Vô Hạn Huyết Hạch

Chương 33: Chương 33: Cảm giác quen thuộc




Dịch: Vivian Nhinhi

Biên: Nhóm Cổ Chân Đau

“Loại thịt dê rừng này, nếu có thể xử lý được thì nhất định sẽ có giá trị thương mại rất cao.” Thương Tu nghĩ sâu xa hơn nhiều.

Lão duỗi ngón trỏ: “Thứ nhất, là thịt của dê rừng bình thường nhưng lại chứa ma lực có giá trị vượt xa thịt ma thú cấp Đồng. Mà chi phí và công sức khi nuôi cùng một số lượng dê rừng bình thường và ma thú cấp Đồng là hoàn toàn khác xa nhau, chênh lệch cực kì lớn.”

Sau đó, lão duỗi ngón giữa ra: “Thứ hai, mặc dù kết cấu ma lực trong thịt dê rừng rất quỷ dị và nguy hiểm, nhưng ở điều kiện nhiệt độ thấp, ma lực này rất trơ và ổn định, đây là lợi thế bảo quản trời cho.

Dưới tình huống bình thường, khi ma thú bị giết thì ma lực trong cơ thể chúng sẽ liên tục thoát ra ngoài. Lúc ấy cần có ma pháp sư, và nhà luyện kim (Luyện kim sĩ/Qwaser) ra tay xử lý các bộ phận trên cơ thể ma thú, khóa ma lực lại và cố gắng kéo dài thời gian ổn định kết cấu của ma lực.

Ngay cả đội săn ma thú lớn nhất đại lục Thánh Minh, đội săn Miệng Rộng, sau khi giết ma thú cũng có nhân viên chuyên xả thịt ma thú tại chỗ, sau đó phong ấn rồi mới vận chuyển đến doanh trại, dùng ma pháp trận củng cố phong ấn.

Cho dù có phong ấn hết tầng này đến tầng khác thì những vật liệu ma lực bắt nguồn từ ma thú này vẫn liên tục mất đi ma lực, giá trị của chúng sẽ sụt giảm theo thời gian, cho nên với vật liệu ma lực quý giá, đội Miệng Rộng sẽ không tiếc dùng trận pháp truyền tống để vận chuyển.

Chi phí gia công và vận chuyển trong suốt quá tình là rất lớn, ma thú càng mạnh thì càng tốn kém.

Cho nên, nếu điều kiện cho phép, đội săn Miệng Rộng sẽ cố gắng bắt sống ma thú chứ không giết chết tại chỗ. Bọn họ sẽ vận chuyển ma thú sống về thành phố lớn, sau đó mới giết mổ và buôn bán nguyên liệu tươi.

Nhưng đấy cũng là một vấn đề khó khăn, vì chi phí nuôi ma thú rất cao, việc trông coi và trấn áp ma thú cũng cần cao thủ, tiêu tốn cả chi phí lẫn nhân lực.”

Nói đến đây, Thương Tu lại chuyển chủ đề về thịt dê rừng trước mặt: “Nhưng thịt dê của chúng ta thì khác, chúng ta chỉ cần tạo ra môi trường nhiệt độ thấp thì ma lực hệ băng trong thịt dê sẽ ổn định, tiêu hao rất ít. Ưu thế này rất lớn, tiết kiệm cho chúng ta một khoản lớn để bảo quản và vận chuyển.”

Thương Tu học vấn uyên bác, cũng khá hiểu biết về ngành săn bắt và buôn bán ma thú.

Châm Kim nghe mà tim đập thình thịch.

Tài nguyên là vô cùng quan trọng.

Châm Kim vốn đã có kế hoạch cho đám dê rừng này rồi.

Ban đầu, cậu định chọn đám dê này làm thú cưỡi để phát triển kỵ binh.

Tương lai, khi cậu trở thành chủ thành Bạch Sa, một đội kỵ binh tinh nhuệ trong tay sẽ là lực lượng trợ giúp đắc lực để nắm giữ toàn bộ thế cục.

Cho nên lúc trước cậu không ngại phiền phức, tự tay thuần phục bốn con dê đầu đàn cấp Đồng, lại bắt sống rất nhiều dê con để thử mang ra ngoài nuôi.

