Nghe thấy âm thanh ngoài cửa, Phí Thành Vương vội liếc nhìn quần áo của Lý Huyền San, thấy cô dù hai đùi lộ ra ngoài, nhưng cũng xem như quần áo chỉnh tề, lúc này mới mở cửa phòng.
Ngoài cửa, quản lý Trương và Tô Thoa mỉm cười nịnh bợ, ý tứ sâu xa.
“Tổng giám đốc Phí, đã đến giờ ăn cơm rồi, giờ tôi dẫn anh đi phòng ăn nhé?” Quản lý Trương vừa hết sức cung kính nói với Phí Thành Vương, vừa cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt Phí Thành Vương.
Gương mặt nghìn năm không đổi của Phí Thành Vương vẫn như bình thường, nhưng quản lý Trương nhạy cảm phát hiện, trên cổ Phí Thành Vương có một dấu đỏ khả nghi nhìn qua rất giống son môi của phụ nữ.
Lại quan sát Lý Huyền San một chút, tóc có chút lộn xộn, sắc mặt cũng hơi ửng hồng, son môi trang điểm lúc đi catwalk vừa rồi đã nhạt bớt.
Vừa nãy ở đây tối như bưng, chắc chắn tổng giám đốc Phí đã làm gì đó... trong lòng quản lý Trương đắc ý tính toán.
Với trí thông minh của Phí Thành Vương, nhất định có thể nhìn ra chuyện này là do ông ta thiết kế, ông ta đã sắp xếp mọi thứ hoàn hảo, ông ta cũng không tin Phí Thành Vương không cảm ơn vì chuyện này.
Đối mặt với sự nịnh bợ của quản lý Trương, Phí Thành Vương không hề nói gì.
Rốt cục có thể cách xa Phí Thành Vương rồi, Lý Huyền San đang định thở phào, thì Phí Thành Vương đột nhiên quay đầu nhìn cô: “Em cũng cùng đi đi.”
Cùng đi? Cùng nhau ăn cơm? Lý Huyền San hoảng hốt lắc đầu: “Không cần, không cần, em phải đi thay quần áo trước.” Quản lý Trương cảm thấy vô cùng vui sướng, quá tốt rồi, không ngờ tổng giám đốc Phí để ý cô bé này như vậy, nước cờ này, xem như ông ta đi đúng rồi.
Ông ta vội kéo cánh tay Lý Huyền San lại: “Đi, đi, cùng đi nào, cô đi thay quần áo trước, chúng tôi có thể đợi cô.”
Ánh mắt Phí Thành Vương như có như không đảo qua bàn tay Quản lý Trương, nét mặt anh rất lạnh nhạt, quản lý Trương lại bị dọa đến giật mình, phía sau lưng mồ hôi lạnh túa ra, cuống quýt buông tay ra, không còn dám chạm vào Lý Huyền San nữa.
Sao ông ta lại quên, không thể đụng vào phụ nữ của ông chủ chứ.
Lý Huyền San muốn từ chối đề nghị của quản lý Trương, nhưng nhìn đến mặt Phí Thành Vương, cô không khỏi căng thẳng, dời mắt đi. Cô vừa định nói mình không đi, kết quả nhìn ngay thấy son môi trên cổ anh.
Quá xấu hổ, chắc chắn Quản lý Trương và Tô Thoa cũng đã nhìn thấy, còn không biết trong lòng bọn họ sẽ nghĩ như thế nào. Dù sao vừa rồi cô và Phí Thành Vương một nam một nữ ở riêng một phòng, còn bị cúp điện...
Không được, cô nhất định phải nhanh nhắc nhở Phí Thành Vương.
“Ừm, được, vậy chúng ta đi thôi.” Lý Huyền San đồng ý ăn cơm, đoàn người lập tức lục tục đi đến phòng thay đồ.
Lý Huyền San cố ý bước chậm mấy bước, chờ đến khi đuổi kịp, lặng lẽ đi bên trái Phí Thành Vương.
Nhân dịp Tô Thoa và Quản lý Trương thảo luận món ăn, Lý Huyền San hạ giọng nói với Phí Thành Vương: “Trên cổ anh có cái gì đó, mau lau đi.”
Động tác lén lút vừa rồi của Lý Huyền San đã sớm rơi vào mắt Phí Thành Vương, anh vốn đang đoán Lý Huyền San muốn làm gì, kết quả lại vì thì thầm với anh.
Tâm tình Phí Thành Vương không khỏi rất tốt, các đường nét trên gương mặt lạnh lùng cũng trở nên dịu dàng, anh nghiêng đầu nhìn Lý Huyền San một chút, đưa tay sờ sờ cổ nói: “Thứ gì?”
Anh nhìn bàn tay mình, vẫn sạch như ban đầu, không có thứ gì khác lạ.
“Không phải nơi này, là bên trái, chỗ cạnh lỗ tai đó.” Ban đầu, Lý Huyền San chỉ đơn giản muốn giúp Phí Thành Vương, nhưng bị anh nheo mắt suy nghĩ nhìn như vậy, mặt cô lập tức đỏ lên.
Tim cô không khỏi nhảy lên, cảm thấy xấu hổ mơ hồ kèm theo cảm giác như là ngọt ngào, lại giống như xấu hổ
“Chỗ nào?” Phí Thành Vương nhìn chằm chằm gương mặt đỏ bừng của Lý Huyền San, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Âm thanh của anh cũng ép xuống rất thấp, quản lý Trương và Tô Thoa chạy tới phía trước, hai người bọn họ ở sau lưng xì xào bàn tán như vậy, thực sự... rất giống tình nhân.
Lý Huyền San không dám nhìn ánh mắt anh, nhìn anh dùng tay xoa đi xoa lại, nhưng xoa không đến vị trí chính xác, trong lòng vô cùng sốt ruột.
Đúng lúc đi đến một chỗ chỗ ngoặt, nhìn không thấy quản lý Trương và Tô Thoa, Phí Thành Vương dừng bước, cười cười nhìn Lý Huyền San: “Hay là, em lau giúp anh đi.”
Âm thanh của anh thấp đến cực điểm, khiến Lý Huyền San khó khăn lắm có thể nghe rõ, thì thầm như vậy, kèm theo lời có vẻ mập mờ không diễn tả hết sự thân thiết. Lý Huyền San đỏ mặt nguýt anh một cái: “Em không rảnh!”
Phí Thành Vương nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô gái nhỏ, trong lòng cảm thấy thích thú, nhưng ngoài mặt lại giả vờ xem thường: “Vậy thì thôi, kệ nó đi.”
Lý Huyền San thấy anh thật sự cứ để vết son môi đó mà chuẩn bị đi ăn cơm, sốt ruột đến mức giẫm chân: “Anh dừng lại! Em lau cho anh!”
Thật sự là, mất mặt chính là anh, tại sao cô phải quan tâm chứ, đúng là Hoàng đế không vội thái giám đã gấp rồi!