Vô Dụng Tình Thánh

Chương 9: Chương 9




Trong hành lang bệnh viện, hai mắt Giang Tình Quân đẫm lệ căm tức nhìn Tiêu Khải Phong, bị loại biểu tình bi phẫn này nhìn làm anh thật đau lòng.

Anh lo lắng cho đứa nhỏ trong bụng cô, nhịn không được muốn đỡ cô ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, nhưng mà cô lại vung tay gạt bỏ anh ra không cho chạm vào mình.

“Chị em nói là không phải sự thật?” Sau khi chị gái được đưa vào phòng cấp cứu, cô mới nhớ tới điều vừa mới nghe được lúc ở nhà, cô cần nghe anh chứng thực.

“Ách……. Em hãy nghe anh nói………”Ánh mắt chất vấn của cô làm cho anh cảm thấy chột dạ.

“Hãy trả lời câu hỏi của em trước, những gì chị em nói không phải là sự thật? Anh không phải là người đã từng đùa bỡn tình cảm của chị, hại chị tự sát? Anh tiếp cận em, nhất định phải làm bạn trai em, có phải hay không là muốn dùng em để trả thù chị? Anh nói đi! Trả lời em đi!” Đột nhiên cô giống như hổ cái rít gào chất vấn.

Nhìn dáng vẻ của anh cô đã biết, chị cô không nói dối.

Bộ dạng cô như vậy không xinh đẹp, dáng người không tốt, cũng không phải là một cô gái có gia thế tôt, dựa vào cái gì mà có được sự ưu ái của anh? Nguyên lai là như vậy, nguyên lai ngay từ đầu anh tiếp cận cô là không mang ý tốt.

Cô thật sự là đại ngốc, ngốc hoàn toàn đại ngốc!

Khó trách ba mẹ không thích cô, cô ngốc như vậy sẽ chỉ làm xấu mặt ba mẹ, căn bản là không xứng được yêu mến!

Tiêu Khải Phong hao tổn tâm trí nhíu mày. Chết tiệt, hiện tại anh sợ nhất là nàng nổi bão, trải qua sự việc với lão ba, anh thân thiết lĩnh giáo uy lực của tiểu nữ nhân này.

“Tình Quân, em nghe anh giải thích……”

“Anh chỉ cần trả lời là không phải, anh không phải luật sư sao? Luật sư các anh không phải thường xuyên muốn câu trả lời rõ ràng như này nhất sao?”

Nhếch đôi môi, ánh mắt thẳng tắp nhìn cô, anh không thể trả lời vấn đề của cô, bởi vì anh biết, chỉ cần anh gật đầu thừa nhận, cô sẽ vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho anh.

“Không nói chính là cam chịu!” Giang Tình Quân nâng tay áo lên lau mắt, lau theo cả nước mắt đang không ngừng tuôn ra.

Cái đầu nhỏ vẫn đơn thuần lúc này đột nhiên trở nên thông minh, nhưng lại làm càng thêm thương tâm. Nguyên lai những gì chị nói, tất cả đều là sự thật…….

“Chúng ta chia tay đi.”

“Em nói cái gì?” Nghe thấy hai chữ chia tay, ánh mắt Tiêu Khải Phong bỗng dưng trợn to, dùng ánh mắt hù chết người ra sức trừng cô.

Anh sống ba mươi năm, vẫn là lần đầu tiên nghe được từ trong miệng một nữ nhân hai chữ chia tay này!

“Em nói chúng ta chia tay đi!” Cô tuyệt đối không thể tha thứ anh đã làm tổn thương chị gái mình.

Tiêu Khải Phong trầm giọng xuống: “Em có biết hay không là chị em hại anh thành ra như ngày hôm nay?”

”Vậy anh có biết hay không là anh từng hại chị thiếu chút nữa tự sát rồi? Chị là thân nhân duy nhất trên Thế giới này của em, lại thiếu chút nữa bị anh hại chết, anh có biết hay không hai năm trước khi em nhìn thấy chị, lúc phát hiện chị nằm trong bồn nước đỏ máu là cảm giác gì không?”

Giang Tình Quân không giữ được bình tĩnh đứng lên, sự việc liên quan đến chị gái, cô tựa như con nhím nhỏ xù lông.

”Em thật sự muốn chia tay với anh?” Thấy cô ngoan cố như vậy, nguyên bản Tiêu Khải Phong tâm tình đang rối loạn cũng có chút tức giận.

“Đúng vậy!” Cô vừa khóc vừa gật đầu thật mạnh.

