Vô Hạn Huyết Hạch

Chương 57: Chương 57: Lạc quan và hi vọng




Edit: Quí

Beta: nhóm dịch

Châm Kim nhìn quanh một vòng, biết lòng người đang dao động.

Thân là lãnh đạo, cậu không lo lắng trạng thái của bản thân mà đặt tâm trạng của đội ngũ lên trước.

Châm Kim biết, nếu cứ để bọn họ chứng kiến bản thân bất lực sa vào vòng tay của cái chết, thì sớm muộn họ sẽ sụp đổ, thậm chí trở nên điên loạn.

Vậy nên, cậu cười khẽ: “May mà đàn bọ cạp đuôi thương này coi chúng ta như một đàn thú mới thách đấu một chọi một. Vậy nên trừ khi phân định thắng thua, chúng sẽ không tấn công toàn diện đội ngũ này.”

“Đúng vậy, chúng ta có thể sống đến bây giờ là nhờ ngài cả!”

“Nói vậy cũng đúng...”

“Nhưng mà trước sau gì...”

Có người phụ họa, cũng có người ấp úng.

Châm Kim lại nói: “Còn sống là còn hy vọng. Có thể chúng ta sẽ gặp những người khác, được họ cứu giúp. Có khi trời nổi bão cát, làm xáo trộn tất cả. Hoặc có thể chúng ta sẽ được dịch chuyển vào địa hình mới, thoát khỏi nơi này.”

Mọi người trố mắt nhìn nhau. Ngài có bị lạc quan quá không đấy?

“Đại nhân, qua hai lần dịch chuyển, chúng tôi ước lượng mỗi lần như vậy cách nhau cỡ nửa tháng. Lần cuối cùng chỉ mới mấy ngày, nếu muốn dịch chuyển nữa cơ bản là không thể.”

“Bão cát một lần đã xém chết, nếu thêm một trận nữa không biết có bao nhiêu người trụ được.”

“Chúng ta bây giờ ở giữa sa mạc, xung quanh ta chỉ toàn là cát, ai biết đâu là đâu? Ai biết đâu mà cứu? Tìm được người giúp, quá khó.”

Cả đám thi nhau than vãn một cách uể oải.

Châm Kim vẫn cười mỉm: “Khó xảy đến chứ đâu phải không thể, đúng chứ? Lúc bị vây ở cồn cát, các anh có nghĩ ta sẽ đến giải vây cho không? Sau khi ta đến, có ai đoán được bầy bọ cạp sẽ đến giúp?”

Mọi người lại trố mắt nhìn nhau rồi trầm mặc, không thể phủ nhận những lời của cậu tuy hoang đường nhưng lại không vô lý.

“Vậy nên dù thế nào vẫn phải có hy vọng.” Châm Kim thở dài, giọng trầm ấm: “Chỉ cần bản thân không buông bỏ hy vọng, dù đi vào ngõ cụt vẫn có thể thoát thân.”

“Ngài nói đúng.”

“Chỉ cần có ngài, chúng tôi sẽ có hi vọng!”

Đôi mắt của họ có hơi sáng lên, sĩ khí theo đó có phần cải thiện.

Nhưng rồi Châm Kim đổi giọng: “Thế nhưng chỉ phụ thuộc vào yếu tố bên ngoài thì không được. Tự thân vận động là tốt hơn cả.”

Châm Kim nhìn một vòng, có hơi dừng lại chỗ Tử Đế, cuối cùng lại chú ý Thương Tu: “Học giả, ý của ông thế nào?”

Tử Đế đã dùng gần hết thuốc, loại có tác dụng mạnh nhất còn tồn là sương axit, thế nhưng lại không có tác dụng trên bầy bọ cạp.

Sa mạc rất nghèo tài nguyên, Tử Đế lại thiếu vật liệu, cơ bản không thể pha được thêm thứ gì.

Bởi vậy cậu đặt hy vọng vào Thương Tu nhiều hơn.

