Sáng hôm sau, Vương Tử Huyên tỉnh dậy bên cạnh đã không còn anh nữa. Cô mệt mỏi lê thân sát vào nhà tắm, nhìn vết hôn như đoá hoa mai nở rộ trên cổ, cô không khỏi đỏ mặt.
Sau khi thay đồ xong, cô xuống nhà nhưng vẫn không thấy anh đâu. Vương Tử Huyên ngồi vào bàn ăn nhìn quản gia hỏi
- Thiên đâu rồi ạ?!
- Sáng nay thiếu gia đến công ty rất sớm, nói khi thiếu phu nhân dậy nhớ bảo người ăn sáng.
Vương Tử Huyên nghe quản gia nói thì gật đầu, ngoan ngoãn ăn bữa sáng. Sau đó lên thư phòng của anh, đang định chơi máy tính thì màn hình không ngừng chạy những con số nhìn mà hoa cả mắt. Vương Tử Huyên nhíu mày nhìn những con số đang không ngừng chạy.
Bỗng hiện lên một dòng chữ màu đỏ, “xâm nhập thành công” rồi màn hình tối đen. Cô giật mình nhìn màn hình, đây là...
Mà lúc này, tại phòng tổng tài. Nam Cung Hạo Thiên nhìn những con số chạy trên máy tính chủ liền nhíu mày. Máy tính ở công ty có kết nối với máy tính ở thư phòng của anh nên ở đó xảy ra việc gì anh liền biết.
Anh đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, lần này mệt rồi đây. Nam Cung Hạo Thiên đưa tay nhấn điện thoại nội bộ
- Gọi Hắc Mộng ở tổ thiết kế lên gặp tôi.
- Vâng.
La Kì Kì trả lời một tiếng, sau đó liền gọi cho phòng thiết kế bảo Hắc Mộng lên gặp tổng tài. Chưa đầy hai phút Hắc Mộng đã có mặt tại phòng anh.
- Chủ tử.
- Ừ, cô xem đó là loại virus nào?
Anh nhàn nhạt lên tiếng, thật ra anh giỏi về mọi mặt nhưng người đâu ai hoàn hảo? Và anh cũng vậy, anh cũng có khuyết điểm của mình. Hắc Mộng nhìn những con số đang chạy nhíu mày nói
- Virus 415, loại virus này thuộc hạ chưa từng thấy chỉ mới nghe qua.
- Lão ta đã bắt đầu hành động.
- Ý chủ từ là...
- Có thể phá?!
Hắc Mộng nhìn anh sau đó nhìn những con số đang chạy khẽ vuốt ngực
- Thuộc hạ không chắc.
Nam Cung Hạo Thiên gật đầu, Hắc Mộng hiểu ý cô ngồi xuống trước màn hình máy tính, tay không ngừng lướt trên bàn phím. Không khí bây giờ chỉ nghe tiếng “lạch tạch” của máy tính.
1 tiếng trôi qua....
2 tiếng....
Hắc Mộng bắt đầu chảy mồ hôi, anh ngồi ở ghế sofa vẫn không rời khỏi nhất cử nhất động của Hắc Mộng.
Sau năm tiếng, Hắc Mộng cũng dừng lại nhìn anh nói với giọng cung kính
- Thuộc hạ vô năng, xin chủ tử trách phạt.
Anh không nói gì ra hiệu cho Hắc Mộng lui đi, Nam Cung Hạo Thiên nhìn đồng hồ đã qua trưa, không biết bảo bối của anh đã ăn cơm chưa. Nghĩ đến bảo bối, anh lại nhớ cô. Công việc mệt nhọc cũng vơi đi vài phần. Anh cầm điện thoại ấn dãy số quen thuộc, một hồi sau mới có người bắt máy
- Thiên~
Vương Tử Huyên nói với giọng ngái ngủ, nghe được giọng của cô mệt nhọc của anh liền tan biến
- Bảo bối, em đang làm gì?
- Ngủ a~,ở nhà chẳng có gì làm.
Nghe giọng lười biếng của cô anh phì cười
- Bảo bối muốn đi làm?
- Dạ.
Vương Tử Huyên giọng phấn chấn hẳn lên, mà anh không biết nên vui hay buồn đây. Anh thật không nỡ để bảo bối mệt
- vậy em đến làm thư kí riêng của anh.
- Hả?! Thư kí? Không phải anh có rất nhiều thư kí sao?
- Nhưng anh muốn em làm thư kí riêng của anh.
- Vậy được, lát nữa em đến.
Cô vui vẻ nói, làm thư kí cũng không tệ.
- Vậy tạm biệt, bảo bối, lát gặp.
- Dạ.
Hai mươi phút sau, cô đến công ty anh. Trên người mặc bộ đầm màu hồng dài quá gối, mọi người trong công ty ai cũng biết cô nên cô rất thuận lợi đi lên phòng của anh. Mở cửa phòng làm việc của anh ra, cô khá bất ngờ khi thấy Hắc Phong, Hắc Ảnh và Hắc Mộng đều có mặc tại phòng anh. Vương Tử Huyên thấy anh đang chau mày nhìn màn hình máy tính thì khẽ gọi
- Thiên, làm sao vậy?
Nam Cung Hạo Thiên ngẩn đầu lên nhìn cô mỉm cười, Vương Tử Huyên mặc cho sự có mặt của ba người kia, thản nhiên ngồi lên đùi anh, hai tay xoa mi tâm đang nhíu chặt của Nam Cung Hạo Thiên, anh nắm lấy tay cô nói
- Màn bảo vệ máy tính bị người ta phá bỏ, nên tất cả các dữ liệu đều bị mất.
Vương Tư Huyên nghe anh nói thì gật gù sau đó liền nhìn vào máy tính. Nhưng chưa nhìn được hai giây, mắt cô đã bị anh che lại
- Bảo bối, không nên nhìn sẽ chóng mặt.
Hắc Phong, Hắc Ảnh và Hắc Mộng đầu chảy ba vạch đen, hai người xem bọn họ là không khí sao?
Vương Tử Huyên kéo tay anh xuống nhìn vào máy tính nói
- Virus 415?
Không những anh mà ba người kia cũng ngạc nhiên nhìn cô. Nam Cung Hạo Thiên hỏi
- Em biết?
- Anh đừng có mà khinh thường em.
Cô hừ lạnh, hất cầm nhìn anh nói. Anh cười cười điểm nhẹ lên mũi cô, Vương Tử Huyên đứng dậy nhìn anh ra lệnh
- Anh, qua kia ngồi.
Tay cô chỉ về ghế sofa đối diện.
-...
- Bảo bối, em...
- Nếu không nhanh lên công ty sẽ bị phá sản, anh muốn sao?
Cô ngắc lời anh nói, Nam Cung Hạo Thiên lần đầu á khẩu không biết nói gì, chỉ biết nhìn cô ngồi xuống ghế sau đó tay lướt nhanh lên bàn phím máy tính, tốc độ nhanh hơn Hắc Mộng rất nhiều.
Mọi người không khỏi cả kinh nhìn cô, bao gồm Nam Cung Hạo Thiên.