”Tốt, một khi đã như vậy, anh sẽ làm như em mong muốn!” Tự tôn nam nhân bị đả kích nghiêm trọng, gương mặt tuấn dật của anh lộ ra vẻ lạnh lùng, dứt khoát xoay người rời đi.

”Ô…….Oa——” Nhìn theo bóng dáng dần rời xa của anh, Giang Tình Quân nhịn không được ngồi xổm xuống hành lang bệnh viện, khóc rống lên.

Tuy rằng cô rất hận anh đã khi dễ chị gái, tuy rằng biết anh rất xấu, nhưng mà chỉ có chính cô biết, cô vẫn là thực thương anh, vẫn là thực luyến tiếc anh rời đi.

Trên tay cầm bình rượu, lắc qua lắc lại tiêu sái đi đến một khách sạn cao cấp, sau khi cùng ông chủ quen chào hỏi, Tiêu Khải Phong đi vào trong thang máy.

Sau khi thang máy đến tầng năm, anh bước ra ngoài, đi đến trước một cánh cửa có người bảo vệ, đẩy cánh cửa ra đi vào trong.

Kiều Dịch Luân đang ngồi ở trên sô pha nghe tin tức, nghe thấy âm thanh quay đầu lại, nhìn thấy bộ dáng này của anh không khỏi lắp bắp kinh hãi, vội vàng đứng lên dìu anh.

Hắn thật sự là không biết Khải Phong rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Ngày đó sau khi từ sân bay trở về, anh trực tiếp đưa hắn đến khách sạn này, cắt đứt dây điện thoại, không cho hắn liên hệ với thế giới bên ngoài, còn phái người canh giữ ở cửa không cho hắn đi ra ngoài.

”Khải Phong, cậu làm sao vậy? Ông trời, rốt cuộc cậu đã uống bao nhiêu rượu hả?” Hắn bị mùi rượu nồng nặc trên người bạn tốt làm cho nhíu mày.

”Dịch Luân, tớ nói với cậu…….Ách……..” Nấc một cái, anh mềm nhũn giống như bạch tuộc không xương bám vào người Dịch Luân.

”Cậu định nói gì với tớ thì ngồi xuống rồi nói sau.” Kiều Dịch Luân kéo anh đến nằm trên sô pha, đoạt lấy bình rượu trong tay anh.

Tiêu Khải Phong vừa khóc vừa cười: ”Tớ nói cho cậu nga Dịch Luân, chúng ta huề nhau, cậu biết không? Chúng ta huề nhau……………”

Nhíu mày, Kiều Dịch Luân đi đến nhà tắm lấy một chiếc khăn lông ướt ra: ”Cậu nói chúng ta huề nhau cái gì?”

“Các cậu hại tớ phá sản, tớ hại Giang Tâm Linh sanh non, cho nên…… Chúng ta huề nhau!” Cánh tay ở trong không trung vung lên thật mạnh một cái.

Động tác lau mặt cho anh của Kiều Dịch Luân đình trệ, nghi hoặc nhìn gương mặt say khướt của anh: ”Cậu nói bậy bạ gì vậy? Cái gì sanh non?”

Tiêu Khải Phong đưa đôi mắt đỏ quạch do say rượu nhìn hắn: ”Đầu cậu bị hỏng rồi sao? Đứa nhỏ của cậu và Giang Tâm Linh a, cậu không biết sao? Cậu không cần nói với tớ là cậu và cô ta không có chung giường, tớ nói với cậu nga, tớ chỉ là đẩy cô ấy một chút, cô ấy ngã sấp xuống, sau đó liền sanh non, cô ấy chảy thật nhiều máu, thật nhiều máu nga………”

Nhưng lời hồ ngôn loạn ngữ này làm cho lòng Kiều Dịch Luân kinh hoàng một chút, vứt bỏ khăn lông trong tay, nắm lấy áo anh, kéo anh dậy.

“Nói cho tớ biết, phát sinh chuyện gì ? Cậu nhìn thấy Tâm Linh ? Cậu đã làm gì cô ấy vậy?” Hắn lo lắng cuồng loạn truy vấn.

Kế tiếp, Tiêu Khải Phong lâm vào một trận trầm mặc, anh như là tỉnh rượu, ánh mắt tan rã cũng dần dần lấy lại tiêu cự, bình tĩnh nhìn người trước mắt, hơn nửa ngày mới mở miệng.

