Bên trong chủ trạch, Đồ Nguyên Tán ngồi ở phía trên chủ đường, bên dưới lần lượt là Đồ Chính Minh, Đồ Chính Huy, Đồ Chính Thanh, Đồ Chính Thành, Đồ Chính Long, trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ vui mừng, phấn chấn.
- Tiểu gia hỏa Thiên Hà quả nhiên là gây ra nhiều náo nhiệt, lần trước là làm cho Giang Thụ Viễn bị chặt đầu, sau đó lại làm cho hai thiên tài của Giang gia một chết một bị thương. Lần này lại bất tri bất giác cho hang ổ Giang gia một mồi lửa thiêu trụi tất cả. Thật là làm cho lòng người phấn chấn ha ha…
Đồ Chính Huy hưng phấn đến mức đứng ngồi không yên, hoa chân múa tay vui sướng nói.
Đồ Nguyên Tán nghe xong lời này, trên mặt cũng mang theo vẻ tươi cười, gật đầu đồng ý:
- Không thể không nói Đồ gia chúng ta được ông trời chiếu cố. Nhị đệ cũng vừa đưa tin, hiện nay thế cục kinh thành đại biến cũng đều do đứa nhỏ Thiên Hà này gây ảnh hưởng. Rất nhiều thứ lực ở kinh thành rất kiêng kị Thiên Hà, đã từng triển khai một ít thủ đoạn muốn đối phó hắn. Lần này Thiên Hà trở về Lợi Châu tạm thời tránh đầu sóng ngọn gió. Trên đường nhất định sẽ có rất nhiều kẻ chặn giết nên nhị đệ đưa tin bảo chúng ta phái nhân thủ tiếp ứng ở Định Châu. Thế nhưng không tưởng tượng được tiểu tử này lại tiến vào Dư Châu, Giang Nam quận làm nên một hồi náo nhiệt đến mức như vậy.
Đột nhiên thần sắc Đồ Chính Minh trở nên ngưng trọng nói:
- Phụ thân, nếu như Thiên Hà đang ở Dư Châu cộng thêm việc hắn vừa mới thiêu trụi hang ổ của Giang gia thì nhất định bọn chúng sẽ triển khai một cuộc trả thù điên cuồng. Nhất định Thiên Hà đang gặp nguy hiểm, chúng ta cũng phải hành động ngay lập tức mới được.
Đồ Nguyên Tán gật đầu nói:
- Cũng đã đến thời điểm triển khai hành động rồi, mấy bố trí của Giang gia bên Lợi Châu chỉ sợ cũng vì sự kiện lần này mà phải rút khỏi. Chúng ta hành động cũng không cần phải lo lắng cho gia hương quá nhiều.
Đúng lúc này An Bá từ ngoài cửa tiến vào, trong tay cầm một phong thư đưa cho Đồ Nguyên Tán. Sau khi Đồ Nguyên Tán xem qua phong thư kiền đứng phắt dậy, lại nhìn kĩ thư tín một lần nữa rồi cười lạnh nói:
- Nhất định lão phu phải tự mình đi đón tiếp lão thất phu Giang Thụ Hùng một phen, xuất động toàn gia tộc trên diện rộng chỉ để đối phó một đứa trẻ. Loại sự tình này mà hắn cũng làm ra được, thật đáng phục, lần này không diệt được ngươi lão phu thề sẽ không quay lại Lợi Châu.
Nói xong Đồ Nguyên Tán phân phó:
- Chính Minh, ngươi đi mời tam thúc trở về. Lệnh cho tất cả Thiên Đồ chiến sĩ ở Lợi Châu cùng xuất động. Chính Huy mang một nhóm cao thủ ở lại Lợi Châu đề phòng kẻ khác thừa cơ tiến vào. Chính Long lập tức chạy đến Định Châu thông tri Ngư gia phái một nhóm cao thủ đến trợ giúp. Chính Thanh đến phủ thành chủ Lợi Châu thông báo một câu. Chính Thành hỏa tốc bí mật chạy đến Dư Châu bắt liên lạc với thủ phủ Dư Châu là Diệp đại nhân tìm cách giúp đỡ Thiên Hà đồng thời giao một vài chứng cớ mà chúng ta có được giao cho Diệp đại nhân, tố cáo Giang gia tội danh âm mưu tạo phản. Phải đánh cả sau lưng bọn chúng.
