Còn phải tìm được một thứ thì mới có khả năng trở lại?
Vân Thiên Hà vô cùng kinh ngạc. Từ khi hắn tới thế giới tàn phá băng loạn này, ở đây ngoại trừ tĩnh mịch cùng hắc ám ra thì hắn duy nhất chỉ tìm được một sinh mệnh chính là Trữ Vọng.
Những thứ khác hắn cũng chưa từng có lưu ý tới
Nhưng nơi đây có lịch sử tồn tại rất lâu đời. Cho dù thứ kia có lưu l ại đi chăng nữa, chỉ sợ qua mấy nghìn năm rồi, dưới hoàn cảnh ác liệt ở nơi đây c ông dụng đã bị mất đi.
Cho nên Vân Thiên Hà vô cùng kinh ngạc.
Mà Trữ Vọng l ại nói:
-Kỳ thực chủ nhân sau khi có được vật đó, đối với chủ nhân sẽ có bang trợ rất lớn. Nếu như chủ nhân nghĩ không cần, vậy thì chúng ta cũng không cần phải đi tìm kiếm.
Vân Thiên Hà nghe xong những lời này, ngược lại hăng hái hỏi:
-Có thể có được bang trợ rất l ớn. Nếu như đoạt được vậy cơ hội rời khỏi nơi này về sau càng nhiều. Chúng ta hay là tìm thử xem sao.
Mới đi được hai bước, Vân Thiên Hà đột nhiên quay đầu l ại nói:
-Bất quá thứ ngươi nói, rốt cuộc l à cái gì?
-Lôi Đình ý chí.
-A, Lôi Đình
Vân Thiên Hà đi hai bước, trong miệng không ngừng lẩm bẩm. Nhưng ngay lập tức hắn dừng bước quay sang nhìn Trữ Vọng nói:
-Ngươi nói cáo gì, Lôi Đình ý chí
Thấy vẻ mặt có chút không tưởng được của Vân Thiên Hà, Trữ Vọng đạm nhiên giải thích:
-Chu nhân có điều ngươi không biết, Lôi Đình ý chí này là thứ m à dị Linh Vương sợ hãi nhất, cũng chính là thiên địch của bọn chúng. Nếu như là dị linh bình thường, thì bổn nguyên chi hoả cũng đủ để bọn chúng bị tiêu diệt thành tro bụi. Chính vì thế là Lôi Đình ý chí rất có hữu dụng.
-Chỉ là Lôi Đình ý chí, rốt cuộc là cái gì, hẳn là chỉ một loại lực lượng ý chí. Chúng ta làm sao có thể t ìm được?
Trữ Vọng giải thích nói:
-Chủ nhân, về Lôi Đình ý chí này chính là một loại lực lượng ý chí mà vị Thiên Thù Ngự Giả trước kia lưu lại. Chính hắn cũng đã từng dùng loại lực lượng ý chí này bổ ra khe vực sâu này, khiến cho đại địa bị xé rách, rồi mới đưa dị Linh Vương vào sâu bên trong tâm vực. Lúc này mới dùng dòng xoáy chân không phong ấn lại.
Tâm tình Vân Thiên Hà lúc này lại bình thản trở lại cũng không nhịn được mà gợn sóng ngợp trời, hít một hơi thật sâu.
Dùng lực lượng Lôi Đình ý chí, có thể đem đại địa bổ ra làm hai nửa. Hơn nữa tốc hành địa tâm, đây là dạng lực lượng ý ch í cường đại. Nếu như hiện tại chính mình lãnh chịu một đòn thôi mà không bị chém thành mấy khúc thì mới là lạ.
Trữ Vọng không biết trong lòng Vân Thiên Hà lúc này đang miên man suy nghĩ, chỉ nói rằng:
-Chủ nhân nếu muốn tìm kiếm Lôi Đình ý chí, kỳ thực cũng không khó. Chúng ta chỉ cần tìm ra quy luật của thiên không thiểm điện, thông qua ba động lực lượng ý chí Thiên Thù Ngự nhân lưu lại là có thể tìm được cỗ ý chí đ ó.