Nhưng kết quả, đám dê con này phát độc nên chết cả, chỉ có bốn con dê đầu đàn may mắn sống sót, nhưng cả đội cũng vì ăn thịt dê mà trúng độc.

Có thể nói, kế hoạch kỵ binh dê rừng của Châm Kim đã phá sản.

Nhưng bây giờ cậu lại phát hiện một khả năng khác, đó là buôn bán thịt dê rừng.

Đời người là vậy đấy.

Kế hoạch mãi mãi không theo kịp thời thế biến hóa.

Hiện thực lạnh lùng mang đến tai nạn, đánh vỡ kế hoạch và lý tưởng của con người, nhưng thường cũng tặng một món quà để người ta tiếp tục hi vọng.

Hi vọng là trường tồn, quan trọng là người ta có thể nhìn thấy nó hay không.

Rất nhiều người không nhìn thấy hi vọng và lâm vào tuyệt vọng. Bởi vì để nhìn thấy hi vọng, không đơn giản chỉ cần một cặp mắt sáng, mà cần có tâm trạng tích cực hoặc trí tuệ thâm sâu.

Cặp mắt tím của Tử Đế đang tỏa sáng, cô tiếp lời Thương Tu: “Nếu như có thể tìm được các cao thủ sử dụng được chỗ thịt dê này thì đây chắc chắn là một vụ buôn bán lớn. Bởi vì dê rừng bình thường rất dễ bắt, chúng ta còn có thể bỏ vốn chăn nuôi quy mô lớn. Chi phí chăn nuôi và vận chuyển dê rừng rẻ hơn nhiều so với ma thú. Vụ buôn bán này có lợi nhuận khá cao, đồng thời còn có một ưu thế nữa, đó là chỉ cần chúng ta bán ra số lượng lớn với giá thấp thì vụ buôn bán này có thể giúp chúng ta xây dựng quan hệ với lớp quý tộc tầng cao nhất của đế quốc!”

Lam Tảo khó giấu được vẻ kích động: “Nếu nói thế thì đám dê rừng này chính là mấy đống vàng di động, lại còn kêu be be rồi!”

Cô gái mắt tím lấp lánh nhìn về phía Châm Kim: “Đại nhân, nếu chúng ta phát triển và nắm giữ ngành buôn bán này, chắc chắn sẽ giúp ích to lớn cho ngài. Kể cả trong cuộc cạnh tranh chức chủ thành Bạch Sa hay khi đã trở thành chủ thành Bạch Sa rồi, ngài đều cần nguồn vốn tài chính lớn. Mà ngành buôn bán này sẽ chắp cánh cho ngài, nó còn giúp chúng ta được các đại quý tộc tầng cao nhất ủng hộ nữa.”

Châm Kim gật đầu, cậu biết lợi ích và triển vọng của việc này, nhưng cậu vẫn giữ vẻ bình tĩnh như cũ: “Việc này cần bàn bạc kĩ hơn, điều quan trọng nhất bây giờ vẫn là phải giải quyết cho xong ma lực hỗn loạn trong người chúng ta đã.”

Bầu không khí trong lều bấy giờ mới bình tĩnh trở lại.

Bỏ mặc những ma lực hệ băng ẩn nấp trong cơ thể con người là tuyệt đối không thể. Bởi vì dù những ma lực này có hoạt tính rất thấp đi nữa, chúng vẫn sẽ âm thầm ăn mòn sức khỏe con người.

Trong thời gian ngắn nhìn có vẻ không là vấn đề, thực tế những ma lực này vẫn đang không ngừng tổn hại của bọn họ. Đồng thời, một khi nhiệt độ cơ thể lên cao, những ma lực này sẽ trở thành đòn sát thủ trí mạng.

Châm Kim không hi vọng điều này xảy ra.

Cậu cần giải quyết vấn đề của bản thân, đồng thời phải bảo vệ tính mạng của những người khác nữa.

Cậu còn phải dẫn nhóm người này đến đại lục Thú, cạnh tranh ngôi vị chủ thành Bạch Sa mà.

Vậy, phải giải quyết vấn đề khó khăn này như thế nào đây?

Ánh mắt của mọi người trong lều lại đổ dồn vào Tử Đế. Tất cả đều trông cậy vào biểu hiện của vị thầy thuốc này thôi. Nhất là vào hoàn cảnh không thể thúc giục đấu khí hay ma pháp cấp thấp trước mắt.

