Vô Hận Ca Ca

Chương 8: Chương 8




Nàng ốm yếu nằm trên giường, hai má đỏ bừng, kêu gào cả người đau nhức nhưng vẫn không quên gắt gao giữu chặt tay của Dực Chi, ai tới thăm cũng không buông ra. Diễm Nhi nấu thuốc xong, bưng đến cũng phải để Dực Chi tự tay đút mới được nếu không nàng sẽ giở ra tính trẻ con mà cự tuyệt uống.

Phu nhân tò mò hỏi một câu : “ Vì sao lại thân thiết với Dực Chi như vậy, không phải ban đầu còn không muốn nàng ta hầu hạ con sao ?”

Thát Thất suy yếu, hùng hồn nói lý lẽ : “Bởi vì bộ dạng của hắn rất được.”

Phu nhân trợn mắt há mồm, ánh mắt âm thầm đánh giá Dực Chi, theo bản năng so đo giữa hai người ai xinh đẹp hơn.

Diễm Nhi đứng một bên nghe xong, còn thương tâm rơi nước mắt, ô ô, tiểu thư trước kia theo nàng nhất, nay lại chỉ vì Dực Chi xinh đẹp mà thay lòng đổi dạ, ô ô !

Mọi chuyện đối với Dực Chi lại không hay ho gì, muốn bỏ nàng ra thì laị bị bàn tay nhỏ của nàng nhanh nắm chặt ! sự ôn nhu, mềm mại khác hẳn với sự thô ráp của hắn, đương nhiên trong tâm tư của hắn có chút luyến tiếc không rời.

Hạ phu nhân vì muốn để cho Thất Thất yên tĩnh nghỉ ngơi bởi vậy đều để cho nha hoàn cùng với mụ tử đứng ngoài.

Phu nhân ngồi ở đầu giường, bỗng nở một nụ cười nói : “ Thất Thất, nương đã định cho con một nơi gửi thân, bát tự cũng đã xem qua, thật sự là rất hợp nhau….”

Đau đau đau ! Thất Thất nhíu mày, Dực Chi vì sao lại đột nhiên nắm tay mạnh vậy chứ ? tay nàng đau quá. Hắn làm cho nàng đau, nàng cũng muốn làm cho hắn đâu !, nàng nhéo! nàng nhéo nhéo nhéo !

“ Người kia là Lý công tử ở thành Nam, một năm trước ở trong yến tiệc của lão gia nương đã gặp qua một lần, bộ dạng rất tốt ! tính tình cũng rất tốt, đại ca ngươi cùng hắn là quen biết, công việc kinh doanh bên Lý gia cũng rất ngưỡng mộ Hạ gia chúng ta ! Nhất định sẽ không để con chịu ủy khuất….Thất Thất con sao lại nhăn mặt nhíu mày ? Thân mình cảm thấy khó chịu sao ?”

Thất Thất không dám nói, nàng cùng Dực Chi đang đấu tay với nhau, nên chỉ lắc lắc đầu, nhe răng trợn mắt nói : “ Nương, con không sao ?”

Hạ phu nhân tiếp tục nói : “ Việc hôn nhân này, đại ca con cũng đã thay con nghĩ không ít ! Người của Lý gia biết con đầu óc không phải tốt lắm, nhưng cũng không ghét bỏ gì ! Thất Thất à ! con phải thật lòng mà cám ơn đại ca con thật nhiều đó…để xem lúc đó, ai còn dám nói huyên thuyên, nói con không thể gả ra ngoài ! Hừ ! Nương càng muốn đem chuyện hôn nhân của con làm thật lớn, thật linh đình…kìa ! Thất Thất, con vì sao lại trừng nương chứ ?”

“ Không…không có !” Thất Thất cầm lấy một ngón tay của Dực Chi ! nàng thật muốn bẻ gãy hết cái ngón tay của hắn.

“ Chờ con hết bệnh rồi, Lý gia sẽ đến xin lễ cũng tốt lắm….”

“ A ! Đau quá !” Thất Thất đột nhiên quát to một tiếng.

Hạ phu nhân cả kinh, dừng lại câu chuyện, “ Thất Thất vì sao đau ? đau chỗ nào vậy …Diễm Nhi nhanh đi gọi đại phu !”

“ Nương, không cần đâu, con không sao ! con không đau ! con chỉ kêu loạn thôi !”

“ Thật sự không đau ?” Nhìn thấy Thất Thất ra sức lắc đầu, phu nhân chỉ biết thở dài : “ đứa nhỏ này ! Ai nha, quên đi, cố gắng nghĩ ngơi thật tốt, nương quay về trước !”

Thất Thất cắn miệng gật đầu, Phu nhân đi rồi, Diễm Nhi cũng có công việc trong bếp nên cũng lui ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn hai người, Thất Thất nhanh chóng rút bàn tay bị thũng hồng, vừa xoa vừa chu cái miệng nhỏ thổi, “ Hô hô ! đau chết được ! Dực Chi ngươi thật ác !”