Vân Thiên Hà lần thứ hai hít một hơi thật sâu, cũng hít vào không ít đại lượng duyên hoa vật chất. Ngay lập tức hắn ý thức được hoàn cảnh nơi này. Vì thế nhanh chóng vận nội công đem tạp chất loại bỏ, t âm tình cũng nhanh chóng bình tĩnh.
Qua hàng ngàn năm rồi mà lực lượng Lôi Đình ý chí cũng không có tiêu tán.
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám mờ mịt. Trên bầu trời không nhìn thấy được một áng mây đen, cũng không thấy loé sáng một ngôi sao. Nhưng hẳn cũng là một mảnh hỗn độn hôn ám.
Trong giây lát, tại chân trời phía xa, có một đạo Lôi Đình chớp giật thiểm điện đột nhiên đánh xuống, bổ vào một vách núi khiến cho khô thụ bốc cháy, đại hoả hừng hực chiếu sáng tứ phương. Cũng vì Vân Thiên Hà muốn tìm kiếm Lôi Đình ý chí nên lúc này đã xác định được mục tiêu.
Thấy được vị trí của cỗ thiển điện sinh thành, Trữ Vọng ngay lập tức bay tới nơi đó, tiện thể nói:
-Chủ nhân, cỗ thiểm điện này có lưu lại ba động Lôi Đình ý chí. Theo phương vị thiểm điện xuất hiện chúng ta có thể trước tiên đến đó kiểm tra một chút. Chỉ cần tìm được quy luật chúng ta có thể tùm được cỗ Lôi Đình ý ch í này.
Vân Thiên Hà lập tức đuổi theo Trữ Vọng, hướng địa ph ương bị l ôi kích tìm kiếm
……..
Trong khoảng thời gian chạy tới toà sơn nhai, chỉ thấy vùng bị Lôi kích cháy xém, cùng với ngọn hoả diễm kia vẫn còn đang thiêu đốt chưa tắt.
Bất quá ngọn hoả diễm này cũng không phải là hoả diễm bình thường mà là một loại Tiên Hồng Sắc Hoả Quang, pha tạp với Tử Thanh Ban Ngân Nhan Sắc. Khi Vân Thiên Hà mới tới đã thấy hoả diễm này có chút khác biệt.
Ầm ầm
Trong lúc Vân Thiên Hà đang quan sát hoả diễm thù một đạo Lôi kích đánh xuống, mà phương vị cách nơi hai người đang đứng tương đối xa. Trữ Vọng vừa thấy lại lập tức chạy tới.
Vân Thiên Hà thấy tình cảnh này, không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ, không thể làm gì hơn là tiếp tục ra sức bám theo. Trên đường đi hắn vẫn dụng tâm, yên lặng tính toán đại khái phương vị. Mới vừa rồi, đạo Lôi kích kia xuất hiện ở phương vị đối lập.
Nếu như nói Lôi Đình kia xuất hiện đều tuỳ cơ. Vậy thì Vân Thiên Hà cho dù có dùng phương thức gì đi chăng nữa cũng chỉ tốn công phí sức mà cũng không tìm được Lôi Đình ý chí.
Giả như hắn phát hiện ra quy luật tương đối, vậy thì đem mấy phương vị kia ghi nhớ lại. Sau đó dùng phương pháp tổ hợp sắp hàng. Nhưng thật ra Lôi Đình ý chý kia tương đối dễ dàng tính toán được đại khái vị trí chuẩn xác.
Sau một thời gian dài cùng với việc tiêu hao một chút linh lực. Khi Vân Thiên Hà theo Trữ Vọng lần thứ hai đến địa phương mà Lôi kích xuất hiện.