Tử Đế nghiêm mặt, cũng cảm thấy trách nhiệm đè nặng hai vai, cô trầm ngâm đáp: “Em cần làm thí nghiệm đã, tạm thời không thể trả lời ngay được.”

Châm Kim gật đầu: “Cần những thứ gì? Cả đội sẽ dốc toàn lực phối hợp với em.”

Châm Kim nhường luôn lều của mình cho Tử Đế.

Lam Tảo lại dẫn đội đi săn số lượng lớn dê rừng, Thương Tu tự tay chỉ đạo giải phẫu, Châm Kim còn giết một con dê đầu đàn cấp Đồng.

Toàn bộ máu thịt, xương cốt, da lông ẩn chứa ma lực đều được phân loại và đưa vào trong lều.

Đèn đuốc trong lều vẫn sáng từ chạng vạng tối đến đêm khuya. Gần sáng, Tử Đế mới vén lều lên, hai mắt thâm quầng.

“Em cần cỏ.”

“Cỏ à?” Châm Kim vẫn chờ ngoài lều.

“Là đồ ăn của dê rừng, càng nhiều càng tốt! Nhớ là lấy cả rễ đấy.” Tử Đế dặn.

Châm Kim gật đầu, lập tức ra lệnh.

May mắn có thuộc hạ, nếu không một mình cậu không thể nào thỏa mãn những yêu cầu khẩn cấp này của Tử Đế.

Đứng ngoài lều, Châm Kim nhìn chân trời dần sáng, biết một đêm đã qua.

Cậu không biết cụ thể tình hình tiến triển thế nào, trong lòng rất lo lắng nhưng không hiện lên mặt mảy may.

Cậu chỉ đứng bên ngoài lều, tay nắm lấy chuôi đao thô ráp bằng nhánh cây, dáng thẳng tắp như cây tùng. Mỗi lần các thành viên đội thăm dò đi ngang qua thấy bóng dáng Châm Kim, nỗi xao động trong lòng cũng bình tĩnh trở lại, hi vọng lại dâng cao vài phần.

Bọn họ đào cỏ xanh đến tận gốc, giũ hết bùn đất rồi đưa vào trong lều từng đống một.

Lều vải như một con gấu vừa thức dậy sau kì ngủ đông, liên tục nhấm nuốt thức ăn, lộ ra sức tiêu hóa khủng khiếp.

Châm Kim có thể ngửi thấy đủ loại mùi lạ từ trong lều bay ra.

Khi chân trời phía Đông sáng lên, ánh bình minh bắt đầu ló rạng, trong lều vang lên tiếng Tử Đế: “Đại nhân, ngài còn ở đấy chứ?”

“Còn.”

“Vậy mời ngài tiến vào!”

Châm Kim chấn động, lập tức xoay người lại, vén lều đi vào.

Trong lều, mùi thuốc gay mũi, thậm chí có một lớp sương mỏng manh lẩn quất.

Tử Đế sắc mặt tiều tụy nhưng cặp mắt long lanh như pha lê lại ánh lên nét phấn khởi.

“May mắn không phụ lòng mong đợi của ngài.” Tử Đế giơ bình thủy tinh trong tay lên, trong bình có một loại chất lỏng xanh thẳm như nước biển.

“Thì ra những con dê rừng này cũng giống chúng ta, đều là nạn nhân cả. Ma lực hệ băng chân chính nằm trong đám cỏ xanh này.

Đám cỏ xanh này rất bình thường, nhưng thực tế trong chúng chứa một lượng ma lực hệ băng cực kì dồi dào. Dê rừng ăn loại cỏ này làm ma lực cũng đi vào cơ thể chúng. Sau đó, chúng ta lại ăn thịt dê nên mới bị dính những ma lực đặc biệt này.”

Chân tướng mà Tử Đế nói ra làm Châm Kim giật mình.

“Nếu vậy, đám cỏ này có giá trị kinh người, có thể sánh ngang ma thực à?” Châm Kim hỏi.

