Vô Hạn Cầu Sinh

Chương 20: Chương 20: Chơi trốn tìm 1




Video cực kỳ ngắn gọn, một lát liền truyền phát tin xong. Chỉ là xem xong, một lúc lâu Vân Lạc không nói nên lời.

Theo tin đồn, đèn lồng màu xanh lá thích nghe và kể chuyện, nhưng không phải tất cả BOSS thích nghe và kể chuyện đều là đèn lồng màu xanh lá.

Với những định kiến ​​về tư tưởng, cô gần như rơi vào tình trạng suy nghĩ không thấu đáo. May mắn thay, phó bản rất đơn giản, vì vậy có thể vượt qua màn chơi một cách suôn sẻ.

Vân Lạc đang tự mình kiểm điểm, lại thấy Tư Đồ đã kết thúc phó bản và trở về trạng thái “nhàn rỗi“.

Sau đó, Tư Đồ gửi một tin nhắn, “Nến Trắng có được từ phó bản của” Cuộc nói chuyện ma “ đúng không?”

Vân Lạc đáp: “Đúng vậy.”

Một lúc lâu, không ai trả lời.

Đôi mắt của Tư Đồ đờ đẫn, tập trung suy nghĩ. Không có gì ngạc nhiên khi kiếm được những món đồ quý giá hoàn toàn không phải là một sự kiện có tính xác suất. Theo suy đoán của anh, đó là người chơi đã thực hiện một số hành vi nhất định trước khi họ được thưởng đạo cụ.

Hôm qua, khi Vân Lạc nhận được hai đạo cụ trong phó bản “Biệt thự bỏ hoang”, anh lờ mờ nhận ra có điều gì đó không thích hợp. Chỉ là khi đó đã ngoại tuyến nên không nghĩ nhiều về nó.

Bây giờ hai người cùng nhau tiến vào phó bản “Cuộc nói chuyện ma”, anh ta được đánh giá A, nhưng không được gì; Vân Lạc chỉ được đánh giá B, nhưng lại nhận được cây nến trắng. Có thể thấy rằng thực sự có vấn đề với bài đăng chiến lược trên diễn đàn.

Đôi mắt của Tư Đồ Cảnh khẽ chớp, tâm tình có chút hỗn độn.

Anh vào game để mua đạo cụ vì yêu cầu của em họ, và anh không có hứng thú lắm với trò chơi Vô Hạn Cầu Sinh. Do đó, sau khi tạo nhân vật, hình ảnh thuận tiện, không gặp sự cố, có thể trực tiếp xem qua các bài viết hướng dẫn.

Chủ bài đăng cho biết đánh giá B có cơ hội nhận được các đạo cụ quý giá không ràng buộc khác nhau tỷ lệ thấp hơn và có cơ hội nhận được đạo cụ cao hơn sau khi vượt qua bài đánh giá A và anh tin rằng đó là sự thật. Trong những ngày qua, cố gắng vượt phó bản nhanh nhất có thể và được đánh giá cao. Sau đó xoát nhiều lần hơn để đạt được mục đích xoát nhiều đạo cụ hơn.

Nhưng bây giờ nghĩ lại một chút, anh thấy mình bị hố.

Anh đã chơi hai ngục tối đơn giản liên tiếp và cả hai đều được đánh giá A, nhưng không nhận được một vật phẩm nào. Nếu đây là may mắn, khuôn mặt của anh sẽ như thế nào?

Anh không nhận được đạo cụ, đó rõ ràng là một vấn đề trong các phân đoạn khác.

“Có chuyện gì vậy?” Vân Lạc không nhịn được hỏi khi Tư Đồ đã lâu không lên tiếng, “Anh có muốn cây nến trắng không?”

Cô đã phải chủ động khi nói đến việc mua bán với 6.000 nhân dân tệ.

Tư Đồ nhắm mắt và bình tĩnh lại trong giây lát. Một lúc sau, anh mở mắt ra, ánh mắt trở nên trong trẻo, sắc mặt bình tĩnh, “Được. Hiện tại tôi sẽ trả tiền, gửi đạo cụ cho tôi sau.”

