Gã tiểu nhị cùng với tráng hán vô cùng kinh ngạc, muốn liếc nhìn Vân Thiên Hà những cũng không dám, lập tức hành lễ nói:
- Thuộc hạ xin cáo lui!
Vân Thiên Hà sau khi vào phòng liền đóng cửa lại, nói luôn:
- Thu Thạch, vừa rồi có phải là những người tuyến dưới ở chi nhánh Biên Châu không?
Thu Thạch đáp:
- Đúng vậy thưa thiếu chủ, những người này đều trải qua lựa chọn và khảo hạch nghiêm ngặt, là người liên lạc đơn tuyến tại Nguyên Dã quận, bất quá gần đây tổng quản có truyền tin đến muốn tôi tạm thời đình chỉ tất cả hoạt động, lưu thủ chờ lệnh, cho nên thuộc hà tạm thời ở đây khá nhàn rỗi!
- Sứ đoàn La Lam sau khi đi qua Bắc cương tiến nhập Biên Châu, chúng tôi đã lưu ý, sau khi âm thầm điều tra chúng tôi biết được, hai ngày sau khi sứ đoàn đưa ra công văn thông quan tiến nhập vào biên giới Biên Châu, đã có mười vạn đại quân của họ đóng tại Bắc cương biên cảnh, về phần động cơ cùng mục đích của họ, chúng tôi tạm thời chưa rõ, kinh thành bên kia vẫn chưa có tin tức tình báo truyền đến!
- Vậy gầy đây Bắc quân trú đóng ở Biên Châu có động tĩnh gì không?
Thu Thạch nói:
- Trong Bắc quân thủ vệ doanh ở Biên Châu tháng trước đã có một lần điều chỉnh, tướng sĩ trong doanh phát sinh xung đột rất kịch liệt, nảy sinh nội chiến, bất quá đã nhanh chóng bị ngăn chặn, hiện tại các võ tướng thống lĩnh trong doanh đều đã là tâm phúc của Thiên Thanh thiếu gia!
Vân Thiên Hà suy nghĩ một chút nói:
- Thu Thạch, ngươi lập tức liên lạc với Thu Mộc, để Thu Mộc đem phong thư này giao tới tay đại ca của ta, đồng thời nhất định phải bảo Thu Mộc căn dặn hắn, nếu khi sứ đoàn La Lan trên đường quay về phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn thì bảo hắn ngàn vạn lần không nên vọng động, nhất định phải để thống lĩnh các doanh bảo trì cảnh giác, nhiều lần thay đổi khẩu lệnh, tăng mạnh tuần tra đề phòng, không được để gian tế trà trộn vào trong Bắc quân, còn những chuyện khác, trong phong thư này đều đã nói rõ, chắc hẳn hắn tự có kế hoạch!
Sau khi Thu Thạch nhận bức thư, Vân Thiên Hà lại nói:
- Mặt khác, tuyên bố mệnh lệnh cho những nhân viên tuyến dưới của Tình Báo doanh Biên Châu, để cho bọn họ theo dõi mật thiết hướng đi của một đám người do hai tên này cầm đầu, sau khi xác định được hành tung của chúng, lập tức báo cáo!
Nói xong,, Vân Thiên Hà lại lấy ra một tờ giấy, phía trên có vẽ hai bức họa, giao vào tay Thu Thạch.
Thu Thạch nhìn một chút qua hai bức họa rồi ra khỏi cửa, chưởng quỹ cùng với gã tiểu nhị của cửa hàng đang chờ ở phía sau.
Gã tiểu nhị thấy Thu Thạch đi ra, liền tiến lên đón:
- Đường chủ, thiếu chủ đại giá đến đây, có phải có nhiệm vụ muốn giao chúng ta thực hiện hay không?
Thu Thạch lấy hai bức họa ra nói:
- Tam Dương, ngươi đem hai bức họa này in lại thành nhiều bản, truyền cho nhân viên hạ tuyến, bảo bọn họ chú ý nghiêm mật một đám người do hai tên này dẫn đầu, sau khi xác định tin tức, nhanh chóng báo cáo!
