Dịch: Quý
Biên: Nhóm Cổ Chân Đau
Tuy chỉ ba mũi tên, nhưng sức ảnh hưởng đến trận chiến lại không nhỏ.
Một bên chỉ xả đạn, một bên thì đổ máu.
Trên chiến trường, một chọi một với hai chọi một là hai chuyện khác nhau hoàn toàn.
Binh pháp luôn giống nhau ở chỗ cố tạo điều kiện lấy nhiều đánh ít, hạn chế tổn thất đến tối thiểu.
Chỉ cần lũ sóc này có sự sống, không phải ma quỷ, thì sẽ có sĩ khí. Giống như lúc trước, khi Châm Kim vừa giết sóc đầu đàn thì lũ còn lại liền sợ hãi bay tứ tán.
Số lần bắn cũng cần hạn chế.
Giương cung liên tục rất tốn sức, những người này chỉ là cung thủ hoàn cảnh, dùng sức để cận chiến sẽ sáng suốt hơn dồn vào vũ khí mới.
Việc điều cung, Châm Kim để Bạch Nha phụ trách.
Anh em Lam Tảo không có tài lãnh đạo, giỏi lắm là dẫn được đội viên ra thuyền ứng chiến. Về phần mình, Châm Kim lại không biết điều cung. Thương Tu, Tử Đế, không bàn cũng được.
Năng lực của anh thợ săn con không có gì nổi trội, nếu không gặp phải biến cố ở đây thì cậu ta chẳng khác gì những người ngoài kia, bình thường đến cùng cực. Thế nhưng dưới tình huống này, chỉ có bằng ấy năng lực cậu ta cũng cháy như bó đuốc.
Đối với cậu ta, hòn đảo này rất nguy hiểm, nhưng cũng tiềm ẩn nhiều bất ngờ.
“Suy cho cùng chỉ vì có ít người tài cán nên người hơi có nghề như Bạch Nha cũng tỏa sáng được.” Châm Kim thầm thở dài.
Bạch Nha dẫn quân đi điều cung, những người còn lại cũng không rảnh rỗi.
Hoàng Tảo vẫn đi săn thú, không phải kiếm ăn cho cả đoàn, chủ yếu là đi bắt chim để lấy lông vũ.
Lam Tảo vẫn lảng vảng gần tổ sóc để thám thính.
Tấm mộc và bẫy thợ săn vẫn đang được chế tác.
Dây gai từ vỏ cây liên tục được bện, sợi ngắn thì dùng làm dây cung, sợi dài thì dùng để thắt. Tuy dây đã được bện rất nhiều nhưng mọi người vẫn không ngừng tay.
Những vật thế này trông đơn giản nhưng lại rất thực dụng. Chẳng ai biết mình sẽ phải ở đây bao lâu, vậy nên phải cố tích trữ vật đa năng như dây gai.
Thương Tu bảo chúng có rất nhiều ứng dụng. Trừ việc trói buộc cơ bản, dây gai còn có thể bện thành lưới. Túi lưới có thể đựng đồ, áo lưới dùng để mặc. Thậm chí có thể bện thành giày.
Thương Tu cũng tham dự bằng cách chế tạo một loại máy dệt thô.
Máy này làm từ mười mấy cọc gỗ cắm vào đất thành hai hàng, hai cọc đối diện nối với nhau bằng một sợi dây thành mười mấy sợi dây song song. Một nửa số dây, xen kẽ, được cố định bằng một thanh ngang. Mỗi khi thanh ngang được nhấc thì chúng cũng bị nhấc lên theo, lúc này chỉ cần luồn một sợi dây song song với thanh ngang vào kẽ hở rồi dập thanh ngang xuống cho sợi được luồn sát xem như xong một lần dệt. Lặp đi lặp lại khoảng trăm lần thì ra được tấm vải.
Loại máy này cực kỳ nguyên thủy, hiệu suất so với máy của đế quốc như một đất một trời. Về cơ bản thì cả một ngày mới dệt được mảnh vải. Thế nhưng lại rất tiết kiệm người, năng suất cũng hơn hẳn dệt thủ công.
