Vô Hạn Giả Thiết

Chương 19: Chương 19: Chuyên viên phòng nghiên cứu huyết năng số 144: Huyết sư 3 sao




Tiếng còi báo động dồn dập. Đèn xung quanh chuyển hẳn sang màu đỏ. Mặt Hoàng Minh ngày càng trở nên khó coi vì bọn họ … lạc đường.

Vốn dĩ cả nhóm muốn đi tìm bản đồ nhưng không may, ý tưởng thì tốt nhưng hiện thực tàn khốc hơn nhiều. Khu vực này như một cái mê cung vậy. Dù cho khắp nơi có bảng chỉ đường nhưng cả bọn đều tìm không thấy được đường đến phòng máy.

Mọi người lúc này nhìn chằm chằm Lily, người đề xuất ý kiến tìm phòng máy, lúc này mặt mày cũng trở nên xanh xám. Vốn dĩ cô bé này nhìn thấy nhìn thấy phòng máy trên sơ đồ khu vực A ở đại sảnh trước khi họp mặt. Tuy nhiên, sau một hồi mô tả lại, Salan nhận ra tuy nó thuộc Khu A nhưng … khác tầng. Mà Lily thì … không chú ý đến ký hiệu tầng. Việc này dẫn đến cả bọn bị lạc hoàn toàn. Điều này khiến Hoàng Minh càng xem Lily càng khó chịu. Và hắn cũng muốn chửi má nó bọn nào thiết kế cái tòa nhà ngu ngốc như thế này.

Thời gian đã trôi qua ba phút kể từ lúc họp, tức là bọn họ chỉ còn hơn chín phút đến khi sự kiện bắt đầu. Lúc này, người có phản ứng lớn nhất là Thiển Vận Long, người trung niên vạm vỡ. Hắn đỏ mặt tía giống như muốn đấm chết ba người vậy, làm Hoàng Minh sợ muốn vỡ mật, liên tục gọi Long ca bớt giận, giận dễ bị khí huyết công tâm. Còn Salan thì khoanh tay cúi mặt không biết đang nghĩ gì. Lily thì núp sau người Hoàng Minh, rụt cổ không dám nhìn mặt con gấu lớn lúc này đã đỏ như muốn phun lửa.

Bất chợt Long ca đấm mạnh vào tường thép, phát ra một âm thanh như sấm nổ, trên tường còn lưu lại nhàn nhạt vết quyền. Lily suýt nữa sợ đến ngất đi, Salan và Hoàng Minh thì giật mình hoàn hồn.

Long ca gầm lên: “Lũ ngu bọn bây, làm việc chẳng đâu ra đâu. Cứ tưởng hai đứa bây là người cũ sẽ có gì đặc biệt. Cuối cùng thì như một đám ngu”.

Mặt Hoàng Minh đỏ lên, hắn rất tức giận. Nhưng ngẫm lại thì biểu hiện nãy giờ của bọn hắn không có gì tốt đẹp cả. Mà đặc biệt là khi nhìn dấu quyền trên vách tường, hắn biết mình … đánh không lại. Hắn chỉ biết đưa mắt nhìn lên trần, tránh đi ánh mắt muốn ăn thịt của Long ca.

Sau khi phát tiết xong, sắc mặt Long ca trở nên dễ nhìn hơn. Lúc này hắn nói: “Từ giờ, ta là đội trưởng, ta chỉ huy. Có ai có ý kiến gì. Nói.”

Hoàng Minh sắc mặt khó coi cực kì. Salan nhìn Hoàng Minh, kéo kéo áo hắn, tránh cho hắn làm gì đó ngu xuẩn. Lily thì nắm chặt cánh tay Hoàng Minh. Lúc này, Hoàng Minh chợt gạt tay Lily ra, đứng phắt dậy. Salan muốn đưa tay kéo hắn lại nhưng đa muộn.

“Tuân lệnh, đội trưởng.” Hoàng Minh hét to, tay phải còn đưa lên đầu làm động tác chào quân đội.

Thiển Văn Long sững sờ vài giây, rồi sau đó phì cười. Hắn phải công nhận, từ bé đến giờ mới gặp loại người như thế này. Không khí hiện trường trở nên dễ chịu hơn không ít.

Lúc này Long ca cau mày lại nói: “Chỉ còn không đầy 7 phút. Nếu cứ tình trạng bây giờ thì sẽ không kịp đâu. Ai có ý kiến gì không? Salan?”

Salan lúc này cũng cau mày lại nói: “Đúng vậy. Bây giờ nếu cứ đi tìm như thế này thì muộn rồi. Chúng ta phải chia đội ra tìm.”

