Vô Hạn Huyết Hạch

Chương 52: Chương 52: Không cứu




Dịch: Vivi

Biên: Nhóm Cổ Chân Đau

Trong sa mạc, một đoàn người đang chạy trốn

“Mau, mau nữa đi…”

“Mau chạy đi, đừng để tụt lại phía sau!”

“Á…. Nó đuổi tới rồi.” Có người kinh hoàng thét lên.

AAAAAAAAAAAAAA!!!!

Sau đó là một tiếng kêu thảm thiết.

Cả đội quay lại nhìn, phát hiện một đồng đội của mình đã bị thằn lằn xanh quật ngã xuống đất. Con thằn lằn há to mồm, cắn đứt ngay đầu người đó.

Khi con thằn lằn xanh đang ăn thịt người này, thì đằng sau nó đột nhiên có một con khác xuất hiện.

Thằn lằn bạo phát, tốc độ nhanh hết hồn, chớp mắt đã sắp vồ được hai người phía sau cùng của đoàn.

“Không!” Một trong số hai người thét lên sợ hãi, trên mặt lại lộ ra vẻ tàn nhẫn.

Ở khoảnh khắc sống còn trước mắt, hắn lại đưa tay kéo ngã đồng đội của mình đang chạy bên cạnh.

Người đồng đội bị túm ngã, không thể đứng dậy ngay, toan há miệng định mắng chửi thì đã bị thằn lắn đớp, chỉ có thể thét lên đau đớn và thảm thiết.

Tiếng hét thảm làm tất cả những người còn may mắn sống sót cảm thấy căng thẳng trong lòng.

Một cô gái trong số bọn họ nhìn thấy tình cảnh sau lưng, cắn răng một cái, liều lấy trong bao da bên hông ra một bình thuốc, vung lên bầu trời phía sau lưng.

Thứ thuốc như bột phấn, nhưng sau khi được vung vào không trung lập tức biến thành một màn sương xanh lè.

“Ngừng thở!” Cô gái lớn tiếng nhắc nhở ấy chính là Tử Đế.

Những người may mắn còn sống sót có vẻ không lạ gì loại sương màu xanh lá này, lập tức ngừng thở, chạy khỏi sương mù.

Còn đám thằn lằn xanh đuổi theo tới đó lại hít phải đám sương này vào tận xoang mũi và phổi.

Rất nhanh, đám thằn lằn xanh này bắt đầu kêu thảm, có con giãy dụa trong màn sương, có con chạy tán loạn, bầy thằn lằn đuổi giết bọn họ rơi vào cảnh hỗn loạn.

Nhân cơ hội này, những thành viên đội thăm dò còn sống đã kéo dài khoảng cách thành công với bầy thằn lằn.

“Nhanh, chạy mau!”

“Chúng ta phải chạy thoát!”

“Đại nhân Tử Đế lợi hại quá, may mà có thuốc của cô!”

“Còn nữa không? Mau vung nhiều thêm chút đi!”

Đám người reo hò, cảm giác vui sướng vì sống sót sau cảnh tuyệt vọng tràn ngập trong tim mỗi người.

“Sao anh lại làm thế? Nãy tôi thấy rồi đó, anh hại chết đồng đội!” Tiếng chất vấn của Bạch Nha xen lẫn giữa tiếng reo hò, có vẻ đặc biệt chói tai.

Người bị cậu ta chỉ trích lúc đầu tỏ vẻ xấu hổ, nhưng rất nhanh đã nổi điên lên mắng: “Cút ngay, mày đừng có chĩa mũi vào việc của người khác!”

“Anh?” Bạch Nha cứng lưỡi, cảm thấy kinh ngạc.

Người bị chỉ trích rất hung dữ, không thấy vẻ tốt tính ngày xưa nữa, như biến thành một người khác.

“Được rồi, bây giờ chúng ta còn chưa thoát khỏi nguy hiểm đâu. Mọi việc xảy ra ở đây đều sẽ có đại nhân Châm Kim phán xét!” Một ông lão lên tiếng, trấn an đội ngũ.