Những đội viên sau khi dùng máy dệt đều khen Thương Tu uyên bác không dứt miệng. Thương Tu nói lão biết máy dệt này khi nghiên cứu về người thú.
Người thú là chủng tộc chiếm cứ đại lục hoang dã, tuy nói là chiếm cứ nhưng đa số người thú sống bằng hình thức bộ lạc, so với Đế Quốc thì năng lực sản xuất và chất lượng sinh hoạt rất kém nên loại máy dệt này rất phổ biến trong cộng đồng.
Về phần Tử Đế, cô phụ trách nghiên cứu thuốc độc để diệt bọn sóc. Châm Kim ra yêu cầu rất cụ thể, cậu cần một loại độc có thể tự động phân rã hoặc phân rã khi được chế biến. Ít nhất nếu không tự rã được thì cũng chỉ có tác dụng với sóc, vô hại trên cơ thể người.
Suy cho cùng cậu liều mạng với chúng là để kiếm ăn, nếu thuốc mạnh quá thì có giết được nhiều cũng nhịn đói.
Điều kiện vật chất trước mắt rất ngặt nghèo nên Tử Đế chỉ có thể cố, với điều kiện… cần vật thí nghiệm còn sống.
Vậy là Châm Kim cùng Lam Tảo lặng lẽ lên đường điều tra bầy sóc. Thương Tu thì ở lại trại để điều hành.
Sau khi hoàn tất việc điều cung, Bạch Nha lại dẫn đoàn người đi tập.
Mọi người quần quật cho đến chạng vạng thì lại tập hợp.
Nhóm Châm Kim bắt được ba con sóc sống, giao hết cho Tử Đế.
Hoàng Tảo thì không bắt được con chim nào, săn bắn không phải việc cậy mạnh ăn nhiều. Đã vậy hắn còn mất vài mũi tên đầu sắt, đây vốn là hàng giới hạn, chỉ dùng ít một. Nhưng hắn cũng không phải trở về tay trắng... vì săn bắn thất bại nên hắn chọn cách đi xa hơn, vô tình phát hiện một mảng rừng trúc.
Trúc là vật liệu rất linh hoạt, thân trúc có thể làm ống đựng nước, cũng có thể kết lại thành bè, trúc vót nhọn cũng có thể làm bẫy.
Ngày thứ ba.
“Bắn!”
Hoàng Tảo vừa dứt lời thì mưa tên bay vút. Xa xa là mười cái bia ngắm cách đội bắn một trăm hai mươi bước. Trên mặt bia là những vòng tròn đồng tâm vẽ bằng than đen.
Khoan hãy hỏi có bao nhiêu vòng, tên trúng bia còn chẳng được mấy mũi.
Vòng tròn trên bia chỉ lớn tầm lũ sóc, nhưng khi chiến đấu chúng sẽ bay liên tục, không phải đậu một chỗ, thành quả này khó mà tiếp nhận.
“Đứng sai tư thế rồi.
Eo không được cong, tay phải thẳng.
Đứng vững tao xem! Mày run cái gì??”
Hôm nay Hoàng Tảo làm huấn luyện viên. Hắn liên tục cau mày, lòng nặng trĩu áp lực
Về cơ bản thì người có năng lực điểm xạ chính xác nhất của đội là Châm Kim.
Sau cậu thì có lẽ Bạch Nha là ổn nhất. Dù gì đó cũng là nghề kiếm ăn, đương nhiên không thể tệ hơn nghiệp dư như Hoàng Tảo.
Thợ săn kiếm ăn hiếm khi liều mạng, bắn tỉa chỉ là một trong những kỹ năng cần thiết. Trừ chó săn ra, đánh bẫy cũng là cách rất thông dụng. Đương nhiên cung cũng được sử dụng rất nhiều. Thợ săn thông minh thường không nhắm đến con mồi quá sức, nếu có gặp họ cũng sẽ nhượng bộ.
Anh em Lam Tảo chuyên về cận chiến, bắn tỉa bằng nỏ cũng nhiều hơn cung. Hai người tập bắn vì muốn sinh tồn trên biển.