Còn không có đợi điều tra dò xét, bọn họ cũng chưa có thời gian kịp nghỉ ngơi thì lúc này đạo Lôi kích thứ ba xuất hiện. Hơn nữa tần suất so với Vân Thiên Hà tính toán còn nhanh hơn một chút. Phương vị là ở giữa hành trình mà bọn họ vừa đi.
Không có cách nào khác, lại phải bay như điên.
Thật vất vả mới có thể tới được vị trí đó. Lúc này Vân Thiên Hà nhìn thấy một đoàn hoả diễm đang thiêu đốt một bộ xương khô.
Chỉ là lần này bị Lôi kích không phải là cây cối mà là một bộ xương khô kỳ dị. Vân Thiên Hà thoáng nghĩ ra một điểm mới.
Nhìn bộ xương khô này, Vân Thiên Hà đối với nơi này có chút ấn tượng. Trong thời gian hắn tìm tòi thì Trữ Vọng cũng đã đến nơi.
Lúc này lại nghe Trữ Vọng nói:
-Chủ nhân, trước đây nơi này là một mảng đại dương mênh mông đại hải. Hiện tại bây giờ khô cạn, Lôi Đình ý chí xuất hiện ở nơi này tương đối nhiều, như vậy có thể thấy được cỗ Lôi Đình ý chí kia nhất định ở một địa phương nào đó dưới đáy biển khô.
Chỉ là từ hai phương vị tựu phán đoán đại khái phạm vi Lôi Đình ý chí. Điều này giúp cho bọn họ tiết kiệm được không ít thời gian và tinh lực.
Nghe nói như thếm Vân Thiên Hà liền tập trung vào thế giới đáy biển khô cạn này. Tiếp tục thăm dò Lôi Đình ý chí.
…….
Đại không biết hai người Vân Thiên Hà đã tìm kiếm trong khoảng thời gian bao nhiêu lâu. Lúc này cảu hai đều cảm thấy mệt. Vì vậy đề nghị nghỉ ngơi một chút.
Vân Thiên Hà nghĩ thầm, ở chỗ này chỉ có hắc ám, căn bản không có biết được thời gian trôi qua. Ngay cả người như Trữ Vọng cũng phải cảm thấy mệt mỏi. Như vậy có thể thấy được thời gian tìm kiếm Lôi Đình ý chí không ngắn.
Hau người ngồi một chỗ đả toạ điều tức một lúc. Sau khi cảm thấy trạng thái tinh thần khôi phục phần nào, Vân Thiên Hà đã thấy Trữ Vọng đứng ở một bên chờ hắn không có quấy rầy, bèn nói:
-Tuy đem phương vị tập trung ở đáy biển, thế nhưng diện tích hải vực này vô cùng rộng lớn. Hơn nữa tần suất Lôi kích xuất hiện cực cao. Ta tính toán, mỗi lần Lôi kích tái xuất hiện ở một phương vị đều không thể nào tính toán được. Nói cách khác chính là tuỳ cơ. Nếu như chúng ta cứ tiếp tục tìm như vậy, chỉ sợ là không có kết quả.
Trữ Vọng nói:
-Chủ nhân nói đúng, đây chính là vấn đề mà ta lo lắng. Nếu như có thể tìm được chút dấu hiện tựu sẽ có biện pháp, bằng không chúng ta chỉ có thể…
-Ký hiệu, trên mặt một số tảng đá kia chẳng phải giống như ký hiệu sao?
Nói tới đây, Vân Thiên Hà liền khoa chân múa tay chỉ cho Trữ Vọng thấy.
Trữ Vọng thấy vậy nhãn tình sáng lên nói:
-Chủ nhân, lẽ nào người đã từng thấy qua những ký hiệu này. Đây hẳn là một loại quy tắc ký hiệu đặc biệt của Long tộc chúng ta. Chuyên dùng để trói buộc lực lượng ý chí. Theo như trong truyền thuyết thì đó là một loại lực lượng quy tắc.