Long ca khoanh tay lại, dựa người vào tường nói: “Nếu chia ra mỗi người tự tìm trong hoàn cảnh xa lạ thế này rất nguy hiểm. Chúng ta chia làm 2 nhóm. Salan, Lily một nhóm” Sau đó chỉ vào Hoàng Minh: “Ngươi với ta một nhóm. Sau mọi người tản ra khu vực xung quanh tìm. Sau 3 phút, dù có manh mối gì đến phòng bảo vệ hoặc khu hay không đều phải tập hợp lại đây”.

Lúc này, Hoàng Minh cắt lời. “Nếu cả 2 nhóm đều không tìm được manh mối gì thì khi tập hợp lại phải làm thế nào?”.

Long ca quắt mắt nhìn hắn “Lần sau còn ngắt lời ta thì ăn đấm đừng hỏi vì sao”. Sau đó quay lại nói “Đến lúc đó chúng ta buộc phải lui về đại sảnh. Nơi đó có người, dù có bị ăn thì cũng lâu hơn mới đến lượt chúng ta và nơi đó có người để chúng ta hỏi. Có ai còn ý kiến gì không? Nếu không tiến hành đi.”

Mọi người nhìn nhau một cái rồi chia nhau ra chạy. Salan và Lily chạy về hướng bản chỉ đường vào khu nghiên cứu. Thiển Văn Long và Hoàng Minh chạy về hướng phòng ăn tập thể.

- -----

Tiếng đế giày gõ vào sàn kim loại phát ra âm thanh “cộp ~ cộp” khó chịu. Hoàng Minh rất khó lý giải tại sao cách khu nghiên cứu như thế này luôn được thiết kế sàn, trần, tường bằng kim loại như thế này. Ít nhất thì khu này là vậy. Mặc dù hợp kim bền hơn so vật liệu khác nhưng chúng dẫn điện, dẫn nhiệt, và phản xạ sóng. Nếu có hỏa hoạn thì chúng mặc dù không cháy nhưng cũng phải trở thành lò nướng. Dù có giải quyết những vấn đề trên thì cái âm thanh phát ra khi gót giày chạm vào sàn kim loại vẫn làm người ta muốn phát điên. Ít nhất thì hắn cũng nghĩ vậy.

Hoàng Minh và Long ca chạy dọc hành lang, trên lưng hai người đeo một ba lô nhỏ, một thanh rìu chữa cháy mà họ tìm thấy trong trong phòng tạp vật. Tuy nhiên, điều khiến Hoàng Minh khó có thể tin là Long ca có thể đấm vỡ kín chống đạn làm thành hộp chứa rìu chữa cháy. Mặc dù có thể dùng vân tay mở hộp nhưng tên điên này lại đấm vỡ nó. Lúc đấy, tay hắn toát ra ánh sáng màu đỏ như máu, làm Hoàng Minh sợ muốn vỡ mật. Tên này không phải người, hắn đấm vỡ kính chống đạn mà không hề có một vết thương nào.

Hoàng Minh vô cùng hoang mang, lúc này mới mở miệng hỏi: “Long ca, dù em không có dị nghị gì với anh nhưng … nhưng em muốn hỏi, ta đâu cần đập vỡ hộp đó đâu. Vân tay của chúng ta mở được nó mà.”

“Ta không biết sử dụng máy móc cho lắm” Thiển Văn Long lẽ thẳng khí hùng trả lời làm Hoàng Minh bó tay toàn tập.

“Lúc nãy em thấy tay anh chuyển sang màu đỏ. Đó là gì vậy?” Hoàng Minh lúc này chợt nhớ đến.

“Huyết năng pháo. Kỹ năng cơ bản. Chú mày không được dạy ở trường sao? Ta biết ngay mà. Dù tuổi chú mày đã không nhỏ nhưng thể trạng quá yếu, chắn chắn là bỏ học. Đúng không?” Long ca khinh bỉ nhìn hắn.

Lúc này, Hoàng Minh lúng túng. Hắn quên mất mọi người không đến từ cùng một thế giới. Việc khác nhau cũng là hiển nhiên. Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến có thế giới lại có sẵn siêu năng lực như vậy. Hắn vẫn tưởng những người được tuyển vào đây đều là người bình thường cả. Ít nhất trước khi gặp tên này thì hắn thấy như vậy. Salan dù có thể chế tạo vũ khí, cơ giới cực kỳ khoa huyễn nhưng vẫn trong phạm trù người thường. Còn Thiển Văn Long, theo hắn thấy không khác gì một siêu nhân cả.

“Long ca, chúng ta không đến từ cùng một thế giới. Thế giới của em chẳng có ai làm được như anh cả. Anh sống ở đâu?” Hoàng Minh bất đắc dĩ giải thích.