Một khoản tiền khổng lồ khác đã vào tài khoản.

Vân Lạc lông mày nở nụ cười, nhanh chóng đáp: “Được.”

Ngay sau đó, giao dịch đã hoàn tất.

Tư Đồ hỏi, “Hai người tách ra tiến phó bản, cô tiến trước đi.”

Hai người thu thập riêng đạo cụ thì hiệu quả sẽ cao hơn. Nếu chẳng may nhập cùng một phó bản sẽ gây trở ngại cho nhau.

“Đã biết.”

Vân Lạc tự nghĩ rằng mặc dù các phó bản đơn giản rất dễ đi qua, nhưng nếu đụng phải những người chơi mạnh hơn, rất dễ xảy ra tranh giành. Nếu cô không may mắn và bị trượt, có thể bị nhanh chân đến trước.

Ngược lại, những phó bản thông thường khó hơn, và không dễ để những người chơi khác thành công.

Còn với những phó bản khó, cô chưa bao giờ tính đến phương án này.

Nó được hiển thị trên tường, [Trò chơi Vô Hạn Sinh Tồn được chia thành ba mức độ khó: dễ, bình thường và khó, vui lòng chọn. (Lưu ý: Phó bản ở chế độ nhiều người chơi, thường từ 3-8 người, hệ thống ghép ngẫu nhiên)]

Vân Lạc duỗi ngón trỏ ra và nhấn vào tùy chọn [Bình thường].

Ngay sau đó, một giọng nam trầm thấp vang lên bên tai cô, “Thỏ khôn có ba Hang.”

Ánh sáng trắng lóe lên, và Vân Lạc biến mất.

Sau một thời gian, người ta xác định rằng trạng thái của Vân Lạc đã chuyển thành “ đang ở trong trò chơi”, và Tư Đồ đã bước vào trường hợp mới.

**

Sau khi vào trò chơi, Vân Lạc thấy mình đang đứng trong phòng khách của ngôi nhà. Ngoài cô ra, trong phòng khách còn có hai nam một nữ đứng, tổng cộng có bốn người.

Biệt hiệu và cấp độ của ba người còn lại là--

Bell, giới tính nữ, cấp bậc ba, giá trị sức mệnh 300.

Liệt Nhật Đương Không, giới tính là nam, cấp bậc ba, giá trị sinh mệnh là 300.

Truy Phong, giới tính là nam, cấp bậc ba, giá trị sức sinh mệnh 300.

Độ khó vẫn còn khá lớn khi chơi độ khó bình thường ở cấp độ ba. Vân Lạc thấy những người này chắc hẳn tự tin vào sức mạnh của chính mình, hoặc đến để thử nghiệm không gian và trải nghiệm cuộc sống.

Sau khi suy nghĩ xong, những chữ to lớn màu đỏ như máu đột nhiên xuất hiện, [Trò chơi trốn tìm bây giờ bắt đầu. Tôi đã giấu nó đi, mọi người có thể bắt đầu tìm kiếm. Nếu bạn tìm thấy tôi, bạn sẽ thắng trò chơi! 】

【Điều kiện thông qua: Ở trong nhà ba ngày ba đêm. 】

[Trò chơi chính thức bắt đầu. 】

Trốn tìm? Vân Lạc cau mày.

Để tìm nó thành công, trước tiên phải biết mục tiêu trông như thế nào. Vậy câu hỏi đặt ra là họ đang chơi trốn tìm với cái gì?

Truy Phong ánh mắt như chim ưng sắc bén. Sau khi quét xung quanh, anh ta hỏi, “Hợp tác sao?”

Vân Lạc là người đầu tiên từ chối, “Xin lỗi, tôi đã quen với việc hành động một mình.”

Cô đã từng chơi một phó bản có độ khó bình thường trước đây, và trong lòng nhớ rằng manh mối sẽ biến mất khi chúng được phát hiện.

Để hành động một mình, chỉ cần tìm ra manh mối. Để hành động với mọi người, cần phải tìm kiếm manh mối trong khi cẩn thận với đồng đội của mình. Vì vậy, Vân Lạc đã thẳng thừng từ chối đề nghị hợp tác.