Tiểu nhị Tam Dương tiếp nhận bức tranh, nhìn qua vài lần nói:
- Nữ nhân này hình dáng đẹp đến kì lạ, tôi cảm thấy nhìn có chút quen mắt!
Thu Thạch nghe vậy, lập tức dừng bước, quay đầu lại nói:
- Ngươi thấy người này ở đâu?
Tam Dương nghe vậy, tỉ mỉ suy nghĩ một chút rồi nói:
- Đúng rồi, chính là chạng vạng ngày hôm trước, tôi mang theo mấy huynh đệ đến tửu lâu Tôn Ký đưa hàng, đưa hàng xong lúc đi ra cửa, liền thấy nữ nhân này cùng một thanh niên công tử từ nhã gian ở trên lầu đi xuống, chỉ vì nữ nhân này dáng dấp đẹp đến yêu mị, bèn nhìn vài lần, cho nên ấn tượng khá sâu!
- Nói như vậy, đám người này đã ở trong Nguyên Dã thành. Tam Dương, ngươi lập tức dẫn người đi thăm dò, nhưng không được đả thảo kinh xà, sau khi xác nhận được nơi dừng chân của bọn chúng liền lập tức báo cáo!
Gã tiểu nhị sau khi nhận lệnh, lập tức cấp tốc đi ra cửa, Thu Thạch hướng đại hán còn lại nói:
- Tam Hổ, ngươi mở cửa đi, hôm nay cứ buôn bán như bình thường!
Tam Hổ gật đầu, không khỏi hướng bí thấy nhìn thoáng qua, nói:
- Đường chủ, còn thiếu chủ thì sao?
Thu Thạch nói:
- Thiếu chủ tự có việc cần làm, chuyện khác ngươi không cần để ý tới, lát nữa thấy hắn cứ bắt chuyện như khách nhân bình thường là được!
- Vâng!
Tam Hổ tuân mệnh đi ra mở cửa.
Vân Thiên Hà đợi trong bí thất một hồi, sau khi viết tiếp một phong thư mới đi ra ngoài. Đi tới cửa hàng, Tam Hổ lộ ra dáng tươi cười chào đón, cùng với Vân Thiên Hà hàn huyên vài câu, sau đó Vân Thiên Hà tùy tiện cầm mấy thứ tạp hoá rồi mới đi ra cửa.
Bất quá ngay khi Vân Thiên Hà đi không bao lâu, có một gã hán tử tráng niên tiến vào cửa hàng tạp hóa, Tam Hổ lập tức tiến lên bắt chuyện:
- Khách quan, cần gì vậy?
- Ta cần rất nhiều dây thừng, còn cả đinh sắt, giá đỡ, dầu đốt. Đây là danh sách, ngươi án theo những thứ ta viết bên trên chuẩn bị đi, ta ra ngoài một chút rồi quay lại lấy!
Nói xong, đại hán kia ném ra một tờ danh sách cùng mấy ngân bính tử rồi ra khỏi cửa.
Tam Hổ cầm danh sách lên, chỉ thấy những thứ viết trên đó đều là những tạp vật dùng để bố trí bẩy rập, liền cầm lấy đi qua tiểu viện, tiến vào bí thất.
Thu Thạch mới dùng ưng bưu để gửi thư đi, vừa vào phòng đã thấy Tam Hổ cầm một tờ danh sách đưa cho hắn.
Nhìn một chút, Thu Thạch nói:
- Những hàng hóa này đa phần đều dùng để bố trí bẫy rập, ngươi trước tiên không cần để ý tới người này, cứ án theo yêu cầu của hắn bán hàng là được. Xong rồi thì cho người chú ý động hướng của bọn chúng!