Thiển Văn Long đột ngột dừng lại làm Hoàng Minh suýt đâm vào lưng hắn. Lúc này mặt hắn sững sốt cực kỳ. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến nãy giờ mình đang nói chuyện với người ngoài hành tinh. Trong tường tượng của hắn, người ngoài hành tinh phải là những chủng tộc vô cùng khủng bố. Và trước đó hắn thấy đều là như vậy. Tuy nhiên, hắn chưa nghĩ đến nhưng chủng tộc ngoài hành tinh hắn có thể gặp trước đây đều là đại diện cho một tinh cầu đến giao lưu với tinh cầu hắn. Còn trước mặt hắn, sinh vật giống giống loài hắn này yếu đuối cực kỳ.

“Ta đến từ hành tinh đỏ số 13. Là chuyên viên phòng nghiên cứu huyết năng số 144. Ta là một huyết sư ba sao.” Thiển Văn Long phục hồi tinh thần, trả lời câu hỏi của Hoàng Minh.

“Dù có hơi trễ nhưng em cũng tự giới thiệu. Nguyễn Hoàng Minh, sinh viên của Đại học X, Quốc gia: Việt Nam. Thuộc trái đất. Chuyên ngành thực phẩm.” Hoàng Minh đưa tay phải ra làm dấu bắt tay với Thiển Văn Long.

Thiển Văn Long nhìn đồng hồ, còn hơn một phút nữa là đến giờ bọn hắn hẹn nhau. Hắn quay người chay tiếp, bỏ lại Hoàng Minh một mặt lúng túng rút tay về.

Đến cuối hành lanh, hai người nhìn thấy bên cạnh thang máy là một căn phòng với tường là khung sắt, không kín. Bên trong không có ai. Phía trên để bảng tên “Phòng Bảo Vệ”.

Thiển Văn Long một cước đạp tung cửa bảo vệ khiến Hoàng Minh lại muốn ôm đầu vì hắn nhận ra phòng này bọn hắn cũng có quyền truy cập. Bởi các phòng ở đây đều phân chia theo bậc S, A, B và C. Quyền hạn của bọn hắn cũng vậy. Trên ID của hắn biểu hiện màu xanh lá tức bậc A. Trong khi phòng bảo về này chỉ cần quyền hạn bậc B. Cái tính khí của long ca khiến hắn rất đau đầu. Bởi hiện tại chuông báo động réo lên trong phòng cực kì in ỏi.

Long ca cầm một cây súng lục từ trong phòng chạy ra nói: “Hẳn bản đồ đã bị ai ai đó lấy đi mất. Chỗ để bản đồ không có gì cả”

Hoàng Minh vội vàng chạy vào xem, đập vào mắt hắn lại là 1 chiếc hộp đụng vũ khí vỡ nát. Phía bên trái là một kệ dài để một thiếc bị nhỏ hình chữ nhật. Phía trên nó ghi “Bản đồ”.

Hoàng Minh nghi ngờ tiến đến cầm lên qua sát. Hắn phát hiện khi ấn vào nút nhỏ trên thiết bị này thì nó hiện lên vùng quét ID. Đây là một bản đồ không gian 3D. Một bản đồ dạng 3 chiều khoảng 1 mét khối xuất hiện trong không khí, nó được tạo bởi hiệu ứng ánh sáng tạo bởi thiết bị này. Và nó có thể thu phóng và cho biết vị trí hiện tại của bọn hắn.

Thiển Văn Long đứng trước cửa phòng ngoác mồm nhìn hắn, lắp bắp: “Đây … đây là công nghệ gì chứ?”

Hoàng Minh muốn bó tay toàn tập. Đây là gì chứ, tên này không ngạc nhiên bởi cửa tự động, súng ống, thang máy, thậm chí là trí tuệ nhân tạo. Nhưng lại bị cái công nghệ này ngạc nhiên sao.

Lúc này, vách tường bên ngoài phòng sáng lên, phía trên là hình của Salan và Lily. Lúc này âm thanh trên vách tường vang lên tiếng của Lily. “Long ca bọn em tìm được phòng điều khiển sơ cấp. Anh phải đến đây nhanh lên. Có gì đó không ổn xảy ra. Mọi thông tin cảnh báo về vụ tấn công em gửi đi đều bị chặn lại hoàn toàn. Các anh phải đến đây nhanh lên. Em vừa thấy ID của Minh ca truy cập vào bản đồ. Em sẽ gửi tọa độ phòng cho các anh”.

Hoàng Minh nhìn vào bản đồ thấy 1 địa điểm trên bản đồ cách hắn không xa trở thành màu xanh dương. Hắn quay đầu nhìn Thiển Văn Long, định mở miệng nói, bất chợt cả khu thí nghiệm nghiêng ngả như bị động đất.

- -------

Mình thông báo là từ chương này trở đi mình sẽ sửa dần các chương trước cho logic với đỡ sai lỗi chính tả và đỡ lủng cũng. Mỗi tuần 1 chương mới. Mong mọi người ủng hộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.