Võ Động Thiên Hà

Chương 214: Chương 214: Trở mặt




Trong lòng Tuyết Ông tiên sinh chấn động, lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vân Thiên Hà trong lòng lại càng thêm phức tạp, nếu sơm biết thế này...

Tuy nhiên nghĩ lại Tuyết Ông tiên sinh lại lắc đầu, bây giờ có nghĩ gì đi nữa thì cũng đã muộn rồi:

- Linh Vũ ngươi cũng lui ra đi.

Tuyết Ông tiên sinh nói với Đường Linh Vũ, trước khi đi ra hắn vỗ vai Vân Thiên Hà, nhìn hắn thật sâu nói:

- Ta tin tưởng ngươi.

Nói xong Đường Linh Vũ rời khỏi biệt viện.

Vân Thiên Hà đi vào trong đình cầm lấy bầu rượu rót một chén, ngửa cổ uống cạn sau đó mới nhìn về phái Tuyết Ông tiên sinh nói:

- Tiên sinh muốn nói điều gì xin cứ việc nói thẳng?

- Ngươi, rốt cuộc ngươi đang muốn làm gì?

Sau khi ngồi xuống Tuyết Ông tiên sinh nhìn thẳng vào mắt Vân Thiên Hà trầm giọng nói.

Vân Thiên Hà hiểu rõ hàm nghĩa câu hỏi đó, liền đối nhãn với Tuyết Ông tiên sinh nói:

- Ta muốn hỏi tiên sinh một câu. Các ngươi đang làm gì, chẳng lẽ ta đã làm gì sai sao, ta nghĩ mình cũng không làm gì đắc tội Túc Tĩnh Vương.

Tuyết Ông tiên sinh bị câu hỏi của Vân Thiên Hà làm cho cứng lưỡi không nói được gì, không biết phải trả lời như thế nào cho phải.

Vân Thiên Hà lại uống một ly rồi nói:

- Ta đang làm gì chắc tiên sinh cũng rõ ràng mà vương gia muốn làm gì, hắn vùi dập ta là có mục đích gì, chẳng lẽ ta uy hiếp hắn cái gì sao. Vẫn là câu hỏi cũ, Túc Tĩnh Vương đang muốn làm gì?

- Nói càn.

Tuyết Ông tiên sinh nghe thấy lời này, ngay cả hắn hàm dưỡng rất tốt nhưng vẫn nổi giận quát:

- Đừng tưởng miệng lưỡi ngươi lợi hại, ngươi phải rõ ràng lập trường của mình đi.

- Lập trường của ta rất rõ ràng, vương gia muốn vùi dập ta. Đó là hắn không biết trọng dụng người, mà có người coi trọng ta tự nhiên ta cảm ơn ân tri ngộ, việc đó có hại gì đến vương gia sao. Hoặc có thể nói điều đó gây trở ngại cho tiên sinh sao?

- Nhưng trở ngại đến Đồ Soái, trở ngại đến toàn bộ Đồ gia của ngươi.

Một câu nói của Tuyết Ông tiên sinh nhất thời làm cho Vân Thiên Hà á khẩu không trả lời được. Lúc này hắn đã sáng tỏ quả nhiên Túc Tĩnh Vương không cam lòng thần phục hoàng đế.

Thấy Vân Thiên Hà không nói được câu nào Tuyết Ông tiên sinh nói tiếp:

- Những việc mà tiểu tử ngươi làm gần đây càng ngày càng khiến cho vương gia sinh lòng nghi kị đối với ngươi. Tam hoàng tử trêu chọc ngươi thế nào mà ngươi làm cho hắn có kết cục phải tự sát. Ngay cả Giang Thụ Viễn có thù oán với Đồ gia cũng đã bị ngươi làm cho chịu cảnh hành hình, con cháu Giang gia cũng đã chết rất nhiều, còn những chuyện khác ta không cần nói ra. Có phải hay không ngươi nên hài lòng, cũng đến lúc buông tay?

- Ta không hài lòng bởi vì ta còn nhiều địch nhân, bọn chúng phải bị giệt tộc, lúc đó tự nhiên ta sẽ buông tay.

Vân Thiên Hà nói.

- Ngươi...đứa nhỏ này...

Vẻ mặt Tuyết Ông tiên sinh thất vọng nói:

- Đó là thế gia võ đạo đã tồn tại cả trăm năm, bối cảnh hùng mạnh, gốc rễ đã đâm sâu lan tỏa nhiều phía, há có thể vì một câu diệt tộc của ngươi là có thể diệt tộc.

