Vợ, Em Đừng Trốn Tôi!!!

Chương 34: Chương 34: Lễ Hội Của Trường (1)




Lúc Tư Lam quay trở lại mọi thứ đều bị phá tan nát cả, Tư Lam ngã xuống đất, cô nhìn tất cả những thứ cô đã chuẩn bị đều nát cả rồi.

Rốt cục là ai? Là ai đã làm chuyện này? Tư Lam không khỏi tức giận, vẻ mặt của cô liền thay đổi, trông vô cùng đáng sợ, công sức của cô.

“Tư Lam đến sớm vậy?” Tiêu Phàng nhìn thấy cô liền vui vẻ chào.

“Tư Lam, cậu sao vậy?chuyện gì xảy ra thế?” Tiêu Phàng nhìn vẻ mặt của cô cùng đống đổ nát không khỏi sợ hãi, là ai đã làm lớp trở nên thế này.

“Tiêu Phàng, mọi thứ đều bị huỷ hoại hết rồi” Tư Lam bất lực nói.

“Cậu sao vậy đứng dậy nói tớ nghe!!” Tiêu Phàng đỡ lấy cô lên ghế ngồi.

“Có chuyện gì vậy mọi người” một lúc sau lớp vào cũng đông hơn, nhìn đống đổ nát mà lo lắng, vì mảng trang trí là do Tư Lam làm mà bây giờ lại là đống đổ nát thế này.

“Tư Lam, có chuyện gì sao lại ra nông nổi này?” Trí Nam cũng đến cậu nhìn vẻ mặt bất lực của Tư Lam mà lo lắng.

“Tớ đã trang trí mọi thứ rồi, nhưng khi vừa ra ngoài được một lúc quay về thì thành ra thế này” Tư Lam không kiềm được nữa mà khóc lớn.

“Bình tĩnh, các cậu xem còn thời gian không?” Trí Nam hỏi.

“Còn nữa tiếng nữa, không kịp đâu!!” Một vài người lên tiếng nói.

“Thôi rồi, đợt này điểm trang trí bị trừ rồi” vài người bắt đầu lo lắng.

“Mọi người chúng ta cùng nhau làm đi!!” Tiêu Phàng nói lớn.

“Không kịp đâu” nhiều người phàn nàn nói.

“Thay vì đứng đây nói thì chúng ta nên làm đi!! Đừng nói nhiều mau lên, Tư Lam đứng lên chúng tớ giúp cậu!!” Trí Nam đỡ cô đứng dậy nói.

Mọi người cùng bắt tay nhau làm, thật là kỳ tích chỉ gần nữa tiếng thôi mà đã xong rồi, Tư Lam xúc động cảm ơn mọi người, mọi người nhìn cô rồi cười lớn.

“Có gì đâu, chúng ta là một tập thể mà, phải đoàn kết như vậy mới được chứ” mọi người cùng đồng thanh nói.

“Cám ơn các cậu” Tư Lam xúc động nói.

“Thôi các bạn bên diễn kịch thì chuẩn bị đi, còn quầy hàng để bọn tớ lo” những người bên quầy hàng nói.

“Được”

Tư Lam đi ra ngoài cùng nhóm để thay trang phục rồi tập dợt lại vài đợt cho nhuần nhuyễn, phía Băng Uyên cũng tập luyện không ngừng.

“Ôi nhìn kìa, truyền thống đồ các kiểu” Trương Thanh giọng chua ngoa nói.

“Phận làm tớ mà kiêu” Tư Lam lườm nói.

“Mày nói gì?” Trương Thanh nhào đến.

“Một mình cậu đấu với bọn tôi sao?” Cả nhóm của Tư Lam dừng lại đi đến nói.

“Băng Uyển, đi thôi!!” Vì không muốn mất mặt nên Trương Thanh đành nhịn rồi cùng Băng Uyển rời đi.

“Tớ chắc chắn là chuyện lúc nãy là bọn họ làm” Tiêu Phàng chắc chắn nói.

Buổi biểu diễn sắp bắt đầu, nhóm Băng Uyển sẽ diễn trước nên họ bắt đầu đi chuẩn bị, Thái Trạch Dương hôm nay là giám khảo chấm thi nên anh đã có mặt từ sớm.

Anh luôn đưa mắt tìm kiếm cô nhưng không thấy, khoảng một lúc sau cũng nhìn thấy cô trong bộ trang phục truyền thống vui vẻ cười nói với Trí Nam.

Anh vẫn còn giận nên không muốn đi đến bắt chuyện với cô, nhìn cô và Trí Nam vui vẻ tay anh chợt nắm lại thành quyền, mở tin nhắn lên nhắn cho cô.

“Cố lên!!” Mặc dù giận nhưng anh vẫn cổ vũ cô.

Tư Lam nhìn thấy anh liền vui vẻ vẫy tay chào với anh, cuối cùng anh cũng chịu nhắn tin cho cô rồi, tuy chỉ hai chữ nhưng không thể hiểu được cảm giác cô lúc này đâu muốn nhảy cẩn lên vậy đấy.

“Thầy hãy xem em toả sáng nhé”

Buổi diễn của Băng Uyển bắt đầu, Băng Uyển mở màn cho điệu múa bale vô cùng uyển chuyển khiến nam sinh không khỏi nhìn trầm trồ không muốn rời mắt.

Tiếp theo từng người trong nhóm cùng nhau xoay quanh cô làm cô nổi bật nhất hôm nay, ánh đèn gọi xuống khiến cô trở thành trung tâm của ánh nhìn.

“Băng Uyển thật xinh đẹp!!” Nam sinh reo hò.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.