Rồi cô tự nghĩ. Căn phòng khá rộng, có hai phòng bên trái và hai phòng bên phải. Ngoài ra, có một phòng khách.

Nói cách khác, có năm cảnh trong phó bản, và manh mối được giấu trong đó.

Truy Phong cũng không ép buộc, quay đầu nhìn hai người kia, “Các người thì sao?”

“Dù sao thì cũng chỉ là ngày đầu tiên thôi, nên sẽ tách ra. Về việc có gia nhập lực lượng sau này hay không thì tùy tình hình.” Bell cười đáp, và dấu hiệu từ chối rất rõ ràng.

Liệt Nhật Đương Không còn nói: “Trước tiên hãy cố gắng hành động một mình.” Nếu tình cờ nhận được đánh giá A thì sao?

Truy Phong nhún vai bước sang phòng bên trái trước.

Liệt Nhật Đương Không theo sát mà đi vào phòng thứ 2 bên tay trái.

Bell quay lại và đi đến phòng đầu tiên bên phải.

Vân Lạc đang suy nghĩ về vấn đề này, vì vậy đã mất một phách. Thấy mọi người đã đi hết, cô thong thả đi đến căn phòng thứ 2 bên phải.

**

Vừa bước vào, Vân Lạc suýt chút nữa nghĩ rằng mình đã đi nhầm chỗ, trong góc nhà có một tủ giày, có vô số giày thể thao, giày xăng đan, giày da, tất cả đều mới tinh, được sắp xếp gọn gàng.

Nó không giống như một căn phòng, mà giống như một cửa hàng trong trung tâm mua sắm.

Vân Lạc đi dạo một vòng, tự hỏi, nơi này đã chất đầy giày rồi, còn chỗ để giấu đồ?

Đột nhiên, vẻ mặt của cô thay đổi, và chọn một đôi giày để kiểm tra. Cô thấy một nhãn trên giày. Tuy nhiên, nhãn trên bàn tay này trống rỗng và không có gì trên đó.

Vân Lạc ngay lập tức nhận ra rằng phải có những gợi ý được ghi trên một số nhãn mác. Đây là tiết tấu của việc lật tất cả các đôi giày!

Nhìn xung quanh, có tám tủ giày, mỗi tủ có bốn hàng và năm đôi giày ở mỗi hàng. Nói cách khác, tổng cộng có một trăm sáu mươi đôi giày.

Sắc mặt Vân Lạc đen lại ngay lập tức, và tâm trạng chìm xuống tận đáy.

Nhưng vì đạo cụ, vì kiếm tiền, dù có bao nhiêu khó khăn cũng phải cắn răng chịu đựng.

Vân Lạc hít một hơi thật sâu, đi đến góc tường và nhìn chúng một cách có trật tự.

Nhấc chiếc giày lên, lật lại và nhìn lướt qua, xác nhận rằng nhãn trống, đặt nó trở lại vị trí cũ, chọn chiếc giày tiếp theo, lật nó lên và lướt qua, xác nhận rằng nhãn trống, đặt nó trở lại vị trí...

Vì không muốn có sơ sót nên cô đã kiểm tra tủ giày lần lượt, làm mọi thứ đều rất cẩn thận.

Chỉ là cho dù có di chuyển nhanh như thế nào, cô vẫn luôn cảm thấy căn phòng chất đầy giày, tựa như không có điểm kết thúc.

Trên tay động tác không ngừng, Vân Lạc nhịn không được phân tâm tính toán liên tục di chuyển.

Nhấc giày lên, lật ngược lại, kiểm tra nhãn còn trống không, đặt lại chỗ cũ và bước lên để nhặt chiếc giày tiếp theo, đây là quy trình cơ bản, không thể giảm bớt các bước thực hiện.

Một trăm sáu mươi đôi giày là 320 chiếc giày. Thông thường, một chiếc giày có thể được kiểm tra trong sáu hoặc bảy giây. Vì vậy, ngay cả khi bạn cống hiến hết mình cho công việc và luôn duy trì hiệu quả cao, bạn sẽ mất từ ​​30 đến 40 phút để kiểm tra tất cả các đôi giày của mình...