- Thành bại đều do con người mà ra.

Vân Thiên Hà nói.

- Chỉ bằng vào tiểu bang phái giang hồ đó sao?

Tuyết Ông tiên sinh cười lạnh hỏi.

Trong lòng Vân Thiên Hà chợt động, qua lời Tuyết Ông tiên sinh đã để lộ ra tin tức bọn họ còn chưa biết đến sự tồn tại của Viêm Hoàng cục. Xem ra quyết định tạo ra Tập Dũng Bang để làm tấm áo choàng che mắt là cực kỳ chính xác.

Nhìn thấy Vân Thiên Hà tiếp tục trầm mặc Tuyết Ông tiên sinh lại nói:

- Ta nói cho ngươi rõ, sự nhẫn nại của vương gia đối với ngươi đã đến cực hạn. Lần này để ta gặp ngươi là có mấy chuyện. Thứ nhất là ngươi phải rời kinh, Tập Dũng Bang phải biến mất. Chuyện thứ hai là dựa trên cơ sở chuyện thứ nhất, nếu ngươi không đáp ứng thì vương gia sẽ thu lại binh quyền của Đồ Soái, khiến cho hắn phải từ quan về quê dưỡng lão. Chuyện thứ ba, khi ngươi rời kinh vương gia sẽ không quản đến ngươi nhưng không cho phép ngươi tiếp tục quan tâm đến việc triều chính, nếu không sẽ sai người đối phó ngươi. Hiện giờ thế cục trong triều đã xảy ra biến hóa lớn. Nguyên nhân đều xuất phát từ ngươi ảnh hưởng mà ra, vương gia đã lộ ra sát khí với ngươi. Tuy nhiên do ảnh hưởng của Đồ Soái và thêm vào việc ta khuyên can vương gia, lúc này vương gia mới chịu tha cho cái mạng nhỏ của ngươi. Ta cũng cho ngươi một lời khuyên, nếu như ngươi không nghe theo lời vương gia, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Ngươi phải suy nghĩ cho thật kĩ càng.

Không lẽ phải trở mặt sao, trong lòng Vân Thiên Hà thầm nghĩ. Hiện tại Viêm Hoàng cục mới đi vào quỹ đạo chưa phát triển trở thành mạnh mẽ. Hắn còn xa mới là đối thủ của Túc Tĩnh Vương. Tạm thời cứ lãnh mũi nhọn đi đã.

Nhưng giải tán Tập Dũng Bang thì Viêm Hoàng cục mất đi tấm bình phong che chắn chỉ sợ sẽ bị phát hiện rất nhanh, sớm sẽ bị tiêu diệt. Vân Thiên Hà há lại có thể chịu tổn thất tâm huyết của mình. Nghĩ vậy hắn liền nói:

- Nếu Tuyết Ông tiên sinh đã nói đến mức này, như vậy ta cũng hiểu được. Ta sẽ lập tức rời kinh cũng có thể không hỏi đến chuyện triêu đình nhưng việc giải tán Tập Dũng Bang là không thể bởi vì trước mắt đại hoàng tử muốn tiếp nhận Tập Dũng Bang. Đại hoàng tử đã bố trí người tiến vào trong đó, hơn nữa lại còn được hoàng thượng che chở cho nên Tập Dũng Bang bây giờ cũng không thuộc quyền ta định đoạt.

- Có việc này sao?

Tuyết Ông tiên sinh nhíu mày, ngẫm nghĩ rồi nói:

- Nếu như vậy chuyện của Tập Dũng Bang sau này ngươi cũng không được hỏi đến. Tiểu tử, ta khuyên người một câu nữa, mau chóng rời kinh, chuyện vương gia đã muốn không một ai có thể trái ý được nếu không hậu quả rất nghiêm trọng. Ngươi mà còn làm ra sự tình gì nữa để cho vương gia muốn giết ngươi thì không ai có thể cứu ngươi được nữa đâu.

Vân Thiên Hà tiếp tục trầm mặc ngẫm nghĩ lại lời của Tuyết Ông tiên sinh. Trong lòng hắn đang băn khoăn suy nghĩ. Nếu như mình không rời kinh thì thân mình rơi vào hiểm cảnh, gia gia phải từ quan, giao ra binh quyền. Nếu như Đồ gia mất ngọn núi lớn này thì cừu nhân của Đồ gia sẽ không khách khí nữa, tự nhiên sẽ có hành động trả thù. Mà nếu rời kinh thì mấy ngày qua hắn ở kinh thành trở nên uổng phí, tình báo doanh của Viêm Hoàng còn chưa đứng vững chân ở kinh thành.

