“Thầy ấy là người quen của tớ” Tư Lam bịa lý do.
“Ra là vậy” Trí Nam tạm tin cô.
Cả hai cùng nhau đi đến quán cà phê, Tư Lam nhắn chỗ qua cho Tiêu Phàng, một lúc sau cô cũng đến, Tiêu Phàng thấy như mình đang phá hỏng cuộc vui của hai người vậy.
“Hai người hẹn hò còn kêu tớ ra làm gì?” Tiêu Phàng chán nản ngồi xuống nói.
“Không phải hẹn hò cậu nghĩ gì vậy” Tư Lam đánh vào vai của Tiêu Phàng.
“Hai cậu có đề tài gì không? Về lễ hội sắp tới” Trí Nam hỏi.
“Vẫn chưa nữa, Tiêu Phàng nhắc tớ mới nhớ chứ không tớ cũng quên” Tư Lam khá đảng trí.
“Không sao, mai vào lớp bàn” Tiêu Phàng nói.
Cả ba sau khi ăn uống xong thì cùng nhau đi chơi, đi xem phim, đi đến công viên chơi một số trò chơi, cũng đã lâu lắm rồi không ra ngoài cùng bạn bè nên hôm nay Tư Lam thấy vui lắm.
Đến khi nhìn trời gần chiều thì họ cùng nhau đi ăn, về phía Thái Trạch Dương anh vừa làm giáo án vừa nhìn sang bên nhà bên cạnh, cô đã đi từ sáng tới bây giờ rồi mà vẫn chưa thấy về.
“Dù sao cũng là học sinh của mình, mình quan tâm là đúng rồi” Thái Trạch Dương thấy mình ngày càng để mắt tới cô, tâm trạng khó chịu khi cô đi cùng Trí Nam.
Thái Trạch Dương liền không suy nghĩ nữa tiếp tục làm giáo án, cả ba người cùng nhau ăn lẩu, Tư Lam chợt muốn uống một chút gì đó vào không khí như thế này.
“Uống vài ly không?” Tư Lam ra ý kiến.
“Ngày mai còn phải đi học, nếu uống sẽ khó chịu lắm” Tiêu Phàng nói.
“Uống ít thôi!! Ông chủ mang bia lên!! Lâu lâu mới uống mà” Tư Lam nói.
Trí Nam đành phải lắc đầu với cô, anh không ngờ Tư Lam uống nhiều đến không tưởng tượng được, những lúc vui và phấn chấn cô thường thích uống bia và uống rất nhiều.
“Tư Lam uống ít thôi” Trí Nam ngăn tay cô lại.
“Trí Nam uống đi!! Tiêu Phàng uống đi!! Hai cậu nhìn tớ làm gì?” Tư Lam nhìn hai người nói.
“Kệ cậu ấy đi, cậu ấy là vậy đấy vui vẻ là cậu ấy sẽ uống rất nhiều” Tiêu Phàng thấy cũng quen vì thói quen kỳ lạ của Tư Lam.
“Thôi về nào!!” Tính tiền xong Tiêu Phàng cùng Trí Nam đưa cô lên taxi về nhà.
“Tiêu Phàng cậu cùng Tư Lam về đi, tớ về trước nhé” Tư Làm cùng Tiêu Phàng lên taxi về, đến nơi Tiêu Phàng dìu cô xuống xe thì gặp Thái Trạch Dương đang đứng đợi Tư Lam ở trước sân.
“Thầy Thái” Tiêu Phàng thấy anh thì giật mình kêu lên.
“Hai em đi đâu giờ này về trễ vậy?”giọng vẻ trách móc, nhìn sang thấy Tư Lam người đầy mùi bia rượu, anh nhăn mặt khó chịu.
“Giao con bé cho tôi, em cứ về đi!!” Thái Trạch Dương đi đến bế Tư Lam lên trước sự ngỡ ngàng của Tiêu Phàng, Tiêu Phàng nhìn cảnh này mà thích thú tưởng tượng phong phú hơn
“Dạ chào thầy em về, thầy nhớ cẩn thận nhé” Tiêu Phàng lễ phép cúi đầu rồi lên taxi về, và không quên căn dặn anh vì khi cô say rất đáng sợ.
Đưa Tư Lam nhanh chóng trở về phòng, anh vào bếp pha một ly trà giải rượu cho cô, Tư Lam bây giờ đã say mèm chẳng biết trời chăng gì cả.
“Uống đi!!” Trạch Dương đỡ cô ngồi dậy cho cô uống.
“Thầy... thầy đẹp trai quá” Tư Lam uống xong đưa tay ôm lấy cổ của anh, kéo mạnh xuống ngay lập tức cô đã đèn anh nằm xuống giường.
“Tư Lam, em làm gì đó!!” Thái Trạch Dương đỏ mặt nhìn cô đang nằm trên người mình.
“Em thích thầy!! Thầy là số một” Tư Lam nói rồi cúi xuống hôn anh, Thái Trạch Dương lại lần thứ hai bị cô cưỡng hôn, sống mấy chục năm trên đời lại bị một cô bé cưỡng hôn.
Thái Trạch Dương đẩy cô nhẹ ra sau đó rời khỏi giường, Tư Lam ngồi dậy đuổi theo anh leo hẳn lên lưng của anh, hai chân bám vào người anh không buông.
“Thầy ơi.... đừng chạy mà” Tư Lam hoàn toàn mất nhận thức cứ thế mà điên cuồng ôm lấy anh không buông.
“Đừng trách tôi Tư Lam” Thái Trạch Dương nói rồi mang cô trở về phòng.