Sau khi tính toán kết quả, Vân Lạc nhận ra rõ ràng dự án khổng lồ như thế nào, và không thể không cười khổ một lần nữa.

Không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc lật đến nhãn không trống, lập tức sảng khoái. Nhãn ghi, “Babylon thích chơi trong phòng khách.”

Vân Lạc tự động dịch - BOSS phó bản được đặt tên là Babylon, và nơi cất giấu là trong phòng khách.

Thật bất ngờ, sau khi kiểm tra thông tin, dòng chữ trên nhãn không hề biến mất.

Vân Lạc tự hỏi, không phải mọi manh mối về phó bản có độ khó bình thường sẽ tự động bị phá hủy, mà lần trước là gặp phải một tình huống khó khăn sao?

Cô đang định đặt đôi giày trở lại chỗ cũ, thực hiện một động tác đột ngột, và dễ dàng đổi nó bằng một đôi giày thể thao màu đen tuyền ở phía dưới.

Bằng cách này, nếu bạn muốn xem lại manh mối sau này, bạn có thể dễ dàng tìm thấy chúng.

Sau đó, Vân Lạc tiếp tục tìm kiếm các nhãn.

Khoảng năm phút sau, cô lần ra manh mối thứ hai, “Babylon thích chơi trò chơi trốn tìm nhất. Nó tìm được vài nơi ẩn nấp, đặc biệt thích hợp để trốn.”

Vân Lạc tự động phân tích, “Chắc chắn rồi, Babylon là BOSS mà người chơi đang tìm. Có một số nơi ẩn... Liệu manh mối có thể chỉ ra N nơi ẩn thích hợp để ẩn náu, và chỉ một trong số đó là câu trả lời chính xác?”

Hệ thống nhắc nhở “Thỏ khôn có ba hang”, điều này trùng hợp với suy đoán của cô ấy.

Nghĩ đến điều này, Vân Lạc có chút không nói nên lời. Lý do tại sao cô vào phó bản có độ khó bình thường là vì không muốn bị người khác được đánh giá A trước. Nhưng ngày nay không chỉ cần chiến đấu vì tốc độ mà còn phải chiến đấu vì vận may, cái này được gọi là gì?

Tuy nhiên, hệ thống quy định như vậy, cô có thể làm gì? Còn không phải chỉ có thể tiếp tục xem xét nhãn!

Sau khi vò đầu bứt tai, cuối cùng Vân Lạc cũng tìm ra manh mối thứ ba khi còn sót lại tám đôi giày, “Hắn cùng hoa và chim làm bạn.”

Đó là một câu đơn giản như vậy, sau đó không có.

“Không biết mình đã tìm đúng chỗ chưa.” Vân Lạc bất giác thở dài.

Tối nay, sao Thủy nghịch hành, và không có gì diễn ra tốt đẹp. Tiến vào phó bản đơn giản đã bị Tư Đồ cắt cổ, vào phó bản bình thường thì phải cạnh tranh với mọi người để lấy may, nhưng đạo cụ quý giá lại không có.

Nói một cách logic, một món đồ quý giá trong một đêm, lãi ròng 6000 nhân dân tệ, đã là rất tốt rồi. Nhưng mọi thứ đều là so sánh.

Vào hai phó bản hôm qua, nhận được bốn đạo cụ, hiệu quả không biết cao hơn bao nhiêu lần. So sánh như vậy cho thấy thu nhập hôm nay đặc biệt kém.

Vân Lạc hít thở sâu vài cái, cố gắng bình tĩnh và lật xem tám đôi giày còn lại.

Sau khi xác nhận rằng tất cả các nhãn đều trống và không có manh mối nào khác, cô nhanh chóng rời khỏi phòng và lao đến phòng khách – vạn nhất trong trường hợp may mắn, bắt được câu trả lời chính xác gì đâu? phải thử nó bằng mọi cách.

Tác giả có chuyện muốn nói:

# Vân Lạc và hậu cung các Boss của cô ấy #

# BOSS: Tôi muốn đưa tất cả đồ đạc cho em gái #

# Cô em gái gõ cửa dễ thương, thật muốn trộm về nhà #

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.