Tử Đế gật đầu: “Trong loại cỏ này chứa rất nhiều nước, nhất là phần rễ, có thể sánh ngang quả mọng. Nhưng em vẫn đề nghị chúng ta nên bán thịt dê. Loại cỏ này rất dễ nhân giống, dù là Druid hay thánh điện Sinh Mệnh của đế quốc, chỉ cần có được một lượng cỏ nhất định, bọn họ sẽ có khả năng nhân giống hàng loạt loại cỏ này. Đấy là còn chưa kể đến nhân vật như đại công tước Sâm Tu của đế quốc nữa.”

Thuốc giải thì chế xong rồi, nhưng hiệu quả còn cần kiểm nghiệm thực tiễn nữa.

Châm Kim tất nhiên không phải con chuột bạch đầu tiên, cậu triệu tập một nhóm thành viên nhỏ trước.

Hoàng Tảo nghe tin này, lập tức nhận mình là người thử thuốc đầu tiên.

Kết quả bị Lam Tảo quát một trận, Hoàng Tảo chỉ có thể lùi lại, phận làm em, hắn không dám cãi lời anh trai.

Thế là, dưới con mắt chăm chú của tất cả mọi người, Lam Tảo uống vào bình thuốc đầu tiên.

“Ọe, ọe, ọe…”

Lam Tảo uống thuốc xong, cả khuôn mặt đổi sang màu lam, hai tay ôm lấy cổ mình, miệng há to, mắt trợn trắng, chạy đi nôn mửa.

Nhưng khó chịu nhất là hắn không nôn ra được gì cả.

“Anh!” Hoàng Tảo hoảng sợ kêu lên.

Những người khác cũng kinh nghi.

“Không sao đâu, đây là phản ứng bình thường.” Tử Đế trấn an mọi người.

Cô vừa dứt lời, Lam Tảo đột nhiên gập bụng xuống, há mồm phun một ngụm máu tươi xuống đất.

Trong máu đỏ có lẫn màu lam, còn có mấy khối băng to cỡ ngón cái. Những khối băng này tỏa ra hơi lạnh và có màu xanh tím kì dị.

Sau khi phun được những thứ này ra, ngay lập tức Lam Tảo cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, màu lam kì lạ trên mặt cũng biến mất ngay, da thịt lại hồng hào như cũ.

Tử Đế lại gần kiểm tra một hồi, mỉm cười bảo: “Tốt lắm, ma lực hệ băng trong người anh hẳn đã nôn ra hết rồi. Thuốc này ngưng tụ hết ma lực hệ băng trong người, sau đó tạo cảm giác buồn nôn để bài tiết chúng ra ngoài. Chỉ cần không ăn thịt dê thì sẽ không trúng độc nữa.”

Để nghiệm chứng điều này, bọn họ cố ý cùng Lam Tảo đi xa doanh trại.

Không những đi đến nơi bọn họ xuất hiện triệu chứng, mà còn đi thêm một đoạn đường thật xa.

Lam Tảo tinh thần phấn chấn, không hề có một triệu chứng bất thường nào.

Mọi người mừng rỡ, bình thuốc thứ hai, thứ ba lần lượt ra lò.

Đến lượt Châm Kim, đã là bình thứ sáu.

Đây là do Tử Đế cố tình sắp xếp.

Phải có người thử thuốc trước, công hiệu cũng được nghiệm chứng đầy đủ thì cô mới yên tâm để Châm Kim dùng.

Châm Kim uống thuốc xong, hiệu quả không khác gì Lam Tảo.

Cậu nôn ra một ngụm máu tươi và băng, ma lực hệ băng trong cơ thể đều bị rút ra.

“Đây là…”

Nhưng trong khoảnh khắc ấy, mặt Châm Kim đổi sắc.

“Có vấn đề gì ạ?” Tử Đế lo lắng vội vàng chạy lại.

“Không sao.” Châm Kim lắc đầu nhưng trong lòng vẫn còn chấn động.

Ở khoảnh khắc nôn ra máu cậu có một cảm giác trống rỗng khó hiểu.

Loại cảm giác trống rỗng này, cậu có ấn tượng rất sâu sắc, thậm chí lúc trước cậu còn thử hồi tưởng lại nhiều lần.

Cậu quá quen với cảm giác này!

Trước đây không lâu, khi cậu chém giết con nhện, lúc cặp vuốt trên tay biến mất cậu cũng có cảm giác trống rỗng y như thế.

“Là chuyện gì vậy nhỉ?” Châm Kim tự hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.