Thương Tu thấy ánh nhìn mong chờ của Châm Kim thì cười khổ: “Xin lỗi ngài, tôi cũng không có cách thay đổi cục diện. Tại sao lũ bọ cạp lại đuổi giết ngài không ngừng nghỉ? Sinh vật có uy hiếp nhất với bọn chúng trên sa mạc sợ rằng chỉ có lũ thằn lằn, vậy mà chúng mặc kệ, bám riết ngài không bỏ. Ngài từng nói rằng chúng ăn đá vàng, không ăn thịt. Nhưng vẫn chọn chúng ta làm mục tiêu. Thật sự rất bất thường.”

Có người nghe vậy thì lẩm bẩm: “Ở đây chả có cái đéo gì bình thường cả.”

“Cũng có thể do ngài khiêu khích hơi quá tay, gây thiệt hại nặng nề, vì bản tính thù dai nên chúng theo hoài không bỏ.”

Châm Kim lắc đầu: “Đúng là ta có giết vài con bọ cạp, nhưng so với tụi thằn lằn thì bấy nhiêu đó không là cái đinh gì. Ta có đấu với con bọ cạp đầu đàn cấp Bạc, vết thương trên tay ta là của nó, nhưng ta chỉ chém được một ngấn bạc trên vỏ nó thôi.”

“Nếu vậy chúng ta cần giết một con bọ cạp đuôi thương để nghiên cứu, lúc đó mới biết động cơ của chúng là gì.” Thương Tu đề nghị.

Quan điểm của lão... cấu tạo cơ thể có ảnh hưởng rất lớn đến tập tính của sinh vật.

Châm Kim đồng tình với quan điểm này. Thật ra cậu cũng có thể đúc ra kết luận này từ những bài học xương máu đã qua.

Nhưng muốn có xác bọ cạp để giải phẫu bây giờ rất khó.

Tình huống hiện tại là vua đấu vua, cả bầy bọ cạp cũng chỉ đứng xem chứ không đánh. Nếu bây giờ đội thám hiểm làm liều, giết một con rồi phanh thây, thì đàn bọ cạp sẽ phản ứng thế nào?

Khả năng rất cao là chúng điên tiết lên, khi đó cả đội sẽ bị quét sạch.

Quá mạo hiểm. Bọn họ cần thời cơ thích hợp.

Mặt trời dần lặn xuống, vẫn nóng rực, đỏ hỏn lóa mắt như quả cầu được nung đỏ treo ở phía Tây.

Nhóm Châm Kim vẫn bước đều trên sa mạc.

Ai cũng tiều tụy, môi khô nứt, mắt sưng vù, bụng réo òng ọc, tay chân bủn rủn.

Lương thực gần như đã hết, bầy bọ cạp xa xa vẫn còn.

Họ cố tìm bất cứ thứ gì ăn được trên đường đi, nhưng động vật nhỏ sớm bị đàn bọ cạp dọa mất. Cho dù tìm được cây cỏ, Thương Tu bảo không, cũng đành bỏ lại.

Cây cỏ ở sa mạc tuy trông nhỏ yếu nhưng lại có bộ rễ rất phát triển. Những loài này thường có độc, không thể ăn, thậm chí bị đâm xước cũng trúng độc.

Thường khi thấy chúng, Thương Tu sẽ nên khuyên mọi người để dành sức, khỏi cần đào lên.

Đêm xuống, đám Châm Kim trông thấy những tảng đá to.

Là rừng đá vàng.

Các đội viên không nói gì.

Châm Kim là người dẫn đường, đây là nơi cậu từng nghỉ ngơi, mà cũng là nơi mà cả đội cần đến.

Có đá vàng sưởi ấm, đêm sẽ đỡ lạnh. Thậm chí có thể đặt đồ ăn lên để hâm nóng.

Nếu ở chỗ khác thì họ phải nhóm lửa để giữ ấm người. Lửa cần nhiên liệu để cháy, gỗ trên sa mạc hiếm như vàng, nếu muốn duy trì ngọn lửa chỉ còn cách đốt quần áo.

Lương thực rất cần thiết, nhưng quần áo có thể chống lạnh, che ánh mặt trời rát bỏng nên cũng quan trọng không kém.

Gió đêm dịu dàng ve vuốt khuôn mặt.

Ánh trăng dịu dàng lan tỏa biển cát.

Châm Kim đứng trên khối đá vàng lớn nhất bãi, nhìn về phía xa.