Sau khi Đồ Nguyên Tán thông báo từng mệnh lệnh rõ ràng những người được giao nhiệm vụ liền cấp tốc hành động.
Sau khi mọi người đi hết trong phòng chỉ còn lại Đồ Nguyên Tán và An Bá. Lúc này An Bá mới nói:
- Lão gia, lần hành động đối phó với Giang gia này cũng không cần gióng trống khua chiêng như vậy, chỉ sợ thế lực Tông Môn có thể thừa cơ can thiệp vào. Lão gia vẫn cần cẩn thận là trên hết, lần này lão phu hộ tống lão gia đi diệt Giang gia.
Đồ Nguyên Tán nói:
- An lão, ngươi nên ở lại Lợi Châu, lần này chúng ta đi tranh đấu chính là một trận sinh tử chiến người sống ta chết. Mà có thể Tông Môn sẽ nhân cơ hội này sẽ triển khai một vài hành động bí mật ở Lợi Châu. Lợi Châu còn cần có ngươi tọa trấn ta mới yên tâm.
An Bá thấy Đồ Nguyên Tán nói chuyện trịnh trọng như vậy tựa hồ như giao phó cả cơ nghiệp, liền trầm giọng đáp ứng:
- Một khi đã như vậy lão phu dù phải liều mạng già này cũng nhất định bảo vệ con cháu Đồ gia được an toàn.
Ban đêm ở Xà Bàn sơn tại Dư Châu quả giống như tên gọi, cả ngọn núi như một con rắn khổng lồ, chỗ cao nhất so với mực nước biển lên đến gần ngàn thước giống như đầu rắn. Mà chỗ thấp nhất lại tương đối thấp giống như thân hình con rắn cuộn tròn lại.
Nơi này đa số là rừng núi và đầm lầy, không có dấu chân người, sương mù bao phủ khắp nơi, thường xuyên có tinh thú cường đại lui tới. Là một địa phương nguy hiểm gần bằng Thanh Long Sơn Tuyên Châu.
Đoàn người Vân Thiên Hà chạy được ba ngày đường, đến phụ cận vùng Xà Bàn sơn thì người ngựa đều kiệt sức. Mấy người liền dừng lại cho ngựa nghỉ ngơi và cũng để tìm thêm lương thực.
Sau khi Tinh Mông xuống ngựa liền lấy nước uống và lương khô rồi nhân tiện nói:
- Thiếu chủ, lương khô cũng dùng sắp hết rồi, thuộc hạ và Thu Liên đến bìa rừng săn một vài con mồi được không?
Vân Thiên Hà suy nghĩ rồi nói:
- Cũng được, tuy nhiên không được vào sâu trong núi, chỉ được săn bắt ở gần bìa rừng.
Tinh Mông và Thu Liên tuân mện sau đó liền mang theo dụng cụ săn bắt vào rừng. Tinh Diệu và Thu Phi cũng không nhàn rỗi, mỗi người đi kiếm cỏ khô cho mấy con ngựa.
Vân Thiên Hà đánh giá xung quanh một chút, khẽ nhăn mày nói:
- Xung quanh Xà Bàn sơn không có dấu chân con người, cây cối lại bị sương mù bao phủ, chỉ sợ sẽ có nguy hiểm. Tinh Diệu, ngươi đuổi theo Tinh Mông nhắc nhở bọn họ không cần vào sâu trong núi. Không săn được cũng không sao quan trọng là phải giữ an toàn.
Tinh Diệu nghe vậy liền để một mình Thu Phi làm rồi lập tức theo sát phương hướng Tinh Mông vừa rời đi.