Lão chính là Thương Tu.

Cùng lúc đó, phía Đông Bắc của đoàn người may mắn sống sót này có một cồn cát.

Trên cồn cát nhô ra hai cái đầu, mặt mũi hao hao nhau, chính là hai anh em Hoàng Tảo và Lam Tảo.

“Anh, em thấy mọi người rồi!” Hoàng Tảo cực kì phấn khích, nhưng sự phấn kích đó lập tức tắt ngúm: “Bọn họ đang bị thằn lằn xanh đuổi giết.”

“Quả nhiên, bọn họ ở đây.” Lam Tảo gật đầu. “Ơ? Sao không thấy đại nhân Châm Kim đâu?”

“Chỉ sợ là lạc nhau rồi, còn chưa tìm được đâu. Chúng ta cũng vì phát hiện dấu hồng trên người lũ thằn lằn xanh này mới theo dấu vết tìm đến nơi này mà.” Hoàng Tảo đoán.

Thì ra, lúc trước, sau khi đội thăm dò bị truyền tống thì lập tức gặp phải bão cát.

Tử Đế dùng thuốc cấp tốc ăn mòn ra một cái hố trong bão cát, giúp rất nhiều thành viên đội..

Cái hố không chắc chắn lắm, nhanh chóng sụp đổ dưới sự tàn phá bừa bãi của gió lốc và cát bụi, bất ngờ lại thông sang một cái hang khác trong lòng đất.

Vì mạng sống, bọn họ cũng chỉ còn cách đi vào trong hang này.

Kết quả, bọn họ phát hiện cái hang trong lòng đất này không hình thành tự nhiên, mà tác giả làm ra chúng chính là bầy thằn lằn xanh.

Đối với đám thằn lằn xanh này, các thành viên đội thăm dò chẳng hề lạ lẫm, lần truyền tống trước vào sa mạc bọn họ đã gặp rồi.

Nơi mà đoàn của Tử Đế lạc đến là chốn quan trọng nhất trong sào huyệt dưới đất của thằn lằn: ổ trứng.

Trong ổ trứng có một số lượng trứng thằn lằn không lồ, còn có thằn lằn mẹ trông coi.

Sau khi hai phe gặp phải, lập tức sa vào chém giết.

Chỉ có hai con thằn lằn mẹ, nhanh chóng bị thuốc của Tử Đế khống chế rồi bị các thành viên giết chết. Nhưng động tĩnh này lại hấp dẫn sự chú ý của đám thằn lằn xanh khác, chúng ngay lập tức điên cuồng tấn công đội thăm dò để báo thù.

Cũng may, cửa hang của ổ trứng rất nhỏ, bọn họ cố thủ ở đây.

Thằn lằn xanh liên tục tấn công, đội thăm dò bắt đầu có thương vong.

Thương Tu thông qua giải phẫu biết được tần suất động dục của thằn lằn xanh không cao, một con thằn lằn mẹ một lần chỉ sinh ra một trứng. Mà trong động lại có nhiều trứng như thế, chứng tỏ quy mô đàn thằn lằn ngoài kia rất lớn.

Không còn nghi ngờ gì nữa, cố thủ ở chỗ này chỉ còn đường chết.

Ý thức được điều này, bọn họ bắt đầu chuẩn bị phá vây.

Trong lúc đó, Tử Đế vẩy thuốc hồng vào người thằn lằn, hi vọng có thể truyền tín hiệu ra ngoài.

Lúc này, bọn họ đã thoát khỏi vòng vây, và cũng tạm thời thoát khỏi sự truy sát của đám thằn lằn.

“Chúng ta nhanh đi tụ họp với bọn họ thôi!” Lam Tảo nói, chân toan bước ra ngoài.

Một giây sau, cánh tay của gã đã bị em trai Hoàng Tảo túm lấy: “Đừng, anh à, anh nhìn đi!”

Theo hướng ngón tay Hoàng Tảo chỉ, Lam Tảo thấy một số lượng lớn thằn lằn xanh ngăn ở phía trước Tử Đế và Thương Tu.