Cuối cùng Vân Thiên Hà cũng đưa ra quyết định là phải rời kinh, Viêm Hoàng cục có thể chậm rãi phát triển nhưng binh quyền của Đồ Nguyên Khánh không thể mất, nếu không Đồ gia sẽ gặp nguy hiểm. Hơn nữa Viêm Hoàng cục đã bắt đầu đi vào quỹ đạo phát triển, dần cũng trở nên thành thục có thể tự bảo vệ chính mình. Sau này, khi đã phát triển đến mức độ nhất định thì lúc đó cũng không phải là do Túc Tĩnh Vương định đoạt. Một khi đã như vậy thì lão tử trước tiên cứ nhịn.

Vân Thiên Hà ngẩng đầu nói:

- Nếu vương gia đã muốn tiên lễ hậu binh như vậy ta cũng là kẻ biết thân biết phận, ta chấp nhận rời kinh.

Lúc này Tuyết Ông tiên sinh mới gật đầu nói:

- Sau khi rời kinh không được trở lại, thôi ngươi tự mình giải quyết cho tốt đi.

Vân Thiên Hà ra cửa phòng khách vương phủ chờ chừng nửa canh giờ thì thấy Đồ Nguyên Khánh mang theo vẻ mặt âm trầm đi ra nhìn thấy Vân Thiên Hà nói:

- Trở về rồi nói.

Đồ Nguyên Khánh dẫn theo Vân Thiên Hà trở về, một đường trầm mặc không nói câu nào cứ thế đi về.

Sau khi trở lại phủ, Vân Thiên Hà và Đồ Nguyên Khánh lập tức tiến vào bí thất, Đồ Nguyên Khánh nói:

- Tiểu tử, gia gia muốn thông báo với cháu, lần này vương gia muốn tiên lễ hậu binh cũng là đã nể mặt gia gia. Nếu cháu không rời kinh hắn sẽ động thủ với cháu. Tạm thời cháu cứ về Lợi Châu tránh đi một thời gian. Kinh thành còn có việc gì cháu có thể giao lại cho gia gia, gia gia sẽ giúp cháu xử lý. Ai!

Đồ Nguyên Khánh thở dài một tiếng mang theo vài phần oán giận và vài phần bất lực.

Vân Thiên Hà đáp:

- Túc Tĩnh Vương muốn cháu rời kinh thì cháu rời kinh, chỉ là cháu lại không nghĩ đến Túc Tĩnh Vương còn có con bài chưa lật, nhưng cũng sẽ sớm lộ ra mà thôi.

- Lời ấy giải thích thế nào?

Đồ Nguyên Khánh tựa hồ đã nghe ra điều gì đó liền hỏi lại.

Vân Thiên Hà nói:

- Lão gia tử, Túc Tĩnh Vương đã không có lòng thần phục sau này gia gia ở kinh thành nhất định phải làm việc cẩn thận.

- Cái gì? Vương gia không có lòng thần phục?

Đồ Nguyên Khánh khiếp sợ nhìn Vân Thiên Hà hỏi:

- Từ đâu mà cháu nói như vậy.

Vân Thiên Hà đáp:

- Trong thính đường vương gia có treo bức tranh, lão gia tử, ông xem lão hổ là ai mà khổng tước là ai?

- Bức tranh kia gia gia cũng đã từng bình phẩm qua. Lão hổ uy mãnh còn bên cạnh lại có khổng tước quá mức nhu nhược giống như nhi nữ nên gia gia từng đề nghị vương gia bỏ khổng tước đi.

Đồ Nguyên Khánh nói:

- Thế nhưng bức tranh kia thì có liên hệ gì?

Vân Thiên Hà lại nói:

- Có phải vương gia đều hỏi qua mỗi người về bức tranh hay không gia gia?

- Đúng vậy, gia gia, lão Lạc còn có lão Thương đã từng bình qua bức tranh này, cũng từng đoán là bức tranh do vương gia vẽ nhưng cũng chưa từng nói ra.

Đồ Nguyên Khánh trả lời.

Vân Thiên Hà cười lạnh nói:

- Lúc cháu mới vào kinh rồi sang vương phủ, Túc Tĩnh Vương cũng đã từng hỏi cháu về bức tranh. Cháu đã nói rằng nên chuyển khổng tước ra phía sau lưng lão hổ, điều đó hoàn toàn khác với mọi người. Sau này xảy ra chuyện vương gia muốn vùi dập cháu, dù sao cũng phải có lý do. Mà hôm nay cháu lại nhìn bức tranh rốt cục cũng đã nghĩ ra một đầu mối, bức tranh kia là để vương gia dò xét lòng người nên dùng hay không.