Sau khi Tinh Mông và Thu Liên vào rừng cây liền nhìn sương mù xung quanh, có rất nhiều đầm lấy. Tinh Mông nói:
- Nơi này quả đúng là hiểm địa, ta và ngươi cần phải cẩn thận, không được đánh động đến mãnh thú.
Hai người đi được một hồi vẫn không kinh động đến thú vật trong rừng, sau đó trốn ở một nơi bí mật quan sát một côn Tuyết Chương đang uống nước.
Hưu!
Một tiếng tiếng xé gió vang lên, chỉ thấy một cây thương giống như tia chớp phóng tới. Con Tuyết Chương bị kinh động, liền nhanh chóng bỏ trốn thế nhưng cũng không hoàn toàn tránh được, bị ngọn thương cắm sâu vào đùi. Tuy thế Tuyết Chương vẫn còn có thể tiếp tục chạy trốn.
Tinh Mông nhìn thấy con mồi bị thương đang cố gắng chạy thoát liền phóng ra như một tia chớp cùng với Thu Liên đuổi theo con mối. Trong lúc truy đuổi hai người đã quên mất lời dặn không được đi sâu vào trong rừng của Vân Thiên Hà.
Khi hai người truy đuổi con Tuyết Chương đến gần đầm lầy sâu trong rừng thì thấy con mồi ngã gục xuống thở hổn hà hổn hển. Lúc này Thu Liên lại tiếp tục phóng ra một cây thương giết chết con mồi. Tinh Mông hiểu ý lướt đến bên cạnh con Tuyết Chương, rút chủy thủ bên hông đâm vào cổ họng nó. Con Tuyết Chương dãy dụa mấy cái liền bất động.
Tinh Mông lấy ra cuộn dây thừng trói Tuyết Chương lại cõng lên lưng, hai người lập tức lao ra khỏi rừng.
Hai người vừa đi được một đoạn, đột nhiên Tinh Mông cảm giác được có dị động. Hai người liền cẩn thận đi đến phương hướng có dị động điều tra thì thấy Tinh Diệu đang chiến đấu với một đầu Tuyết Lang.
Bởi vì Tinh Mông và Thu Liên đều là hậu duệ dị tộc nên bọn họ có khả năng cảm nhận được khí tức của tinh thú. Tinh Mông liếc mắt một cái liền nhận ra đầu Tuyết Lang này chính là tinh thú liền thấp giọng nói:
- Không tốt là lang tinh thú, chúng ta nhanh chóng đến trợ giúp.
Nói xong, thân thể Tinh Mông bắn ra như tia chớp gia nhập vào vòng chiến đấu từ phía sau đánh lén Tuyết Lang giải vây cho Tinh Diệu. Đầu lang tinh thú này cũng rất giảo hoạt, thấy con mồi có hai đồng bọn đến trợ giúp liền lao đến tấn công Tinh Diệu vì nó biết Tinh Diệu đã bị thương, là người yếu nhất. Tuyết Lang cực kỳ thông minh, nó nhằm vào mắt xích yếu nhất để đột phá vòng vây.
Tuy nhiên lúc này Thu Liên đang đuổi tới không buông tha cơ hội đánh lén, một quyền xuất ra trúng ngay lưng Tuyết Lang. Tuyết Lang lảo đảo, cả người xoay lại thuận thế giơ móng vuốt lên bổ nhào về phía trước đánh trúng sườn Tinh Mông. Chỉ nghe phốc một tiếng quần áo trên người Tinh Mông bị xé rách, trên người đã xuất hiện một vết cào, máu tươi chảy ròng ròng.
Máu, có thể kích thích chiến lực tăng lên!
Tinh Mông bị một trảo của lang tinh thú đả thương sau, hai người Thu Liên và Tinh Diệu vội vàng xông tới, ba người vây quanh lang tinh thú giáp công.