“Tớ thấy Giang Tâm Linh ở trong nhà Tình Quân, nổi lên tranh chấp với cô ấy, đẩy cô ấy một cái, cô ấy té ngã, sau đó chảy rất nhiều máu, Tình Quân nói cô ấy sanh non.”

Khí lực toàn thân của Kiều Dịch Luân như nước bị tháo, buông anh ra, sau đó tê liệt ngã xuống.

Hắn nghĩ rằng mang thai chỉ là cái cớ cô lấy để làm cho hắn không thể trở về tự thú, không nghĩ tới là là sự thật?!

Đáng chết, hắn thực đáng chết!

“Tâm Linh hiện tại ở đâu? Khải Phong, cậu nói cho tớ biết, cô ấy hiện tại ở đâu?”

“Bệnh viện đa khoa Trần thị……”

Giây tiếp theo, trong phòng đã không còn bóng dáng của Kiều Dịch Luân, ngoài cửa phòng hai người bảo vệ một đã trúng quyền, một bị đánh gục.

Thở phào một hơi, tay chân Tiêu Khải Phong mềm nhũn nằm trên sô pha, tuy rằng còn có chút không cam lòng, nhưng sự tình đi đến bước này, đã hoàn toàn nằm ngoài khống chế của anh, hơn nữa anh cũng không còn lòng dạ nào trả thù, bởi vì hiện tại trong lòng anh nhớ mong nhất, chỉ có một nữ nhân mà thôi.

CChia tay, chính là anh nhất thời xúc động mới chịu đáp ứng, ngay tại nháy mắt lúc xoay người rời đi, anh đã sớm hối hận.

Nhưng là lòng tự trọng đại nam nhân của anh không cho phép anh lúc đó quay lại cầu hòa, hơn nữa trong lúc Tình Quân nổi nóng, anh sợ cô cảm xúc kích động lại làm động thai khí, chỉ có thể cứng rắn chống đỡ rời khỏi bệnh viện.

Không biết tiểu nữ nhân làm anh thương thấu cân não kia, hiện tại có phải còn khóc hay không……………..☆ ☆ ☆ ☆

”Chị, nhanh chút uống canh gà khi còn nóng, đây là canh gà tốt nhất, rất bổ.” Trong phòng bệnh của bệnh viện, Giang Tình Quân tay chân nhanh nhẹn lấy ra một bát canh gà từ cặp lồng giữ ấm, ngồi vào bên giường.

May mắn may mắn, cô nhịn không được mà thầm khấn A di đà phật, thật sự là Phật tổ phù hộ, chị cô giữ được đứa nhỏ, chính là từ giờ trở đi đến lúc lâm bồn, đều chỉ có thể nằm dưỡng trên giường bệnh, cho nên cô muốn thật cẩn thận chăm sóc chị gái mới được.

Cũng may ngày đó chị cô đã đưa cô sổ tiết kiệm, hiện tại cho dù cô không đi làm cũng không cần lo lắng cho cuộc sống, chỉ cầm một chút lợi tức, liền đủ trả tiền viện phí nằm viện cho chị rồi.

“Tình Quân, cám ơn em………..” Giang Tâm Linh vì mất máu mà sắc mặt tái nhợt áy náy nhìn em gái. Cô thật không hiểu, trước đây vì sao cô lại thật chán ghét sự tồn tại của em gái?

“Ai nha, chị em nhà mình, nói cảm ơn cái gì!” Thật cẩn thận dùng thìa đút một muỗng canh gà cho chị gái, uy nàng uống xong.

Giang Tâm Linh một ngụm một ngụm đem canh uống vào: “Thực xin lỗi, đều là chị không tốt, làm liên lụy đến em.”

“Đã nói là chị em nhà mình, cái gì liên lụy hay không liên lụy, chị bình an mới là quan trọng nhất. Chị, chị yên tâm đi, về sau em sẽ bảo vệ chị, tuyệt đối không để cho người ta lại đến khi dễ chị!”

Mới nói đến đây, cô đột nhiên nghe thấy phía sau cửa phòng bệnh có âm thanh mở cửa, trực giác xoay quá, không cần suy nghĩ, vừa nhìn thấy, cơn tức của nàng liền bùng lên.

Chỉ thấy cánh tay nhỏ bé vung lên, một tiếng xé gió truyền đến, một chén canh gà nóng hầm hập như ám khí bay ra ngoài dính trọn lên một người.

“Phốc xích!” Một tiếng cười nhạo từ cửa truyền đến, Tiêu Khải Phong dựa vào bên tường, vui sướng khi người gặp họa nhìn trên người bạn tốt bị canh gà hỏi thăm, giọng nói mang ý trêu chọc: “Tớ đã sớm cảnh cáo cậu, Tình Quân nhà tớ nóng giận thật kinh người.”