Vân Thiên Hà sau khi ra khỏi cửa hàng tạp hóa, cũng chưa trở về chỗ ở luôn mà trực tiếp ra khỏi thành, ở ngoài thành cưỡi ngựa đi dạo một vòng để tìm hiểu rõ hoàn cảnh xung quanh của Nguyên Dã thành.
Toàn bộ Nguyên Dã thành giống như một đầu cô lang trong đại thảo nguyên, xung quanh có những thôn trang phụ cận.
Sở dĩ địa phương xây thành nằm ở vị trí tương đối thấp giữa đồi núi cùng với thảo nguyên, đoán chừng xung quanh không có núi ngăn cản đầu gió, mùa đông đến gió lạnh kéo về không có nui che chắn, khí hậu ở đây e rằng cũng sẽ trở nên cực kỳ hàn lãnh.
Từ vị trí địa lý mà nói, nơi xây dựng Nguyên Dã thành lộ ra sự cổ quái, nơi này là tâm điểm giáp giới giữa giải đất đồi núi và giải đất thảo nguyên, hướng phía đông phần lớn là thảo nguyên, mà hướng phía bắc phần lớn là đồi núi. Thậm chí hướng về phía tây còn là vùng sa mạc.
Nhưng bất luận dựa theo địa hình nào, ở đây xuất hiện một tòa thành trì duy nhất như thế, nằm vừa đúng nơi giao nhau giữa bốn hướng thông hành, mà ngay cả một đội quân trú thủ cũng không có, giống như là một khu vực công cộng, Vân Thiên Hà không hiểu vì sao hoàng đế lại làm ra một bố trí như vậy.
Tra xét qua hoàn cảnh địa lý xung quanh Nguyên Dã thành đã tới giữa trưa, khi Vân Thiên Hà cưỡi ngựa trở về thành đã thấy thủ vệ cửa thành tăng thêm một số người, hơn nữa kiểm tra càng thêm cẩn thận nghiêm ngặt.
Sau khi vào thành, đội tuần tra trên đường so với bình thường cũng nhiều hơn rất nhiều, có nhiều nơi nha môn còn tổ chức quét dọn đường phố, xem ra trong thành sắp có chuyện lớn phát sinh.
Vân Thiên cũng không để ý tới những việc này, đi tới cửa hàng gạo mua vài túi gạo lớn, rồi cưỡi ngựa quay về nơi ở.
Sau khi trở về, lão bà bà kia đã nấu xong cơm nước đang ngồi chờ hắn.
Lão bà bà vẫn dùng ánh mắt từ ái cười cười nhìn Vân Thiên Hà ăn cơm, khi thu dọn bát đĩa, Vân Thiên Hà nói:
- Bà bà, ngày hôm nay cháu phải đi rồi, mấy ngày nay quấy rầy bà, cũng không có gì báo đáp, mấy túi lương thực cháu vừa bỏ vào bếp bà giữ lại dùng qua mùa đông, trời có lạnh thì bà dùng số tiền này mua áo bông mặc, đây chỉ là chút tâm ý của cháu, bà không nên từ chối!
Vân Thiên Hà khi trở về đã cố ý đem ngân bính tử đổi thành vài xâu tiền bỏ trên bàn.
Nghe những lời này, dáng vẻ tươi cười trên mặt lão bà nhất thời cứng lại, nhưng vẫn nói:
- Cháu đã phải đi, bà bà sẽ không giữ cháu lại, tâm ý của chán ta sẽ nhận!
Nói xong, khi lão bà bà rời đi, đột nhiên xoay người lại nhìn hắn nói:
- Hài tử, có một số việc cháu đã quyết định, thì cứ phóng tay mà làm, bà bà cũng sẽ không ngăn cản cháu, nhưng bản thân ngàn vạn lần phải cẩn thận!
Vân Thiên Hà sửng sốt, không hiểu vì sao lão bà bà lại nói ra những lời này, khi nhìn bóng lưng lão bà bà rời đi, đột nhiên trong lòng Vân Thiên Hà khẽ động, thầm nghĩ:
- Lẽ nào lão bà bà vị này là một vị cao nhân thâm tàng bất lộ, có thể đoán ra được tâm tư của ta? cũng biết ta muốn làm gì?