Đàn bọ cạp cũng đi vào rừng đá, nhưng giống đội Châm Kim, chúng cũng co cụm lại một góc để nghỉ ngơi, không hề có ý tiếp cận

Châm Kim thở phào.

Tình huống thế này tương đối tốt.

Không có đấu khí, thị lực ban đêm của cậu cũng hạn chế nhiều.

Động vật, nhất là loài ăn thịt có khả năng nhìn đêm tốt hơn.

Châm Kim không rõ đám bọ cạp đuôi thương có thể nhìn trong bóng tối được bao xa. Để cẩn thận thì đêm xuống luôn có người canh gác.

Châm Kim nhảy xuống đất thì thấy lão Thương Tu đang híp mắt nhìn bản đồ, thỉnh thoảng còn lấy tay vẽ vẽ trên cát.

Mặc dù không có lửa nhưng ánh trăng đêm nay đủ nhìn.

Thấy Châm Kim, lão thoáng ngẩng đầu, sau đó lại cúi người vẽ vẽ.

“Tôi đang xác định vị trí của nhóm chúng ta, tính toán độ lớn của sa mạc và định vị hướng ốc đảo.” Thương Tu vẫn cặm cụi.

Châm Kim gật gù: “Có tiến triển gì không?”

“Haizz, đại nhẫn, việc này rất phức tạp.” Lão thở dài thườn thượt: “chúng ta biết quá ít về nơi này. Không biết hòn đảo này bao lớn, vị trí thế nào. Lần trước đến sa mạc tuy gặp ốc đảo, nhưng sa mạc không có điểm mốc rõ ràng, hiện tại khó xác định còn cách ốc đảo bao xa.

Nếu như mặt trời, mặt trăng và cảnh vật đều là thật, đồng thời vẫn giữ nguyên lộ tuyến thì ít nhất chúng ta có thể xác định phương hướng.

Giả sử chủ nhân hòn đảo không can thiệp quá nhiều lên địa hình, đảo bình thường sẽ có xu hướng cao ở trung tâm, thấp dần ra phía ngoài, vậy trên lý thuyết chỉ cần xuôi dòng sông suối sẽ ra được biển. Nhưng vì chúng ta đang ở sa mạc...”

Nói đến đấy, lão thở dài: “Rất xin lỗi ngài, tôi không thể giúp được nhiều. Tình huống hiện tại rất tệ, tôi nghĩ cái ta cần bây giờ là may mắn, rất nhiều sự may mắn!”

“Đúng vậy.” Châm Kim cũng thở dài.

Mặt cậu buồn thiu: “Thức ăn cũng chỉ đủ dùng thêm hai ngày, lại còn là định mức thấp nhất. Phiền nhất vẫn là bầy bọ cạp kia.”

“Tôi vẫn phải nhắc nhở ngài” Thương Tu bổ sung: “Nguy cơ mà chúng mang lại không chỉ là chết. Bám riết theo con mồi là một kỹ thuật đi săn rất hiểm độc. Có một loài sống ở sa mạc đỏ tên heo lông hồng, mỗi khi gặp con mồi, chúng vừa dựng lông lên bắn ra như tên vừa đuổi theo, khiến con mồi liên tục chảy máu, mất dần sức chống cự.

Có lẽ đàn bọ cạp đang áp dụng chiến thuật này.

Cho dù chúng không tấn công toàn diện, thức ăn không đủ cũng sẽ khiến chúng ta yếu dần.

Bị truy đuổi trong một thời gian dài sẽ tạo áp lực tâm lý. Con người dưới hoàn cảnh hiểm nghèo cần nhất là giữ bình tĩnh.

Tôi từng đọc một số ghi chép nói rằng, nhìn thấy ảo giác ở sa mạc tưởng rằng vô hại nhưng thật ra rất nguy hiểm. Nếu không sớm nhìn thấu ảo giác, cảm thấy hy vọng rồi phát hiện là giả sẽ thất vọng cùng cực, khiến tâm lý bị sụp đổ, dẫn đến vặn vẹo, đạp đổ mọi nguyên tắc của bản thân, thậm chí không muốn sống nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.