Kiều Dịch Luân phát ra một tiếng cười khổ, đem bó hoa tươi vì được giấu ra đằng sau mà tránh thoát được canh gà nhét vào trong tay anh, sau đó xoay người đi vào toilet.

Ngày đó hắn vội vã chạy tới bệnh viện, nhưng là Giang Tâm Linh vừa mới tỉnh lại sau khi giải phẫu nhìn thấy hắn, liền quay mặt muốn hắn rời đi, mà Giang Tình Quân sau khi biết hắn chính là người làm cho chị cô mang thai lại không chịu trách nhiệm, liền đánh đuổi hắn khỏi phòng bệnh.

Từ đó về sau, chỉ cần hắn vừa xuất hiện ở bệnh viện, sẽ gặp loại đối đãi này, bất quá hắn cũng không dám tức giận, hơn nữa bởi vì lo lắng cho Tâm Linh, hắn cũng không còn giữ ý niệm tự thú trong đầu.

Sau khi hắn rời đi, Tiêu Khải Phong lộ ra nụ cười mỉm mê người, thuận tay ngăn một cô y tá đi ngang qua: “Hi, người đẹp, có thể phiền cô giúp tôi một việc được không?”

Y tá trẻ tuổi xinh đẹp lập tức bị nụ cười của hắn làm điên đảo: “Đương nhiên là được, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho anh?”

Anh đem bó hoa Kiều Dịch Luân vừa mới đưa cho mình nhét vào trong lòng y tá: “Cô làm ơn, giúp tôi đem bó hoa này đưa vào phòng bệnh, đưa cho hai vị Giang tiểu thư kia được không?”

Lần trước lúc anh đến thăm, Tình Quân của anh cư nhiên dùng dao gọt hoa quả tiếp đón anh, hơn nữa, cô gái kia đao pháp cực kém, nhắm đến rõ ràng là đầu anh, kết quả phương hướng đích đến lại là hạ khố của anh, nếu không phải anh nhanh tránh được, thiếu chút nữa đã thành thái giám rồi, cho nên hiện tại anh không dám quá dễ dàng lộ diện. (mèo suýt chết sặc rồi, hahahaha, Quân tỷ lợi hại a, cơ mà tỷ không lo cho hạnh phúc nửa đời sau của mình sao ạ, hahahaha)

“Được Được!” Cô y tá vội vàng gật đầu, nâng niu bó hoa đi vào phòng bệnh.

Chỉ chốc lát sau, cô hai tay trống trơn tiêu sái ra, hướng anh ngọt ngào cười: “Tiêu tiên sinh, nếu bạn gái anh thật sự không chịu tha thứ cho anh, không bằng lo lắng cho tôi a, kỳ thật tôi thực thích anh, tôi sẽ không ngại anh đã bị phá sản.”

Chuyện bọn họ cãi nhau ngày đó rất thu hút sự chú ý của mọi người, hiện tại khắp bệnh viện đều lưu truyền tin tức đại soái ca bị đá.

Anh ngoài cười nhưng trong không cười trả lời: “Cảm ơn tấm lòng của cô, nhưng tôi cuối cùng không thể làm cho hài tử của mình trở thành đứa trẻ không biết rõ cha nó sống chết ra sao đúng không? Cô cũng không hy vọng tôi là một nam nhân không chịu trách nhiệm đi?”

Y tá cau mũi cười, gật gật đầu: “Cũng là ha, tôi đây đi trước, có việc cần tôi giúp thì cứ nói.”

Nói xong cô xoay người rời đi, bất quá ở trong lòng cô thầm ai oán. Vì sao soái ca đều thuộc về nữ nhân khác vậy? (cái này mèo thật đồng cảm nha ~.~)

Cửa phòng bệnh mở ra, Giang Tình Quân khuôn mặt lạnh lùng đi ra, không một tiếng động đem bó hoa trong tay quăng vào thùng rác trước cửa, sau đó không thèm nhìn tới anh, lại đi vào phòng bệnh.

Tiêu Khải Phong phát ra một tiếng cười khổ. Cô nàng này tính tình phát tác nổi lên thật đúng là dọa người.

“A, anh không phải Tiêu luật sư sao? Tôi là phóng viên Trương Cao Thiên.”

Ngay tại thời điểm anh tựa vào bên tường hao tổn tâm trí, bên tai truyền đến một tiếng nói sắc bén.

