mười ngày nữa cũng không nhiều ?”

Tuyết tiên sinh làm sao không hiểu được tâm tư của tiểu nữ nhi như Đường Linh Sa , nhưng vẫn dứt khoát lắc đầu nói :

-“Thời gian trở về kinh thành , ta đã báo cho cha mẹ ngươi, không thể sửa đổi , ngươi có chuyện gì xử lý chưa xong , mau mau đi xử lý đi , ngay mai chúng ta khởi hành không thể trì hoãn !”

Nói xong , Tuyết ông tiên sinh hướng Đồ Nguyên Tán nói :

-“Tiền bối xin người dời bước vào trong phòng , nơi này nói chuyện không tiện .!”

Nói xong quay người , trở về gian nhà chính .

Đồ Nguyên Tán hướng Lục Châu nói :

-“Lúc nữa ngươi đi tìm Chính Minh bảo hắn tới Đông viện tìm ta , ta có chuyện cần phân phó !”

Nói xong bước nhanh vào nhà chính .

Vào nhà chính , Tuyết ông tiên sinh liền nói thẳng :

-“Đồ tiền bối , thứ cho tại hạ nói thẳng , hôm nay Giang Mạc tập đoàn trong triều đình đã bắt đầu công kích Đồ soái , lần này mọi chuyện đối với Đồ soái cực kì bất lợi , tại hạ trở về kinh lần này cùng Túc Tĩnh Vương thường nghị về chuyện này , phải tìm ra biện pháp sớm ngăn chặn , nếu không Chính Đức đại tướng quân lần xuất binh ra ngoài này sẽ gặp phiền toái không nhỏ !”

Đồ Nguyên Tán kinh hãi nói :

-“Tiên sinh có điều gì xin cứ chỉ giáo ?”

Tuyết ông tiên sinh nói :

-“Gân đây , theo quan sát Giang gia đã bắt đầu có những động tác đói với Đồ gia , nhưng năm gần đây bọn họ không ngừng phát triển thế lực tại Lợi Châu , thậm chí còn cài người vào trong Đồ phủ . Lần này trong triều đình phiền toái rất lớn , rất cần tiến bối triển khai hành động lôi đình đối với Giang gia , một mực hấp dẫn sự chú ý của Giang gia tới Lợi Châu , mặc dù sẽ có chút phiền toái , nhưng như thế sẽ giảm bớt áp lực trong triều , nói như vậy tiến bối nên biết cái gì nặng cái gì nhẹ !”

Đồ Nguyên Tán trầm tư chốc lát , trong mắt hiện lên vẻ tàn khốc nói :

-“Lão phu biết phải làm sao , tiên sinh có thể yên tâm trở về kinh !”

Cùng Tuyết ông tiên sinh thương lượng trong chốc lát , Đồ Nguyên Tán đi ra cửa , vừa lúc gặp Đồ Chính Minh tới , liền dẫn hắn tới một gian phòng nói :

-“Chính Minh , ngươi lấp tức thông báo cho gia chủ các chi hệ của Đồ gia , hành động quét dọn lúc trước cần sớm thực hiện , đám quỷ trà trộn vào Đồ gia có bắt được đầu mối nào nữa không ?”

Đồ Chính Minh thân sắc hiện lên tia ảm nhiên , nói :

-“Đã xác định được ba người rất khả nghi , vẫn cần tiến hành giám thị thêm !”

Đồ Nguyên Tán nhìn thần sắc của hắn , lanh lùng nói :

-“Chuyện này liên quan tới sự an nguy của toàn bộ gia tộc họ Đồ , muốn gia tộc đoàn kết , dẹp yên loại sâu bọ đục khoét , có đôi khi phải bỏ đi lòng dạ đàn bàn , coi như là ...., khí tất yếu không được mềm lòng mà nương tay , ngươi hiểu được ta đang nói gì không ?”

-“Hài nhi hiểu được !”

Đồ Chính Minh trong mắt hiện lên mấy phần không đành lòng , nhưng sau đó bị một khí thế bén nhọn thay thế .

................

Đường Linh Sa thần sắc có chút ảm đạm , trong lòng bắt đầu suy nghĩ miên man .

Ngày mai phải lập tức trở về kinh thành rồi , rất khó có thể có cơ hội đi du lịch , hắn sau này có thể hay không tới kinh thành tìm ta , nêu như hắn quên ta thì sao , không biết hắn có thích ta hay không , tai sao hắn luôn không để ý tới ta đối với người ta lãnh đạm như vậy ?

-“Lăng Sa tỷ tỷ , Lăng Sa tỷ tỷ ?”

Lục Châu thấy Lăng Sa thần sắc ảm nhiên , một mực ngây người , cho nên kéo kéo cánh tay gọi .

Đường Linh Sa lấy lại tinh thần , nhìn Lục Châu non nớt ánh mắt trong suốt , hỏi :

-“Lục Châu muội muội , ngươi đã từng thích ai chưa ?”

Nghe lời này , khuân mặt Lục Châu nhất thời chín đỏ , gục đầu không đáp .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.