“ Ta ác !” Dực Chi ủy khuất kêu to, “ ngươi nhìn bàn tay ta đi !” Hắn vươn bàn tay toàn dấu ngắt xanh tím, vết thương xem chừng còn nặng hơn so với Thất Thất.

Thất Thất nhìn thoáng qua, không hé răng.

Dực Chi đột nhiên lãnh trào nói : “ Thực nhìn không ra, ngươi còn có người muốn.”

“ Muốn cái gì ?” Thất Thất không hề nắm Dực Chi, đem bàn tay giấu vào trong chăn.

“ Lý công tử ở thành Nam nha ! bộ dáng tốt, tính tình cũng rất tốt !” Dực Chi học theo ngữ khí của Hạ phu nhân mà nói. Không nghĩ khi ngẩng đầu lên lại thấy tiểu bạch si đang nhìn hắn ngây người. Hắn phẫn nộ, quay đầu đi chỗ khác, trong lòng lại không hiểu sao lại có một chút ngọt ngào lén lút.

Qua hồi lâu, mới nghe Thất Thất nói : “ Sẽ không thành thân, ta còn nhỏ như vậy mà !”

“ Ngươi còn nhỏ ?” Dực Chi kêu lên, “ Ngươi đã mười lăm tuổi, đã đến tuổi cập kê !” Hơn nữa chỗ nào trên cơ thể cũng đã phát triển rất đúng, hắn đã tự tay ôm qua rồi.

“ Ta biết ta mười lăm tuổi chứ ! Diễm Nhi có nói cho ta biết, nhưng mười lăm tuổi vẫn là một đứa nhỏ thôi ! Đứa nhỏ vì sao lại phải thành thân ?” Thất Thất nhíu nhíu mày, “ Dực Chi, vậy ngươi có thành thân không?”

“ Không có !”

“ A ! Vậy ngươi chưa được mười lăm tuổi….ngươi nên gọi ta là tỷ tỷ !”

Mũi của Dực Chi suýt nữa vì tức mà bốc lửa, “ Ta là nam ! Nam! Đương nhiên sẽ không thành thân sớm như vậy !”

Đôi mắt Thất Thất chợt vụt sáng, mang theo một chút tinh quang giả dối, nhếch miệng cười nói : “ Dực Chi, ngươi rút cục thừa nhận ngươi là nam ! Ha ha…kìa ! đỉnh đầu của ngươi hình như đang bốc hơi nước kìa !”

Hô hấp, lại hô hấp ! Bình tĩnh, hắn muốn bình tĩnh ! Một hồi lâu, mới buông bàn tay đang nắm chặt ra.

“ Dực Chi đệ đệ, ngươi….”

“ Không được kêu ta là đệ đệ !” Hắn hét lớn.

“ A, biết rồi !” Thất Thất cười một chút, “ Ngươi hiện tại là nam giả nữ, ta đây nên gọi ngươi là muội muội ! Dực Chi muội muội….”

“ Không được kêu ta là muội muội !” Dực Chi muốn phát cuồng, bị Thất Thất chọc giận đến nỗi mất bình tĩnh, “ Ta mười bảy, mười bảy tuổi !” Hắn rống to bên tai nàng.

Thất Thất nhu nhu lỗ tai bị làm cho ong ong, bĩu môi nói : “ Nói sớm một chút không phải tốt sao.”

“ Ngươi….” Dực Chi tức giận đến ngón tay cũng phát run, chỉ vào nàng, đến nỗi nói vài chữ “ngươi”, cuối cùng quát to một tiếng, “ phanh “ một tiếng, đẩy ra một chưởng ngay sau đó chiếc bàn tròn bị đánh bay lên trên tường, rồi lại bắn ngược lên trên, vụn gỗ bay loạn, cùng lúc đó một cái chân bàn bay loạn lập tức đập đến trán của Thất Thất, trán nàng lập tức biến thành một mảng xanh tím…

Đôi mắt Thất Thất ẩn đỏ, ngây ngốc đến đáng thương nhìn một đám hỗ độn ở trong phòng, lại nhìn Dực Chi đang hổn hển cùng với vẻ mặt tức giận đến sùi bọt mép , sờ sờ cái trán bị sưng, bàn tay cầm lấy cái chân bàn xem xem, miệng kêu một tiếng “ Oa”, sau đó liền gào khóc rống lên.

Cơn tức giận của Dực Chi bị tiếng khóc làm cho linh lạc, biến sắc, “ Ngươi…ngươi khóc cái gì a!”

“ A ! Ngươi khi dễ ta…khi dễ ta ! Ta sinh bệnh ! ngươi còn khi dễ ta ! Oa….”