Tập trung nhìn lại, trước mắt không biết từ khi nào thì xuất hiện một cô nàng kiều diễm, tay cầm microphone, phía sau cô gái còn có một người to con cầm máy chụp ảnh.

Anh không dấu vết nhíu mày, nhưng vẫn lộ ra nụ cười khoái trá: “Nga, nguyên lai là Trương tiểu thư, đã lâu không thấy, khéo như vậy, cô tới gặp bác sĩ sao?” (mèo: anh thật biết cách chửi mà như không chửi nha!)

Không biết nữ nhân đột nhiên xuất hiện tại đây này rốt cuộc là ai a? Vì sao anh đối với cô nàng má phấn môi son này không có một chút ấn tượng nào?

“Tiêu luật sư anh thực hay nói giỡn, người ta là tới đây phỏng vấn, anh không biết sau khi văn phòng luật sư của các anh phá sản, chính là sở vụ tư pháp Đài Bắc đã quản lý sao? Luật sư của sở vụ bọn họ vừa mới xảy ra tai nạn xe cộ, tôi phải đi lấy tin tức nên đến đây phỏng vấn.”

Cô ái muội trừng mắt nhìn, còn nói: “Tiêu luật sư, chúng ta cũng là lão bằng hữu, về chuyện văn phòng luật sư của anh bị phá sản, nói một chút tin tức cho tôi đi, anh cũng biết mọi người đều truyền nhau cho rằng anh bị phía đối tác lừa tiền, chuyện này rốt cuộc có phải sự thật hay không a?”

Tiêu Khải Phong khoanh hai tay trước ngực, lộ ra một nụ cười bất cần đời: “Cô cảm thấy sao?”

“Tiêu luật sư, anh sẽ không muốn thừa nước đục thả câu, cấp chút tin tức——-“ Nữ phóng viên giống như côn trùng mềm nhũn xoay người làm nũng.

Anh kéo dài đuôi lông mày, miễn cưỡng mở miệng: “Được rồi, nhìn lại giao tình của chúng ta, tôi liền lộ ra chút tin tức cho cô.”

“Thật sự?! Tiêu luật sư, anh thật tốt, tiểu Triệu, mau lấy máy chụp ảnh!” Cô như chuẩn bị chiến tranh hối người chụp ảnh phía sau, sau khi chuẩn bị thỏa đáng hết thảy, nghiêm túc lấy microphone đứng trước màn ảnh. “Tiêu Khải Phong người phụ trách văn phòng luật sư bị phá sản một cách thần bí mấy tháng trước, sau khi phá sản hành tung bí ẩn, hôm nay, phóng viên chúng tôi may mắn phỏng vấn được Tiêu luật sư, mong anh nói rõ chuyện này.”

Nói xong, cô đem microphone chuyển tới phía miệng Tiêu Khải Phong.

Khóe môi anh nở nụ cười yếu ớt: “Trên thực tế, sự kiện này đều là hiểu lầm, đối tác của tôi,Kiều Dịch Luân luật sư không có lừa tiền của tôi, cậu ấy có mượn tiền của ngân hàng Hoa Thái, nhờ tôi bảo đảm, tính là mua nhà kết hôn, nhưng phía sau, vị hôn thê của cậu ấy bởi vì một ít việc nhỏ lại cùng cậu ta ầm ĩ một trận, bỏ nhà đi ra ngoài.”

Nói tới đây, anh dương cao mi mắt: “Mọi người đều biết, có đôi khi phụ nữ tính tình hơi khó hiểu, có thể làm đàn ông chết đi sống lại, Kiều luật sư nóng lòng tìm vị hôn thê về, liền quên mất chuyện đến hạn nộp tiền cho ngân hàng, cho nên văn phòng luật sư của chúng tôi mới có thể bị ngân hàng niêm phong theo luật định, về phần những đồn đãi khác đều là lời nói loạn của những người không hiểu chuyện, người thông minh không cần tin tưởng nga.”

Nói tới đây, anh bước về phía bạn tốt, thân thiết khoác tay lên vai hắn, cùng hắn nhìn vào máy chụp ảnh.

“Cô xem, hiện tại Kiều luật sư đã thành công tìm được vị hôn thê trở về, hơn nữa bọn họ cũng mau kết hôn, văn phòng luật sư của chúng ta sắp khai trương một lần nữa, cho nên, vẫn là làm rõ chứng minh lời đồn này là lừa đảo đi.”