Thành tích đi săn bữa trước như một vết nhơ nên hôm nay Châm Kim mới để Hoàng Tảo đi luyện cung cho đội.
Để cứu vãn sĩ diện của mình, Hoàng Tảo rất nỗ lực.
Dù sao chuyện huấn luyện thì Hoàng Tảo vẫn đáng tin cậy hơn Bạch Nha. Anh thợ săn con chủ yếu bắn theo bản năng, không có kỹ thuật gì. Hoàng Tảo từng được huấn luyện bài bản, ít nhất cũng nắm được bí quyết gì đó.
“Trước mắt nên cải thiện trình độ của từng người trước, sau đó mới có thể tập bắn mưa tên. Trình bắn cung hiện tại quá kém, không thể tạo ra màn mưa hoàn chỉnh được.” Châm Kim thị sát huấn luyện thấy cảnh này có chút nôn nóng, nhưng vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.
Hôm nay Bạch Nha đi săn. Mục tiêu vẫn là chim hoang để lấy lông, số lượng mũi tên hiện tại chưa đủ.
Không ai trông chờ chuyện kiếm đủ ăn cả.
Đi săn một mình rất nguy hiểm, hiệu suất lại không cao, cơ bản là thuận theo ý trời.
Thực ra thợ săn ở đế quốc sống rất kham khổ.
Người ta có câu: săn không bằng chăn, chăn không bằng trồng.
Thợ săn bình thường có cuộc sống kém đầy đủ. Nông dân là tầng lớp có cuộc sống ổn định nhất, cũng khả quan nhất so với thợ săn và người chăn thả.
Thực chất đất rừng đều thuộc sở hữu của quý tộc, thợ săn trông như có nguồn thịt phong phú nhưng nếu không được phép mà vào săn trộm thì sẽ bị phạt rất nặng.
Vả lại, nếu cả đội muốn đủ ăn thì phải đi săn quy mô lớn mới đủ sức cầm cự.
Sau một ngày huấn luyện vất vả, chẳng ai còn sức tán gẫu, vừa ăn cơm xong mạnh ai về lều nấy ngáy o o.
Trong lều vải, Châm Kim nghiêm túc nghe Thương Tu báo cáo.
“Thưa ngài, lương thực đã sắp cạn kiệt, mức tiêu thụ hiện nay là rất lớn. Nếu cứ tiếp diễn sẽ không cầm được bao lâu nữa.”
Châm Kim bình thản, lòng cũng trấn định.
Về chuyện này cậu cũng thấy lạ. Hai ngày nay, cảm giác nôn nóng vốn có ngày càng dịu xuống, lòng cậu cứ bình lặng dần.
Có lẽ đã dần quen với áp lực, cậu còn an ủi ngược lại Thương Tu: “Tập bắn là bắt buộc, không thể nào gấp. Kiên nhẫn. Tuy khổ luyện rất tốn sức, tốn đồ ăn. Nhưng tiêu tốn hiện tại là để đảm bảo sự sống, đảm bảo sự toàn vẹn của cả đội. Cái gì nên dùng thì phải dùng.”
“Tôi hiểu rồi, thưa ngài.” Thương Tu gật đầu, “Nếu họ biết chuyện này sẽ rất lo lắng.”
Châm Kim cười cười: “Nếu vậy thì cứ công khai luôn cho họ biết. Thậm chí nếu được thì để họ xem cả kho lương thực.”
Thương Tu hơi ngạc nhiên, sau lại trầm giọng: “Tôi hiểu rồi, thưa ngài.”
Sân tập bắn, ngày thứ tư.
Mặc cho cánh tay đau nhức, thậm chí có người sưng tấy lên, các đội viên vẫn cắn răng nghiêm túc khổ luyện.
Ai cũng biết chuyện thức ăn sắp cạn, biết khốn cảnh cả đội đang lâm phải... hiện tại phóng lao là phải theo lao, nếu như thất bại thì chỉ có chết!
