SuSan đang nổi tiếng, luôn được người ta nịnh bợ đã quen, thấy Lý Huyền San không để mình vào mắt không nói, ngay cả quản lý Trương cũng chỉ ba phải, nên vẻ mặt cô ta càng thêm khó chịu.
Phí Thành Vương trở về, một đám người liền ầm ĩ mời rượu cô ta và Phí Thành Vương. Susan đổi khuôn mặt tươi cười, bưng ly rượu đến bên cạnh một quản lý cao cấp bên cạnh Lý Huyền San cười duyên nói: “Ái chà, tôi đâu dám để anh cực khổ đại giá, nên tôi tới uống với anh một ly.”
Lý Huyền San ngồi bên cạnh vị quản lý cấp cao này, Susan bưng ly rượu đi qua, khi đi đến bên cạnh Lý Huyền San, dưới chân đột nhiên hẫng một cái, cơ thể đột ngột nghiêng về phía Lý Huyền San, hơn nửa ly rượu vang đổ lên mái tóc Lý Huyền San, ướt đẫm.
Lý Huyền San đang cúi đầu nhìn điện thoại, hoàn toàn không đề phòng, nên khi ly rượu đổ xuống, cô hết sức mờ mịt. Càng hỏng bét chính là, nước rượu theo tóc chảy vào trong mắt, vừa cay vừa xót, khiến nước mắt cô không ngừng chảy ra.
“Có chuyện gì thế?” Trong đám người, người đầu tiên phản ứng chính là Phí Thành Vương.
Anh cầm khăn ăn trên bàn lên vọt tới bên cạnh Lý Huyền San, vừa giúp Lý Huyền San lau tóc, vừa lạnh lùng nhìn về phía Susan: “Đi đường còn không vững, tôi thấy cô cũng không cần đóng phim nữa.”
Câu nói hết sức bình thản, lại làm cho Susan biến sắc, ánh mắt đắc ý lập tức biến thành tuyệt vọng và sụp đổ. Sắc mặt mọi người đang ngồi đều thay đổi, câu này của Phí Thành Vương có ý gì, bọn họ đều rất rõ ràng.
Con đường diễn viên của Susan hoàn toàn tiêu tan, Phí Thành Vương nói câu nói này tương đương với lệnh phong sát. Với mạng giao thiệp và tài lực của Phí Thành Vương, nếu anh muốn phong sát ai thì người đó cơ bản là tiêu đời.
Susan khó tin trừng mắt nhìn Phí Thành Vương: “Tổng giám đốc Phí, chẳng qua tôi không cẩn thận làm đổ chút rượu, anh... anh lại có thể vì nữ sinh như thế mà phong sát tôi sao?”
Susan không phục. Dù vừa rồi không uống rượu giao bôi, nhưng tổng giám đốc Phí đối với cô ta cũng coi như thân thiện. Nghe nói tổng giám đốc Phí đối với phụ nữ hết sức lạnh lùng, nhưng vừa rồi anh còn hàn huyên mấy câu với cô ta, có mấy lần, cô ta thậm chí còn cảm nhận rõ ràng anh đang cố tình tỏ vẻ thân thiết với cô ta.
Tại sao, chỉ một ly rượu lại khiến tình thế đảo ngược?
Cô ta không tin, Phí Thành Vương lại có thể phong sát cô ta vì một nữ sinh nghèo kiết xác như vậy.
Phí Thành Vương căn bản không để ý Susan, chỉ chuyên tâm giúp Lý Huyền San lau tóc. Khăn ăn ướt đẫm, anh không e dè giật cà vạt của mình xuống, cẩn thận lau mắt cho Lý Huyền San.
Lý Huyền San nước mắt giàn dụa, căn bản không mở được mắt, bên tai ồn ào nên không nghe rõ Susan nói gì với Phí Thành Vương, cô chỉ cảm thấy mất mặt, quá mất mặt.
Ù ù cạc cạc, bị giội rượu trước mặt mọi người, tóc ướt đẫm, mặt giàn dụa nước mắt, sao Lý Huyền San cô lại rơi vào tình trạng này.
Mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn Phí Thành Vương dùng cà vạt cao cấp của mình lau mắt cho Lý Huyền San. Động tác dịu dàng, ánh mắt chuyên chú, Susan đứng bên cạnh vẻ mặt chấn kinh và oan ức.
Tình huống này thật không thể tưởng tượng nổi.
Phí Thành Vương có bệnh thích sạch sẽ, cao ngạo lạnh lùng đến mức cả người lẫn vật chớ gần, chỉ cần anh ở đây, nhiệt độ không khí lập tức tự động hạ xuống mức đóng băng, lại có thể dùng cà vạt của mình lau nước mắt cho một nữ sinh.
Susan không phục, còn đứng bên cạnh Lý Huyền San, nghẹn ngào, không phục truy vấn: “Tổng giám đốc Phí, chẳng lẽ anh thật phong sát tôi vì cô gái này ư?”
Cô ta chỉ ngón trỏ vào Lý Huyền San, khinh bỉ nhìn dáng vẻ chật vật của Lý Huyền San.
Động tác Phí Thành Vương chậm lại, quay đầu, cao ngạo nhìn Susan, âm thanh lạnh như băng: “Cút!”