Mang theo nghi hoặc này, Vân Thiên Hà vào phòng, thu thập túi đồ khoác ở trên lưng, đeo Vân Tru bên hông, khoác thêm áo choàng, lúc này mới hướng về phía phòng của lão bà bà bước đi.
Bình thường lão bà bà không có việc gì làm thì ngồi trong phòng thiêu thùa may vá, Vân Thiên Hà đang muốn gõ cửa tạm biệt lão bà bà, thì từ trong phòng đã truyền ra thanh âm của lão bà bà:
- Hài tử, cháu đi đi, không cần nói lời từ biệt với ta đâu!
Tay Vân Thiên Hà đã đưa tới cửa thì ngừng lại, bèn nói:
- Vậy bà bà hãy bảo trọng, cháu đi đây!
Nói xong bèn ra cửa rời đi.
Khi Vân Thiên Hà rời đi, lão bà bà trong phòng cũng nói nhỏ:
- Chúng ta còn có thể tái kiến!
Sau khi Vân Thiên Hà rời khỏi, đã thấy rất nhiều con đường trong thành bị giới nghiêm.
Hắn đi tới chỗ cửa hàng tạp hóa, cùng với Tam Hổ dùng ám ngữ nói chuyện, Tam Hổ lặng lẽ đưa một tờ giấy cho hắn, sau khi mua vài thứ tạp hóa Vân Thiên Hà liền ly khai. Dọc theo đường, Vân Thiên Hà xem qua tờ giấy rồi hủy đi, trước hết đi ra khỏi thành, sau khi trấn an Vân Bôn một hồi liền thả nó ra cho tự do, rồi một lần nữa đổi hành trang quay trở lại trong thành.
Dường như trong thành có đại nhân vật tới, lực lượng tuần tra của quan phủ tăng mạnh, rất nhiều con đường chủ yếu bị giới nghiêm, khiến cho nhân tâm hoảng loạn.
Vân Thiên Hà trở lại trong thành trực tiếp đi tới tửu lâu Tôn Ký, đây là tửu lâu lớn nhất trong thành, khi hắn thấy ở đây cũng bị giới nghiêm, người của quan phủ đang đuổi khách đi, liền tiến vào một ngõ nhỏ hướng về phía này quan sát trong chốc lát.
Trong đám khách nhân bị đuổi đi, hắn chú ý mọt nữ nhân mặc váy bông, đầu đội khăn bông, cùng với một thanh niên mặc áo xanh cũng đội mũ, hình dạng phổ thông bình thường, hơn nữa trên mặt còn có vết sẹo từ trong đám người đi ra.
Đám khách nhân vẫn còn hùng hùng hổ hổ tỏ ra vô cùng khó chịu, nhưng đối mặt với những thủ vệ trong tay cầm đao sáng loáng, bọn họ tuy khó chịu cũng phải nuốt vào trong bụng.
Một nam một nữ này sau khi ra khỏi tửu lâu, Vân Thiên Hà chú ý thấy bọn chúng theo dòng người tản ra, bước nhanh về phía tây thành, vì vậy hắn bèn theo phía sau quan sát đằng xa.
Thành tây ở đây nằm tương đối gần quan phủ, một nam một nữ bước đi rất nhanh, bọn họ đi trên đại đạo đi một đoạn, sau đó lại chuyển hướng, theo một đường đi về phía khu nhà dân ở hướng bắc, có vẻ vô cùng cẩn thận.
Nhưng Vân Thiên Hà đi theo đến đây, liền không tiếp tục theo bọn họ đi về phía bắc, mà rẽ sang con đường đi về phía nam. Khi đi tới môn khẩu của một nhà phú hộ, trông thấy tòa nhà tráng lệ như vậy, cũng không khỏi cười lạnh một tiếng:
- Sơn tặc biến thành phú hào, thật sự là tức cười!