Dưới loại áp lực này mọi người đều dốc sức tập bắn. Thành tựu ban đầu rất tệ nhưng đang được cải thiện, tên trúng tâm tuy vẫn lác đác nhưng đại đa số đã có thể lên bia.
Thấy thành tích có phần ổn định, Hoàng Tảo lại đổi bia cũ thành bia di động.
Những bia di động này là mấy cây cọc ngắn bằng gỗ được treo lên cành, mỗi lần kéo dây sẽ đong đưa qua lại.
Hoàng Tảo lệnh cho đội viên bắn tên vào cọc gỗ.
Thành tích giảm xuống đáng kể, còn tệ hơn ban đầu!
Không một ai kêu ca, mọi người biết lũ sóc biết bay, thậm chí còn nhanh hơn mấy cái cọc lúc lắc này.
Tập luyện, liên tục tập luyện.
Mỗi giây đều vô cùng quý giá.
Đến giờ ăn, các đội viên lặng lẽ dùng bữa, bầu không khí rất nặng nề. Ai cũng nhíu mày suy nghĩ... làm sao để cải thiện trình độ của mình?
Kể cả lúc trở về lều, bọn họ vẫn vung tay như đang bắn, mặc dù huấn luyện xong ai cũng rụng rời. Một vài người phải xoa bóp tay cho đỡ nhức, một số thậm chí nhấc tay lên không được.
Cũng may có thuốc giảm đau của Tử Đế.
Số thuốc này vừa được phối chế, chúng vốn là thuốc dành cho các siêu phàm, tuy đã được pha loãng nhưng vẫn rất hiệu quả. Chỉ cần phối hợp vừa bôi vừa uống rồi ngủ một đêm là gần như hết đau.
Tối nay có món canh rau.
Nước canh trong suốt, rau phủ lác đác trên mặt như để trang trí.
Các đội viên nhìn thấy thì biến sắc.
Ai cũng lặng thinh, họ biết đây là chuyện trước sau gì cũng đến.
“Thương Tu.” giọng Châm Kim xa xa truyền đến.
“Hôm nay chỉ có thế này thôi sao?” cậu tựa hồ chất vấn vị học giả.
“Thưa ngài, không đủ lương thực nên phải làm như vậy!” Thương Tu trả lời.
Châm Kim phản bác: “Tôi nhớ chúng ta còn một ít đồ dự trữ. Đâu đến mức này!”
“Thưa ngài, số lương khô kia trữ lại là để cho ngài và cô Tử Đế.”
“Lấy ra đi.”
“Đại nhân?”
“Lấy hết ra! Ăn không no thì làm sao tập luyện, sao mà chiến đấu hả?”
Đoạn hội thoại của hai người lọt vào tai của các đội viên, rất nhiều người ra vẻ cảm kích.
“Đại nhân, xin hãy cho chúng tôi được chiến đấu.” Nửa đêm, có người đến gặp Châm Kim xin được chiến đấu.
Thế nhưng Châm Kim cự tuyệt: “Huấn luyện! Các anh cần luyện tập nhiều hơn nữa!”
Ngày thứ năm.
Huấn luyện, huấn luyện, liên tục huấn luyện!
Chạng vạng tối Châm Kim đi kiểm tra kết quả thì vui mừng phát hiện có một nửa số tên bắn trúng bia. Bia di động tương đối lớn, lớn hơn bọn sóc bay, nhưng Châm Kim chỉ cần vậy là đủ.
Cậu không có ý định đào tạo một đội xạ thủ ít nhất vài ngày thì không thể nào. Ai giỏi đến đâu thì bắn chuẩn đến đấy. Ít nhất thì mưa tên có thể bù đắp độ chính xác thấp. Với trình độ này đã đủ chuẩn một cơn mưa tên rồi.
Cuối buổi trưa, Thương Tu đến cạnh khuyên Châm Kim: “Chúng ta có thể đánh rồi thưa ngài.”
“Kiên nhẫn.” Châm Kim bình tĩnh đáp lại.
Đến cả cậu còn ngạc nhiên mình có thể kiên nhẫn đến mức đó.