Đồ Nguyên Khánh hỏi tiếp:

- Nhưng như vậy thì liên quan gì đến việc vương gia có thần phục hay không?

Vân Thiên Hà đáp:

- Theo như lời cháu nói. Nhất định câu trả lời của cháu đã phạm vào điều kiêng kị của vương gia, khổng tước đưa ra phía lưng lão hổ vẫn rất nguy hiểm. Như vậy nói lên rằng lão hổ chính là vương gia mà khổng tước kia chính là hoàng thượng không phải là nữ nhi đang khoe sắc. Lại tiếp tục kết hợp với điều vương gia kiêng kị, kỳ thật việc cháu làm cũng không trở ngại gì cho vương gia nhưng hắn muốn dùng thủ đoạn kia để đối phó với cháu. Nói như vậy chỉ có một khả năng là hắn kiêng kị cháu, kiêng kị việc cháu về phe hoàng thượng, hơn nữa cháu lại kết giao cùng với đại hoàng tử.

Đồ Nguyên Khánh nghe xong lời Vân Thiên Hà giải thích nhịn không được hít một hơi khí lạnh. Nếu trước kia Vân Thiên Hà nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy nhất định Đồ Nguyên Khánh sẽ lập tức trách phạt. Nhưng hiện giờ thông qua rất nhiều việc mà Đồ Nguyên Khánh đã rất tin tưởng vào sự phân tích của Vân Thiên Hà.

Đồ Nguyên Khánh nhíu mày suy nghĩ, thần sắc ngưng trọng nhìn Vân Thiên Hà nói:

- Nếu quả thật vương gia không có lòng thần phục vậy cháu cảm thấy vương gia đang chờ điều gì, vì điều gì mà còn chưa động thủ. Nhớ ngày đó toàn bộ quân quyền thiên hạ đều do hắn làm chủ, chỉ cần hô một tiếng là có thể động thủ.

Vân Thiên Hà suy nghĩ cẩn thận rồi nói:

- Theo cháu điều mà vương gia kiêng kị đầu tiên chính là quân hồn của Tây quân, Vũ Uy Vương, còn có Định Hải Vương. Vì vậy mà hắn mới có thể giao ra binh quyền Tây quân và Nam quân. Còn về việc đến thời điểm mà không động thủ chỉ sợ là có sự nhúng tay của Thiên Môn. Mà lúc đó uy tín của hoàng thượng cũng đang rất cao. Thiên thời địa lợi nhân hoà hắn đều không chiếm được nên phải tránh đi mũi nhọn. Mặt khác hoàng thượng cũng đã nhiều tuổi mà hắn thì lại còn nhiều thời gian. Hắn đang đợi hoàng thượng, Uy Vũ Vương và Định Hải Vương đồng thời mất đi, lúc đó hoàng tử còn nhỏ mới lên ngôi chưa có ảnh hưởng lẫn uy tín. Lúc đó hắn mới động thủ thì càng thêm thuận lợi và ít đi rất nhiều phiền toái.

Đồ Nguyên Khánh nói:

- Nếu vương gia đã có ý phản nghịch thì việc này cần xem lại, phải bàn bạc kỹ hớn. Đồ thị gia tộc chúng ta không thể bởi vì chuyện này mà lung lay sụp đổ được. Từ xưa đến nay thời điểm thiên hạ đang cường thịnh thì những kẻ phản nghịch rất khó để đạt được mục đích. Nếu như vương gia muốn chờ hoàng thượng băng hà mới khởi sự như vậy chắc rằng hoàng thượng cũng đã có đối sách nhất định, sẽ không để cho hắn thuận lợi mưu phản.

- Đúng vậy.

Vân Thiên Hà nói:

- Vì như vậy nên gia gia cần bắt đầu bí mật loại bỏ những người mà Túc Tĩnh Vương an trí trong Tây quân, nắm chặt lấy quân quyền. Chỉ có như vậy tương lại chúng ta mới có thể nắm được tiên cơ, gia tộc Đồ thị mới có cái để dựa vào.

Đồ Nguyên Khánh suy nghĩ, trong mắt dần hiện lên vẻ quyết tâm, cuối cùng nhìn Vân Thiên Hà nói:

- Vậy cháu cứ yên tâm rời kinh, mọi việc trong kinh đã có gia gia sắp xếp, lập kế hoạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.