Nhưng đám người Thương Tu và Tử Đế không hề hay biết, tầm mắt của bọn họ bị chắn bởi cồn cát.

Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, Hoàng Tảo và Lam Tảo đã phát hiện thế cục thực sự.

“Hỏng rồi, bọn họ sắp bị thằn lằn bao vây. Nếu thế bọn họ chỉ còn một con đường chết thôi. Chúng ta phải nhanh chóng báo cho bọn họ!” Mặt Lam Tảo biến sắc.

“Từ từ đã.” Hoàng Tảo lại ngăn cản.

“Mày muốn làm gì?” Lam Tảo giận dữ trừng hắn: “Cứu người quan trọng!”

Hoàng Tảo lại nói: “Đừng dại, anh à. Bọn họ chết chắc rồi. Anh nhìn kìa!”

Lam Tảo nhìn kĩ lại, sắc mặt tái đi. Gã phát hiện không chỉ phía trước của đội thăm dò có một số lượng lớn thằn lằn, mà cả hai bên trái phải đều có đàn thằn lằn bao vây.

“Kể cả thế…” Lam Tảo vùng dậy, nghiến răng, liền bị Hoàng Tảo ngắt lời.

“Đại nhân Châm Kim không ở đây, bọn họ chỉ giãy dụa dựa vào thuốc của tiểu thư Tử Đế. Căn bản không sống được. Đừng dại dột anh à. Kể cả thêm hai chúng ta cũng chỉ để chịu chết thôi.” Hoàng Tảo lạnh nhạt.

Sau đó hắn lại hỏi lại: “Bọn họ là gì của anh? Đáng để anh hi sinh cả tính mạng à?”

“Nhưng mà thân phận của tao với mày giờ là nô lệ, mà lúc trước không phải đã thương lượng là phải cùng nhau đi theo đại nhân Châm Kim à?” Lam Tảo do dự.

Sắc mặt Hoàng Tảo trầm xuống: “Nô lệ… Em không muốn làm nô lệ gì hết. Trước kia, đều là bất đắc dĩ thôi.”

Với cả, bây giờ đại nhân Châm Kim ở đâu chúng ta cũng không biết. Nếu ngài không ở đây, tương lai chắc chắn sẽ không biết chuyện từng xảy ra ở đây. Chúng ta muốn đi theo đại nhân Châm Kim không phải vì tiền đồ tốt đẹp sao? Chịu chết thế này không phải mục đích của chúng ta!”

“Nhưng mà…” Vẻ mặt Lam Tảo đã dao động: “Ít nhất tao cũng phải nhắc bọn họ một câu…”

“Đừng làm thế!” Hoàng Tảo lắc đầu: “Muộn rồi! Bọn họ đã bị bao vây, anh mà mở miệng, để bọn họ phát hiện chúng ta, chắc chắn sẽ cầu xin chúng ta giúp đỡ. Đến lúc đó, chúng ta có nên đi không? Đi là chịu chết. Mà không đi, chắc chắn sẽ bị bọn họ nhớ thù. Không chừng còn tìm cách ghi lại chuyện này, sau này, đại nhân Châm Kim phát hiện di vật của bọn họ, rất có thể sẽ biết chúng ta thấy chết không cứu. Điều này quá bất lợi cho chúng ta!”

Lam Tảo không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn các thành viên đội thăm dò ở phía xa, trên mặt bọn họ vẫn còn nguyên vẻ vui sướng, không mảy may hay biết mình đã rơi vào tuyệt cảnh.

Lông mày Lam Tảo càng lúc càng nhíu chặt, hai tay gã vô thức nắm chặt cát dưới chân, dùng sức nắm chặt.

Thấy Lam Tảo như vậy, Hoàng Tảo thấy hơi hồi hộp trong lòng.

Hắn rất hiểu anh trai mình.

Thế là Hoàng Tảo quát khẽ: “Anh, anh muốn em chết à?”

“Gì?” Lam Tảo ngây ra.