Lang tinh thú muốn sử dụng quỷ kế như lúc nãy thế nhưng đã bị Tinh Diệu nhìn thấu, ngay lúc nó đang định thi triển kế cũ thì Tinh Diệu tung ra một quyền nhanh như chớp oanh kích lên người nó. Tinh Mông nắm lấy cơ hội vội rút chủy thủ, một đạo ngân mang xẹt qua phá một lỗ thủng vừa sâu vừa rộng trên bụng lang tinh thú.
Gào gào …
Lang tinh thú rống lên một tiếng đau đớn, sau khi rơi xuống cũng không tiếp tục tấn công mà trừng mắt nhìn về phía ba người sau đó lao nhanh về phía rừng bỏ chạy.
- Lập tức rời đi.
Tinh Mông che miệng vết thương, cũng không chú ý băng bó. Hắn biết đầu Tuyết Lang này rất giảo hoạt, nhất định sau khi trở về chắc chắn sẽ gọi cả bầy đến. Vì thế hắn khẽ quát một tiếng. Ba người mang theo Tuyết Chương lao nhanh về phía bìa rừng.
Ngay lúc ba người sắp ra khỏi rừng cây thì không ngờ đầu Tuyết Lang thú vừa mới bị thương đã quay trở lại hơn nữa còn kéo theo ba đồng bọn, đằng sau còn có thêm mấy chục con nữa, tốc độ lao đến cũng không chậm.
Ba người Tinh Mông nhìn ba con lang tinh thú không khỏi hít một hơi, không kịp suy nghĩ mà lập tức tăng tốc bỏ chạy.
Nhưng mà trong lúc ba người còn đang chạy trốn khỏi ba đầu Tuyết Lang thì đột nhiên Thu Liên thở dốc nói:
- Nguy rồi ta có một trực giác không tốt, phía sau còn một con tinh thú cường đại gấp nhiều lần ba đầu Tuyết Lang này đang đuổi theo.
Tinh Mông nghe vậy nghĩ đến Vân Thiên Hà và Thu Phi còn đang ở bìa rừng liền dứt khoát dừng lại nói:
- Tinh Diệu lập tức trở về thông báo cho thiếu chủ, nơi này có nguy hiểm mau chóng rời đi, ta và Thu Liên ở lại chặn hậu sẽ đi sau.
Tinh Diệu biết Tinh Mông nói như vậy là đã chuẩn bị hi sinh. Ánh mắt đỏ lên nói:
- Các ngươi bảo trọng.
Nói xong Tinh Diệu không một chút do dự xoay người lao nhanh về phía Vân Thiên Hà, không dám quay lại nhìn về phía sau dù chỉ một lần.
Tinh Mông và Thu Liên ngừng lại, đối mặt với ba con lang tinh thú đang đuổi theo. Hai người quay đầu lại nhìn nhau, đều thấy được sự kiên định của đối phương.
Lúc này bầy sói cũng đã ngừng lại, ba con lang tinh thú tập trung lên hai người Tinh Mông và Thu Liên nhưng không hề động đậy. Tinh Mông và Thu Liên nhìn nhau không hiểu dụng ý của bọn chúng.
Đúng lúc này đột nhiên bầy sói tránh ra hai bên tạo thành một con đường. Tinh Mông và Thu Liên liền cảm ứng được một cỗ áp lực cường đại đang dần hướng tới hai người. Hai người mở to mắt chăm chú nhìn lại chỉ thấy trong bầy sói đi ra một con sói toàn thân đều là lông trắng, bên ngoài được bao phủ bởi một vòng đạm kim sắc, hình thể gấp đôi con lang tinh thú bình thường, gần tương đương với Cự Lang. Hai con ngươi như hai viên bảo thạch đang chăm chú nhìn hai người rồi chậm rãi bước đến gần. Trên người đầu Tuyết Lang này tỏa ra khí thế của một tiên thiên cao thủ.
Tinh Mông và Thu Liên đồng thời hít một ngụm khí lạnh. Trong ánh mắt hiện lên vẻ hoảng sợ và tuyệt vọng, đồng thanh kinh hô:
- Tuyết Lang Vương.