Nghe nói như vậy, Vân Thiên Hà liền bừng tỉnh, vỗ trán nói rằng:
-Hiện tại ta biết ở nơi nào, ta ban đầu trong lúc tìm kiếm có dừng chân tại đỉnh một ngọn núi dưới đáy biển, lúc đó ta xem thấy có ký hiệu trên tảng đá, còn nghiên cưu qua. Xung quanh cũng có bố trí vài tảng đá như vậy tựa như là một trận thức. Theo như lời ngươi nói, vậy chính là nơi này.
Lúc này trên mặt Trữ Vọng khó khăn lắm mới nở ra một nụ cười, giống như là một tiểu hài tử, nói:
-Chủ nhân, chúng ta đi thôi, có những ký hiệu này, ta nhất định có thể giúp chủ nhân tìm ra Lôi Đình ý chí.
Vân Thiên Hà gật đầu.
Lần này, sau khi có mục tiêu, hai người không còn cảm thấy hành trình dài dằng dặc.
Rất nhanh, Vân Thiên Hà mang theo Trữ Vọng tìm đến nơi toạ lạc của ngọn núi kia.
Trữ Vọng bay xòng vo xung quanh, cầm lấy mấy khối đá có chứa ký hiệu, hai tay đặt lên trên mặt rồi rót vào một cỗ lực lượng tiến nhập vào bên trong ký hiệu. Vân Thiên Hà tựu thấy được một màn thần kỳ.
Chỉ thấy ký hiệu sau khi được rót lực lượng vào, tựu dần dần bay lên. Sau đó Trữ Vọng lại đến bên một tảng đá khác, đem toàn bộ ký hiệu liều mạng bay lên rồi hợp lại thành một cái ký hiệu lớn.
Khi ký hiệu được hình thành, trong khoảng một thời gian ngắn, lực lượng không ngừng hội tụ. Lúc này, Trữ Vọng đột nhiên kéo Vân Thiên Hà lui lại mấy bước.
Ầm ầm.
Mới lui được ba bước, lúc này Vân Thiên Hà chợt nghe một tiếng ầm ầm, nổ đinh tai nhức óc. Thật giống như lỗ tai đột nhiên bị ng ười ta la lớn ở bên trong. Vân Thiên Hà bị cả hai lỗ tai.
Tiếp theo có một đạo sấm sét, mắt thường kh ó mà thấy được tốc độ của Lôi kích đánh xuống ký hiệu, đem những tảng đá chưa ký hiệu chấn tan thành bột.
Nhìn thấy một màn này, Trữ Vọng đại hỷ, hưng phấn nói:
-Chủ nhân, ta t ìm được rồi, ngươi mau thu thập những tảng đá có ký hiệu ở đây, ta muốn một tổ hợp lớn trói buộc ký hiệu. Đem Lôi Đình ý chí rải rác ở khắp nơi toàn bộ dẫn đến nơi này.
Vân Thiên Hà vừa nghe, lập tức triển khai hành động, bắt đầu nhặt những tảng đá có ký hiệu ở xung quanh.
Mỗi lần hắn nhặt được một đại lượng tảng đá có ký hiệu giao trở về cho Trữ Vọng. Chỉ thấy hắn rót lực lượng vào bên trong tảng đá, sau đó mới bố trí. Vì vậy mà hắn cũng muốn giúp Trữ Vọng rót lực lượng vào bên trong tảng đá.
Chỉ là thấy Vân Thiên Hà muốn làm như vậy, Trữ Vọng đã lên tiếng ngăn lại:
-Chủ nhân, không thể, Lôi Đình ý trí rất mạnh, chủ nhân hãy bảo lưu thực lực. Bảo đảm khi thu hồi cỗ Lôi Đình ý chí kia không có xảy ra sai lầm.
Vân Thiên Hà nghe vậy, đành phải thôi, tiếp tục bôn tẩu xun