Kiều Dịch Luân sửng sốt nghe lời nói của anh, nhưng là trên mặt không có lộ ra chút biểu tình kinh ngạc nào, chỉ cười ôn hòa, ứng phó theo lời bạn tốt.

“Nếu như vậy, hai vị luật sư các anh vì sao lại xuất hiện ở trong bệnh viện này?” Trương Cao Thiên hợp thời đưa ra vấn đề.

Tiêu Khải Phong cố ý lộ ra nụ cười hạnh phúc: “Phụ nữ mang thai không phải là đều đi khám kiểm tra sao? Lão bà của tôi và lão bà của cậu ấy đều mang thai, đương nhiên muốn tới bệnh viện tiến hành kiểm tra.”

“Lão bà của anh? Tiêu luật sư kết hôn sao?” Nữ phóng viên lộ ra biểu tình cực độ không thể tin.

“Này, người đẹp, tôi năm nay cũng đã ba mươi tuổi, tìm một lão bà để kết hôn hẳn là không lạ đi?” Anh cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, lộ ra biểu tình tiếc nuối. “Tuy rằng tôi rất muốn cùng cô tán gẫu vài câu, nhưng là lão bà của tôi thực thích ăn dấm chua, nàng không cho phép thời gian tôi cùng người đẹp nói chuyện quá năm phút đồng hồ, cho nên……….. Thật có lỗi, chúng ta lần sau lại nói chuyện đi, bye bye, không tiễn.”

“Ách ……….. Được rồi, chúng ta đây lần sau lại nói chuyện lâu hơn, đây là danh thiếp của tôi, khi nào Tiêu luật sư có thời gian, nhớ rõ điện thoại cho tôi.” Trương Cao Thiên thông minh nhận ra lệnh đuổi khách, xoay người mang phóng viên chụp ảnh rời đi.

Ngay một khắc khi bọn họ biến mất ở hành lang, Tiêu Khải Phong mới thu hồi cái loại biểu tình bất cần đời này, ánh mắt lãnh liệt liếc liếc mắt một cái nhìn bạn tốt: “Chúng ta đi thôi!”

“Đi? Đi đâu?” Kiều Dịch Luân mạc danh kỳ diệu hỏi.

“Đi tìm viện trưởng, muốn ông ta giúp lão bà cậu đổi sang phòng bệnh hạng nhất để ẩn mật, tránh bọn ruồi bọ truyền thông đến quấy rầy hai chị em cô ấy.” Còn muốn nhờ viện trưởng hạ lệnh, không cho phép nhóm y tá bác sĩ trong bệnh viện nói chuyện anh cùng Tình Quân cãi nhau ra ngoài.

Anh biết rõ sau khi mấy phóng viên kia rời khỏi đây sẽ sinh ra hậu quả gì, cho nên muốn chuẩn bị tốt đường lui.

Kiều Dịch Luân bất đắc dĩ lắc đầu, đi theo phía sau anh vào thang máy: “Tớ cảm thấy cậu phá sản một trăm lần cũng không đói chết, năng lực viết văn của cậu hoàn toàn có thể đi tới đài truyền hình làm biên kịch.”

Tiêu Khải Phong liếc mắt nhìn hắn một cái: “Này, kinh nghiệm loại này một lần là đủ rồi được không, lại có lần sau, không đáng làm huynh đệ!”

Kiều Dịch Luân lộ ra nụ cười sáng lạn, tươi cười này thực kỳ tích làm cho gương mặt hắn không xuất sắc lắm lại trở nên phi thường mê người.

Hắn nâng tay đặt lên vai bạn tốt, cảm khái ngàn vạn nói: “Khải Phong, đời này tớ may mắn nhất một việc, chính là có thể làm bạn với cậu!”

Tiêu Khải Phong đấm nhẹ hắn một chút: “Cậu có biết là tốt rồi!”

Hắn kêu đau một tiếng, xoa chỗ bị đấm thầm oán: “Cậu đánh thực nha?”

“Xú tiểu tử, tớ đã sớm nghĩ tẩn cậu !”

“Nếu nghĩ xử tớ, có thể đổi sang lúc khác và chỗ khác, hiện tại chúng ta có phải hay không hẳn là trước tiên lo lắng một chút, làm thế nào mới có thể làm cho hai nữ nhân kia tha thứ cho chúng ta?”

Hao tâm tổn trí nhíu mày, lo lắng không thôi, rốt cục lúc rảo bước đi vào thang máy phía trước, Tiêu Khải Phong bật ra một tiếng: “Viện binh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.