Quản lý Trương đang chuẩn bị sắp xếp Lý Huyền San ngồi bên cạnh Phí Thành Vương thì lão Ngưu, giám đốc của công ty con dẫn theo một cô gái trẻ xinh đẹp đi tới.
“Tổng giám đốc Phí, đây là Susan, hôm nay, vừa vặn gặp được.” Giám đốc Thứ vừa giới thiệu cô gái xinh đẹp này với Phí Thành Vương, vừa nháy mắt với Susan.
Lý Huyền San vừa nhìn đã sững sờ, đây không phải ngôi sao phim truyền hình đang hot gần đây ư? Đúng là vừa xinh đẹp vừa quyến rũ, váy liền bó sát người màu đen làm nổi bật đường cong nóng bỏng, đôi mắt bồ câu, đong đưa gợi tình.
Người thật còn đẹp hơn trên TV, Lý Huyền San nhìn không dời mắt.
Tất nhiên quản lý Trương cũng nhìn ra dụng ý của giám đốc Thứ, nhưng mình quyền thế không bằng người ta, nên đành phải nuốt cục tức này. Đến khi vừa quay đầu, vừa vặn nhìn thấy Lý Huyền San nhìn Susan không chớp mắt, trong lòng quản lý Trương có chút xem thường: Đúng là bùn nhão không trát được tường, có lẽ vừa giờ Tổng giám đốc Phí cũng chỉ chơi đùa mà thôi, hiện đã có báu vật như Susan thì chắc chắn sẽ vứt bỏ loại rau cải, cháo trắng này.
Phí Thành Vương hờ hững gật đầu với Susan, rồi nghiêng mắt liếc nhìn Lý Huyền San một chút, thấy cô đang nghiên cứu hoa tươi bày trên bàn ăn, dáng vẻ không quan tâm.
Susan là ngôi sao mới nổi, tất nhiên biết Phí Thành Vương là đại gia hiếm có cỡ nào, nên cô ta sử dụng tất cả vốn liếng, mỉm cười mời rượu, cùng đám nhân viên của công ty con hầu hạ Phí Thành Vương như đế vương.
Dù Lý Huyền San vẫn luôn ở trường học, nhưng trông thấy loại tư thế này cũng biết là có ý gì, cô vùi đầu ăn uống, chăm chú nhìn món ăn trong bàn ăn, căn bản không nghe bên cạnh xảy ra chuyện gì.
Được rồi, coi như đang ở trong bữa tiệc lớn là được rồi, nghĩ vậy, cô cảm thấy sự khó chịu mơ hồ trong lòng phai nhạt rất nhiều.
“Tổng giám đốc Phí, ly anh nhất định phải uống, nếu không người ta giận đấy.” Susan hờn dỗi bưng một ly rượu lên kính Phí Thành Vương, cơ thể gần như áp vào người anh.
Người bên cạnh cũng bắt đầu ồn ào, gương mặt phì nộn của giám đốc Thứ đỏ lựng lên, cười góp vui: “Susan, cô cứ như vậy mời rượu sao? Ít nhất cũng phải uống rượu giao bôi mới được mà.”
Mọi người đồng thanh hô to: “Rượu giao bôi! Rượu giao bôi!”
Đại sảnh loạn thành một bầy, mọi người đều rất phấn khởi.
Lý Huyền San bị làm cho đau đầu, nhìn sang Phí Thành Vương, thấy cánh tay Susan đã vịn vai anh, nét mặt vui cười ngẩng đầu nhìn anh.
Dường như phát giác được ánh mắt Lý Huyền San, Phí Thành Vương nhìn về phía cô, trên mặt hơi chếnh choáng, nhưng ánh mắt lại rất trong trẻo.
Lý Huyền San giật mình, vội cúi đầu, bên tai đều là tiếng hờn dỗi của Susan và tiếng ồn ào của đám người. Cô đột nhiên cảm thấy mình rất buồn cười. Cô ngồi ở chỗ này làm gì nhỉ? Nhưng Phí Thành Vương chỉ nói một câu, cô nhất định phải cùng ngồi ở chỗ này, nhìn màn biểu diễn buồn nôn dung tục này.
Nhân dịp người khác đang hò hét vui mừng, Lý Huyền San đứng dậy, vội vàng đi ra ngoài. Cô không thuộc về nơi này, những xa hoa truỵ lạc ngợp trong vàng son này không hề liên quan đến cô.
Cô nhớ túi của mình đã được nhân viên phục vụ cầm đi treo lên, nhưng khi cô đi tới tìm nhân viên phục vụ thì người đó lễ phép mỉm cười nói với cô: “Tổng giám đốc Phí đã dặn dò, bữa tiệc kết thúc mới được để cô rời đi.”
Lý Huyền San buồn bực, Phí Thành Vương chết tiệt, lại có thể đoán được cô sẽ rời tiệc trước, đúng là cáo già.
Không đi được, lại không muốn trở về, Lý Huyền San chỉ có thể giận đùng đùng đi tới toilet, chờ họ uống xong rượu giao bôi lại trở về. Rốt cuộc, kẻ điên Phí Thành Vương này giữ cô lại đây làm gì?
Đơn giản là muốn cô khó xử thôi sao
Lý Huyền San nhìn mặt mình trong gương Toilet, đầu tóc sạch sẽ, gương mặt trắng mịn, đôi mắt đen nhánh, trong vắt thanh tịnh, đôi môi đỏ mọng đầy đặn, nhìn thế nào cũng là cô gái rất nhẹ nhàng, nghiêm chỉnh, sao lại suy đồi đến mức mặc bikini đi catwalk, bồi ăn bồi uống, vây xem quyền sắc giao dịch chứ.
Lý Huyền San đột nhiên cảm thấy hơi tủi thân, đáy lòng có chút chua xót, khẽ tràn ra bên ngoài.
Ở trong toilet một lúc, sau khi bình tĩnh lại, cô mới nhắm mắt đi về phía phòng ăn, chết tiệt, chắc rượu giao bôi đã kết thúc rồi.
Ra khỏi toilet, Lý Huyền San sắp đi tới chỗ rẽ vào phòng ăn thì nhìn thấy Phí Thành Vương từ phía trước đi tới.
Áo khoác của anh đã cởi ra, áo sơmi màu xanh nhạt, cà vạt xanh đậm, quần dài màu đen, làm nổi bật lên sự cao lớn của anh, đôi mắt cười như không cười nhìn về phía cô.