Bệnh không phải là do ngươi tự tìm sao ? Đương nhiên lời nói này hắn chỉ dám nói trong lòng, “ tốt lắm, không khóc, không khóc ! Ngoan, đừng khóc !” Lại khóc nữa sẽ sinh ra đại hồng thủy mất.

“ Ngươi khi dễ ta, ngươi dùng gậy đánh vào cái trán của ta.”

“Ngoan, không đau, không đau !” Dực Chi bị nàng làm cho luống cuống tay chân, tay nâng mặt của nàng, dùng miệng thổi thổi ! lại dùng tay xoa nhẹ, đầy tay toàn là nước mắt, nước mũi thật sự ghê tởm mà. Thế nhưng nước mắt của Thất Thất cứ như nước sông Hoàng Hà cùng Trường Giang đổ ra biển, không có dấu hiệu ngừng lại.

Không biết vì sao, tâm hắn đột nhiên lại có cảm giác chua xót cùng thương tiếc, không chút suy nghĩ, tay đang cầm khuôn mặt nhỏ nhắn của Thất Thất liền cúi xuống hôn một ngụm. Tiếng khóc đinh tai nhức óc rút cục cũng ngừng lại, cả căn phòng chỉ còn một mảnh im lặng.

Thất Thất ánh mắt sưng đỏ, ánh mắt vốn không lớn hiện tai lại chỉ còn có một cái phùng. Biểu tình có chút ngơ ngẩn nhìn hắn, hắn cũng là đang giương to mắt nhìn nàng, cặp mắt trong suốt có chút đau lòng và phức tạp.

Thấy nàng không hề khóc, hắn rời khỏi miệng nàng, nhẹ nhàng họ lên cái trán đang sưng, nhìn khuôn mặt của Thất Thất mỉm cười, “ Ngoan ! không đau !”

Thất thất khụt khịt, Dực Chi vội vàng xoa xoa khuôn mặt nhỏ của nàng, “ chờ ta, ta thoa thuốc cho ngươi.” Nói xong đứng dậy rời đi, một lúc sau quay về trên tay cầm thuốc mỡ, ngón tay quệt một ít, nhẹ nhàng xoa lên vết thương trên trán.

“ Đau….” Thất Thất than nhẹ một tiếng. Tay Dực Chi vội vàng ngừng lại, “ không có việc gì, một chút sẽ không đau nữa.” Hắn nhẹ nhàng nói.

“ A, chuyện gì ở đây vậy ?” Diễm Nhi bưng chén thuốc đi vào, vẻ mặt kinh ngạc đứng ở cửa, nàng vừa mới đi một chút trong phòng tại sao liền thay đổi hoàn toàn chứ ? Nhìn lại thấy trên trán Thất Thất sưng đỏ, “Dực Chi, xảy ra chuyện gì ?”

“ Này….” Dực Chi quay đầu, có chút khó xử, thật sự khó nói mà.

“ Không có gì !” Thất Thất đột nhiên nói, “ Diễm Nhi đưa thuốc cho ta, ngươi dọn phòng một chút đi, đừng cho người khác thấy nếu không nương biết thì lỗ tai lại phiền toái!”

“ Vâng.” Diễm Nhi lại ngẩn ra, Tiểu thư, tiểu thư có chút lạ nha, tuy rằng vẫn khuôn mặt trẻ con hiếu động, nhưng nói chuyện lại rất bình tĩnh tự nhiên, đây là người nàng đã chăm sóc hơn mười năm – ban đầu là một si nhi, sau lại có thêm một chút điên – Tiểu thư sao ?

“ Diễm Nhi tỷ !” Thất Thất quyết miệng, biểu tình làm nũng, “ Thuốc nếu để nguội, ta sẽ không uống đâu !”

“ À, được rồi !” Diễm Nhi cầm chén thuốc đưa tới, âm thầm thở nhẹ, tiểu thư đã khôi phục “ bình thường.”

Sau khi Thất Thất uống xong thuốc, Diễm Nhi cùng Dực Chi hợp lực dọn phòng một chút. Do chính mình gây ra nên Dực Chi liền phá lệ dùng một chút công phu dọn phòng thật thỏa đáng.

Mới vừa khóc nháo, cùng với thân thể không khỏe nên chỉ chốc lát Thất Thất đã nặng nề nằm ngủ.

Dực Chi nằm bên phòng cách vách, sau khi bị Thất Thất tra tấn hắn chỉ cảm thấy chính mình cũng giống như muốn sinh bệnh nặng, thể xác và tinh thần thật mệt mỏi.

Hắn thật đáng thương, ban ngày bị Thất Thất cuốn lấy không thể nghỉ ngơi, buổi tối lại ở Hạ phủ rộng lớn tìm kiếm khắp nơi ! Thật thảm cho một kẻ tự cao như hắn mà, ô ô, sư phụ, hắn phải về nhà, hắn không muốn lại tiếp tục làm nhiệm vụ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.