“Em biết những người này từng trợ giúp anh, thậm chí đại nhân Châm Kim và tiểu thư Tử Đế từng cứu mạng em. Anh không muốn có lỗi với bọn họ, anh muốn báo ơn, trả lại ân tình của bọn họ. Chắc chắn anh đang nghĩ, để em chạy đi, anh một mình đi trợ giúp bọn họ, đúng không?”

Lời của Hoàng Tảo đánh trúng tim đen của Lam Tảo.

Đúng là gã nghĩ thế.

Nhưng Hoàng Tảo lại nói: “Anh đi, chắc chắn phải chết. Để lại một mình em, em sao có thể sống sót một mình giữa sa mạc này chứ? Với cả em có thể trơ mắt nhìn anh đi chịu chết à? Anh là anh ruột của em, anh mà đi, em cũng sẽ đi theo. Anh chết, em cũng bỏ mạng.”

“Em trai à.” Lam Tảo cắn răng, trừng mắt nhìn Hoàng Tảo.

“Anh!” Hoàng Tảo cũng trừng trở lại, không hề yếu thế: “Anh quên lời trăng trối của mẹ rồi à? Anh đã thề, cả đời này phải chăm sóc em. Anh đã thề cho dù chết cũng phải chết trước em. Hiện tại, anh đi giúp bọn họ chính là hại chết em đất!”

“Đúng vậy, tao đã thề. Từ nhỏ đến lớn, tao vẫn luôn chăm sóc cho mày, không phải à? Nhưng giờ mày đã lớn, còn là thủy thủ lành nghề, mày còn có thực lực cấp Sắt nữa..”

“Thế thì sao? Trong rừng nhện, anh chẳng phải đã bỏ rơi em đấy thôi.” Hoàng Tảo lạnh lùng ngắt lời Lam Tảo.

“Lúc ấy, tao tưởng mày chết rồi!” Lam Tảo gầm khẽ, đứng dậy, có vẻ vì phẫn nộ mà mặt cũng đỏ gay.

Hoàng Tảo cười lạnh: “Em chết rồi, có lẽ cũng là chuyện tốt với anh, không phải à? Dù sao, lúc trước chính là anh hại chết cha. Em chết rồi, bí mật của anh còn ai biết nữa. Anh thế là được giải thoát rồi!”

“Không! Sao mày có thể nghĩ như thế?” Lam Tảo gầm lên đau khổ, vẻ mặt vặn vẹo, trán nổi gân xanh.

Giọng đột nhiên Hoàng Tảo cất cao lên: “Vậy thì đi thôi, cả hai anh em ta cùng rời khỏi nơi này, cùng nhau thoát khỏi hòn đảo chết tiệt này. Anh phải dùng hành động để chứng minh!”

Lời của Hoàng Tảo, như một lưỡi dao bằng băng giá, cắm phập vào chỗ sâu nhất trong nội tâm của Lam Tảo.

Người đàn ông to cao ấy quỳ một chân xuống đất, nhìn chằm chằm em trai ruột của gã, một lúc lâu chưa nhúc nhích. Giống như một bức tượng.

Hai anh em cứ nhìn chằm chằm nhau mấy giây, sau đó bị đánh gẫy bởi động tĩnh do bầy thằn lằn xanh gây ra.

Hoàng Tảo thấy mấy con thằn lằn xanh đang lao vụt tới cồn cát chỗ bọn họ, vội vàng thúc giục: “Đi mau, anh mà không đi thì cả hai đều không thoát được đâu.”

Hắn lập tức đứng dậy, dùng sức lôi Lam Tảo đi.

Lúc đầu không kéo được, nhưng Hoàng Tảo lại thử hai lần, rốt cục cũng kéo được Lam Tảo đi, chạy xuống cồn cát, thoát khỏi chỗ này.

Ở khoảnh khắc rút lui cuối cùng, Lam Tảo quay đầu nhìn về phía xa, gã thấy đội thăm dò đã phát hiện ra tình cảnh của họ lúc này, rõ ràng đang lâm vào hoảng loạn.

Gã thầm thở dài một tiếng thật sâu trong lòng, cúi đầu, bỏ chạy cùng Hoàng Tảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.